Edit: Ji
[Đi thăm cha em.]
—–oOo—–
Trần Lạc Du cúi đầu thu dọn quần áo, nghe vậy liền “ừ” một tiếng.
Vì kế hoạch bảo vệ người nằm vùng, thân phận thật sự của Trần Phi Lân trong phiên tòa đã được giữ bí mật hoàn toàn, và việc ra tòa cũng áp dụng hình thức kết nối trực tuyến từ xa, vì vậy Triệu Tuấn Phàm đến giờ vẫn chưa biết Trần Phi Lân chính là Lâm Siêu.
“Hai người sao tự nhiên lại làm lành thế?” Triệu Tuấn Phàm tiếp tục hỏi.
“Em và anh ấy trước kia là vì hiểu lầm mới chia tay, bây giờ hiểu lầm được giải quyết thì không sao nữa rồi.”
Nhận thấy anh không muốn nói nhiều, Triệu Tuấn Phàm cũng biết điều không hỏi nữa, tựa vào bên bàn nhìn những đồ đạc được thu dọn trên mặt đất, cảm thán: “Không ngờ nha, cậu lại đi còn nhanh hơn cả tôi.”
Trần Lạc Du cho quần áo đã gấp gọn vào vali, lần này anh cùng Trần Phi Lân về quê, cũng không biết phải ở bao lâu, dự định của Trần Phi Lân là ở nhà một thời gian rồi trực tiếp đi nơi khác, còn đi đâu thì hai người đến giờ vẫn chưa nói đến chủ đề này.
Trần Lạc Du không có thành phố nào đặc biệt muốn đến, năm đó khi họ yêu nhau, anh có không ít nơi muốn đi, nhưng lúc đó vì gánh nặng kinh tế của Trần Phi Lân nên không tiện nói ra. Đến bây giờ suy nghĩ lại hoàn toàn khác, chỉ cần là nơi có Trần Phi Lân chính là nơi anh muốn đến, cho nên đi đâu đối với anh đều như nhau.
Thấy anh cúi đầu nghiêm túc thu dọn đồ đạc, Triệu Tuấn Phàm do dự một lát, lấy từ trong túi quần ra một chiếc phong bì, đưa đến trước mặt anh.
Anh nhận lấy, nhìn thấy tên người gửi ở góc dưới bên phải phong bì thì ngẩn người.
“Ông già bảo tôi chuyển cho cậu.”
Triệu Tuấn Phàm giải thích, thấy Trần Lạc Du không lập tức mở ra, y gãi gãi tóc sau đầu: “Cậu có thời gian thì xem sau cũng được, tôi lát nữa có việc, đi trước đây.”
Trần Lạc Du lấy lại tinh thàn: “Em bảo anh ấy nấu phần của anh rồi mà, anh không ở lại ăn sao?”
“Không ăn đâu” Triệu Tuấn Phàm nhìn đồng hồ: “Buổi trưa đã hẹn một người bạn lâu ngày không gặp đi ăn rồi.”
Trần Lạc Du nói: “Nhưng mà em ngày mai đi rồi, sau này cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại.”
Nhìn thấy vẻ mặt không nỡ của anh, Triệu Tuấn Phàm cười duỗi tay ra, xoa xoa mái tóc trên đỉnh đầu anh hai cái, vừa định buông xuống thì nghe thấy có người nói.
“Có thể ăn cơm rồi.”
Hai người đồng thời nhìn lại, Trần Phi Lân mặc tạp dề đen đứng ở cửa, ánh mắt hờ hững nhìn hai người. Trần Lạc Du gỡ tay Triệu Tuấn Phàm xuống, giải thích: “Anh ấy nói buổi trưa có hẹn rồi, không ăn đâu.”
Triệu Tuấn Phàm nhét hai tay vào túi quần, đi đến trước mặt Trần Phi Lân rồi đánh giá từ trên xuống dưới, thấy Trần Phi Lân không có ý định nhường đường, y ghé sát lại gần Trần Phi Lân nhỏ giọng nói: “Đối xử tốt với cậu ấy, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Lông mày của Trần Phi Lân gần như không thể nhận ra mà khẽ động đậy, Triệu Tuấn Phàm nói xong cũng không nhìn hắn, quay đầu nói với Trần Lạc Du một câu “Anh đi đây” rồi vòng qua đi ra ngoài.
“Tuấn Phàm.” Trần Lạc Du gọi một tiếng, đuổi đến cửa phòng ngủ nói với Trần Phi Lân: “Em tiễn anh ấy.”
Triệu Tuấn Phàm đã đến chỗ tủ giày để thay giày rồi, Trần Lạc Du đi qua hỏi: “Anh thật sự không ở lại ăn sao?”
“Không đâu,” Triệu Tuấn Phàm ngồi xổm xuống buộc dây giày: “Người bạn đó mấy năm rồi không gặp, anh ấy chỉ có hôm nay rảnh thôi.”
“Được rồi” Trần Lạc Du lại hỏi: “Vừa nãy anh đã nói gì với anh ấy vậy?”
Triệu Tuấn Phàm đứng dậy, cười nói: “Sao vậy? Sợ anh nói xấu cậu à?”
“Đừng có trêu em”.
“Không có gì” Triệu Tuấn Phàm nhún vai: “Chỉ bảo cậu ấy đối xử tốt với em thôi.”
Bất lực nhìn Triệu Tuấn Phàm, Trần Lạc Du biết y là vì tốt cho mình, bèn không nói gì nữa, chỉ thở dài: “Anh đi rồi, sau này không biết khi nào mới có thể gặp lại.”
“Gửi video qua WeChat là được, em muốn nhìn thấy anh lúc nào cũng được hết.”
“Vậy đâu có giống nhau?” Trần Lạc Du có chút cạn lời.
Triệu Tuấn Phàm không trêu anh nữa: “Đợi khi em đến Nam Kinh chơi, anh nhất định sẽ chiêu đãi em thật tốt.”
Xoay người mở cửa, Triệu Tuấn Phàm không nói tạm biệt liền đi xuống lầu. Đợi đến khi rẽ qua góc cầu thang giữa tầng 6 và tầng 5, Triệu Tuấn Phàm ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Vào ăn cơm đi, đừng tiễn nữa.”
Trần Lạc Du một tay vịn vào tay nắm cửa, một tay chống vào khung cửa, gật đầu: “Anh giữ gìn sức khỏe nhé.”
Giơ tay phải lên trên đầu vẫy vẫy, Triệu Tuấn Phàm cúi đầu đi xuống lầu.
Đóng cửa lại, Trần Lạc Du xoay người vào trong, phát hiện Trần Phi Lân đã ngồi vào bàn ăn rồi.
Anh đi rửa tay xong, ngồi xuống bên cạnh Trần Phi Lân, quay đầu nhìn Trần Phi Lân: “Đói bụng lắm à?”
Trần Phi Lân gắp một miếng thịt kho tàu đưa đến bên miệng anh: “Em thu dọn cả buổi sáng, không đói sao?”
“Đói.” Ăn miếng thịt kho tàu thơm lừng béo ngậy có nước sốt vào miệng, Trần Lạc Du cũng cầm đũa lên gắp một miếng đến bên miệng Trần Phi Lân: “Vừa nãy anh ấy nói vậy không có ý gì khác đâu, anh đừng hiểu lầm.”
Trần Phi Lân bị sặc cơm một chút, che miệng ho. Trần Lạc Du giúp hắn vỗ lưng, lại đi rót cho hắn một cốc nước, đợi hắn không ho nữa mới nghe thấy hắn nói: “Anh hiểu lầm gì chứ?”
“Em và anh ấy là bạn tốt” Trần Lạc Du nghiêm túc nhìn Trần Phi Lân: “Giống như trước kia với Chung Hàng vậy.”
Anh giải thích nghiêm túc như vậy, ngược lại khiến Trần Phi Lân không tiện nghĩ lung tung nữa, chỉ có thể cầm đũa chỉ vào bát cơm của anh: “Ăn cơm trước đi, thịt kho tàu nguội thì không ngon.”
Anh kéo ghế lại gần hơn một chút, nhìn Trần Phi Lân nói: “Anh.”
Trần Phi Lân “ừ” một tiếng, muốn gắp thêm cho anh một miếng thịt kho tàu nữa, đã bị anh nhanh chân hơn tựa vào vai rồi.
“Ba năm nay Triệu Tuấn Phàm chăm sóc em rất nhiều, nếu không có anh ấy, có lẽ em đến một người bạn để nói chuyện cũng không có.”
Trần Phi Lân đặt bát xuống, vươn tay ôm anh vào lòng, ôm một lúc rồi mới nói: “Không nói nữa, ăn cơm đi.”
“Ò.” Trần Lạc Du ngồi thẳng dậy, cầm đũa gắp một miếng măng xào, trước khi cho vào miệng lại nói: “Vậy ăn xong rồi ôm tiếp.”
Trần Phi Lân nhìn anh một cái, bất lực cười, lại gắp cho anh một miếng thịt kho tàu vừa nạc vừa mỡ.
Ăn xong bữa trưa, Trần Lạc Du nằm liệt trên ghế sô pha nghỉ ngơi, đợi Trần Phi Lân rửa bát xong đi ra, anh gọi người kia đến ngồi xuống ghế sô pha, gối đầu lên đùi Trần Phi Lân: “Lâu lắm rồi mới được an nhàn như vậy.”
Trần Phi Lân gạt sợi tóc vướng vào khóe mắt anh: “Sau này đều có thể an nhàn như vậy.”
Nhe răng cười, anh giơ tay lên sờ khóe mắt Trần Phi Lân: “Buổi chiều cùng em đi một nơi nhé.”
“Đi đâu?”
“Đi thăm cha em.”
Cúi đầu nhìn vào đôi mắt anh, Trần Phi Lân đề nghị: “Vậy mua một bó hoa đi.”
Trần Lạc Du gật đầu: “Còn có một chuyện muốn nói cho anh biết.”
Trần Phi Lân chờ anh nói tiếp, anh buông tay xuống, dời tầm mắt nhìn sang bên cạnh: “Thật ra—”
“Cha em ông ấy cũng thích đàn ông.”
Bốn giờ chiều, Trần Lạc Du lái xe vào nghĩa trang lần trước, sau khi đỗ xe xong, Trần Phi Lân lấy từ ghế sau ra một bó hoa tường vi trắng được gói bằng giấy bóng kính đen, cùng anh đi về phía con dốc kia.
Hôm nay là cuối tuần, thời tiết cũng rất đẹp, số người đến thăm mộ nhiều hơn lần trước rất nhiều. Trần Phi Lân cầm bó hoa đi bên cạnh Trần Lạc Du, hai người đều không nói gì, nhưng khi bước lên một bậc thang khá dốc, hắn xoay người vươn tay ra với Trần Lạc Du.
Trần Lạc Du đưa tay cho hắn, mượn lực của hắn bước lên. Sau khi đứng vững, Trần Phi Lân không buông tay ra, Trần Lạc Du cũng không rút về, hai người được áo khoác che khuất, nắm tay đi suốt con đường, đợi đến khi đến trước bia mộ của Trần Phương Văn, Trần Phi Lân muốn buông ra, Trần Lạc Du lại nắm chặt lấy.
“Cha”, Trần Lạc Du nhìn bia mộ: “Con dẫn người mà lần trước con nói đến thăm cha đây.”
Trần Phi Lân cũng cúi đầu nhìn Trần Phương Văn trong ảnh, nghe lời của Trần Lạc Du, hắn cúi người đặt bó hoa tường vi trắng trong tay lên trước bia mộ, nói: “Chú à, cháu chào chú, cháu là Trần Phi Lân, bạn trai của Lạc Du ạ.”
Các đường nét trên khuôn mặt người trong ảnh không rõ ràng lắm, nhưng có thể thấy thần thái rất thoải mái. Trần Phi Lân lấy khăn giấy từ trong túi ra, rút một tờ lau lớp kính ngoài ảnh, lại đổi tờ khác lau cẩn thận toàn bộ bia mộ.
Khi hắn lau dọn, Trần Lạc Du vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, cho đến khi hắn lau xong đứng dậy.
Trên tay Trần Phi Lân dính đầy bụi, hắn dùng khăn giấy lau qua loa, muốn lát nữa đi rửa tay, bên cạnh lại có một bàn tay đưa đến nắm lấy hắn.
Mười ngón tay đan vào nhau, Trần Lạc Du nhìn hắn, trên khuôn mặt có chút tái nhợt hiện lên một nụ cười nhạt, mái tóc bị gió nhẹ thổi bay ngược về phía ánh chiều tà, nhìn giống như màu sô cô la. Trần Phi Lân nhìn anh, bỗng nhiên có cảm giác thôi thúc muốn ôm anh, nhưng làm như vậy thì không đủ tôn trọng với Trần Phương Văn, hơn nữa gần đó vẫn còn người đang đi thăm mộ.
Quay đầu nhìn bức ảnh kia, Trần Phi Lân trong lòng âm thầm nói ra những lời muốn nói với Trần Phương Văn.
Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêm túc của hắn, Trần Lạc Du không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng sự tĩnh lặng trong khoảnh khắc này khiến người ta không nỡ quấy rầy. Mãi đến khi Trần Phi Lân nói xong, hỏi anh là muốn ở lại thêm một lát hay là bây giờ đi, anh nói: “Bây giờ đi thôi.”
Hai người men theo con dốc ở phía bên kia đi xuống, khi đi Trần Phi Lân vẫn luôn nắm tay anh không buông, có không ít người nhìn thấy đều mang theo ánh mắt dò xét nhìn sang. Tuy rằng ở nghĩa trang không nên ngang nhiên như vậy, nhưng Trần Lạc Du hoàn toàn không muốn quan tâm đến những điều khác, đợi đến khi trở lại xe, anh thừa dịp Trần Phi Lân uống nước, dựa qua đó, nhân lúc người kia không phòng bị cướp lấy một ngụm nước khoáng.
Trần Phi Lân cúi đầu nhìn anh, khi bắt được ý cười trong mắt anh, dứt khoát đặt chai nước xuống, ôm chặt lấy anh tiếp tục nụ hôn này.
Trở lại thành phố, Trần Lạc Du lái xe đến trước cổng trường cũ, lại ở đối diện đường đi bộ thấy Chung Hàng đang đợi anh.
Chung Hàng trên tay xách một túi giấy lớn của cửa hàng trà sữa Đơn Mỹ, đợi anh đỗ xe vào làn đường dành cho xe đậu, Chung Hàng chủ động mở cửa ghế phụ ra, chống tay lên cửa cúi người cười với Trần Phi Lân.
“Phi Lân, thật là lâu rồi không gặp.”
Trần Phi Lân cũng cười với y, nhấc chân bước ra khỏi chỗ ngồi sau, chủ động ôm y một cái: “Lâu rồi không gặp.”
Trần Lạc Du từ ghế lái xuống, xuyên qua nóc xe nhìn cảnh này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại bị tiếng còi xe phía sau cắt ngang.
Anh khóa xe xong, đi đến bên cạnh hai người nói: “Đi thôi, đến quán lẩu rồi nói chuyện tiếp.”
Chung Hàng đi đến bên cạnh Trần Lạc Du, vừa định đưa túi trà sữa lên thì nhìn thấy Trần Phi Lân từ bên kia nắm lấy tay Trần Lạc Du. Trần Lạc Du cũng không hề né tránh, cùng Trần Phi Lân nhìn nhau cười.
Vì cảnh này, Chung Hàng tụt lại phía sau vài bước, Trần Lạc Du quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của y, không khỏi cười hỏi: “Bị dọa sợ rồi?”
Lắc lắc đầu, Chung Hàng đi lên, vẻ mặt có chút giật mình cười nói: “Thật ra hai người trước kia đã muốn nắm tay như vậy trước mặt tôi rồi đúng không?”