Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 124

Edit: Ji

[Đúng đó, bác sĩ cũng là người, không tăng ca!]

—–oOo—–

Quán ăn là tiệm lẩu nồi đồng Lão Phật Gia nơi Trần Lạc Du lần đầu gặp Chung Hàng sau khi về nước.

Đến nơi, vị trí cạnh cửa sổ vẫn còn chỗ trống, Trần Lạc Du và Trần Phi Lân ngồi một hàng, Chung Hàng ngồi đối diện họ. Nhân viên nhắc họ quét mã đặt món, Trần Phi Lân lấy điện thoại ra quét một cái, trực tiếp đưa cho Trần Lạc Du.

Trần Lạc Du nhận lấy, còn chưa nhìn màn hình đã quay đầu hỏi Trần Phi Lân muốn ăn gì. Chung Hàng ở đối diện vừa uống trà vừa đánh giá hai người, hai người này đều dán mắt vào màn hình, chỉ thiếu điều đầu chạm đầu sát vào nhau thôi.

Tuy rằng sớm đã biết chuyện của họ, nhưng được nhìn gần như bây giờ, cảm giác vẫn rất kỳ diệu.

Đặt cốc xuống, Chung Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên con đường này, vốn dĩ ấn tượng của y là không có gì khác biệt, khắp nơi đều thấy sinh viên của các trường đại học xung quanh, tụm năm tụm ba tụ tập đi cùng nhau, dáng vẻ thích cười thích náo giống hệt như họ khi còn đi học vậy.

Chọn xong những món Trần Phi Lân muốn ăn, Trần Lạc Du đưa điện thoại cho Chung Hàng chọn, Chung Hàng ăn uống luôn tùy tiện, bảo họ quyết định là được, nhưng lại gọi thêm một tá bia.

Trong lúc chờ nhân viên mang lên, Chung Hàng hỏi hai người khi nào đi, nếu thời gian cho phép thì sẽ đi tiễn họ.

“Không cần đâu” Trần Lạc Du nói: “Ngày mai là ngày làm việc, cậu chắc chắn bận lắm”.

“Ngày mai đi à?” Chung Hàng ngạc nhiên nói: “Sao gấp vậy?”

“Cũng không gấp lắm, đồ đạc đều đã thu dọn xong rồi, không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.”

Trần Phi Lân luôn im lặng nghe họ nói chuyện, mãi đến khi bia được mang lên, mới chủ động giơ lên chạm cốc với Chung Hàng.

Chung Hàng trêu chọc hắn: “Tối nay không say không về nha.”

Trần Phi Lân vẫn ít nói như trước, nhưng lại rất dứt khoát, ngửa cổ một hơi uống hết cả chai. Trần Lạc Du cầm lấy chai rỗng, nhắc nhở: “Đừng uống như vậy, không tốt cho dạ dày đâu, đợi lát nữa ăn chút đồ nóng rồi uống.”

Chung Hàng uống mấy ngụm bia, nghe thấy vậy cố ý nói: “Con lớn rồi không nghe lời mẹ, tôi uống có hại dạ dày hay không cũng không ai quan tâm.”

Trần Lạc Du cười phản bác: “Cậu là thầy giáo trường y đấy, cần tôi nhắc nhở sao?”

Thấy anh che chở Trần Phi Lân như vậy, Chung Hàng cũng không đùa nữa, đợi đồ ăn lục tục mang lên, Trần Lạc Du đi pha nước chấm cho mọi người, Chung Hàng liền hỏi chuyện lần vô tình gặp Trần Phi Lân lần trước.

Sau khi Tào Tư bị bắt, Tào Gia vì không liên quan nên sau khi thẩm tra xong đã được thả ra. Sau đó Tào Gia đã phá thai, trở về quê dưỡng bệnh.

Trần Phi Lân không muốn Chung Hàng có gánh nặng tâm lý, nên không nhắc đến những chuyện khác, chỉ nói Tào Gia và anh không phải là quan hệ bạn trai bạn gái.

Chung Hàng rõ ràng thở ra một hơi, lại quay đầu nhìn Trần Lạc Du ở xa vẫn còn đang pha nước chấm, nhỏ giọng nói: “Vậy thì tốt, cậu không biết đâu, sau khi Lạc Du trở về mỗi lần gặp tôi trạng thái đều không tốt. Nhưng mà tôi thấy hôm nay cậu ấy rất vui, hai người sau này nếu có thể hạnh phúc bên nhau thì tốt, ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện gì nữa.”

Trần Phi Lân hỏi: “Trạng thái của cậu ấy không tốt như thế nào?”

“Cậu ấy áp lực rất lớn, lúc mới bắt đầu thì không nhớ cậu, cũng không nhớ đã từng ở bên cậu.” Chung Hàng thở dài: “Lần đó cậu ấy tìm tôi ra ngoài ăn cơm, tôi và cậu ấy cũng đã năm năm không gặp rồi, chuyện hai người ở bên nhau năm đó tôi hoàn toàn không biết, cũng không thể giúp cậu ấy được gì.”

“À phải rồi, bệnh của cậu ấy sao rồi? Bây giờ còn cần tiếp tục uống thuốc không?”

“Ngày mai tôi sẽ cùng em ấy đi tái khám” Trần Phi Lân nói: “Em ấy vẫn đang uống thuốc, tình hình cụ thể phải đợi đến ngày mai gặp bác sĩ mới biết được.”

Chung Hàng gật đầu, lại một lần nữa nhìn về phía khu pha nước chấm: “Bệnh tâm thần điều trị rất phiền phức, hơn nữa dễ tái phát, cho nên tâm lý là quan trọng nhất. Cậu lưu số điện thoại của tôi vào đi, sau này có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ gọi.”

Lưu số của Chung Hàng xong, Trần Lạc Du cũng quay lại, chia nước chấm xong, Trần Lạc Du gắp hai con tôm càng xanh thả vào nồi lẩu, vừa định dùng tay bóc thì nghe Trần Phi Lân nói: “Để anh làm cho.”

Anh nói không cần đâu, Trần Phi Lân lại kiên trì lấy qua bóc, anh liền gắp một lát thịt bò tươi nhúng cho Trần Phi Lân, ngẩng đầu lên thì thấy Chung Hàng đang cười.

Nụ cười đó không giống như vẻ trêu chọc ngày thường, ngược lại có vài phần yên tâm. Anh hiểu Chung Hàng thật sự đang lo lắng cho mình, dù cho nhiều năm như vậy đã trôi qua, dù cho giữa họ đã không còn thân mật như trước nữa, nhưng tình bạn vẫn luôn ở đó.

Vừa ăn vừa trò chuyện hơn hai tiếng đồng hồ, bữa ăn kết thúc, Trần Lạc Du và Chung Hàng đều đã say mèm, Trần Phi Lân đi thanh toán, trở lại đỡ Trần Lạc Du xuống lầu.

Trường học ở ngay bên cạnh con phố này, khi đi bộ Chung Hàng trêu Trần Lạc Du, hai người khoác vai nhau đi loạng choạng, Trần Phi Lân ở phía sau giúp họ nhìn đường.

Đèn đường hai bên đường phố từng ngọn từng ngọn sáng lên, trên vỉa hè qua lại đều là những sinh viên tuổi còn trẻ hoặc những người tan làm, hai tên ma men không gây ra động tĩnh gì lớn, chỉ là khi đi đến gần cổng phía đông, Chung Hàng cất tiếng hát.

Là đoạn cao trào của bài “Thiên Lý Chi Ngoại”, vừa hát được hai câu Trần Lạc Du cũng nhập bọn. Chắc là do uống nhiều rồi, Trần Lạc Du hát lạc giọng còn tệ hơn ngày thường, Chung Hàng không hề nương tay ôm bụng cười to, bị Trần Lạc Du đè đầu đẩy ra.

Thấy anh đẩy người xong bản thân cũng loạng choạng, Trần Phi Lân lập tức đỡ lấy anh, Chung Hàng không có ai đỡ liền ngã phịch xuống vỉa hè, Trần Lạc Du tựa vào lòng Trần Phi Lân, nhìn dáng vẻ tức tối của Chung Hàng mà cười không ngừng được.

Chung Hàng ngã đau xương cụt, chống tay xuống đất đứng dậy rồi đi đến trước mặt Trần Lạc Du, lại giơ tay khoác vai anh: “Đi thôi! Không phục thì đi KTV so tài.”

“Đi thì đi!” Trần Lạc Du không chịu thua nói, quay đầu nhìn Trần Phi Lân, “Anh, chúng ta đi KTV hát đi.”

Thấy hai người như vậy, Trần Phi Lân vốn dĩ muốn đề nghị hay là về nghỉ ngơi trước đã, nhưng Trần Lạc Du đang rất hào hứng, hắn bèn nhìn sang Chung Hàng: “Thật sự đi à? Buổi tối cậu không có việc gì khác sao?”

Chung Hàng xua xua tay: “Giáo viên cũng là người, không tăng ca!”

Trần Lạc Du cũng đồng tình vung tay: “Đúng đó, bác sĩ cũng là người, không tăng ca!”

Trần Phi Lân cũng cảm thấy lâu rồi chưa được thoải mái như vậy, bèn mở Meituan tìm một quán KTV gần đó, lại gọi một người lái xe hộ đến, bảo hai người ngồi vào ghế sau, hắn thì ngồi ở ghế phụ.

Trên đường Chung Hàng và Trần Lạc Du luôn hát, mỗi bài hát được vài câu thì đổi, Chung Hàng bị Trần Lạc Du làm cho lạc giọng theo luôn. Người lái xe quay đầu nhìn Trần Phi Lân mấy lần, ánh mắt rõ ràng là đang cầu cứu, Trần Phi Lân lại nhìn ra ngoài cửa sổ suốt cả chặng đường, khuỷu tay phải chống lên cửa, dùng ngón tay che khuất khóe miệng, cũng không biết có phải đang nhịn cười hay không.

Đợi đến khi đến nơi, Trần Phi Lân đến quầy lễ tân mở một phòng bao, vừa bước vào phòng Chung Hàng đã kêu ầm lên là buồn đi vệ sinh, nhân viên phục vụ phòng khởi động thiết bị xong liền dẫn y ra ngoài.

Cửa đóng lại, Trần Phi Lân muốn điều chỉnh đèn trong phòng sáng hơn một chút, vừa đứng lên đã bị Trần Lạc Du kéo lại.

Lưng va vào lưng ghế sofa mềm mại, hắn vừa ngồi vững thì đã bị đối phương đè lại bả vai. Trần Lạc Du nghiêng người nhìn hắn, đôi mắt ướt át mang theo vẻ mờ mịt sau khi đã hơi say, hắn nghe thấy Trần Lạc Du giọng rất nhỏ gọi một tiếng “Anh”, sau đó môi nóng lên, Trần Lạc Du nghiêng đầu hôn hắn.

Ánh mắt Trần Phi Lân nhanh chóng quét qua vị trí cửa, xác định đã đóng chặt mới ôm lấy eo Trần Lạc Du, nhiệt tình đáp lại nụ hôn này.

———-

Tác giả có lời muốn nói:

Cùng nhau thực hiện lời hứa năm nào đi KTV hát karaoke.

Bình Luận (0)
Comment