Edit: Ji
[Anh sẽ khiến bà ấy phải hối hận.]
—–oOo—–
Đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại hàng mi khẽ run rẩy của người trước mắt, cùng với chiếc lưỡi thăm dò rồi nhanh chóng tiến vào khi thấy anh không né tránh.
Nhìn hàng mi của Trần Phi Lân từ góc độ này, Trần Lạc Du nhớ lại mùa hè năm nào, khi họ mới quen biết.
Anh bị xe đạp của Trần Phi Lân đâm ngã, rồi được người này ôm vào bên cạnh. Lúc đó anh đã phát hiện ra, hàng mi của Trần Phi Lân vừa dầy vừa dài, như chiếc quạt nhỏ khẽ lay động trái tim anh.
Anh nhắm mắt lại, nghiêng đầu, thừa dịp Trần Phi Lân đang dựa người tư thế không tiện, dễ dàng đoạt được thế chủ động.
Tuy rằng nóng lòng muốn làm ssxâu thêm nụ hôn này, nhưng anh vẫn nhớ đến vết thương sau gáy của Trần Phi Lân, nên luôn không dám buông thả bản thân. Nhưng sau vài hiệp dây dưa, anh vẫn hôn đến mức thở không ra hơi, ngực Trần Phi Lân cũng phập phồng dồn dập.
Đưa tay lau đi chút nước bọt chưa kịp nuốt xuống bên môi Trần Phi Lân, Trần Lạc Du nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi ấy, lúc mạnh lúc nhẹ m*t mát. Bàn tay đặt sau gáy Trần Lạc Du cũng xoa bóp cổ hắn, không muốn hắn dừng lại.
Hơi thở nóng ẩm quấn quýt giữa môi răng, như thể xuyên qua khu rừng mưa nhiệt đới oi bức, chẳng mấy chốc Trần Lạc Du không chịu nổi nữa, khi Trần Phi Lân đưa lưỡi vào sâu hơn, anh đẩy vai Trần Phi Lân ra, th* d*c nói: “Dừng lại một chút.”
Rõ ràng cơ thể Trần Phi Lân còn yếu hơn anh nhiều, nhưng nhìn qua, Trần Phi Lân chỉ th* d*c hơn thôi, sắc mặt không hề thay đổi. Không giống như anh, máu dồn hết lên não, cả khuôn mặt nóng bừng.
Thật ra không chỉ mặt, Trần Lạc Du hít sâu một hơi, cảm thấy chắc chắn là do khoảng thời gian này không được giải tỏa, nên mới trướng đến khó chịu như vậy. Anh lại nhìn xuống “chỗ đó” của Trần Phi Lân, đáng tiếc là qua lớp chăn dày cộm thì chẳng nhìn thấy gì cả.
Bực mình vì mình lại nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, Trần Lạc Du l**m đôi môi khô khốc, muốn coi như không có chuyện gì xảy ra. Ngẩng đầu nhìn Trần Phi Lân, lại phát hiện Trần Phi Lân đang cười với anh.
Không giống như những nụ cười dịu dàng mấy ngày nay, ánh mắt Trần Phi Lân đang dần quay trở lại như trước kia.
Loại ánh mắt pha lẫn ý xâm lược và d*c v*ng chiếm hữu này, anh chỉ thấy khi họ còn ở bên nhau.
Người nhà bệnh nhân giường bên cạnh kết thúc giờ thăm nom, đứng dậy va vào tấm rèm sau lưng anh, anh khẽ hắng giọng hai tiếng, nói: “Sơ Yến vẫn còn đợi ở bên ngoài.”
Ý tứ trong lời nói là thời gian thăm nom sắp kết thúc rồi, anh còn phải ra ngoài gặp người khác.
Trần Phi Lân không nói gì, đưa tay nắm lấy tay anh, lật lại nhìn miếng băng cá nhân lớn trên lòng bàn tay anh. Trần Lạc Du vẫn còn hơi th* d*c, cảm thấy cứ ngồi im như vậy có chút lúng túng xấu hổ, nhất là sau lưng thỉnh thoảng lại vọng đến tiếng nói chuyện của y tá.
Anh đánh trống lảng: “Buổi trưa em đã hỏi chủ nhiệm Lâm rồi, anh chắc là ngày kia có thể ra khỏi ICU.”
Trần Phi Lân gật đầu, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi lòng bàn tay anh, chuyển lên khuôn mặt anh: “Tối nay không thể cùng em và Sơ Yến ăn tất niên rồi.”
Nhắc đến chuyện này, Trần Lạc Du lắc đầu, Trần Phi Lân vào buổi trưa đã được tháo ống xông mũi rồi, có thể bắt đầu ăn chút đồ lỏng. Nhưng tối nay là đêm ba mươi Tết, bữa tối của hắn chắc chắn vẫn là đồ lỏng.
Nghĩ đến đây, Trần Lạc Du có chút khó chịu. Nhưng bây giờ đã rất tốt rồi, não bộ của Trần Phi Lân bị thương, nhưng vẫn có thể dần hồi phục mà không có di chứng gì, đó đã là sự ưu ái của ông trời. Đợi đến khi Trần Phi Lân chuyển sang phòng bệnh thường, anh sẽ mỗi ngày thay đổi các món ngon để đút cho hắn.
Y tá xử lý xong cho bệnh nhân giường bên cạnh, xuyên qua tấm rèm nói với họ: “Giờ thăm bệnh của giường số 7 đã kết thúc.”
Trần Lạc Du buông tay: “Vậy em đi đây.”
Trần Phi Lân nhìn anh: “Ở đây không dùng được điện thoại, nói trước với em vậy.”
Trần Lạc Du hỏi: “Nói gì ạ?”
Trần Phi Lân lại cười, Trần Lạc Du phát hiện từ sau khi tỉnh lại hắn trở nên thích cười hơn, thậm chí còn cười nhiều hơn cả khi còn ở bên nhau.
Ngay khi Trần Lạc Du còn đang chìm đắm trong nụ cười ấy, Trần Phi Lân nói: “Chúc mừng năm mới, lại thêm một tuổi mới rồi.”
Trần Lạc Du hơi ngẩn ra, rồi bất đắc dĩ cười nói: “Chúc mừng năm mới, phải là lại già thêm một tuổi mới đúng.”
Đêm đó, Trần Lạc Du và Trần Sơ Yến cùng các bác sĩ, bệnh nhân và người nhà ở lại trực cùng nhau ăn bữa cơm tất niên tại nhà ăn bệnh viện.
Trên chiếc TV LCD lớn trên tường đang phát sóng chương trình Gala mừng xuân của kênh CCTV1, mấy đầu bếp đến từ các vùng miền khác nhau trong nhà ăn đều trổ tài nấu những món ăn sở trường của mình, Trần Sơ Yến thích nhất món thịt lợn hầm dưa cải chua với miến và món sủi cảo cải bẹ xanh hạnh nhân thịt lợn, cắm cúi ăn rất ngon lành.
Trần Lạc Du không có món gì đặc biệt thích ăn, nhất là khi nhìn thấy món mì hải sản hầm trên bàn, anh lại nhớ đến món mì Trần Phi Lân nấu, cũng nhớ đến người đang ăn đồ lỏng trong ICU kia.
Nếu không phải tối nay phải trực, anh đã chạy đến ICU qua lớp kính ở bên Trần Phi Lân, đáng tiếc là khoa cấp cứu tối nay ngoài anh ra chỉ còn một bác sĩ chủ trị khác, đến cả ăn cơm cũng phải thay nhau mà đến, thật sự không thể rời đi được.
Vừa nghĩ đến đây, điện thoại trong túi đã reo lên. Anh liếc nhìn rồi lập tức bắt máy, đồng thời đặt đũa xuống, bỏ lại một câu “Anh đi làm đây” cho Trần Sơ Yến, xoay người kéo theo hai cô y tá cấp cứu vẫn còn đang ăn cơm cùng nhau chạy ra ngoài.
Khoảng thời gian này Trần Sơ Yến đã thấy không ít lần cảnh anh ăn cơm được một nửa là phải đi làm, đã chẳng còn lạ lẫm gì nữa, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn anh mới động đũa được vài miếng, lại không khỏi thở dài.
Công việc như thế này làm lâu chắc chắn cơ thể sẽ không chịu nổi, Trần Sơ Yến cầm lon coca lên uống một ngụm, nghĩ rằng không biết đến khi Trần Lạc Du bận xong thì đã mấy giờ rồi, bèn đến quầy mua ba hộp mang đi, trước tiên đựng một ít đồ ăn cho Trần Lạc Du.
Bác sĩ ở ICU đã dặn dò rằng chế độ ăn uống của Trần Phi Lân phải do bác sĩ sắp xếp, cô cũng không thể chuẩn bị cho Trần Phi Lân được. Ăn xong, cô mang theo chiếc bánh kem Trần Lạc Du mua cho mình đến khu phân loại bệnh của khoa cấp cứu, đưa mấy chiếc túi cho cô y tá Tiểu Dương, dặn đối phương lát nữa đưa cho Trần Lạc Du.
Tiểu Dương vừa hay đang bận, tiện tay nhận lấy rồi đặt lên chiếc bàn phía sau, Trần Sơ Yến vừa quay người bước được vài bước, đã nghe thấy Tiểu Dương gọi cô. Quay trở lại bên cạnh khu phân loại bệnh, Tiểu Dương đưa cho cô một chiếc túi giấy lớn, nói là Trần Lạc Du đưa cho cô, bảo cô sáng mai nhớ mặc vào.
Trần Sơ Yến mở ra xem, trong túi là hai chiếc áo khoác phao mới tinh, hai chiếc áo len, còn có một đôi giày thể thao NIKE.
Nhìn những bộ quần áo còn chưa cắt mác, mắt Trần Sơ Yến đỏ hoe, đi ra hành lang phía trước, nhìn về phía phòng cấp cứu từ xa, rồi xoay người đi về khu vực ICU.
Sáng nay đã chuyển đi ba bệnh nhân, hiện tại trong phòng bệnh tập trung khu A chỉ còn sáu người nằm. Có lẽ là do tối ba mươi Tết, đi đến đây có vẻ vô cùng yên tĩnh, hai y tá trực ban cũng lặng lẽ cúi đầu làm việc.
Trần Sơ Yến xách chiếc túi quần áo kia, đến khu vực trực hỏi xem có thể xin thăm được không. Y tá trực ban áy náy nhìn cô, theo quy định bình thường thì thời gian thăm tập trung mỗi ngày đã qua rồi, trong tình huống tối nay thiếu nhân lực thì không thể đặc biệt sắp xếp cho cô được.
Cô đã rất quen thuộc với quy trình của ICU, hỏi như vậy chỉ là muốn thử thôi. Cô gật đầu tỏ vẻ thông cảm, ngồi xuống chiếc ghế ở cửa, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cánh cửa cách ly bên trong, ngồi hồi lâu cuối cùng cũng thấy có hai vị bác sĩ đi ra.
Một trong số đó chính là bác sĩ phụ trách của Trần Phi Lân, Trần Sơ Yến chào, hỏi chuyện Trần Phi Lân ra khỏi phòng ICU. Bác sĩ nói tình trạng của Trần Phi Lân ổn định, ngày mai xem xét lại, nếu không có gì thì cho ra sớm một ngày cũng không có vấn đề gì lớn.
Trần Sơ Yến vui mừng cảm ơn đối phương, muốn xuống lầu báo cho Trần Lạc Du. Khi chờ thang máy thì nhận được điện thoại của mẹ gọi đến, hỏi cô tối nay ăn gì.
Lời khai của Trần Phi Lân vẫn chưa lấy được, Lão Ngô đã dặn Trần Sơ Yến hiện tại không được nói với người nhà, Trần Sơ Yến bèn lấy lý do thực tập bận rộn không về được.
Nói chuyện với mẹ một lát, cô đến khoa cấp cứu đợi Trần Lạc Du, nhưng Trần Lạc Du vẫn không ngừng nghỉ chút nào, trong khoảng thời gian đó lại có thêm vài chiếc xe cứu thương đến. Cô ngồi ở đại sảnh đến tận khuya, cuối cùng Tiểu Dương đưa cô đến phòng nghỉ trực để cô ngủ một lát. Cô ngủ một mạch đến sáu giờ sáng ngày hôm sau, Tiểu Dương gõ cửa đi vào gọi cô đi rửa mặt, chuẩn bị ăn bữa sáng.
Ngày mùng một Tết, bữa sáng ở nhà ăn bệnh viện cũng rất phong phú. Trần Sơ Yến tắm rửa trong khu tắm, thay bộ quần áo và giày Trần Lạc Du mua cho mình, nhìn mình trong gương, cô cảm thấy gu thẩm mỹ của Trần Lạc Du còn tốt hơn cả Trần Phi Lân, kích cỡ cũng vừa vặn, đến cả cỡ giày cũng không có vấn đề gì.
Cô hỏi Tiểu Dương vị trí của Trần Lạc Du, vừa bước ra khỏi thang máy khu bệnh ICU đã phát hiện Trần Lạc Du đang tựa vào một dãy ghế nhựa màu xanh ở góc, cúi gằm đầu bất động. Cô đi qua nhìn, hơi thở của Trần Lạc Du đều đều, hai tay ôm lấy cánh tay, không biết đã ngủ được bao lâu, vậy mà vẫn duy trì tư thế ngồi không ngã.
Nhìn chiếc áo blouse trắng mỏng manh trên người anh, Trần Sơ Yến cởi chiếc áo phao của mình ra khoác lên người anh, vừa chạm vào vai thì anh đã tỉnh, ngơ ngác một lát rồi dùng lòng bàn tay xoa xoa mặt, nheo mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
“7 giờ rồi à” Trần Lạc Du đứng dậy nói: “Đi thôi, đi ăn sáng.”
Trần Sơ Yến mặc lại áo khoác lên người, gọi anh lại nói: “Anh Lạc Du, anh nhìn đi.”
Trần Lạc Du muốn hỏi nhìn gì, xoay người lại phát hiện cô hai tay ngoan ngoãn đặt trước người, nghiêng đầu cười với mình, đôi mắt sáng ngời dường như chứa đựng ánh sáng.
Hiểu ra cô muốn mình nhìn cái gì rồi, Trần Lạc Du cũng cười khen: “Thật xinh, rất hợp với em.”
Trần Sơ Yến đi đến trước mặt anh, nghiêm túc nói: “Ngoài anh trai em ra, anh là người đầu tiên mua quần áo Tết cho em đấy, cảm ơn anh.”
Trần Lạc Du nói: “Đừng khách sáo như vậy.”
“Còn nữa” thấy anh xoay người muốn bước vào thang máy, Trần Sơ Yến tiếp tục nói: “Anh và anh trai em, hai người đã làm hòa rồi ạ?”
Trần Lạc Du quay đầu lại, đón nhận ánh mắt mong chờ của Trần Sơ Yến, anh nhớ lại nụ hôn chủ động ngày hôm qua của Trần Phi Lân.
Có lẽ là đã làm hòa rồi nhỉ.
Anh cúi đầu cười, có chút ngại ngùng gãi gãi sau đầu: “Em hỏi anh trai em đi.”
Dường như muốn nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, Trần Lạc Du nói xong liền bước vào thang máy, Trần Sơ Yến đi theo vào, cửa thang máy đóng lại, ánh mắt không biết đặt vào đâu của cô dừng lại bên cạnh mặt anh, nhìn một hồi liền phát hiện ra điều bất ngờ.
Tai của Trần Lạc Du đỏ lên, má và một đoạn cổ lộ ra ngoài cũng có chút ửng hồng.
Trần Sơ Yến nhớ lại ngày hôm qua trong phòng bệnh, Trần Phi Lân đã nói rằng khi Trần Lạc Du xấu hổ không phải là như vậy, vậy thì những gì cô nhìn thấy bây giờ mới là thật sao?
Che miệng lại, Trần Sơ Yến nhịn cười, ngẩng đầu nhìn những con số trên bảng điều khiển thang máy, tâm trạng bỗng trở nên sáng sủa hơn bao giờ hết.
Thật tốt quá, cô nghĩ, nếu sau này có thể cứ như vậy thì tốt rồi, họ sẽ trở thành người một nhà.
Khi thang máy xuống đến tầng một, có một thanh niên dìu mẹ mình vào, Trần Sơ Yến nhường đường cho họ, khi bước ra thì nhớ đến mẹ của Trần Lạc Du, tâm trạng tốt vừa rồi lập tức trở nên hơi phức tạp.
“Anh Lạc Du” cô gọi Trần Lạc Du đang ở phía trước lại: “Có thể tìm một chỗ nào đó, em có chút chuyện muốn hỏi anh.”
“Y tá ơi, tôi tìm bác sĩ Trần Lạc Du, xin hỏi văn phòng khoa cấp cứu đi đường nào ạ?”
Đặng Cung xách theo một túi quà, hỏi cô y tá đang đứng ở cửa phụ trách hướng dẫn. Y tá chỉ hướng hành lang đối diện: “Anh đi về phía đó, thấy có y tá thì nhờ cô ấy dẫn anh qua là được.”
“Cảm ơn.” Đặng Cung quay đầu nhìn về phía y tá chỉ, vừa định đi qua thì thấy một bóng dáng cao gầy đi ra từ một góc hành lang, bóng dáng kia rất nhanh xuyên qua hành lang, bên cạnh còn có một cô gái trẻ đi cùng.
Đặng Cung đã hơn một năm không gặp Trần Lạc Du rồi, chỉ dựa vào cái nhìn thoáng qua vừa rồi thì không chắc chắn lắm, nhưng ông cảm thấy rất giống, vì vậy đi theo, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người rồi xác định đó chính là Trần Lạc Du.
Lúc này Trần Lạc Du đẩy cánh cửa lối thoát hiểm ở cuối hành lang ra, dẫn cô gái đi ra ngoài.
Đặng Cung muốn đi theo xem sao, đi đến bên cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến. Bàn tay đang đẩy cửa khựng lại, ông nghe thấy cô gái nói: “Vậy chuyện của anh với anh trai em, bác gái còn chưa biết ạ?”
“Bà ấy đã biết rồi” đây là giọng của Trần Lạc Du: “Lần này bà ấy trở về, anh cũng đã nói rõ với bà ấy rồi.”
“Bác gái không nói gì sao?” Giọng điệu của cô gái có chút căng thẳng, Trần Lạc Du thì bình tĩnh nói: “Anh đã nói rất rõ với bà ấy rồi, nếu bà ấy khăng khăng bắt anh và anh trai em chia tay, anh sẽ khiến bà ấy phải hối hận.”
Cô gái hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Trần Lạc Du im lặng một lát, nói: “Không làm gì cả, cùng lắm thì rời khỏi nhà, đến chết cũng không qua lại.”
Nhìn chằm chằm vào khe cửa trước mắt, Đặng Cung nhíu mày.
Lượng thông tin trong vài câu nói ngắn ngủi này quá lớn, đến mức ông phải suy nghĩ một lát mới phản ứng lại được là mình đã nghe thấy những gì.
Vậy nên, mấy ngày nay Lưu Lệ Á ủ rũ, quả nhiên là vì cãi nhau với Trần Lạc Du sao?
Ngay khi Đặng Cung còn đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ, bên cạnh có người nói một câu “Cho qua”, sau đó một bàn tay đẩy cửa ra, có người bước ra ngoài.
Trần Lạc Du nhìn về phía cửa, nhìn rõ người bên cạnh cửa là ai rồi, biểu cảm lập tức trở nên khó coi.
Đặng Cung cười với anh, cũng bước ra ngoài, đến trước mặt anh rồi xách chiếc túi trên tay lên: “Lần này ăn Tết vốn dĩ đã muốn đến thăm cháu, mang chút đặc sản Bắc Kinh cho cháu nữa.”
Ánh mắt của Trần Lạc Du dừng lại trên chiếc hộp được đóng gói tinh xảo kia, rồi mới trở lại khuôn mặt của Đặng Cung, trầm giọng nói: “Chú Đặng.”
“Ừ” Đặng Cung vẫn đang cười, nói với Trần Sơ Yến bên cạnh: “Cô bé, cho chú nói chuyện riêng với cậu ấy một lát nhé.”
Trần Sơ Yến đã nghe ra từ cách xưng hô của Trần Lạc Du rằng người đến là người quen của Trần Lạc Du, nên gật đầu. Đợi đến khi bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa, Trần Lạc Du mới hỏi: “Chú đứng ở đó bao lâu rồi?”
Đặng Cung không giấu giếm: “Một lúc rồi.”
“Đều nghe thấy cả rồi?”
“Đúng vậy, hai đứa nói chuyện không hề nhỏ tiếng” Đặng Cung lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, đưa một điếu cho Trần Lạc Du, Trần Lạc Du không nhận, ông bèn cất lại vào trong túi: “Lần sau nói những lời này nhớ nhỏ tiếng thôi, dù gì đây cũng là nơi làm việc, bị đồng nghiệp có chút tâm tư nghe được thì không hay.”
Trần Lạc Du không cảm xúc hỏi: “Vậy chú nghe rồi không có suy nghĩ gì sao?”
Đặng Cung cười nhìn Trần Lạc Du: “Cháu đã lớn như vậy rồi, suy nghĩ của chú đối với cháu căn bản không quan trọng, nhưng mẹ cháu vẫn luôn rất quan tâm đến cháu.”
“Cho nên?”
Thu lại nụ cười, Đặng Cung dường như thở dài: “Cháu biết đấy, chú đối với con trai mình cơ bản là thái độ nuôi thả, từ nhỏ đến lớn những quyết định và suy nghĩ của nó chỉ cần không phạm pháp, chú đều sẽ không can thiệp.”
Trần Lạc Du không lên tiếng, anh nhìn những đám mây đang cuồn cuộn trên bầu trời, muốn đợi Đặng Cung nói hết lời.
Phía sau không xa có người vừa rồi đi ra hút thuốc đứng đó, những lời tiếp theo Đặng Cung gần hơn một chút, bước đến bên cạnh anh thì thầm: “Đối với chuyện cháu thích đàn ông, chú không bày tỏ ý kiến, dù sao đây cũng là lựa chọn cá nhân của cháu, chỉ cần cháu có thể sống tốt và không hối hận là được.”
“Về phần mẹ cháu, có cơ hội thì chú Đặng sẽ giúp cháu khuyên nhủ cô ấy, hai mẹ con không cần thiết phải náo loạn thành ra như vậy.”
Đối với ý tốt của Đặng Cung, Trần Lạc Du không hề có phản ứng gì, chỉ là sau một hồi im lặng nhìn về phía Đặng Cung: “Cháu muốn xác nhận một chuyện, hy vọng chú có thể thành thật nói cho cháu biết.”
“Cháu nói đi.”
“Chú đã từng nghe về chuyện của cha cháu rồi đúng không?”
“Nghe qua một chút.”
“Ông ấy đã qua đời chưa?”
Dừng lại một lát, Đặng Cung nói: “Mùa đông năm cháu đi du học thì ông ấy đã mất rồi.”
Trần Lạc Du tựa vào tường, ánh mắt nhìn xa xăm về phía cánh cửa lối thoát hiểm màu xanh lá cây phía trước, giọng nói bị gió thổi đến mức ngay cả bản thân anh cũng có chút nghe không rõ.
“Vậy chú có biết ông ấy được chôn cất ở đâu không?”