Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 128

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Không phải bảy năm sao?]

—–oOo—–

Trong lúc chờ Trần Phi Lân trở về, vết thương của Trần Lạc Du gần như đã cầm máu, nhưng cảm giác bỏng rát lại càng rõ rệt hơn so với lúc nãy, hơn nữa bên phải cũng sưng to hơn bên trái không ít.

Không ngờ trêu đùa con mèo thôi cũng có thể tai bay vạ gió, Trần Lạc Du uể oải nằm trên giường, chỉ mong Trần Phi Lân nhanh lên một chút, trước khi vết thương được xử lý xong, người nhà của Trần Phi Lân ngàn vạn lần đừng quay về.

Trần Phi Lân không phụ sự mong đợi của anh, chưa đến hai mươi phút đã đẩy cửa phòng ngủ bước vào, thấy anh dùng cánh tay phải che mặt, lập tức đi tới ngồi xuống bên giường, vén áo phông của anh lên kiểm tra.

Cẩn thận gỡ tờ giấy ăn che trên vết thương, Trần Phi Lân nói: “Sao lại nghiêm trọng thế này?”

“Cái đó phải hỏi con mèo nhà anh có thù oán gì với em.”

Trần Lạc Du đã bị cảm giác bỏng rát liên tục và không thể bỏ qua này tra tấn đến mức chẳng để ý đến tính khí của mình. Chống tay lên giường ngồi dậy, tay phải theo thói quen dùng sức một chút, lại chạm phải vết thương. Thấy mặt anh nhăn lại, Trần Phi Lân đỡ anh nói: “Chậm thôi, đi xem rồi tính.”

Anh nhét chân vào giày thể thao, Trần Phi Lân cúi người giúp anh xỏ giày vào, rồi hỏi: “Cứ thế này đi á?”

Lúc nãy xử lý vết thương, anh đã thay một chiếc áo phông màu đen, nhưng cứ phải dùng tay ấn vào đó mãi cũng rất khó chịu. Anh nói: “Không có băng cá nhân thì tìm chút băng dính trong đi, cố định tờ giấy ăn lại trước đã.”

Trần Phi Lân tìm băng dính trong giúp anh dán lại, hai người xuống lầu rồi ngồi vào xe, Trần Lạc Du thế này cũng không thể thắt dây an toàn, may mà trạm xá ở ngay đầu thôn. Trần Phi Lân lái xe tới, vừa vào sân tắt máy thì thấy một người đàn ông mập mạp tay bưng hộp cơm inox, vén rèm nhìn về phía họ.

Người này chính là bác sĩ Mã cư trú trong thôn. Sau khi nghe xong tình hình, bác sĩ Mã giúp Trần Lạc Du kiểm tra vết thương, nói: “Tôi chỉ có thể giúp cậu rửa sạch và băng bó thôi, vắc xin phòng dại cậu phải lên thị trấn tiêm, trong thôn không có.”

Hai người họ đi theo vào phòng khám bệnh đơn sơ, bác sĩ Mã bảo Trần Lạc Du ngồi lên giường khám bệnh, Trần Phi Lân ở bên cạnh giúp giữ cao áo phông, nhìn bác sĩ Mã làm xong công tác chuẩn bị rồi bắt đầu rửa vết thương.

Tay bác sĩ Mã khá mạnh, lại dùng oxy già nữa, Trần Lạc Du đau đến mức toát mồ hôi lạnh, cuối cùng không nhịn được nữa, bảo bác sĩ Mã để đồ lại để anh tự rửa sạch rồi băng bó.

Biết anh cũng là bác sĩ, bác sĩ Mã rất dứt khoát đi ra ngoài tiếp tục ăn cơm. Nghe tiếng tivi truyền từ bên ngoài, Trần Lạc Du cúi đầu nhìn vết thương.

Trần Phi Lân hỏi: “Có phải sưng to hơn rồi không?”

Quả thật là sưng to hơn một chút, anh muốn nhanh chóng kết thúc cực hình này, liền kẹp một miếng bông gòn thấm ướt oxy già, vừa định nghiến răng ấn lên thì bị Trần Phi Lân giữ chặt cổ tay.

“Để anh làm cho, em giữ áo đi.”

Trần Phi Lân cầm nhíp, cúi người cẩn thận chạm vào vết thương, cảm nhận được anh rụt người lại, Trần Phi Lân thổi vài hơi khí lạnh vào vết thương, rồi ngẩng mắt nhìn anh: “Đau thì nói nhé, anh sẽ cố gắng nhẹ tay.”

Trần Lạc Du nhìn Trần Phi Lân một cái, mím môi gật đầu.

Động tác của Trần Phi Lân rất cẩn thận, tuy rằng oxy già vẫn sẽ k*ch th*ch vết thương, nhưng Trần Phi Lân luôn thổi giúp anh, cũng không khó chịu như lúc nãy nữa. Đợi rửa sạch rồi bôi thuốc, lại giúp anh dán một băng gạc y tế và băng dính dày cộp, Trần Phi Lân đứng thẳng dậy nhìn anh: “Đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi” Trần Lạc Du thở phào nhẹ nhõm, bỏ áo phông xuống rồi từ trên giường khám bệnh xuống: “Bây giờ đi thị trấn luôn ạ?”

“Ừ, tiêm vắc xin rồi mới yên tâm được.”

Trần Phi Lân quay người đi rửa tay, rồi cùng anh đi ra ngoài. Bác sĩ Mã kê cho Trần Lạc Du thuốc tiêu viêm tan máu, Trần Lạc Du lại bảo ông kê thêm chút thuốc giảm đau. Ra khỏi cửa, Trần Lạc Du về xe trước, Trần Phi Lân đến cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua nước, thấy trên kệ hàng lại có kẹo Mạch Lệ  Tố (1), hắn mua hai gói.

(1) Kẹo Mạch Lệ Tố (Mylikes) là kẹo viên socola bọc bên ngoài, bên trong là lớp bánh xốp giòn. Nhờ có giá thành rẻ và hương vị ngọt ngào, thơm ngon,Mạch Lệ Tố đã trở thành một món ăn vặt phổ biến trong tuổi thơ của nhiều thế hệ sinh ra vào thập niên 80, 90 và 2000 tại Trung Quốc

 

Vết thương ở bộ phận nhạy cảm vẫn luôn nhức nhối, tâm trạng Trần Lạc Du luôn không cao hứng. Trần Phi Lân ngồi vào xe, xé gói Mạch Lệ Tố ra, lấy một viên nhét vào miệng anh.

Trần Lạc Du không nhìn rõ, vừa định hỏi là gì thì đã nếm được vị ngọt của socola. Anh cắn hai miếng, biết là gì rồi, Trần Phi Lân hỏi: “Ngon không?”

“Ngon” trên mặt anh cuối cùng cũng có ý cười, nhận lấy rồi cũng lấy một viên đút vào miệng Trần Phi Lân:”Cái này hồi nhỏ em hay ăn, nhiều năm rồi không được nếm lại.”

“Ngon thì ăn nhiều vào” Trần Phi Lân thắt dây an toàn, nhắc nhở anh: “Nhớ uống thuốc giảm đau trước đấy.”

Trần Lạc Du nuốt viên thuốc giảm đau, lại lấy một Mạch Lệ Tố ngậm trong miệng, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Hơi nóng buổi trưa bị lớp màng chống nhìn trộm chặn lại bên ngoài, gió điều hòa trong xe mát mẻ và dễ chịu. Đối diện với những ngọn núi và khu rừng bạt ngàn cùng bầu trời xanh biếc, tâm trạng Trần Lạc Du dần dần thả lỏng. Anh mở khóa điện thoại kết nối bluetooth trên xe, phát danh sách nhạc của Châu Kiệt Luân.

Đường núi quanh co nhưng không gập ghềnh, vừa lái qua một ngọn đồi thì điện thoại của Trần Phi Lân vang lên, hắn liếc nhìn màn hình rồi đưa cho Trần Lạc Du.

Trần Lạc Du ấn nút nghe, giọng Trần Sơ Yến truyền đến: “Anh, anh và anh Lạc Du đi đâu đấy ạ?”

Trần Lạc Du nhìn Trần Phi Lân, Trần Phi Lân nói: “Em cứ nói thật với cô ấy, không sao đâu.”

“Sơ Yến, anh với anh em đi lên thị trấn một chút, mua ít đồ.” Tuy Trần Phi Lân nói có thể nói thật, nhưng Trần Lạc Du không muốn bị người nhà hắn biết mình bị mèo cào trúng chỗ đó. May mà Trần Sơ Yến cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn họ tiện đường mua mười cân bún gạo rồi cúp máy.

Đặt điện thoại về lại bảng điều khiển trung tâm, Trần Lạc Du nghe thấy Trần Phi Lân cười hỏi: “Sao không nói thật?”

Anh tiếp tục nhai Mạch Lệ Tố, nói không rõ: “Em nói sự thật đấy chứ.”

Đưa tay lên xoa đầu anh một cái, Trần Phi Lân lại duỗi tay xuống dưới ngực anh, cách áo phông s* s**ng bên trái không bị thương. Cảm nhận cả người Trần Lạc Du căng thẳng, hắn cười nói: “Bên phải sau này khỏi rồi liệu có mất cảm giác không?”

Trên môi Trần Lạc Du vẫn còn dính socola tan chảy, nghe xong câu này suýt chút nữa bị sặc nước bọt. Thấy anh ngơ ngác nhìn mình, Trần Phi Lân nắm lấy tay anh: “Sao lại nhìn anh kiểu đó?”

Cúi đầu nhìn những ngón tay đang đan vào nhau, Trần Lạc Du cảm thấy trong tai mình lại bắt đầu có tiếng ù nhẹ.

Anh vẫn luôn cho rằng tình cảm của mình và Trần Phi Lân cần thời gian để khôi phục, cho nên dù mọi chuyện đều đã giải quyết, họ sắp sửa bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, thì cũng phải từ từ chậm rãi.

Từ nắm tay đến ôm nhau, từ hôn môi đến cả hai đều có cảm giác, nhưng bước cuối cùng kia vẫn luôn phải chờ đợi thời cơ thích hợp mới có thể tiến hành.

Nhưng khi nào mới là thời điểm thích hợp?

Câu nói “nhà cách âm không tốt” tối qua của Trần Phi Lân đã cho anh dũng khí, anh nắm chặt bàn tay khô ráo mà ấm áp này, ở đầu lưỡi vẫn còn vị của viên kẹo Mạch Lệ Tố chưa tan hết, anh nhịn không được mà mở miệng.

“Nếu là nơi cách âm tốt, có phải có thể làm không?”

***

Sau khi tiêm xong vắc xin phòng dại ở trạm xá thị trấn, Trần Lạc Du ngồi xuống ghế chờ ở đại sảnh, Trần Phi Lân thì đi sang chợ đầu mối nông sản đối diện mua đồ mà Trần Sơ Yến nhờ.

Anh nhìn theo bóng dáng Trần Phi Lân biến mất ở lối vào chợ đầu mối, trong đầu lại nghĩ đến câu hỏi mà mình vừa hỏi trong xe.

Lúc đó Trần Phi Lân đang rẽ một khúc cua, Châu Kiệt Luân lại vừa hay hát đến đoạn cao trào của “Một đường hướng Bắc“, anh cũng không chắc Trần Phi Lân có nghe rõ câu hỏi của anh không, nhưng người ấy không trả lời, cũng không hỏi anh đã nói gì, cứ thế kết thúc chủ đề này trong im lặng.

Sau đó trong xe chỉ còn lại tiếng hát của Châu Kiệt Luân và tiếng động cơ khe khẽ, anh cũng không đụng đến Mạch Lệ Tố nữa, vị ngọt còn sót lại trong cổ họng dần dần biến mất. Anh nhìn những ngọn núi xanh tươi, thành phố ở phía xa thỉnh thoảng sẽ lướt qua khe hở giữa những tán lá, đập vào tầm mắt anh, rồi nhanh chóng biến mất. Nhìn nhiều quá, mắt cũng tê dại, chỉ muốn nhắm lại nghỉ ngơi.

Vết tiêm trên cánh tay âm ỉ đau, vết thương ở ngực dưới tác dụng của thuốc giảm đau thì đỡ hơn nhiều, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu. Là loại khó chịu rất muốn Trần Phi Lân ở bên cạnh, một phút cũng không muốn rời xa.

Lấy điện thoại ra từ trong túi, anh muốn xem chút gì đó để phân tán sự chú ý. Nhưng có người ngồi xuống bên cạnh, đưa tay chạm vào vị trí vừa tiêm của anh.

Anh nhíu mày, quay đầu lại phát hiện là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, đối phương cười híp mắt nhìn anh, nói bằng tiếng phổ thông không chuẩn lắm: “Cậu trai trẻ, cậu quen con trai của Trần Mậu Tung à?”

Trần Lạc Du mất một phút mới phản ứng lại Trần Mậu Tung là tên của ba Trần Phi Lân, thế là gật đầu: “Chúng cháu quen nhau từ hồi còn đi học, là bạn tốt.”

Bà lão tiến lại gần Trần Lạc Du, tò mò hỏi: “Vậy cậu hẳn là biết chuyện trước đây của nó nhỉ, sao nó lại được thả ra rồi? Không phải bảy năm sao?”

Trong lòng Trần Lạc Du khẽ giật thót, anh vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, bà lão đã quay đầu nhìn về phía lối vào chợ đầu mối nông sản đối diện, tiếp tục lẩm bẩm: “Ai da, nó cũng tạo nghiệp quá, gánh trên lưng một mạng người, cả đời này coi như hủy rồi. May mà nhà thằng Nguyên Hâm chuyển đi rồi, chứ ở chung một thôn, đâu thể nào yên ổn được.”

Nghe bà lão nói vậy, Trần Lạc Du liền hiểu ra bà là một trong những người biết chuyện năm xưa. Anh vội hỏi: “Bà ơi, bà nói nhà Trần Nguyên Hâm chuyển đi là sao ạ?”

“Cậu không biết à?” Bà lão quay đầu hỏi ngược lại cậ:, “Nhà thằng Nguyên Hâm có nhà ở đường Động Ương phía trước ấy, vừa xảy ra chuyện không bao lâu đã chuyển lên đó rồi, cái nhà trong thôn bỏ không có ai ở.”

“Vậy người nhà của Trần Nguyên Hâm có gây khó dễ cho người nhà anh ấy không ạ?”

“Đâu thể nào không có chứ” bà lão giơ tay lên quơ quơ trước miệng, làm điệu bộ tiếc nuối: “Lúc mới xảy ra chuyện đánh nhau luôn ấy chứ, ba của thằng Nguyên Hâm còn đánh Trần Mậu Tung đến bệnh viện luôn đấy.”

“Hồi đó ầm ĩ lắm, cũng may sau này ông Trần Đầu quản được thằng con.”

Sắc mặt Trần Lạc Du nghe xong đều thay đổi: “Ông Trần Đầu là ai ạ? Vậy Trần Mậu Tung có bị thương nặng không?”

“Ông Trần Đầu là ông nội của thằng Nguyên Hâm ấy mà” thấy Trần Lạc Du rất lo lắng, bà lão vỗ vào cánh tay anh an ủi: “Cậu đừng lo, không sao đâu, cậu xem Trần Mậu Tung không phải vẫn khỏe mạnh đó sao, mọi chuyện qua hết rồi, bây giờ hai nhà cũng bình an …”

“Bà Đặng ơi, bác sĩ gọi bà vào kìa.” Tiếng của y tá từ bên trong truyền ra, cắt ngang lời còn chưa nói hết của bà lão. Bà lão chống tay vào đầu gối đứng dậy, nói với Trần Lạc Du: “Cậu trai trẻ à, những chuyện mà bà vừa nói với cậu thì cậu nghe đó rồi bỏ đấy thôi nhé, không được đi nói lại với con trai của Trần Mậu Tung đâu.”

Dặn dò xong bà lão liền chắp tay sau lưng đi vào văn phòng bác sĩ, Trần Lạc Du tiếp tục ngồi đó, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Hóa ra những chuyện năm xưa, Trần Phi Lân và Trần Sơ Yến quả nhiên đều đang giấu anh. Nhưng nếu họ không giấu anh thì có thể làm gì được chứ?

Ngửa đầu dựa vào bức tường phía sau, Trần Lạc Du nhắm mắt lại, thật ra không cần bà lão đặc biệt dặn dò anh đừng nói, bởi vì anh căn bản không có mặt mũi nào để hỏi ra miệng.

Lại ngồi thêm mười mấy phút nữa mà Trần Phi Lân vẫn chưa quay lại, Trần Lạc Du không muốn hắn phát hiện ra tâm trạng của mình không ổn, liền đi sang bên cạnh mua một chai coca ướp lạnh, uống một hơi hết sạch.

Một lượng lớn bọt khí carbonic cuộn qua cổ họng, tập trung nổ tung trong dạ dày, kịp thời nâng đỡ lấy những cảm xúc chực chờ sụp đổ. Anh thở ra một hơi, vừa định ợ thì nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.

Trần Phi Lân mang đồ đã mua để vào xe, rồi lái xe đến đây. Anh tránh ánh mắt của Trần Phi Lân, vòng qua đầu xe trở lại ghế phụ. Vừa đóng cửa lại đã nghe thấy Trần Phi Lân hỏi anh: “Có phải mệt rồi không? Sắc mặt kém vậy?”

“Không có” Trần Lạc Du đưa tay quạt quạt: “Hơi nóng thôi.”

Trần Phi Lân gật đầu, nhấn ga quay đầu xe ở phía trước, lái xe một đoạn đường Trần Lạc Du mới phát hiện đây không phải là con đường lúc nãy đến, liền hỏi hắn đi đâu vậy.

Trần Phi Lân nói đi một chỗ, nhưng không nói cụ thể. Trần Lạc Du tựa vào lưng ghế, nhìn những cửa hàng nhỏ lưa thưa hai bên đường, lúc đi ngang qua một tiệm sửa xe, một cậu thiếu niên mười mấy tuổi đang cầm một đoạn lốp xe ngâm trong chậu đen ngòm. Trần Lạc Du liếc mắt một cái liền hiểu ra, cậu thiếu niên đang kiểm tra xem lốp xe bị rò rỉ ở đâu.

Cảnh tượng này đã biến mất từ lâu ở các thành phố lớn, nhưng vì hồi nhỏ thường xuyên nhìn thấy, nên gợi lên những ký ức thời thơ ấu. Anh lơ đãng nhìn, cho đến khi Trần Phi Lân dừng xe lại mới thu hồi tầm mắt, quay mặt sang.

Nhưng vừa quay sang, anh liền ngẩn người.

Xe dừng trước một cái cổng nhỏ có tên là “Khách sạn Đông Uyển”, Trần Phi Lân tháo dây an toàn, nhìn anh nói: “Ở đây không cần chứng minh thư để đăng ký.”

Bình Luận (0)
Comment