Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 127

Edit: Ji

[Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?]

—–oOo——

Trần Phi Lân không buông tay, chỉ rũ mắt nhìn anh. Trần Lạc Du đỏ mặt lên trông thấy rõ, cũng nhận ra mình lời nói của mình có vẻ hơi cố ý.

Trần Phi Lân chỉ muốn giúp anh c** q**n, anh thật sự không cần phải để ý.

Nhưng trong hơn một tuần trước đó, anh và Trần Phi Lân không hề có tiếp xúc vượt quá giới hạn, dù tối ngủ chung một giường, cả hai vẫn mặc quần áo đầy đủ. Anh đoán không ra Trần Phi Lân đang nghĩ gì, giống như anh chưa từng hỏi Trần Phi Lân đã quyết định sẽ đến thành phố nào sinh sống. Thật ra điều này không giống tính cách của anh chút nào, nhưng anh không thể thẳng thắn hỏi ra miệng.

Những suy nghĩ lung tung rối loạn tràn ngập trong đầu, anh muốn buông tay đang giữ quần ra, tiếc là các ngón tay không nghe lời, cho đến khi Trần Phi Lân cúi người xuống gần anh.

Chiếc lưỡi nóng ẩm quấn lấy nhau trong khoang miệng, lúc nhẹ lúc mạnh dây dưa, tựa như bụi gai chậm rãi bò qua sống lưng, rõ ràng mang theo tín hiệu nguy hiểm của sự đau đớn, nhưng lại khiến người ta nghiện đến mức không thể dứt ra. Trần Phi Lân chống hai tay lên hai bên đầu anh, đôi chân dài bước qua đè lên người anh, eo và hông vừa chạm vào nhau hô hấp liền dừng lại.

Thấy anh mở to đôi mắt hơi ướt át nhìn mình, Trần Phi Lân thở ra một hơi, hôn lên giữa trán anh rồi khẽ nói: “Nhà này cách âm không tốt.”

Tim đập hơi mạnh, Trần Lạc Du quay đầu nhìn bức tường bên cạnh. Anh muốn biện minh vài câu cho mình, nhưng bộ phận dính chặt vào nhau của cả hai căn bản không cần giải thích thêm.

Đẩy cằm anh trở lại, Trần Phi Lân tiếp tục hôn anh một lúc, đợi đến khi cả hai th* d*c mới dừng lại, tựa vào hõm vai anh nói: “Còn muốn tắm không?”

Trần Lạc Du gật đầu, Trần Phi Lân liền từ trên người anh xuống, đi đến bên tường mở vali, giúp anh lấy đồ ngủ để thay.

Ngồi ở mép giường, Trần Lạc Du liếc mắt nhìn xuống chỗ kia của mình, hôm nay anh mặc quần jean, nhìn không rõ lắm. Đợi đến khi Trần Phi Lân quay lại đưa quần áo cho anh, anh lén lút nhìn Trần Phi Lân, chiếc quần thể thao rộng thùng thình căng lên một đường cong không thể bỏ qua, anh chỉ nhìn một cái rồi vội vàng dời mắt đi, nhận lấy quần áo ngủ và khăn mặt sạch sẽ rồi vào phòng tắm.

Khi tắm, anh không nhịn được mà giải quyết một lần, nhìn dấu vết dần bị dòng nước cuốn trôi trên sàn, anh tựa trán vào tường, mặt nóng bừng lên như muốn bốc cháy.

Khi trở lại phòng, Trần Phi Lân đang tựa vào đầu giường đọc một cuốn sách luật có bìa hơi ố vàng. Thấy anh vào, Trần Phi Lân đặt sách xuống, đưa tay về phía anh.

Anh đi tới nắm lấy, bị tay kia của Trần Phi Lân vòng qua eo ôm lấy: “Thời tiết nóng như vậy, sao tắm xong mặt vẫn đỏ thế?”

Giọng Trần Phi Lân không có vấn đề gì, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần ý cười, anh lập tức hiểu mình đã bị nhìn thấu, đành phải cứng ngắc đổi chủ đề: “Anh đi tắm đi, em không dùng nhiều nước nóng đâu.”

Nhận ra sự không thoải mái của anh, Trần Phi Lân liền cầm quần áo thay ra ngoài. Anh ngồi xuống mép giường, nhặt cuốn sách luật Trần Phi Lân tùy tiện đặt ở đầu giường lên, nhìn những dòng ghi chú viết tay, lại nhớ tới Trần Phi Lân đã chăm chỉ và nghiêm túc học hành như thế nào.

Căn phòng này tràn ngập dấu vết của quá khứ, ở trong đó, anh luôn không thể tránh khỏi việc nghĩ đến những chuyện đã xảy ra.

Trần Phi Lân chưa từng đề cập với anh về việc muốn đi đâu, cũng chưa từng nói muốn làm gì sau này. Anh rất muốn hỏi, nhưng mỗi lần lời đến bên miệng đều không biết nên mở lời như thế nào.

Úp cuốn sách lên mặt, anh nhắm mắt lại. Đợi Trần Phi Lân tắm xong, có lẽ bọn họ có thể nói chuyện.

Thời gian Trần Phi Lân tắm lâu hơn anh, anh đợi đến mức gần như ngủ thiếp đi thì người kia mới đẩy cửa bước vào. Anh bỏ cuốn sách xuống nhìn sang, cái liếc mắt này khiến trái tim anh đập nhanh hơn một nhịp, cả người đều tỉnh táo lại.

Trần Phi Lân mặc quần ngủ dài màu sẫm, c** tr*n nửa thân trên, tắt đèn rồi đi đến bên giường nằm xuống.

Mùa hè ở vùng núi mát hơn thành phố, ban đêm dù không có điều hòa, chỉ cần quạt cũng đủ. Trần Phi Lân nằm xuống nghiêng mặt nhìn anh, thấy anh nhìn chằm chằm mình không nói gì, liền nâng đầu anh lên đưa tay qua, sau đó kéo chăn đắp lên người cả hai.

Cả hai dùng chung dầu gội và xà phòng, một mùi hương sữa ngọt ngào lan tỏa trong hơi thở của nhau. Sờ vào tai Trần Lạc Du, Trần Phi Lân muốn tiến lại gần hôn, bị Trần Lạc Du ngăn lại: “Đợi đã, em có chuyện muốn hỏi anh trước.”

Ngả người về gối, Trần Phi Lân hỏi: “Chuyện gì?”

“Anh” Trần Lạc Du cứng đầu nói: “Anh vẫn chưa nghĩ xong sẽ đi đâu sao?”

Nhìn ánh sáng lấp lánh ẩn hiện trong mắt anh, Trần Phi Lân nói: “Vậy còn em, thật sự không có nơi nào muốn đến sao?”

Trần Lạc Du lắc đầu: “Thật sự không có, anh quyết định đi.”

Trần Phi Lân nói: “Vậy đi Hàng Châu đi.”

“Hàng Châu?”

“Ừ.”

“Tại sao lại chọn Hàng Châu?” Trần Lạc Du chống người lên nhìn hắn.

Bên tay phải bớt đi lực đè, Trần Phi Lân đưa hai tay ra sau gáy gối đầu, trong bóng đêm đối diện với Trần Lạc Du.

“Còn nhớ không, trước đây khi chúng ta chưa ở bên nhau, có một lần em dẫn anh đến ao sen trong trường em đi dạo?”

Suy nghĩ theo lời nói của Trần Phi Lân mà chuyển động, rất nhanh anh đã nhớ lại đoạn ký ức đó, hiểu ra vì sao Trần Phi Lân lại muốn đi Hàng Châu.

Bởi vì khi đó anh đã nói, Hàng Châu rất đẹp, thích hợp đi cùng người mình thích.

Đem đầu dán vào ngực Trần Phi Lân, Trần Lạc Du dang hai tay ôm chặt eo Trần Phi Lân. Thật ra bầu không khí lúc này rất tốt, anh không nên tiếp tục hỏi nữa, nhưng câu trả lời của Trần Phi Lân đã cho anh đủ dũng khí, anh không muốn làm người chỉ có thể chờ đợi nữa.

“Sau khi đến Hàng Châu, anh muốn làm công việc gì?”

Trần Phi Lân không trả lời ngay, bầu không khí im lặng mang theo chút áp lực. Ngay khi Trần Lạc Du ảo não vì mình quá nóng vội hay không, Trần Phi Lân nói: “Vẫn chưa biết.”

“Số tiền thưởng lần này anh định để lại hết cho gia đình, nửa năm nay cũng có chút tiền tiết kiệm, không nhiều, nhưng tạm thời đủ dùng.”

Trần Lạc Du muốn nói chuyện tiền bạc anh đừng lo, em có, lời đến bên miệng lại nghẹn lại, anh nghĩ Trần Phi Lân chắc không muốn nghe anh nói những lời này.

Suy nghĩ một lát, anh ngẩng đầu lên nói: “Được, em cũng có chút tích lũy, sau khi đến Hàng Châu chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Trần Phi Lân nhìn anh, nhìn mái tóc dựng ngược sang một bên vì ngủ của anh, không khỏi bật cười xoa xoa: “Được.”

Đêm đó, Trần Lạc Du hiếm khi ngủ một giấc ngon lành. Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh chiếu qua khe hở của rèm cửa xuống mặt đất, làm sáng lên một đám bụi bẩn. Trần Phi Lân rút tay ra, Trần Lạc Du động đậy, Trần Phi Lân tưởng anh tỉnh, nhưng anh chỉ lật người, quay mặt vào tường tiếp tục ngủ say.

Hai người đã ngủ chung mấy đêm, đây là lần đầu tiên anh không dễ dàng bị hắn đánh thức. Gạt những sợi tóc mềm mại bên thái dương anh, Trần Phi Lân hôn lên má anh, nhẹ nhàng xuống giường thay quần áo.

Đợi đến khi Trần Lạc Du cuối cùng cũng ngủ đủ giấc mở mắt ra, đã là buổi sáng rồi.

Trong phòng chỉ có một mình anh, còn có một chiếc quạt ba cánh cũ kỹ đang kêu vù vù trên đầu. Anh ngồi dậy, hoàn hoãn một lúc rồi vươn vai, mò lấy điện thoại dưới gối xem giờ, lập tức xuống giường thay quần áo, cầm bàn chải đánh răng và khăn mặt đi vào phòng tắm rửa mặt.

Xuống lầu, anh nhìn thấy một tờ giấy trắng để lại trên bàn phòng khách, Trần Sơ Yến viết: [Anh Lạc Du, anh trai và ba em đi ao cá r, em và mẹ em ở trong vườn cây ăn quả. Nếu anh tỉnh thì vào bếp, nồi hấp có hủ tiếu xào và rượu trứng gà, hâm nóng lại là có thể ăn được, trưa chúng em sẽ về.]

Trần Lạc Du đi vào bếp, trong nồi hấp quả nhiên có một bát hủ tiếu xào đầy ắp, bát bên cạnh đựng chén rượu trứng gà, mùi rượu thơm nồng xộc vào mũi, hai quả trứng ốp lết trắng ngần chìm ở dưới đáy. Trần Lạc Du sờ vào bát, vẫn còn ấm.

Anh không bật bếp, trực tiếp lấy hai bát ra, đặt lên bàn ăn rồi ăn luôn. Hủ tiếu xào không bỏ chút ớt nào, chắc là lo cho khẩu vị của anh, rượu trứng gà vị rất chuẩn, hương rượu nồng nàn và đường trắng kết hợp với nhau một cách khéo léo, ngon hơn món rượu trứng gà anh thường ăn.

Ăn hết một lượt đến no, anh rửa sạch bát đũa rồi đi ra, đứng trong sân đi dạo xung quanh.

Hôm nay thời tiết đẹp, những ngọn núi trùng điệp nối tiếp với bầu trời xanh thăm thẳm, mây trắng dịu dàng như tranh màu nước. Con mèo tam thể tên A Tử đang nằm trên đầu tường nhìn xuống anh, Trần Lạc Du không có cảm giác gì đặc biệt với động vật, nhưng con mèo này là do nhà Trần Phi Lân nuôi, anh liền yêu ai yêu cả đường đi, đi đến góc tường đưa tay về phía A Tử: “Mèo ơi, xuống đây.”

A Tử dùng đôi mắt đen như hạt ngọc nhìn anh, Trần Lạc Du lại phát ra những âm thanh “Chẹp chẹp” muốn trêu nó, kết quả A Tử vẫn không hề chuyển động, thậm chí còn quay mặt đi.

Trần Lạc Du cảm thấy không thú vị, nhưng nghĩ đến tối qua A Tử cũng phớt lờ sự trêu chọc của Trần Phi Lân, con mèo này chắc chỉ là sợ người lạ thôi, vừa khéo bên cạnh nhà cho mèo có một bó cỏ đuôi chó làm bằng nhựa, anh cầm lên, tiến lại gần đưa về phía A Tử, lắc lư cỏ đuôi chó sang trái phải.

Con mèo vẫn luôn không thèm để ý anh lúc này bỗng nhiên đứng dậy, Trần Lạc Du còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng kêu “meo meo”, sau đó là một đám lông đen trước mắt, vị trí nhạy cảm trên ngực đồng thời truyền đến một trận đau nhói.

Anh theo bản năng lùi lại hai bước, lúc này mới nhìn rõ A Tử đã hất bó cỏ đuôi chó trong tay anh xuống, mà ngực bên phải có cảm giác nóng rát.

Anh mặc áo phông trắng, cúi đầu nhìn thì phát hiện có chút vết máu thấm ra, anh quay người lại, cẩn thận vén vạt áo lên ngực xem, lập tức xấu hổ đến cạn lời.

Cái móng vuốt của A Tử kia, vậy mà lại cào rách chỗ đó của anh rồi…

Con mèo không hề biết chuyện gì đã xảy ra cúi đầu tập trung chơi với bó cỏ đuôi chó, Trần Lạc Du ôm áo chạy về tầng hai, lấy khăn giấy từ trong túi ra ấn vào vết thương, gọi điện cho Trần Phi Lân.

Trần Phi Lân đang ở bên ao cá nghe cán bộ trẻ tuổi của thôn nói chuyện, thấy cuộc gọi đến liền đi ra xa hai bước nghe máy, nghe Trần Lạc Du hỏi hắn nước khử trùng và băng cá nhân để ở đâu.

“Bị thương rồi?” Trần Phi Lân hỏi: “Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”

“Không tính là nghiêm trọng,” Trần Lạc Du đau đến nhíu mày, ấp úng nói: “Chỉ là bị mèo nhà anh cào một cái, chảy chút máu.”

“Vậy phải đến trạm y tế của thôn tiêm phòng” Trần Phi Lân lại hỏi: “Chỗ nào bị cào?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó hắn nghe thấy Trần Lạc Du nói rất nhỏ hai chữ.

Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh chỗ đó của Trần Lạc Du bị A Tử cào, Trần Phi Lân khẽ giật mình, không nhịn được bật cười, trưởng thôn cách đó mấy bước nghe thấy tiếng cười sảng khoái, tò mò quay đầu nhìn hắn. Trần Lạc Du xấu hổ muốn chết, cúi đầu nhìn ngực bên phải đang bị che lại, bất mãn nói: “Anh còn cười, thật sự rất đau đó.”

“Không có cười em” Trần Phi Lân mím môi, giải thích: “Anh cũng không biết những thứ đó để ở đâu, em dùng khăn giấy cầm máu trước đi, anh về ngay đưa em đến trạm y tế.”

————-

Tác giả có lời muốn nói:

A Tử (mặt kiêu ngạo): Hừ, lũ người ngu ngốc.

Bình Luận (0)
Comment