Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 129

Edit: Ji

[Anh nói xem nếu bọn mình bây giờ quay lại cái khách sạn kia thì có kịp không?]

—–oOo—–

Trần Lạc Du hoàn toàn không ngờ vào lúc này Trần Phi Lân sẽ trả lời câu hỏi của anh hỏi nửa chừng trên đường đi, đầu óc anh rối bời cả lên, hoàn toàn không biết nên tiếp lời như thế nào.

Anh không nhúc nhích, Trần Phi Lân liền giúp anh tháo dây an toàn, lúc định xuống xe thì bị anh gọi lại: “Anh!”

Bàn tay đang mở cửa khựng lại, Trần Phi Lân quay đầu nhìn anh, thấy anh nhìn mình muốn nói rồi lại thôi, một lát sau mới nói: “Chỗ này… có phải là quá lộ liễu rồi không?”

Hiểu ra anh đang ám chỉ điều gì, Trần Phi Lân nói: “Gần đây không có chỗ nào thích hợp hơn đâu.”

Trần Lạc Du cúi đầu lắc lắc: “Lần sau rồi nói.”

Trần Phi Lân không biết chuyện anh vừa nghe được ở trạm y tế, cho rằng anh chỉ lo lắng môi trường ở đây sẽ gây chú ý, liền giúp anh thắt lại dây an toàn: “Vậy thì đợi thêm mấy ngày nữa vậy.”

Trần Lạc Du không dám nhìn vào mắt Trần Phi Lân, gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ phía mình.

Tâm trạng anh không đúng, Trần Phi Lân có thể cảm nhận được. Thật ra Trần Phi Lân cũng không muốn làm ở một nơi như thế này với anh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của bọn họ sau khi làm lành.

Trên đường về, nhạc trên xe vẫn tiếp tục phát danh sách bài hát của Châu Kiệt Luân, Trần Lạc Du dường như rất buồn ngủ, cả quãng đường đều nhắm mắt ngủ. Mấy lần Trần Phi Lân quay sang nhìn anh, đều có thể thấy hàng mi kia khẽ run rẩy dưới ánh mặt trời, rõ ràng là chưa ngủ.

Lại vòng qua một ngọn núi nữa, Trần Phi Lân rẽ ở ngã ba phía trước, lái thêm mười mấy phút, dừng lại bên cạnh một con suối trong veo.

Cảm giác được xe dừng lại, Trần Lạc Du mở mắt, lại thấy một màu xanh ngút ngàn. Trần Phi Lân nói: “Xuống đi dạo không?”

Anh gật đầu, hai người cùng xuống xe, Trần Lạc Du mới nhìn rõ đây là một con suối nhỏ được bao quanh bởi những viên sỏi cuội. Nước suối rất trong và nông, đến gần có thể thấy những con cá nhỏ không tên. Hai bên bờ cây xanh bao phủ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót vọng lại tiếng nước chảy róc rách, đám đá cuội màu xám trắng kéo dài về phía xa, thay đổi góc độ theo hướng của dòng suối, cuối cùng biến mất ở cuối rừng sâu.

Môi trường ở đây hoàn toàn khác với khi ở trong thôn, có cái cảm giác những người quen sống ở thành phố vào cuối tuần đến khu vực có không khí trong lành ở ngoại ô để thư giãn. Trần Lạc Du hít một hơi thật sâu, cảm thấy người thoải mái hơn nhiều.

Anh muốn hỏi Trần Phi Lân sao lại lái xe đến đây, quay đầu lại thì phát hiện Trần Phi Lân đang giơ điện thoại hướng vào mình, nửa khuôn mặt lộ ra vẫn mang theo nụ cười.

“Anh đang chụp à?” Anh hỏi.

“Đang quay video.” Trần Phi Lân cầm điện thoại đi đến gần, khuôn mặt anh trên màn hình càng lúc càng lớn, anh chưa từng để Trần Phi Lân quay như thế này, có chút ngại ngùng, quay mặt đi nói: “Đừng quay nữa, ngốc quá.”

“Ngốc chỗ nào” Trần Phi Lân hạ điện thoại xuống, cười cất đoạn video này đi: “Rất tự nhiên, anh rất thích.”

Đột ngột nghe người này nói thích, tai Trần Lạc Du nóng lên, lại muốn xem Trần Phi Lân đã quay mình thành cái dạng gì, liền giật lấy điện thoại.

Anh trong video quả thật quay rất tự nhiên, dù là thần thái hay cử chỉ. Nghĩ đến đây là góc nhìn của Trần Phi Lân, anh nhớ tới hình nền điện thoại chính là bức ảnh Trần Phi Lân chụp cho anh bên bờ Đông Hồ.

Trước đây khi còn ở bên nhau, cơ bản là anh chụp ảnh nhiều hơn, nhưng thật ra những bức ảnh Trần Phi Lân chụp cho anh cũng rất đẹp. Anh kéo video lùi lại một chút, dừng lại ở một khung hình, chỉ vào bóng lưng của mình trong màn hình nói: “Chụp màn hình lại gửi cho em đi, em cài làm hình nền.”

Trần Phi Lân cầm lại điện thoại, vuốt về phía trước mấy cái rồi đưa cho anh: “Tấm này có phải là đẹp hơn không?”

Anh lúc này mới phát hiện ra trước khi quay video Trần Phi Lân đã chụp mấy tấm rồi. Kỹ năng chụp ảnh của người này còn giỏi hơn hồi đó, vậy mà biết ngồi xổm xuống chụp từ dưới lên, bao gồm cả cây xanh và bầu trời xung quanh vào trong khung hình. Còn anh thì đứng ở trung tâm thế giới, trở thành phong cảnh mà người này muốn giữ lại nhất trong mắt.

“Được” Anh cười lấy điện thoại ra, đợi Trần Phi Lân gửi đến rồi tùy ý hỏi: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc chụp góc độ này?”

“Vì tấm ảnh kia của cha em” Trần Phi Lân nghiêm túc nhìn anh: “Lúc anh nhìn thấy đã nghĩ, ảnh chắc là do người mà ông ấy thích chụp.”

Nụ cười đông cứng trên khóe miệng, Trần Lạc Du ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ ánh mắt của Trần Phi Lân, vị trí trái tim lại âm ỉ đau lên.

Thì ra Trần Phi Lân cũng nghĩ giống anh.

Bởi vì là người mình thích, cho nên Trần Phương Văn mới có thể lộ ra thần thái thư thái và dễ chịu như vậy trước ống kính. Anh cúi đầu nhìn mình trên màn hình, bỗng nhiên cười nói: “Vậy sau này em chết, anh cũng dùng tấm ảnh này làm ảnh thờ của em đi.”


“Chắc chắn vậy à, là anh đưa ma cho em?” Trần Phi Lân hỏi ngược lại: “Biết đâu anh chết sớm hơn.”

Trần Phi Lân dùng giọng rất tùy ý, Trần Lạc Du nghe xong liền nhíu mày, giơ tay bịt miệng hắn lại: “Nhổ nước bọt lần nữa rồi nói lại.”

Mũi và miệng Trần Phi Lân đều bị anh bịt lại, chỉ còn lại đôi mắt nhìn anh. Đối diện một lát, Trần Lạc Du thấy đôi mắt kia cong lên, sau đó lòng bàn tay anh bị hôn một cái. Anh bỏ tay ra, nghe Trần Phi Lân nói: “Em là bác sĩ, sao cũng mê tín thế?”

Anh không mê tín, chỉ là không muốn nghe Trần Phi Lân nói những lời như vậy, nhưng không đợi anh tiếp tục phản bác, Trần Phi Lân đã ôm anh vào lòng trước: “Lạc đề rồi, không nói mấy chuyện đó nữa.”

Tựa vào vai Trần Phi Lân, Trần Lạc Du nhìn bầu trời bao la, trong lòng nói một câu những lời vừa rồi bọn họ nói đều không tính.

Bọn họ còn một con đường rất dài phía trước, còn rất nhiều thời gian để thực hiện giấc mơ tương lai, bọn họ còn chưa cùng nhau già đi, sao có thể nghĩ đến những chuyện xui xẻo như vậy trước được.

Ôm nhau một lát, cơn buồn ngủ của Trần Lạc Du lại đến.

Khí hậu ở đây thích hợp, dù là buổi trưa cũng không có cảm giác oi bức, gió mát thổi qua, mí mắt trở nên càng lúc càng nặng.

Ánh nắng rơi trên mặt nước, phản chiếu vầng sáng mơ hồ và chói mắt, Trần Lạc Du khẽ nói: “Anh ơi, em buồn ngủ rồi.”

“Có muốn về xe ngủ không?” Giọng Trần Phi Lân lúc gần lúc xa truyền vào tai anh, Trần Lạc Du “ừm” một tiếng, lại nói: “Đi nằm dưới gốc cây bên kia một lát đi.”

Nắm tay anh đi đến dưới một gốc cây lớn bên bờ suối, hai người ngồi trên mặt đất, Trần Phi Lân muốn anh tựa vào vai mình, anh lại chiếm dụng đùi hắn.

Sau khi nằm xuống, một vệt nắng vừa vặn chiếu qua khe hở giữa những tán lá lên mắt anh. Anh nheo mắt lại, lòng bàn tay Trần Phi Lân lúc này che lên mí mắt anh, nói: “Ngủ như vậy đi.”

Cong khóe miệng lên, Trần Lạc Du mãn nguyện nhắm mắt ngủ.

Trong rừng núi mùa hè luôn có tiếng chim hót và côn trùng kêu, giống như khúc ca ru ngủ êm ái nhất. Trần Phi Lân rũ mắt nhìn anh, đợi đến khi vệt nắng kia biến mất theo góc độ thay đổi mới thu tay về, nhìn một lúc khuôn mặt đang ngủ của anh, Trần Phi Lân cũng tựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết ngủ bao lâu, Trần Lạc Du tỉnh trước.

Vừa rồi anh đã mơ một giấc mơ, trong mơ anh cũng nằm trên đùi Trần Phi Lân như thế này, Trần Phi Lân cúi đầu hôn anh, điện thoại của anh đặt bên cạnh, đang phát bài “Cô Gái Dễ Thương” của Châu Kiệt Luân. Tiếng ve kêu trên cây hòa cùng nhịp điệu, bầu không khí dễ chịu và tốt đẹp. Bọn họ cứ thỉnh thoảng lại hôn nhau một cái, rồi trò chuyện vài câu, nằm mệt rồi anh sẽ ngồi dậy, tựa vào vai Trần Phi Lân nhìn phong cảnh dưới núi. Đầu Trần Phi Lân cũng tựa vào anh, sau đó âm thanh bị gió thổi tan, mây đen không biết từ lúc nào đã kéo đến, mưa lớn trút xuống trong nháy mắt.

Bọn họ lập tức chạy về xe, nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ xe trở nên mơ hồ và vặn vẹo, anh bỗng nhiên có một cảm giác, nếu cứ bị kẹt lại cùng nhau như vậy cũng không hẳn là không tốt, như vậy thế giới sẽ chỉ còn lại hai người anh và Trần Phi Lân, bọn họ có thể mãi mãi ở bên nhau.

Hồi tưởng lại giấc mơ đó một lần nữa, anh quay đầu muốn đứng dậy, lại sững sờ khi nhìn thấy cái lều đang dựng đứng của Trần Phi Lân.

Anh nâng mắt nhìn Trần Phi Lân, Trần Phi Lân vẫn chưa tỉnh, biểu cảm cũng không nhìn ra khác lạ, nhưng tai và cổ đều đỏ lên.

Nghĩ đến có lẽ Trần Phi Lân đang mơ giấc mơ ấy, ánh mắt Trần Lạc Du lại trở về phía dưới thân hắn. Nếu Trần Phi Lân không phải vừa rồi đề nghị đi thuê phòng, mà là bây giờ, có lẽ kết quả đã khác rồi nhỉ.

Bất lực thở dài một hơi, Trần Lạc Du lặng lẽ đứng dậy, ra bờ suối ngồi xổm xuống vốc nước rửa mặt, rồi trở lại xe rút khăn giấy. Khi anh đang lau mặt thì Trần Phi Lân cũng tỉnh, có lẽ là cảm giác được tình huống của mình, Trần Phi Lân ngồi một lúc rồi mới đi tới.

Hai người cùng ngồi vào xe, Trần Phi Lân khởi động xe, vừa định thắt dây an toàn thì Trần Lạc Du đã tiến lại gần, hôn lên môi hắn một cái: “Vừa rồi mơ thấy gì?”

Trần Phi Lân nhìn anh, sau đó cười cười, thật thà nói: “Mơ thấy em.”

Trần Lạc Du tiếp tục hỏi: “Mơ thấy em gì?”

“Không phải em đoán được rồi sao.” Trần Phi Lân hỏi ngược lại.

“Anh nói xem nếu bọn mình bây giờ quay lại cái khách sạn kia thì có kịp không?”

Nhìn đồng hồ đeo tay, Trần Phi Lân nói: “Vậy thì về đến nhà sẽ rất muộn đấy.”

Tự mình thắt dây an toàn, Trần Lạc Du thở dài: “Vậy thì về thôi.”

Duỗi tay xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu anh, Trần Phi Lân nói: “Được, về rồi thay thuốc cho em.”

Nhắc đến thuốc, Trần Lạc Du nhớ ra bác sĩ Mã kê cho anh thuốc phải thay ba lần một ngày, nhưng vừa nghĩ đến chỗ Trần Phi Lân thay thuốc cho anh, anh lại cảm thấy khí huyết có chút dâng lên.

Mấy ngày nay đều không thể làm, ngày nào cũng thay thuốc như vậy, không biết giày vò ai đây.

Về đến nhà vừa kịp ăn cơm tối, lo Trần Lạc Du không ăn được cay, trên bàn ăn của nhà họ Trần có năm món mặn, một món canh, chỉ có một món cay.

Trần Lạc Du cảm thấy rất ngại ngùng, ba Trần và mẹ Trần bảo anh đừng khách sáo. Sau bữa cơm trở về phòng, Trần Lạc Du cầm quần áo ngủ đi tắm, dù anh đã rất chú ý, nhưng vết thương vẫn không thể tránh khỏi bị ướt, hơn nữa sau khi thuốc giảm đau hết tác dụng, lại bắt đầu đau rát.

Tắm xong, Trần Phi Lân bảo anh ngồi trên giường, cẩn thận giúp anh rửa sạch vết thương, rồi bôi thuốc bột, cuối cùng dán gạc. Cả quá trình động tác của Trần Phi Lân đều rất nhẹ nhàng, anh cũng không cảm thấy đau, ngược lại khi Trần Phi Lân dùng ngón tay xoa thuốc bột cho anh, đầu ngón tay chạm vào vết thương lồi lên, khi xoa xung quanh, đều có một cảm giác tê dại khó tả.

Anh ngồi khoanh chân, hai tay chống g*** h** ch*n muốn che chắn một chút, nhưng Trần Phi Lân ở gần anh như vậy, căn bản không che được. Đợi đến khi bôi thuốc xong, Trần Phi Lân đè anh xuống gối, hôn đến mức khó dứt ra, khi tay hắn thăm dò dưới vạt áo phông của anh, thì ngoài cửa lại đúng lúc vang lên tiếng bước chân.

Anh lập tức nhớ ra Trần Sơ Yến ở ngay phòng bên cạnh, hoảng hốt nắm lấy tay Trần Phi Lân. Trần Phi Lân cũng nghe thấy, vùi mặt vào hõm vai nóng hổi của anh hít sâu mấy hơi, rồi ngẩng lên, cả hai đều nhìn thấy sự nhẫn nại trong mắt đối phương.

Bốn ngày tiếp theo, Trần Phi Lân đều giúp gia đình làm việc đồng áng. Trần Lạc Du không giúp được gì nhiều, nhưng có thể giúp mẹ Trần làm cơm. Dù mẹ Trần luôn lấy lý do anh là khách nên không để anh động tay, nhưng anh rất kiên trì, còn vì thế mà học được mấy món Trần Phi Lân thích ăn.


Những ngày ở quê nhà trôi qua thật thoải mái và tự do, bầu không khí gia đình của Trần Phi Lân rất tốt, cả nhà hòa thuận vui vẻ. Khi ở cùng mẹ Trần, anh luôn nhớ đến Tôn Hồng, cảm giác này khiến anh hoài niệm, khi sắp rời đi vào ngày thứ sáu trong lòng có chút không nỡ.

Trần Sơ Yến phải đi làm, cho nên đã trở về vào ngày thứ ba bọn họ đến. Sáng ngày bọn họ rời đi, mẹ Trần lại chiên một túi lớn bánh cuộn muối tiêu, còn làm mấy món ăn vặt, trong đó có món đường hoa quế anh rất thích khi đến lần trước. Ba Trần cũng muốn bọn họ mang theo nhiều đặc sản quê nhà đến Hàng Châu, gần như nhét đầy cả cốp sau, lại bị Trần Phi Lân lấy ra bỏ lại từng món.

Bọn họ lần này đi Hàng Châu trước phải ở khách sạn rồi mới tìm nhà, mang theo nhiều đồ như vậy rất bất tiện. Ba Trần hiểu lý lẽ này, nhưng dù sao bên ngoài cũng không bằng đồ ăn ở nhà, nhân lúc Trần Phi Lân an ủi ba Trần, mẹ Trần kéo Trần Lạc Du sang một bên nói chuyện.

Lần này Trần Lạc Du và Trần Phi Lân cùng nhau đến Hàng Châu định cư, trong mắt mẹ Trần, bọn họ là những người bạn có tình cảm rất tốt, mẹ Trần rất thích Trần Lạc Du. Bà ngại ngùng dặn dò Trần Lạc Du chăm sóc con trai mình nhiều hơn một chút, chỉ tế nhị đề cập nếu Trần Phi Lân có chuyện gì, hy vọng Trần Lạc Du có thể giúp thông báo cho gia đình.

Trần Phi Lân xa nhà nhiều năm, mẹ Trần hiểu con trai luôn báo chuyện vui chứ không báo chuyện buồn, ở bên ngoài chỉ có thể dựa vào bản thân, hơn nữa bây giờ như vậy cũng khó tìm bạn gái rồi.

Nghĩ đến những điều này, mắt mẹ Trần đỏ hoe. Trần Lạc Du khẽ an ủi bà, bảo bà đừng lo lắng, mình nhất định sẽ chăm sóc Trần Phi Lân thật tốt.

Cuối cùng khi đi, trên ghế sau vẫn để hai túi lớn đồ ăn để bọn họ ăn trên đường. Khi xe chậm rãi lăn bánh về phía trước, Trần Lạc Du quay đầu, qua cửa sổ xe vẫy tay chào hai người phía sau, Trần Phi Lân thì nhìn qua gương chiếu hậu.

Bóng dáng ba mẹ càng lúc càng xa, Trần Phi Lân nhìn hai cái liền thu hồi tầm mắt, ép mình nhìn về phía bờ ruộng phía trước. Trần Lạc Du thì ghé vào cửa sổ xe, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hai người lớn tuổi nữa mới quay lại.

“Ba mẹ anh thật sự không nỡ rời xa anh.” Trần Lạc Du khẽ nói.

Trần Phi Lân đưa tay phải qua, nắm lấy tay trái anh đặt trên đùi, nắm chặt lại nói: “Vừa rồi mẹ anh nói gì với em?”

Vành mắt Trần Lạc Du có chút đỏ, vừa rồi anh không rơi nước mắt, chỉ là mắt cay xè. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới nói: “Bác lo anh báo chuyện vui không báo chuyện buồn, lại lo anh không tìm được bạn gái, bảo em chăm sóc anh nhiều hơn.”

Cảm giác ngón tay bị bóp chặt, Trần Lạc Du quay đầu lại, thấy Trần Phi Lân nói với mình: “Vậy lần sau về, anh sẽ chính thức giới thiệu bạn trai với họ.”

—————-

Tác giả có lời

(Điều mà các bạn mong chờ sẽ có trong chương sau)

Ji: Nước lèo hân hạnh tài trợ. Ài. Tôi còn mấy chương nữa hoàn mà tôi làm biếng quá. Cố gắng có hoàn được trong tuần này không nè.

Bình Luận (0)
Comment