Edit: Ji
[Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em.]
—–oOo—–
Rượu có thể trợ hứng, đặc biệt là trong môi trường kín đáo này.
Bữa tối Trần Phi Lân cũng đã uống không ít, lúc này Trần Lạc Du thuận thế ngồi hẳn lên người hắn, máu liền dồn hết xuống bộ phận quan trọng.
Quần thể thao mỏng mùa hè không giống như quần jean có khóa kéo có thể che chắn một chút, Trần Lạc Du vừa ngồi lên đã cảm nhận được, bốn cánh môi tách ra, anh th* d*c nhìn vào mắt Trần Phi Lân.
“Anh” anh dừng lại một chút, ánh mắt lại trở về đôi môi ửng đỏ của Trần Phi Lân, cười nói: “Anh như vậy, lát nữa Chung Hàng vào nhìn thấy thì sao?”
Tay của Trần Phi Lân luồn vào trong áo phông, dọc theo eo trơn nhẵn của anh vuốt xuống, nắm lấy một bên mông tròn trịa vỗ nhẹ một cái: “Em không đùa với lửa thì làm sao cậu ấy phát hiện ra được?”
Nói xong, Trần Phi Lân lại ghé qua, cắn lên môi anh một cái.
Không cam lòng yếu thế cắn một cái lên yết hầu của Trần Phi Lân, Trần Lạc Du ngồi trở lại sô pha, đổi chủ đề nói: “Anh còn nhớ đã hứa sẽ đến KTV hát cho em nghe không?”
“Nhớ chứ” Trần Phi Lân chỉnh lại quần áo: “Muốn nghe gì?”
Sau khi hôn xong càng thêm miệng khô lưỡi khô, Trần Lạc Du cầm lấy cốc nước chanh trên bàn uống một hơi cạn sạch: “Gì cũng được.”
Trên màn hình lớn đang dừng lại các bước hướng dẫn cách chọn bài hát, Trần Phi Lân lấy điện thoại ra, quét mã QR rồi chuẩn bị chọn bài.
Trang chủ hiển thị danh sách ca sĩ được đề xuất, không ngờ nhiều năm như vậy đã trôi qua, nhạc của Châu Kiệt Luân vẫn sừng sững trong danh sách những bài hát hot nhất. Trần Phi Lân mở tên của Châu Kiệt Luân ra, duyệt qua những tên bài hát quen thuộc, cuối cùng chọn một bài. Màn hình lóe lên, xuất hiện MV của bài “Thiên lý chi ngoại”.
Trần Lạc Du ngửa người tựa vào sô pha, nghe thấy giai điệu vang lên liền mở mắt ra, phát hiện Trần Phi Lân đang cầm micro nhìn mình.
Anh ghé qua, hỏi: “Sao lại hát bài này?”
“Nhạc chuông điện thoại của em vẫn luôn là bài này, không muốn nghe sao?” Trần Phi Lân hỏi ngược lại anh.
“Không có.”
Trần Lạc Du lắc đầu, không nói là thích hay không thích, nhưng anh nhớ lần đầu tiên cài nhạc chuông điện thoại, là vì cho rằng giữa mình và Trần Phi Lân sẽ không có kết quả. Sau này anh đến quê của Trần Phi Lân, họ ở bên nhau, nhạc chuông thành thói quen vẫn không đổi. Sau khi chia tay đổi điện thoại, nhạc chuông của anh vẫn là bài này, lúc đó anh cũng không hiểu rõ, mở app lên rồi tùy tiện tải xuống cài đặt.
Bây giờ nghĩ lại, rất nhiều chuyện đầu óc đã quên mất, nhưng tiềm thức sẽ nhớ rất rõ.
Ví dụ như bây giờ nghe bài hát này, trước mắt anh liền hiện ra khu vực gần cổng nam trường Đại họcCông An vào buổi chiều hôm đó, lúc đó ánh chiều tà chiếu vào Trần Phi Lân và cô hoa khôi khoa kia, không biết là từ tiệm nhỏ ven đường nào đó phát ra bài hát này.
Từ xa nhìn đôi bóng lưng kia, anh cảm thấy Trần Phi Lân và cô gái này rất xứng đôi. Lúc đó anh đã định rời đi rồi, Trần Phi Lân lại gọi anh lại, bỏ mặc hoa khôi khoa chạy đến hỏi anh có muốn cùng đến quán bar hắn làm thêm một lát không.
“Anh tiễn em rời xa chân trời, liệu em còn nơi đây”.
Giọng nói trầm ấm của Trần Phi Lân truyền vào tai, Trần Lạc Du lấy lại tinh thần nhìn hắn. Tuy rằng Trần Phi Lân cũng giống như anh hát không chuẩn tông, nhưng giọng hơi khàn khàn nghe rất có cảm giác tang thương. Anh không khỏi đưa tay ôm lấy eo người này, tựa vào vai cùng nhau hát.
Bài hát từng mang đến cho anh cảm giác buồn bã và chia ly, vào giờ phút này đã hóa thành sợi chỉ đỏ buộc chặt vào cổ tay, đem anh và Trần Phi Lân gắn kết chặt chẽ lại với nhau.
Sau khi hát xong bài này, hai người lại hôn nhau đến khó xa rời, đến cả Chung Hàng đẩy cửa đi vào cũng không phát hiện ra.
Phía sau Chung Hàng còn có nhân viên phục vụ phòng xách theo một giỏ bia. Lui ra đóng cửa lại, Chung Hàng bảo nhân viên phục vụ đặt giỏ xuống đất, đợi nhân viên phục vụ đi xa rồi, y tựa vào tường, lấy thuốc lá từ trong túi ra hút.
Tối nay từ khi gặp mặt, y luôn có thể cảm nhận được Trần Lạc Du vui vẻ từ tận đáy lòng, loại cảm xúc thư thái này trong khoảng thời gian sau khi họ gặp lại đến nay chưa từng xuất hiện, sắc mặt của Trần Phi Lân cũng thoải mái tự nhiên, mỗi lần nhìn về phía Trần Lạc Du ánh mắt đều rất dịu dàng.
Thật ra Chung Hàng vẫn luôn rất muốn hỏi Trần Phi Lân, tại sao nhiều năm đã trôi qua, sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy vẫn còn lựa chọn ở bên nhau.
Nhưng cuối cùng y vẫn không hỏi ra miệng, sự thật đối với người ngoài cuộc mà nói không quan trọng, chỉ cần chính người trong cuộc cảm thấy đáng giá là đủ rồi.
Đêm đó, ba người họ hát đến tận nửa đêm mới rời đi.
Chung Hàng uống đến say khướt, Trần Lạc Du và Trần Phi Lân mỗi người một bên dìu y về ký túc xá trường, giải quyết cho y xong Trần Lạc Du cũng bắt đầu ngáp, ngồi trở lại xe chưa được mấy phút đã tựa vào lòng Trần Phi Lân ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, anh bị tiếng chuông báo thức điện thoại đánh thức, nheo mắt nhìn thời gian, gần mười giờ rồi.
Trần Phi Lân cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, nghe thấy tiếng chuông báo thức liền từ trong nhà vệ sinh đi ra, vào phòng thấy anh vẫn chưa động đậy gì, bèn từ phía sau hôn lên má in dấu gối của anh, nhắc nhở: “Hẹn bác sĩ Dương lúc 11 giờ rồi, không dậy thì không kịp ăn sáng đâu.”
Anh có chút say rượu, vẫn không muốn dậy, Trần Phi Lân bèn nói: “Hay là đổi sang ngày mai đi, chiều nay đi gặp bác sĩ Dương.”
Trần Phi Lân vừa nói xong, anh liền mở mắt ra, chống tay xuống giường ngồi dậy nói: “Không cần, em đi rửa mặt ngay đây.”
Anh đi vào nhà vệ sinh, Trần Phi Lân thu dọn giường, kiểm tra qua một lượt hành lý, đợi anh thay quần áo xong cùng nhau ra ngoài ăn sáng, rồi lái xe đến khu Đình Lục Giác của trung tâm Tinh Vệ.
Mấy tháng gần đây, tình hình của Trần Lạc Du đã ngày càng ổn định hơn rồi. Bác sĩ Dương bảo anh tiếp tục uống thuốc củng cố một thời gian, hôm nay lần đầu tiên thấy anh không đến tái khám một mình, người thanh niên bên cạnh lại rất quan tâm đến anh, liền đoán ra thân phận của Trần Phi Lân.
Trong khoảng thời gian Trần Phi Lân ra ngoài chờ, bác sĩ Dương và Trần Lạc Du nói về những dự định tiếp theo. Biết được anh và Trần Phi Lân sẽ rời khỏi nơi này, bác sĩ Dương cảm thấy quyết định này rất phù hợp, có thể đổi một môi trường mới, tâm lý và trạng thái đều sẽ thay đổi, rất có ích cho bệnh tình.
“Thật ra tôi không còn cảm thấy triệu chứng gì nữa rồi”. Khi nói chuyện, ánh mắt của Trần Lạc Du nhìn qua cánh cửa đang đóng chặt, dường như có thể nhìn thấy Trần Phi Lân đang chờ ở bên ngoài: “Mấy ngày nay đều rất thoải mái, nhưng có một chuyện sắp phải giải quyết, tôi vừa nghĩ đến đã cảm thấy rất khó đối mặt rồi.”
Bác sĩ Dương nói: “Có thể nói ra thử xem, có lẽ tôi có thể cùng cậu phân tích.”
Trần Lạc Du lắc đầu, anh luôn rất áy náy với người nhà của Trần Phi Lân, đây không phải là áp lực có thể thuyên giảm bằng cách nói ra. Huống chi anh cũng không thể nói ra sự thật với người ngoài, đành phải cảm ơn ý tốt của bác sĩ Dương.
Bác sĩ Dương kê cho anh một ít thuốc, Trần Phi Lân cầm thẻ bảo hiểm y tế của anh muốn đi lấy, bị bác sĩ Dương gọi lại. Bác sĩ Dương bảo Trần Lạc Du tự đi lấy, giữ Trần Phi Lân lại nói chuyện riêng một lát.
Trở lại xe, Trần Lạc Du thắt dây an toàn, nói với Trần Phi Lân ở ghế lái: “Vừa nãy bác sĩ Dương đã nói gì với anh vậy?”
“Không có gì” Trần Phi Lân liếc nhìn kính chiếu hậu: “Ông ấy nhắc đến vấn đề cảm xúc của em, bảo anh chú ý nhiều hơn.”
Trần Lạc Du nghĩ cũng phải, bác sĩ có nghĩa vụ bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân, nhiều hơn nữa thì bác sĩ Dương sẽ không nói.
“Em đã không sao rồi.” Trần Lạc Du giải thích.
Trần Phi Lân lái xe lên đường chính, tay phải đưa qua nắm lấy tay anh: “Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Trần Lạc Du cười cười, hai tay nắm chặt tay Trần Phi Lân, ánh mắt lướt qua hàng quán ven đường phía trước, anh nghĩ gì đó, bảo Trần Phi Lân quay đầu xe lại.
Tưởng anh để quên đồ ở bệnh viện, không ngờ anh chỉ đường bảo Trần Phi Lân lái đến đối diện tòa nhà phòng khám, dừng lại ở điểm dừng xe tạm thời.
Ở đây lái xe không được xuống xe, Trần Lạc Du liền nhanh chân chạy đến một hàng quán nhỏ, Trần Phi Lân nhìn anh cùng bà chủ quán nói chuyện, bà chủ cười híp mắt gật đầu với anh, đựng một túi lớn bánh cuộn muối tiêu đưa cho anh.
Quét mã thanh toán xong, Trần Lạc Du còn vẫy tay tạm biệt bà chủ. Đợi anh trở lại xe, Trần Phi Lân hỏi anh có quen biết bà chủ hay không, anh nhắc lại trước kia mỗi lần đến tái khám đều sẽ mua một phần, hôm nay là lần cuối cùng mua rồi.
Bẻ một chiếc đưa đến bên miệng Trần Phi Lân, anh nhìn Trần Phi Lân nhai mấy miếng rồi nói: “Vị không bằng mẹ anh làm, nhưng cũng không tệ.”
Trần Phi Lân gật đầu: “Cũng ngon đấy chứ, có điều hơi nóng, em sáng nay đánh răng đã kêu đau răng rồi, ăn ít thôi.”
Động tác bẻ bánh quẩy khựng lại, lời của Trần Phi Lân khiến anh nhớ lại ngày mưa hôm đó, anh đứng dưới ô của bà chủ quán, nhìn hai chàng trai trẻ cùng nhau đến mua bánh cuộn muối tiêu.
Trong đó cái người đeo kính tròn chính là bị đau răng, mà người bên cạnh cậu ta cũng nói những lời rất giống Trần Phi Lân.
Quay trở lại lấy hành lý, hai người họ theo định vị lái xe đến nhà cũ ở vùng quê Ân Thi, đến nơi thì cũng đã hơn chín giờ tối. Trần Lạc Du không thông báo cho bất cứ người thân nào, cùng Trần Phi Lân ở lại một đêm trong khách sạn, ngày hôm sau trời vừa sáng liền đi viếng mộ Tôn Hồng.
Nghĩa trang nơi Tôn Hồng an nghỉ là nghĩa trang lớn nhất ở địa phương, quản lý cũng không tệ, tiếc là sáng nay vừa hay có người đang tổ chức nghi lễ hạ táng, cho nên cả quá trình tương đối ồn ào.
Trần Lạc Du ngồi xổm xuống trước mộ của Tôn Hồng, cẩn thận lau chùi ảnh của Tôn Hồng, ở trong lòng nói: “Bà ngoại, sau này bà không cần phải lo lắng cho cháu nữa, cháu đã tìm được người mình thích rồi.”
Nghĩa trang ở đây có thể đốt chút tiền giấy mang tính tượng trưng, Trần Phi Lân đẩy chậu than đen sang một bên, quỳ một chân xuống đất, dùng bật lửa đốt tiền giấy.
Hắn cúi đầu, chậm rãi đặt từng tờ tiền giấy vào. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc của hắn, Trần Lạc Du ngẩn ngơ nhìn một lúc, cầm lấy chồng tiền giấy khác trên mặt đất cũng đốt cho Tôn Hồng.
Lúc rời đi, Trần Phi Lân nắm tay Trần Lạc Du, cùng nhau cúi người ba lần trước bia mộ.
Quay về ăn xong bữa sáng, hai người họ trả phòng rồi để hành lý vào ghế sau xe, tiếp tục lái xe về hướng Thường Đức.
Trên đường đi Trần Lạc Du đều rất yên tĩnh, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ phía mình, nhìn phong cảnh không ngừng thay đổi mà thất thần. Trần Phi Lân nói chuyện với anh mấy lần, anh đều lơ đãng, đợi đến khu vực nghỉ ngơi, lúc mua nước anh nhìn thấy những chiếc bánh ú (1) nóng hổi trong nồi.
Anh nhìn chằm chằm vào bánh ú mà ngẩn người, Trần Phi Lân hỏi anh có muốn ăn không, anh gật đầu, Trần Phi Lân bảo bà chủ lấy sáu cái, lại mua hai bắp ngô và hai lon coca ướp lạnh.
Rửa tay xong, Trần Phi Lân quay trở lại bàn bắt đầu bóc bánh ú. Nhìn động tác thuần thục của hắn, Trần Lạc Du bỗng nhiên lên tiếng: “Trước đây mỗi năm vào dịp tết Đoan Ngọ, bà ngoại em đều tự gói bánh ú.”
Trần Phi Lân đưa chiếc bánh ú đã bóc xong cho anh, tiếp tục bóc chiếc tiếp theo: “Chắc bà ngoại em làm ngon lắm nhỉ?”
Trần Lạc Du cắn một miếng bánh ú, vẻ mặt hơi thất thần: “Ừm, ngon lắm, thật muốn để anh được nếm thử.”
Đáng tiếc là không có cơ hội nữa rồi.
Lấy một hạt cơm dính trên khóe miệng anh, Trần Phi Lân nói: “Mẹ anh làm cũng ngon lắm, lần sau bảo bà gói cho em một ít.”
Trần Lạc Du cong cong khóe miệng, dùng đũa dùng một lần gắp miếng thịt ba chỉ ngon nhất ở giữa, đưa đến miệng Trần Phi Lân.
Buổi chiều Trần Lạc Du lái xe hơn hai tiếng đồng hồ thì vào thành phố Thường Đức, tiếp theo đổi cho Trần Phi Lân lái. Anh nhìn những con phố hai bên đường, lúc xe đi ngang qua ga tàu cao tốc Thường Đức, anh chỉ vào những chiếc taxi vẫn đang chờ khách ở cửa ga: “Lần trước em đến nhà anh cũng đón taxi ở đây đấy.”
Trần Phi Lân thò đầu nhìn ra, Trần Lạc Du tiếp tục nói: “Cảm thấy dường như đã qua rất lâu, lại dường như chỉ mới qua một thời gian ngắn.”
Đưa tay phải lên xoa đầu anh, lúc anh quay lại, Trần Phi Lân nói: “Có phải rất mệt không? Đi mua cho em một ly cà phê nhé.”
Anh cảm thấy lười biếng, buổi chiều cuối tháng Bảy rất dễ khiến người ta buồn ngủ. Lúc nãy anh lái xe thì Trần Phi Lân đã ngủ một lát, đến khi đổi cho Trần Phi Lân lái, anh lại qua cơn buồn ngủ.
“Trung tâm thương mại ở đây đâu nhỉ?” Anh hỏi.
Trần Phi Lân cũng không quen thuộc với khu vực thành phố Thường Đức lắm, thế là dùng Meituan tìm kiếm trung tâm thương mại, sau khi định vị lại rồi lái xe qua đó.
Cả ngày hôm nay họ đều chưa ăn uống gì đàng hoàng, dừng xe lại cũng đã gần bốn giờ rồi. Vì lát nữa còn phải lái xe gần ba tiếng nữa, hai người họ liền tìm một quán thịt nướng buffet ăn no nê một bữa. Lúc xuống lầu, Trần Lạc Du mua hai ly cà phê đá, thấy chiếc bánh kem nhung đỏ được bày bán ở cửa hàng bên cạnh trông rất ngon, anh lại mua một chiếc cỡ 10 inch.
Quay trở lại xe, Trần Lạc Du cẩn thận đặt bánh kem vào cốp sau, Trần Phi Lân tiếp tục lái xe. Đường núi sau khi trời tối rất khó đi, Trần Phi Lân lái xe không nhanh, lúc vào thôn cũng đã hơn chín giờ rồi.
Tháng trước Trần Sơ Yến đã tốt nghiệp, và thuận lợi nhận được việc làm ở nhà máy dược phẩm Đông Đại. Lần này vì Trần Phi Lân trở về, cô đặc biệt xin nghỉ mấy ngày, trở về trước cùng ba mẹ dọn dẹp nhà cửa.
Chiếc xe chậm rãi đi trên mặt đường xi măng, Trần Lạc Du nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. So với năm đó, thôn Cảnh Hà đã thay đổi khá nhiều, chỉ riêng những chiếc đèn đường năng lượng mặt trời này cùng với những nhà vệ sinh công cộng thân thiện với môi trường thay thế cho những hố xí lộ thiên cũng có thể thấy được sự thay đổi của vùng nông thôn mới.
Trần Sơ Yến nói mấy năm nay chính sác giúp đỡ người nghèo được thực hiện tốt, mức sống chung của người dân đã được nâng cao hơn rất nhiều, nhà họ cũng nhờ có kỹ thuật hỗ trợ chăn nuôi mà thu nhập đã tăng lên so với trước đây.
Trần Phi Lân không gọi điện thoại trước mấy giờ đến, người trong nhà vẫn nghe thấy tiếng động cơ bên ngoài. Cánh cổng sắt lớn được mở ra, Trần Sơ Yến cười tươi chạy ra trước, chào Trần Lạc Du ở ghế phụ một tiếng, sau đó vòng ra ghế lái mở cửa, kéo anh trai mình xuống.
Tháo dây an toàn, Trần Lạc Du vừa định mở cửa xuống xe thì thấy ba của Trần Phi Lân vội vã đi ra.
Vòng qua đầu xe, Trần Phi Lân giơ hai tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt cha, rồi ôm chặt ông vào lòng, gọi một tiếng: “Ba.”