Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 130

Edit: Ji

[Cảm nhận Trần Phi Lân không ngừng va chạm vào mình]

—–oOo—–

Từ Thường Đức đến Hàng Châu mất khoảng 12 tiếng lái xe, hai người thay nhau lái trên đường cao tốc Hàng Thụy, giữa đường dừng ở khu nghỉ ngơi bốn lần, cuối cùng cũng kịp đến Hàng Châu trước 10 giờ tối.

Trần Lạc Du đã đặt một khách sạn homestay bên bờ Tây Hồ, xe dừng ở bãi đỗ xe bên cạnh, hai người kéo hành lý vào.

Khách sạn được trang trí theo phong cách Trung Hoa rất đặc trưng, sảnh được thiết kế theo chủ đề màu vàng kem cùng trúc, trang phục của nhân viên cũng là trang phục Trung Quốc thanh lịch.

Khi đăng ký ở quầy lễ tân, nhân viên xác nhận lại với bọn họ có phải đã đặt nhầm loại giường hay không, Trần Lạc Du nói không sai, chính là phòng giường lớn.

Nhân viên gật đầu, dường như không cảm thấy có vấn đề gì, thậm chí còn không ngẩng đầu mà tiếp tục thao tác trên máy tính. Sau khi nhận được thẻ phòng, hai người vào thang máy quẹt thẻ chọn tầng 5, đợi cửa đóng lại th anh tựa vào Trần Phi Lân, khẽ nói: “Cô nhân viên vừa nãy có phải là từng trải lắm rồi không?”

Trần Phi Lân cũng nhìn ra: “Chắc là thấy nhiều rồi.”

Trần Lạc Du cười cười, đợi đến khi mở cửa phòng 5012, môi trường trong phòng càng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Khách sạn này có hơn mười phòng theo chủ đề khác nhau, phòng mà Trần Lạc Du đặt có tên là “Nắng sớm sương mù”, tất cả các tông màu đều là xanh lục và xám nhạt, bức tường đầu giường được vẽ tay bằng mực tàu phong cảnh vùng sông nước buổi sáng sớm với sương mù.

Trần Phi Lân đi lướt qua anh từ phía sau, mở cửa sổ sát đất bên kia ra, bước ra ngoài ngắm cảnh.

Trần Lạc Du cũng ra ngoài xem cùng, xung quanh bọn họ đều là những homestay và khách sạn đặc trưng, Tây Hồ ở phía xa được che phủ bởi màn đêm sẫm màu tựa như một thiếu nữ e lệ che nửa khuôn mặt, còn tháp Lôi Phong được thắp sáng bởi dải đèn cam thì giống như một viên ngọc trai kiêu hãnh đứng trên đỉnh núi. Cành liễu bên bờ lay động theo gió, mặt hồ phản chiếu ánh trăng trên bầu trời, ngay cả những con sóng nhấp nhô cũng giống như dòng cát bạc.

Không biết là khách của nhà nào đang nghe bình đàn, thỉnh thoảng có một hai tiếng hát truyền đến, là những làn điệu nhẹ nhàng bằng tiếng địa phương. Trần Lạc Du ôm Trần Phi Lân từ phía sau, đặt cằm lên vai hắn: “Hàng Châu thế nào?”

Tay phải Trần Phi Lân nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên eo mình: “Tuyệt vời.”

“Vậy thì bây giờ anh đã đến Hàng Châu cùng với người mình thích rồi?”

Trần Phi Lân cười quay đầu lại nhìn anh, đợi anh nói tiếp.

Trần Lạc Du dừng lại một chút, lại hỏi: “Như vậy có tính là đã thực hiện được một ước nguyện của anh không?”

Quay người lại, Trần Phi Lân cúi đầu hôn lên môi anh: “Tính.”

“Vậy thì em có thể đòi chút phần thưởng không?” Trần Lạc Du bắt đầu cười, đôi mắt cong cong dưới ánh trăng ánh lên vẻ trong veo, Trần Phi Lân không nhịn được lại hôn anh một cái: “Muốn gì?”

Tay ôm lấy cổ Trần Phi Lân, Trần Lạc Du nhìn vào mắt hắn hạ thấp giọng: “Khi em đặt phòng đã tra rồi, nơi này cách âm rất tốt.”

Trần Phi Lân đã đoán được anh muốn nói gì rồi, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Cho nên?”

Cắn cắn môi, Trần Lạc Du nói: “Còn giả vờ ngốc làm gì? Em nói rõ ràng đến thế rồi còn…”

Chưa nói hết câu, Trần Phi Lân đã cúi đầu hôn anh, hô hấp trở nên dồn dập, giống như mặt biển bỗng nổi lên phong ba bão táp. Trần Lạc Du bị Trần Phi Lân thô lỗ ấn lên bức tường phía sau, eo và hông bị Trần Phi Lân cọ xát, không bao lâu đã không chịu nổi, đẩy vai Trần Phi Lân để tách nhau ra: “Tắm trước đi.”

Trần Phi Lân khẽ th* d*c, ánh mắt nhìn anh như một con thú bị giam cầm vừa được giải thoát, khiến tim cậu rung động, không biết tại sao Trần Phi Lân đột nhiên lại hoang dã như vậy.

Hai người dựa vào nhau nghỉ ngơi một chút, Trần Phi Lân kéo anh vào phòng: “Cùng tắm.”

Nói là cùng tắm, nhưng Trần Phi Lân căn bản không đụng đến hành lý, trực tiếp kéo Trần Lạc Du vào phòng tắm. Ánh mắt Trần Lạc Du dừng lại ở bồn tắm đôi hình tròn kia, Trần Phi Lân không nghĩ nhiều như vậy, bắt tay vào c** q**n áo cho anh, chờ anh định thần lại thì Trần Phi Lân cũng không còn mảnh vải che thân.

Nhìn thấy h*m m**n rõ ràng của nhau không có chỗ nào để trốn tránh, Trần Lạc Du chợt đỏ mặt. Giơ tay sờ vào miếng băng cá nhân trên ngực phải của anh, Trần Phi Lân hỏi: “Còn đau không?”

Vết thương đã đóng vảy rồi, chỉ cần không dùng lực chạm vào thì sẽ không đau. Anh lắc đầu, thấy Trần Phi Lân cúi người xuống, môi dán lên miếng băng cá nhân hôn một cái, tuy xúc cảm không rõ ràng, nhưng anh vẫn lập tức có cảm giác, cơ thể lay động, bị Trần Phi Lân bế ngang lên, đặt vào giữa bồn tắm.

“Vẫn nên tắm qua đã.” Anh vội vàng muốn đứng dậy, Trần Phi Lân ấn vai anh xuống nói đừng động, ngẩng đầu nhìn thiết bị vòi hoa sen phía trên bồn tắm, điều chỉnh dòng nước về chế độ ấm áp, Trần Phi Lân chuyển van, vòi hoa sen hình tròn cỡ lớn phun ra màn nước, đổ xuống từ đỉnh đầu cả hai.

Tóc Trần Lạc Du lập tức bị ướt, anh nhắm mắt lại, muốn tránh loại nước dội từ trên đầu xuống này. Trần Phi Lân lúc này tiến lại gần anh, nhân lúc anh giơ tay vén tóc mái lên thì lại hôn lên môi anh, tay cũng men theo eo anh xuống dưới, cuối cùng cũng nắm trọn lấy tất cả của anh trong lòng bàn tay.

Không biết vòi hoa sen bị tắt từ lúc nào, Trần Lạc Du chỉ cảm thấy rất nóng. Trên người anh ngoài nước ra thì còn có mồ hôi, trong cơ thể luôn có một ngọn lửa thiêu đốt, thành bồn tắm lạnh lẽo trở thành cái phao duy nhất có thể bám víu vào lúc này, anh áp má nóng hổi lên đó, cảm nhận Trần Phi Lân không ngừng va chạm vào mình, hết lần này đến lần khác đưa anh lên mây xanh.

Lần cuối cùng ý thức anh đã mơ hồ, đầu gối mềm nhũn đến mức không đứng vững, giọng khàn đặc đến mức ngay cả những lời xin tha cũng không thể nói trọn vẹn, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng r*n r*, vào khoảnh khắc kết thúc cơ thể thậm chí còn co giật mấy cái, gần như sướng đến ngất đi.

Trần Phi Lân ghé vào lưng anh nghỉ ngơi, khác với anh đã kiệt sức, Trần Phi Lân vẫn còn dư sức. Nhưng thấy anh mệt đến mức này, Trần Phi Lân không nỡ tiếp tục nữa, dù sao thì ngày tháng còn dài, sau này bọn họ còn rất nhiều thời gian.

Đêm đó Trần Lạc Du không tỉnh lại, thậm chí ngay cả động tác trở mình cũng rất ít. Có lẽ là mệt quá rồi, anh ngủ đặc biệt ngon, sáng hôm sau, Trần Phi Lân thức dậy thay một bộ đồ thể thao, hôn lên trán anh rồi ra ngoài.

Khi đi đến sảnh khách sạn, Trần Phi Lân hỏi lễ tân xem gần đây có chỗ nào bán đồ ăn sáng đặc sắc không. Nhân viên giới thiệu hai quán, hắn mở định vị, muốn đi mua bữa sáng cho Trần Lạc Du, ai ngờ vừa lái được nửa con phố thì nhận được điện thoại của Trần Lạc Du.

“Anh đâu rồi?” Giọng Trần Lạc Du vẫn khàn khàn, mang theo giọng mũi đặc trưng khi mới ngủ dậy.

Trần Phi Lân nói: “Đi mua bữa sáng cho em, sao nhanh tỉnh thế?”

“Dậy đi vệ sinh” Trần Lạc Du dụi mắt, trở mình vùi mặt vào gối cọ cọ, có chút mơ hồ hỏi: “Anh có lại đụng mặt Thái Thi Nghi không?”

Trần Phi Lân nghe xong ngẩn người, sau đó nhớ ra tại sao anh lại nói như vậy, không khỏi bật cười: “Chuyện bao lâu rồi, sao còn nhớ rõ thế?”

“Sao mà quên được chuyện này?” Trần Lạc Du lẩm bẩm: “Đấy là lần đầu tiên của bọn mình mà.”

Trần Phi Lân nói: “Đây là ở Hàng Châu, sao có thể gặp được?”

Trần Lạc Du cũng biết sẽ không gặp được, không thể trùng hợp như vậy được. Nhưng khi anh tỉnh dậy không thấy Trần Phi Lân, liền theo phản xạ nghĩ đến lần đó.

Cuộn chặt chăn trên người, anh nói: “Vậy thì anh còn bao lâu nữa mới về?”

Trần Phi Lân liếc nhìn định vị trên xe: “Nếu ngủ không được thì anh quay lại đón em nhé, dù sao cũng mới lái được một đoạn.”

“Được, anh về đi.”

Trần Lạc Du đồng ý, cúp điện thoại rồi nhắm mắt lại, muốn ngủ thêm một lát, đợi Trần Phi Lân về thì dậy rửa mặt, nhưng vừa nhắm mắt lại thì lại nhanh chóng ngủ thiếp đi. Trần Phi Lân về đến phòng thấy anh nằm sấp bất động, liền đến bên giường hôn anh, hôn tới hôn lui khiến anh tỉnh lại.

Trần Lạc Du vươn vai, giường và gối của khách sạn này đều rất thoải mái, anh thật ra vẫn muốn ngủ, nhưng nghe Trần Phi Lân nói thời tiết bên ngoài rất đẹp, anh lại càng muốn đi dạo cùng Trần Phi Lân, liền ngồi dậy, kết quả vừa vén chăn lên thì lại lập tức đắp lại.

Nhìn thấy phong cảnh mà anh muốn che chắn, Trần Phi Lân không nhịn được trêu chọc anh: “Tối qua chẳng phải còn cầu xin anh nói không được nữa à? Sao mới có mấy tiếng mà đã sung sức thế rồi?”

Trần Lạc Du đỏ mặt lên, ở dưới chăn đá Trần Phi Lân một cước: “Đưa q**n l*t cho em.”

Trần Phi Lân đặt điện thoại xuống, nghiêng người đè anh giữa đầu giường và cơ thể mình, lại hôn đến mức tay chân anh bủn rủn mới dừng lại. Đưa q**n l*t cho anh rồi, Trần Phi Lân kiểm tra vết thương của anh, tuy mấy ngày nay ngày nào cũng thay băng cá nhân, nhưng dù sao thì thời tiết nóng, cứ che kín mãi như vậy cũng không tốt. Hôm nay khi ra ngoài Trần Lạc Du đã bóc băng cá nhân ra, mặc quần áo luôn.

Khi đi thang máy, Trần Lạc Du phát hiện Trần Phi Lân nhìn anh hai lần, sau đó khi trở lại xe cũng nhìn, anh không nhịn được hỏi Trần Phi Lân đang nhìn gì, Trần Phi Lân nói hình như vẫn hơi sưng, bên phải lồi lên rõ hơn. Sợ đến mức anh cúi đầu nhìn, phát hiện căn bản không có chuyện đó. Đợi anh ngẩng đầu lên lần nữa, khóe miệng Trần Phi Lân mang theo nụ cười, đang đánh tay lái lái xe ra ngoài.

Hiểu ra người này lại trêu mình rồi, nhưng nhìn nụ cười sảng khoái và thư thái trên khuôn mặt kia, anh lại không nỡ nói những lời phá vỡ bầu không khí, cuối cùng chính mình cũng bật cười, nhìn ra cửa sổ xem phong cảnh ven bờ Tây Hồ.

Bình Luận (0)
Comment