Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 122

Edit: Ji

[Trần Phương Văn yêu thương]

—–oOo——-

Sau khi nói chuyện xong với Đặng Cung, Trần Lạc Du một mình ở bên ngoài một lúc mới đi vào. Lấy điện thoại ra, anh thấy Trần Sơ Yến gửi tin nhắn trên WeChat, nói đã đến nhà ăn chờ anh rồi.

Anh trả lời một câu 【Anh đến ngay đây】, rửa mặt xong liền đến nhà ăn.

Bữa sáng ngày mùng một Tết phong phú hơn ngày thường rất nhiều, tập hợp các món đặc sản từ khắp nơi trên đất nước, các quầy xếp thành hàng dài. Trần Lạc Du đợi hơn mười phút mới đến lượt, lấy tào phớ mặn và quẩy chiên, lại gọi thêm một lồng bánh bao chiên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Trần Sơ Yến thì thấy cô đã ăn gần xong rồi.

“Anh Lạc Du” Trần Sơ Yến đặt đũa xuống nhìn anh: “Người vừa nãy là người thân của anh ạ?”

Gắp một chiếc bánh bao chiên cho vào miệng, Trần Lạc Du nhai hai miếng rồi mới nói: “Là bạn trai của mẹ anh.”

Không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, Trần Sơ Yến lại dò hỏi: “Vậy còn cha anh thì sao ạ?”

“Qua đời rồi” giọng điệu của Trần Lạc Du bình thản, vẻ mặt cũng không có gì khác thường, ngược lại Trần Sơ Yến sau khi nghe xong lại im lặng. Trần Lạc Du gắp một chiếc bánh bao chiên cho cô: “Ăn cái này đi, vị rất ngon.”

“Em xin lỗi ạ.” Trần Sơ Yến hai tay đặt trên đùi, giống như làm sai chuyện gì cúi đầu. Trần Lạc Du cười cười, cầm tay cô đang nắm lấy đôi đũa, nhắc nhở: “Có gì đâu chứ, anh ngày nào cũng ở khoa cấp cứu, chuyện sinh lão bệnh tử sớm đã quen rồi. Nhanh ăn đi, bánh bao chiên nguội thì không ngon nữa.”

Trần Sơ Yến gật đầu, có lẽ muốn bù đắp bầu không khí, nhắc đến chuyện Trần Phi Lân hôm nay có thể ra khỏi ICU.

Trần Lạc Du buổi sáng đã xác nhận với bác sĩ của Trần Phi Lân rồi, nếu không có vấn đề gì thì chiều nay có thể chuyển ra.

Ăn xong, Trần Sơ Yến về khách sạn trước, Trần Lạc Du thì đến văn phòng làm thủ tục bàn giao ca, sau đó cũng về khách sạn tắm rửa thay quần áo. Anh vừa trực xong 24 tiếng, theo lý thuyết đáng lẽ phải rất mệt mới đúng, nhưng vì Trần Phi Lân sắp ra khỏi ICU rồi, cảm xúc của anh luôn rất hưng phấn, nằm trên giường nửa ngày cũng không thể ngủ được, đành phải ra ngoài mua cà phê. Đến dưới lầu thì nhận được điện thoại của Trần Sơ Yến, nói Trần Phi Lân có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi, bảo anh đến ngay bây giờ.

Khách sạn ở ngay gần bệnh viện, Trần Lạc Du chỉ mất hơn mười phút là đến, ở tầng 8 khu nội trú thấy một người đàn ông đứng bên ngoài một căn phòng, anh liếc mắt liền nhận ra đó là một trong hai người mặc thường phục mà Lão Ngô sắp xếp ở khu vực ICU để bảo vệ Trần Phi Lân mấy ngày nay.

Đối phương gật đầu với anh rồi tiếp tục canh gác, anh thì gõ cửa phòng, nhìn thấy Trần Phi Lân đang tựa vào đầu giường và cô y tá bên cạnh đang thay túi truyền dịch.

Trần Phi Lân ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh.

Ánh mắt của hai người giống như bị keo dán chặt lại, lâu thật lâu không thể tách rời, mãi đến khi cô y tá bận xong đi ra ngoài, Trần Lạc Du mới tiến lên, đến cuối giường cầm kẹp hồ sơ bệnh án lên xem.

Các số liệu đều rất tốt, lúc này Trần Lạc Du mới hoàn toàn yên tâm, xem ra không bao lâu nữa Trần Phi Lân có thể xuất viện rồi.

Trần Phi Lân nhìn anh không nói gì, đợi anh đặt hồ sơ xuống, đi đến bên giường rồi mới đưa tay ra. Anh nắm lấy, lật cổ tay lại rồi đan năm ngón tay vào năm ngón tay của Trần Phi Lân, siết chặt.

Trần Phi Lân nói: “Ngồi đi.”

Trần Lạc Du ngồi xuống mép giường, hỏi: “Sơ Yến đâu?”

“Đi giúp anh lấy nước rồi.”

Đây là một phòng bệnh đôi, giường của Trần Phi Lân ở gần cửa, giường bên cạnh bỏ trống. Lão Ngô đặc biệt liên hệ với bệnh viện để sắp xếp như vậy, để tiện cho việc lấy lời khai và tránh người ngoài ra vào.

Trần Lạc Du liếc nhìn chiếc giường trống bên cạnh, đang nghĩ có thể ở lại đây qua đêm với Trần Phi Lân rồi, thì nghe thấy Trần Phi Lân cười hỏi anh: “Nghĩ gì vậy? Muốn ngủ giường bên cạnh à?”

Anh quay lại, cười hỏi lại: “Không được ngủ sao?”

Trần Phi Lân không trả lời, ngược lại nắm chặt tay anh hơn: “Sơ Yến đã kể hết chuyện xảy ra ở khách sạn đêm đó cho anh rồi.”

“Anh biết em muốn bảo vệ em ấy, nhưng sự an toàn của bản thân em cũng rất quan trọng.” Trần Phi Lân nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Sau này không được làm liều như vậy nữa.”

Sau khi chuyện ngày hôm đó xảy ra, Trần Lạc Du thật ra cũng có chút sợ hãi. Nhưng lúc đó tình huống khiến anh không có lựa chọn, Trần Phi Lân không ở đó, anh không thể trơ mắt nhìn Trần Sơ Yến gặp nguy hiểm.

Anh nói: “Anh chẳng phải nói mọi chuyện đều đã kết thúc rồi sao, còn có sau này nào nữa.”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có người gõ cửa, anh đi ra xem, bên ngoài là Lão Ngô và hai người mặc thường phục.

Hiểu ra Lão Ngô đến là để lấy lời khai, Trần Lạc Du chủ động đi ra ngoài chờ. Trần Sơ Yến cầm bình nước trở về rồi ngồi cùng anh chờ, khoảng hơn một tiếng sau Lão Ngô mới dẫn người rời đi, lúc đi Trần Lạc Du thấy vẻ mặt Lão Ngô thoải mái, hẳn là không có vấn đề gì rồi.

Ở phòng bệnh thường được bốn ngày, Trần Phi Lân không cần người đỡ cũng có thể đi lại được rồi, hai tuần sau hắn hồi phục rồi xuất viện, Lão Ngô đặc biệt điều một chiếc xe đến đón, nơi hắn ở cũng tạm thời không thể tiết lộ, chỉ có em gái Trần Sơ Yến có thể đi theo cùng chăm sóc.

Đây là biện pháp bảo vệ trước khi ra tòa, Trần Lạc Du có thể hiểu được, nhưng nghĩ đến việc lại phải chia ly một thời gian, trong lòng vẫn không nỡ. Đêm trước khi xuất viện, anh ở trong phòng bệnh cùng Trần Phi Lân, hai người đối diện nhau nói về những dự định sau này.

Đã không còn nhớ vì cái gì mà nhắc đến chuyện sau này, Trần Lạc Du chỉ nhớ là sau khi họ hôn nhau khó thể rời ra, hai người cùng nhau ngả người xuống giường nghỉ ngơi.

Sau đó khi anh mơ màng buồn ngủ, Trần Phi Lân ghé vào tai anh hỏi một câu, anh mở mắt ra nhìn Trần Phi Lân, khi nhìn thấy người kia cũng đang chăm chú nhìn mình, gần như không cần suy nghĩ liền trả lời: “Sau này anh đi đâu, em theo đó.”

Trần Phi Lân nói: “Nhưng anh không thể ở lại đây.”

Trần Lạc Du hỏi: “Anh muốn về nhà ở sao?”

Lật người lại đối diện với trần nhà, Trần Phi Lân gối hai tay ra sau gáy: “Không đâu.”

Trần Lạc Du cũng xoay người lại, dùng khuỷu tay chống đỡ thân trên, hỏi: “Anh, những năm này người nhà của Trần Nguyên Hâm có làm khó người nhà của anh không?”

Câu hỏi này anh không dám hỏi Trần Sơ Yến, Trần Phi Lân liếc nhìn anh một cái, đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của anh: “Không có, người nhà của họ không quậy phá gì nhiều.”

“Anh đừng gạt em.” Trần Lạc Du không tin lắm, Trần Phi Lân nói: “Ông nội của cậu ấy và nhà bọn anh quan hệ vẫn luôn rất tốt, hơn nữa chuyện lần đó đúng là ngoài ý muốn, hoàn cảnh của nhà anh họ cũng hiểu, để lo cho anh và Sơ Yến đi học, trong nhà không có tiền nữa.”

Rũ mắt xuống, Trần Lạc Du không biết có thể nói gì cho phải, anh luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như Trần Phi Lân nói.

Không muốn anh vì chuyện này mà khó chịu nữa, Trần Phi Lân lật người lại hôn anh. Kết thúc, Trần Phi Lân vùi đầu vào hõm vai anh, ngửi mùi hương sả chanh trên người anh: “Đừng nhắc đến những chuyện này nữa, chi bằng nghĩ xem sau này đi đâu đi.”

Từ lúc đưa đến bệnh viện đến khi sắp xuất viện, cũng gần một tháng rồi, tóc của Trần Phi Lân đã dài ra một chút. Tuy rằng vẫn còn rất ngắn, nhưng cảm giác được v**t v* khuôn mặt này khiến anh an tâm. Anh ôm lấy cổ Trần Phi Lân, đáp: “Anh muốn đi đâu?”

Lúc đó Trần Phi Lân vẫn chưa nghĩ ra, anh bèn nói sau này còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ nghĩ.

Sau khi Trần Phi Lân xuất viện, Trần Lạc Du lại bắt đầu cuộc sống một mình.

Lưu Lệ Á sớm đã trở về Bắc Kinh, hai mẹ con sau lần cãi nhau ở quán cà phê, ai cũng không chủ động tìm đối phương. Lúc đầu Trần Lạc Du còn lo lắng Lưu Lệ Á có thể sẽ lại giở trò sau lưng, kết quả sóng yên biển lặng qua vài tháng, trong khoảng thời gian đó chỉ có Đặng Cung gọi cho anh vài cuộc điện thoại.

Anh và Đặng Cung quan hệ luôn là có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc, không ngờ lần này vì chuyện cãi nhau, Đặng Cung ngược lại là người hòa giải và truyền tin giữa hai mẹ con. Cũng vì Đặng Cung đã biết về khuynh hướng t*nh d*c của anh, phản ứng bài xích của Lưu Lệ Á không còn cực đoan như trước nữa.

Đương nhiên, những điều này đều là Đặng Cung nói, cụ thể như thế nào anh không rõ, nhưng cũng không có ý định đi tìm hiểu nữa.

Một buổi chiều cuối tháng 4, Đặng Cung mang đến tin tốt cho Trần Lạc Du, Lưu Lệ Á chịu nói địa chỉ nghĩa trang mà Cao Vũ Hành năm đó đã nhắc đến.

Nắm điện thoại trong tay, Trần Lạc Du ngẩn người nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa sổ, ngay cả Triệu Tuấn Phàm tiến đến gần sau lưng cũng không phát hiện ra, mãi đến khi Triệu Tuấn Phàm xoay người tựa vào bệ cửa sổ bên cạnh anh mới thu hồi tầm mắt.

“Tối nay muốn đi uống một ly không?” Triệu Tuấn Phàm hỏi.

“Không đi đâu, lát nữa em có việc.”

“Việc gì vậy? Có cần tôi đưa cậu đi không?” Triệu Tuấn Phàm xoay người lại, vừa hay nhìn thấy một con chim vỗ cánh bay qua bầu trời mây đen giăng kín, không khỏi thở dài: “Mưa này thật phiền, sắp một tuần rồi mà vẫn không tạnh.”

Trần Lạc Du nói: “Hôm nay em có lái xe.”

Triệu Tuấn Phàm quay đầu nhìn anh: “Được rồi. À phải rồi, luật sư nói vụ án của ông già có tiến triển rồi, tháng sau sẽ mở phiên tòa.”

Mấy tháng nay anh không thể gặp Trần Phi Lân, ngay cả gọi điện thoại cũng bị hạn chế, tuy rằng thường xuyên liên lạc với Lão Ngô để hỏi về tiến triển của vụ án, nhưng anh là người ngoài cuộc, rất nhiều chuyện Lão Ngô không tiện nói cho anh, chỉ có thể bảo anh chờ. Giờ phút này nghe Triệu Tuấn Phàm nói vậy, anh thẳng người lên hỏi: “Tháng sau khi nào?”

“Cụ thể thì vẫn chưa rõ.” Triệu Tuấn Phàm dùng đầu ngón tay gãi gãi chóp mũi: “Nhưng mà đã mở phiên tòa thì sẽ nhanh thôi, ngày mai tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm Lý để xin từ chức.”

“Thật sự không định tiếp tục ở lại đây nữa sao? Chuyện của thầy bên phía cảnh sát sẽ không công khai, bệnh viện bên này cũng đã làm xong thủ tục theo đơn xin từ chức rồi, đúng không?” Trần Lạc Du hạ giọng khuyên nhủ.

“Mẹ tôi đã quyết định sau khi vụ án kết thúc sẽ chuyển đến Nam Kinh” Triệu Tuấn Phàm nói: “Đừng nói đến tôi, cậu thì sao? Sau này có dự định gì không?”

Danh tính của Trần Phi Lân đến giờ vẫn không tiện công khai, Trần Lạc Du cũng không dám nói ra, chỉ nói: “Em chắc cũng sẽ không ở lại đây nữa đâu.”

Phản ứng của Triệu Tuấn Phàm không có vẻ ngạc nhiên như anh nghĩ: “Vì cái gì?”

“Không vì gì cả, chỉ là muốn đổi một môi trường khác thôi.” Trần Lạc Du không muốn nói nhiều, Triệu Tuấn Phàm cũng không có tâm trạng, gật đầu nói một câu “cũng tốt” rồi không hỏi thêm nữa.

Ba giờ chiều, Trần Lạc Du bàn giao xong công việc, lái xe đến nghĩa trang ở ngoại ô thành phố.

Ba giờ chiều đường phố trong thành phố vẫn chưa đông đúc, nhưng mưa còn lớn hơn lúc nãy, tình hình giao thông không tốt lắm. Trần Lạc Du chậm rãi di chuyển theo chiếc xe phía trước, đến chạng vạng mới đến được cổng nghĩa trang.

Nhân viên bảo vệ yêu cầu anh xuất trình giấy hẹn thăm mộ, anh đưa cho nhân viên bảo vệ xem tin nhắn, sau khi đăng ký xong nhân viên bảo vệ nhắc nhở anh muộn nhất là sáu giờ rưỡi phải ra ngoài, 7 giờ sẽ đóng cửa.

Anh cảm ơn đối phương, hỏi đường đi đến khu vực có mộ. Đợi đến khi lái xe đến khu vực gần đó, anh tìm một chỗ trống đậu xe, lấy từ ghế sau ra những bông hoa bách hợp trắng tinh, đi về phía con đường nhỏ bên cạnh sườn đồi.

Anh che một chiếc ô màu đen, khi đi lên trên thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ, ngày thường buổi chiều đến thăm mộ không có mấy người. Anh một đường đi về phía trước, đi hơn hai mươi phút liền tìm thấy.

Đặng Cung nói năm đó khi Trần Phương Văn qua đời, Cao Vũ Hành có liên lạc với Lưu Lệ Á, nhưng cụ thể nói gì thì không rõ. Mà trong khoảng thời gian anh vừa lấy lại điện thoại cũ, có gọi vào số Cao Vũ Hành được lưu trong danh bạ, đã là số không có người dùng rồi.

Anh nhớ Cao Vũ Hành là Hoa kiều, vì đi theo Trần Phương Văn chữa bệnh mới trở về. Cho nên rất có khả năng sau khi Trần Phương Văn qua đời, Cao Vũ Hành lại trở về nước ngoài rồi.

Anh đặt những bông hoa bách hợp lên bệ đá trước mộ, ngồi xổm xuống nhìn bức ảnh trên bia mộ.

Trần Phương Văn trong ảnh trông vẫn còn rất trẻ, cũng không phải là kiểu ảnh thẻ nghiêm túc thông thường, mà là một bức ảnh chụp từ dưới lên.

Trần Phương Văn mặc áo sơ mi trắng và quần tây kẻ ô vuông đứng trên thảo nguyên không người, phía trước là bầu trời xanh bao la bát ngát, vào khoảnh khắc máy ảnh ghi lại, ông quay đầu lại, cười với ống kính.

Các đường nét trên khuôn mặt không được chụp rõ ràng lắm, nhưng ý cảnh lại rất tuyệt vời. Có thể chọn một tấm như vậy làm ảnh bia mộ, hẳn là quyết định của Trần Phương Văn hoặc là của Cao Vũ Hành.

Trần Lạc Du dùng tay áo lau lớp kính bên ngoài bức ảnh, lau sạch những vết bẩn và nước mưa, lại nhìn dòng chữ khắc trên bia mộ.

Bia mộ không đề tên người viết, chỉ viết 【Trần Phương Văn yêu thương】.

Nhìn mấy chữ này, ý thức của Trần Lạc Du có chút trống rỗng.

Trước khi đến anh đã nghĩ xem nói với Trần Phương Văn những lời gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại không biết có thể nói gì.

Nếu Trần Phương Văn còn sống, sau khi nhìn thấy những gì anh trải qua trong mấy năm nay, có lẽ cũng sẽ không biết nên nói gì với anh.

Cuối cùng anh chỉ gọi một tiếng “Cha”, chống đầu gối đứng dậy, đối diện với bức ảnh trên bia mộ nói: “Con đi đây, lần sau dẫn một người đến gặp cha.”

Đầu tháng 5, vụ án cuối cùng cũng đến ngày mở phiên tòa.

Do tính chất đặc biệt, tòa án đã áp dụng hình thức xét xử không công khai, Trần Lạc Du và Triệu Tuấn Phàm chỉ có thể thông qua luật sư của Triệu Uẩn Nho để tìm hiểu tình hình.

Đến giữa tháng 7 phiên tòa kết thúc, tiếp theo là một tháng sau tuyên án. Trần Phi Lân khôi phục thân phận ban đầu, cuối cùng cũng được tự do.

Trần Lạc Du vào tháng 6 đã nộp đơn xin thôi việc lên bệnh viện, uyển chuyển từ chối ý giữ lại của lãnh đạo bệnh viện. Tối hôm đó Triệu Tuấn Phàm hẹn anh đi quán bar uống rượu, nói về những dự định sau này, Triệu Tuấn Phàm hỏi anh lý do từ chức có phải là có liên quan đến Trần Phi Lân hay không, lần này anh không tránh né, uống một ngụm rượu coi như ngầm thừa nhận.

Gần đây chuyện của Triệu Uẩn Nho khiến cả người Triệu Tuấn Phàm không còn chút sức lực nào, khi nhắc đến chuyện tình cảm cũng không còn trêu chọc như trước nữa, hai người uống vài chai rượu liền rời đi.

Đợi đến khi Triệu Tuấn Phàm gặp lại Trần Phi Lân, đã là ngày 20 tháng 7 rồi.

Y có vài quyển sách và một số tài liệu để ở chỗ Trần Lạc Du, Trần Lạc Du khi thu dọn đồ đạc đã nhắc y, đợi y qua lấy mới biết Trần Lạc Du đã quyết định xong xuôi ngày mai sẽ xuất phát, cùng Trần Phi Lân về quê một chuyến.

Thò đầu nhìn vào trong bếp, Trần Phi Lân đang đeo tạp dề nấu bữa trưa, Triệu Tuấn Phàm nhỏ giọng hỏi Trần Lạc Du: “Hai người làm lành rồi à?”

Bình Luận (0)
Comment