Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 126

Edit: Ji

[Không thể cứ mãi sống trong bóng tối của quá khứ, phải nhìn về phía trước chứ.]

—–oOo—–

Ba Trần ôm chặt phía sau lưng con trai, dùng sức vỗ mấy cái, miệng lẩm bẩm: “Tốt, tốt, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…”

Trần Sơ Yến cũng đứng bên cạnh lau nước mắt, sau đó nhìn thấy một người khác đi ra từ trong nhà, cô lập tức tiến lên đỡ lấy. Trần Lạc Du theo ánh mắt cô nhìn theo, người phụ nữ đi ra là mẹ của Trần Phi Lân. So với năm xưa, bà có thêm nếp nhăn trên mặt, hai bên tóc mai điểm bạc, đến lưng cũng còng hơn.

Trần Lạc Du nghẹn ứ trong cổ họng, gần như không dám nhìn cảnh tượng cả gia đình họ ôm nhau, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào những ngọn núi trùng điệp đối diện ghế lái, cho đến khi Trần Phi Lân đến mở cửa.

Dù không dám đối mặt đến đâu, giờ phút này anh cũng không thể trốn tránh được nữa. Anh đi theo Trần Phi Lân, nghe Trần Phi Lân giới thiệu mình một lần nữa với cha mẹ.

Trần Phi Lân không muốn nói với cha mẹ về chuyện nằm vùng, Trần Sơ Yến đã đồng ý, lần này trở về sẽ không nhắc một chữ nào, chỉ nói hắn biểu hiện tốt nên được giảm án.

Ba Trần và mẹ Trần không nghi ngờ gì, ngược lại còn cảm kích Trần Lạc Du vì trong tình huống này vẫn tiếp tục làm bạn với con trai, thậm chí còn cùng nhau trở về thăm họ. Vừa nhìn thấy anh, họ đã nhiệt tình mời anh vào nhà.

Trong lòng Trần Lạc Du vừa áy náy vừa hối hận, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài. May mắn là Trần Phi Lân hiểu anh, bảo Trần Sơ Yến đưa ba mẹ vào nhà trước, họ đi lấy đồ ở cốp sau.

Đợi hai người lớn vào sân, Trần Lạc Du dựa vào cửa xe, hai vai đều trùng xuống. Trần Phi Lân đến gần anh, thấy anh theo thói quen đưa tay vào túi quần tìm thuốc lá nhưng không thấy, liền nói: “Em đã hứa với anh là sẽ cai thuốc rồi.”

Cúi đầu nhìn mũi giày của nhau, giọng Trần Lạc Du khó chịu khàn đi, anh đi lục túi quần Trần Phi Lân: “Cho em điếu thuốc đi, chỉ một điếu thôi.”

Nắm lấy tay anh, Trần Phi Lân kéo anh lên ghế sau, vừa đóng cửa liền chặn môi anh lại. Nhưng anh không có tâm trạng hôn môi, đặc biệt là ở một nơi có thể bị người khác nhìn thấy bất cứ lúc nào.

phản ứng của anh, Trần Phi Lân kéo ra khoảng cách, sờ lên khóe mắt ấm nóng của anh: “Mọi chuyện qua rồi, đừng nghĩ nhiều.”

Dựa vào vai Trần Phi Lân, ánh mắt Trần Lạc Du dừng lại ở ngôi nhà nhỏ bằng gạch ngói sáng đèn vàng ấm áp kia. Một con gà trống không biết từ lúc nào đã đứng ở chỗ cổng sắt, đang ngạo nghễ nhìn về phía họ. Phía sau cánh cổng cũng truyền đến tiếng bước chân, Trần Sơ Yến lại chạy ra.

Anh ngồi thẳng dậy, nói với Trần Phi Lân: “Em không sao rồi.”

Trần Phi Lân nói: “Vậy em cầm bánh gato nhé, hành lý để anh mang vào.”

“Bánh gato để Sơ Yến cầm đi.” Vừa dứt lời, Trần Sơ Yến đã gõ lên cửa kính xe phía sau Trần Phi Lân. Trần Phi Lân mở cửa, đi ra phía sau lấy bánh gato cho cô. Trần Lạc Du thì xuống xe ở phía bên kia, mang những hành lý còn lại xuống.

“Anh, anh và anh Lạc Du mang nhiều đồ thế làm gì, không phải chỉ ở lại mấy ngày thôi sao?” Trần Sơ Yến xách bánh gato, tò mò nhìn những hành lý họ đặt trên mặt đất.

Trần Phi Lân nói: “Không định quay lại nữa đâu.”

“Hai người đã nghĩ xong sẽ đi đâu rồi ạ?”

“Vẫn chưa, tính sau đi.” Trần Phi Lân và Trần Lạc Du mỗi người kéo một chiếc vali, bên trên lần lượt đặt túi du lịch màu đen và màu nâu. Vừa bước vào sân, một con mèo tam thể ở góc tường đứng lên, đôi mắt to không chớp nhìn chằm chằm vào họ.

Trần Sơ Yến giới thiệu: “Anh, đây là A Tử, ba tuổi rồi đấy ạ.”

Trần Phi Lân dừng bước, ngồi xổm xuống vẫy vẫy ngón tay với con mèo tam thể. Mèo ta nhìn anh chằm chằm một lát, rồi dựng đuôi lên, meo một tiếng nhảy lên cây mai bên cạnh, men theo thân cây leo lên tường, lại quay đầu nhìn họ.

“A Tử hơi nhát gan, mọi người tiếp xúc với nó nhiều hơn là được.”

Trần Phi Lân không có hứng thú đặc biệt với những động vật nhỏ như chó mèo. Lúc Trần Sơ Yến đến bệnh viện thăm bệnh đã từng nhắc với hắn nhà nuôi một con mèo tam thể, nói là mẹ nhặt được lúc đi chợ. Con mèo nhỏ rất ngoan, cho gì cũng ăn, nên cả nhà giữ lại nuôi.

Trần Phi Lân đứng dậy, quay đầu lại phát hiện Trần Lạc Du vẫn còn hơi thất thần, hắn nắm lấy tay Trần Lạc Du: “Vẫn còn nghĩ sao?”

“Không có”, Trần Lạc Du rút tay về, nhắc nhở một câu: “Ba mẹ anh đang ở trong đó.”

Hai người lớn chờ một lúc lâu trong phòng khách mà không thấy họ vào, không nhịn được đi ra thúc giục. Trần Phi Lân đành phải cầm hành lý, dẫn Trần Lạc Du vào trước.

Vừa bước qua bậc cửa, Trần Lạc Du nhìn quanh cách bày trí trong phòng khách. Không khác nhiều so với ấn tượng trong trí nhớ, nhưng mấy ô cửa sổ gỗ có vẻ cũ kỹ hơn so với lúc đó, còn có dấu vết nước mưa thấm vào nhiều năm, những vết nứt trên bức tường xi măng cũng trở nên rõ ràng hơn.

Trên bàn bày tám món ăn, dù Trần Phi Lân đã báo với Trần Sơ Yến là tối nay họ sẽ ăn ở ngoài, mẹ Trần vẫn làm một bàn đầy ắp.

Trần Sơ Yến bưng đồ ăn vào hâm nóng, ba Trần và mẹ Trần thì kéo Trần Phi Lân ngồi xuống cạnh bàn, hai người thay nhau hỏi hắn đủ thứ chuyện, chưa nói được mấy câu thì cả hai đều đã lau nước mắt. Trần Lạc Du cảm thấy lúc này tốt nhất là không nên làm phiền gia đình họ, vừa định quay người đi ra thì nghe thấy Trần Sơ Yến thò đầu ra từ trong bếp: “Anh Lạc Du, anh vào giúp em một tay đi.”

Trần Lạc Du bước vào bếp, bếp lửa đốt củi năm xưa đã được thay thế bằng một chiếc bếp gas mới, chiếc tủ lạnh một cánh hiệu Hailer đời cũ cũng được thay bằng chiếc tủ lạnh một cánh ba tầng kiểu mới. Không còn củi khô chất đống ở góc tường, diện tích bếp trở nên rộng hơn.

Trần Sơ Yến cho một bát đầu cá chép ướp ớt vào nồi hấp, thấy anh ngẩn người thì cười giải thích: “Nhìn không giống lắm đúng không anh?”

Trần Lạc Du gật đầu, Trần Sơ Yến đi tới, đóng cửa bếp lại mới nói: “Trong thôn hai năm trước lắp đặt hệ thống gas rồi, có bếp gas tiện hơn nhiều, nấu nướng cũng dễ kiểm soát lửa hơn.”

“Lúc dùng phải chú ý lửa nhé.” Trần Lạc Du khẽ nhắc nhở.

“Em biết mà, anh yên tâm đi.” Trần Sơ Yến hiểu được ý tứ thật sự mà anh muốn biểu đạt, mở chiếc nồi áp suất trên bệ bếp, múc một bát canh móng giò hầm nóng hổi đưa cho anh: “Uống một bát đi anh, cái này không cay.”

Trần Lạc Du nhận lấy, cúi đầu húp một ngụm, gật đầu nói rất ngon khi Trần Sơ Yến hỏi có ngon không. Trần Sơ Yến đắc ý nói đây là tay nghề của cô, ngon thì uống thêm chút nữa. Anh đặt bát xuống, hỏi: “Không phải em bảo anh vào giúp sao?”

Trần Sơ Yến cho hai tay vào túi áo trên tạp dề, cười nói: “Có gì đâu mà giúp, chỉ là thấy lúc nãy anh đứng đó không thoải mái, nên em gọi anh vào thôi.”

“Ba mẹ nhiều năm rồi chưa gặp anh em, anh đừng để ý nhé.”

Trần Lạc Du dựa vào bệ bếp: “Không sao, anh hiểu mà.”

Trần Sơ Yến tiến lại gần một bước, khẽ hỏi: “Hai người thật sự chưa bàn xong sẽ đi đâu tiếp theo ạ?”

Ánh mắt nhìn về phía cửa bếp, Trần Lạc Du nói: “Chưa, anh trai em vẫn chưa nghĩ ra.”

“Vậy còn anh?” Trần Sơ Yến nhìn anh: “Anh cứ thế mà từ chức, thật sự nỡ rời đi sao?”

“Có gì mà không nỡ” Trần Lạc Du nói: “Anh nợ anh trai em quá nhiều, so với những thứ anh ấy từ bỏ, chuyện này của anh chẳng là gì cả.”

“Anh Lạc Du, anh đừng nói thế. Thật ra anh đã làm rất nhiều cho anh trai em rồi, lần trước còn cứu em nữa, em thật sự rất cảm ơn anh.”

Tránh né ánh mắt của Trần Sơ Yến, Trần Lạc Du nhìn mặt đất xi măng dưới chân, những ngón tay đặt sau lưng siết chặt thành nắm đấm, tì vào bệ bếp lạnh băng.

Anh  không biết phải đối mặt với sự cảm kích của Trần Sơ Yến như thế nào, cho đến khi Trần Sơ Yến ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Lạc Du, anh xem tình hình nhà em, có phải tốt hơn hồi xưa nhiều không?”

Trần Lạc Du gật đầu, Trần Sơ Yến tiếp tục nói: “Bây giờ em cũng tốt nghiệp đi làm, anh em cũng được tự do rồi, sau này sẽ chỉ càng ngày càng tốt hơn thôi. Chuyện quá khứ thật sự đừng nghĩ nữa, người ta không thể cứ mãi sống trong bóng tối của quá khứ, phải nhìn về phía trước chứ.”

Nghe cô nhắc đến chuyện tốt nghiệp, Trần Lạc Du áy náy nói: “Xin lỗi nhé, hôm đó vì không đổi được ca, nên không đến xem em đội mũ cử nhân được.”

“Có gì đâu mà” Trần Sơ Yến cười đứng lên, cùng anh dựa vào bệ bếp: “Không phải anh còn nhờ người gửi hoa đến sao, bó hoa to mà đẹp nữa, còn đẹp hơn cả hoa mà mấy bạn em nhận được, chữ ký cũng đặc biệt nữa, em thích lắm.”

Hôm Trần Sơ Yến đội mũ cử nhân chụp ảnh, Trần Phi Lân cũng vì kế hoạch bảo vệ nằm vùng trước khi ra tòa mà không thể đến tham dự, cho nên Trần Lạc Du đã chọn một bó hoa hướng dương và hoa bách hợp trắng rất bắt mắt, đặc biệt nhờ người ở cửa hàng hoa gói thật tinh xảo rồi gửi đến. Trên tấm thiệp viết một bài thơ chúc mừng tốt nghiệp, chữ ký thì viết: Hai người anh trai của em.

Ngày hôm đó nhận được bó hoa này, Trần Sơ Yến đã khóc không ngừng, làm nhòe cả lớp trang điểm mà bạn học giúp cô trang điểm. Sau đó ôm hoa chụp ảnh tự sướng gửi cho Trần Lạc Du, đường kẻ mắt của cô có hơi bị lem.

Nghĩ đến bức ảnh ngày hôm đó, trong mắt Trần Lạc Du hiện lên ý cười nhàn nhạt. Anh hỏi: “Vậy đề nghị tiếp tục học lên cao học mà trước đây anh đã nói với em, em cân nhắc thế nào rồi?”

“Chắc thôi ạ” Trần Sơ Yến mím môi: “Em muốn thi thì sau này có thể dựa vào nỗ lực của bản thân.”

“Nhưng bây giờ tiếp tục học lên cao học là thích hợp nhất, chuyện tiền bạc em không cần lo lắng.” Trần Lạc Du quay đầu nhìn cửa bếp, hạ thấp giọng nói: “Quan hệ giữa anh và anh trai em hiện tại, tiền của anh chính là của anh ấy, em không cần cảm thấy áp lực.”

“Dù là anh trai em tài trợ thì em cũng không cần”, thái độ của Trần Sơ Yến rất kiên định: “Anh Lạc Du, bây giờ em được nhận vào làm ở Đông Đại đã là rất tốt rồi, hơn nữa em cũng không còn là cô bé ngày xưa nữa, anh đừng lo lắng cho em.”

Nâng tay phải vỗ vỗ vai Trần Lạc Du, Trần Sơ Yến che miệng cười, ánh mắt liếc về phía cửa bếp: “Vẫn là nên nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc sau này của anh và anh trai em đi.”

Nói xong Trần Sơ Yến liền quay người đi xem đồ ăn trong nồi, lúc này bên ngoài bếp có tiếng bước chân truyền đến, sau đó cửa bị mở ra, Trần Phi Lân xuất hiện ở cửa bếp.

Trần Lạc Du nhìn hắn, đợi hắn đóng cửa bước vào, Trần Sơ Yến hỏi: “Ba mẹ không sao chứ ạ?”

“Không sao” Trần Phi Lân nói xong liền nhìn Trần Lạc Du: “Có đói không, có muốn anh nấu cho ít mì không?”

Trần Lạc Du lắc đầu: “Không đói, anh ăn với ba mẹ đi.”

“Cũng được” Trần Phi Lân hiểu rõ anh không muốn đối mặt với điều gì, liền hỏi: “Vậy mang hành lý lên trước nhé, em đi tắm trước?”

“Ừm.” Trần Lạc Du đứng thẳng dậy, đi theo Trần Phi Lân ra ngoài. Ba Trần và mẹ Trần đang ngồi bên bàn thì thầm nói chuyện, cả hai người mắt đều đỏ, Trần Lạc Du còn thấy mẹ Trần lại dùng tay lau khóe mắt.

Lúc nãy ba Trần và mẹ Trần chỉ qua loa chào hỏi Trần Lạc Du, bây giờ liền liên tục đứng dậy hỏi han tình hình của cậu những năm gần đây. Trần Phi Lân nhắc nhở họ có thể để ngày mai nói chuyện, trước tiên để Trần Lạc Du lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi. Mẹ Trần vội vàng gật đầu, Trần Phi Lân liền cùng Trần Lạc Du mỗi người xách một túi hành lý lên lầu.

Cách bày trí trên lầu hai hầu như không thay đổi, ngay cả chiếc rèm hoa ở cuối hành lang vẫn là chiếc anh nhớ, chỉ là đã phai màu đi rất nhiều.

Trần Phi Lân mở cửa phòng ngủ, nhiều năm như vậy không có ai ở, trong phòng không có chút mùi mốc nào, ngược lại vì vừa mới dọn dẹp xong, nên trong không khí còn thoang thoảng mùi hương chanh nhạt.

Trần Phi Lân đặt hành lý của cả hai người ở góc tường, nói với Trần Lạc Du: “Tắm xong thì lên giường nằm đi, nếu buồn ngủ thì ngủ trước, anh xuống lầu ăn chút gì đó với ba mẹ rồi lên.”

Trần Lạc Du nói: “Không sao, anh cứ ở bên họ nhiều hơn đi.”

Nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của anh, Trần Phi Lân ôm anh vào lòng, lòng bàn tay dán vào lưng anh dùng sức ấn nhẹ.

Trần Lạc Du vùi mặt vào hõm cổ Trần Phi Lân, hít vài hơi rồi đẩy Trần Phi Lân ra: “Được rồi, anh mau xuống đi.”

Trần Phi Lân cười với anh, anh cũng cười với Trần Phi Lân. Trần Phi Lân kéo anh đến phòng vệ sinh chếch đối diện, bình nóng lạnh trong nhà đã được thay mới, dung tích lớn hơn chiếc đã dùng năm xưa, thao tác cũng đơn giản hơn, Trần Phi Lân thử nước, xác định không có vấn đề gì liền xuống lầu.

Đợi tiếng bước chân của Trần Phi Lân dần biến mất, Trần Lạc Du trở lại phòng ngủ, đánh giá căn phòng này.

Trên cửa sổ treo một chiếc rèm cửa màu xanh nhạt mới tinh, phía dưới là chiếc bàn học năm xưa, góc phòng đặt mấy bó sách. Trần Lạc Du kéo chiếc ghế gỗ ngồi xuống, tưởng tượng cảnh Trần Phi Lân trước đây ngồi ở chiếc bàn học này đọc sách chăm chỉ, anh nằm sấp xuống, hai tay đan chéo trên mặt phẳng, tựa mặt vào giữa hai cánh tay nhắm mắt lại.

Hôm nay anh dậy rất sớm, cả ngày lại đi đường, anh thật sự thấy mệt rồi. Vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, kết quả đến khi Trần Phi Lân lên, anh đã ngủ say rồi.

Trần Phi Lân bế anh lên giường, đầu anh vừa chạm vào gối đã trở mình. Trần Phi Lân giúp anh cởi giày, định c** q**n dài thì anh tỉnh, dụi mắt nhìn người bên cạnh.

“Em ngủ quên rồi à?” Anh mơ mơ màng màng hỏi.

“Ừm,” Trần Phi Lân nói: “Nhấc mông lên, c** q**n ra trước nào.”

Trần Lạc Du dùng hai tay lót sau lưng, vừa nhấc eo lên đã nghĩ đến một chuyện, lại nhanh chóng giữ lấy thắt lưng: “Để em tự cởi cho.”

Bình Luận (0)
Comment