Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 131

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Ai nói chỉ là một nụ hôn chứ?]

—–oOo—–

Bữa sáng ăn món đặc sản của Hàng Châu là mỳ (1) và bánh bao hấp (2), ăn no rồi hai người đi dạo loanh quanh gần đó, sau đó lái xe đến phố Hà Phường.

(1) Pian Er Chuan: là một món mì truyền thống nổi tiếng của Hàng Châu. Mì là sự kết hợp giữa thịt lợn thái miếng, nước hầm xương, rau củ và măng.(2) Là món bánh bao nổi tiếng, vỏ mỏng, nhỏ vừa miệng, bên trong có nhân thịt và nước súp.

Trần Phi Lân không hề quen thuộc với Hàng Châu, Trần Lạc Du chủ động làm hướng dẫn viên, nhưng bản thân anh cũng đã hơn mười năm không đến đây, sau khi đỗ xe xong, anh đứng ở ngã tư đường nhìn ngó xung quanh một lúc, quay đầu nhìn Trần Phi Lân: “Hay là cứ đi bừa đi?”

Đoán anh không nhớ đường, Trần Phi Lân không vạch trần anh, khoác vai anh cười: “Đi thôi.”

Hành động khoác vai đi đường rất tự nhiên, không ai để ý, nhưng cả hai đều thuộc kiểu người có ngoại hình thu hút, cứ thế đi cùng nhau, vẫn sẽ thu hút ánh nhìn của người khác, đặc biệt là các cô gái trẻ.

Trần Phi Lân không thấy có vấn đề gì, nhưng Trần Lạc Du lại không thoải mái lắm, anh không cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn lên mình, luôn cảm thấy mọi người đều đang nhìn Trần Phi Lân. Đi ngang qua một cửa hàng MLB, anh kéo Trần Phi Lân vào chọn hai chiếc mũ lưỡi trai màu đen giống hệt nhau.


Vốn dĩ muốn làm vậy ít nhiều có thể che bớt ánh nhìn, kết quả lại phản tác dụng, ngược lại làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt dưới vành mũ, bây giờ người nhìn chằm chằm lại càng nhiều hơn. Đặc biệt là khi Trần Phi Lân xếp hàng ở Trà Bách Đạo, anh ngồi trên ghế nghỉ phía sau, thấy một cô gái trẻ cũng đội mũ lưỡi trai đi đến bên cạnh Trần Phi Lân, không biết nói gì, Trần Phi Lân gật đầu, lấy điện thoại ra quét mã đối phương một cái, sau một hồi thao tác, cô gái liền đứng bên cạnh Trần Phi Lân, vừa xếp hàng vừa trò chuyện.

Trần Lạc Du nhíu mày, Trần Phi Lân vốn lạnh nhạt với người ngoài mà lại nói chuyện khá nhiều với cô gái kia, đợi đến khi đến lượt bọn họ thì còn cùng nhau gọi đồ, cuối cùng Trần Phi Lân cầm hai cốc trà sữa đi về, cô gái thì đi theo đến trước mặt anh.

Trần Phi Lân đưa cốc trà sữa khoai môn trân châu cho anh, anh không đứng dậy, nhận lấy rồi nghe thấy cô gái chào mình: “Chào.”

Anh thờ ơ gật đầu, cô gái tiếp tục nhìn Trần Phi Lân: “Tây Khê cũng rất tuyệt đấy, em và bạn em làm studio chụp ảnh Hán phục, nếu anh có hứng thú em có thể dẫn anh qua chụp miễn phí nhé.”

“Tỉ lệ cơ thể của anh tốt như vậy, mặc Hán phục chụp ảnh chắc chắn rất đẹp.”

Cô gái cười híp mắt đánh giá Trần Phi Lân, mấy tháng nay Trần Phi Lân kiên trì tập luyện và sinh hoạt điều độ, đã luyện ra được những đường cong cơ bắp, tuy so với trước kia vẫn còn kém, nhưng so với khoảng thời gian vừa mới gặp lại thì tốt hơn nhiều rồi. Trần Lạc Du vừa nghe xong liền đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Trần Phi Lân nói được, quay lại nói với cô gái: “Cảm ơn ý tốt của em, không cần đâu.”

“Ơ này, đợi đã!” Cô gái vươn tay giữ lấy tay áo Trần Phi Lân: “Em không phải là người môi giới đâu ạ, anh yên tâm đi, thật sự không lấy tiền đâu.”

Cắn ống hút, ánh mắt Trần Lạc Du liếc nhìn Trần Phi Lân. Trần Phi Lân không nhìn anh, đối với hành động cô gái kéo mình, uyển chuyển nhắc nhở: “Thật sự không cần đâu, tôi và bạn còn có việc, vậy nhé.”

Cô gái vẫn không chịu buông tay, kiên trì nói: “Hay là anh và bạn anh cùng qua? Bây giờ nếu không có thời gian thì có thể hẹn hôm khác mà, em với anh kết bạn WeChat nhé? Cho dù không muốn chụp ảnh thì cũng có thể đi chơi mà, em ở Hàng Châu nhiều năm rồi, rất quen thuộc với những chỗ chơi vui ở đây đấy ạ.”

Huyệt Thái Dương âm ỉ đau, Trần Lạc Du quay đầu lại nói với cô gái: “Thật ra anh ấy có bạn gái rồi, đang đợi anh ấy ở phía trước, hơn nữa bạn gái anh ấy ghen rất dữ, làm ầm ĩ lên ở ngoài đường thì em cũng không đẹp mặt đâu.”

Lời đã nói đến nước này rồi, cô gái cuối cùng miễn cưỡng buông tay ra, nhìn hai người đi về phía trước, rất nhanh đã biến mất trong đám đông ồn ào.

Đi được mấy chục mét, Trần Phi Lân quay đầu lại nhìn, ghé vào tai Trần Lạc Du nói: “Bạn gái ghen rất dữ?”

Trần Lạc Du một tay cầm trà sữa, một tay đút vào túi quần, thật ra vừa nói xong như vậy anh đã cảm thấy ngượng ngùng rồi, nhưng vẫn liếc xéo Trần Phi Lân một cái: “Hay lắm sao?”

Trần Phi Lân giải thích: “Vừa nãy cô ấy đến nói muốn mua trà sữa nhưng thiếu hai đồng, hỏi anh có thể cho cô ấy mượn không, đợi bạn cô ấy chuyển cho cô ấy thì sẽ trả lại cho anh.”

“Anh còn kết bạn WeChat với cô ấy?”

“Không có, cũng chỉ có hai đồng thôi, anh nói không cần trả.”

Trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, nhưng đối với hành vi bắt chuyện trắng trợn này, Trần Lạc Du vẫn không vui. Đặc biệt là cô gái vừa rồi ngoại hình rất ổn, thuộc kiểu ngây thơ mà trai thẳng không thể cưỡng lại, anh cắn ống hút, đi được mấy bước thì nói: “Cô gái vừa nãy khá xinh.”

Trần Phi Lân tán thành gật đầu: “Tính cách cũng chủ động vừa phải, còn nói cho anh mấy quán ăn ngon gần đây nữa.”

Bước chân khựng lại, không đợi Trần Lạc Du lên tiếng, Trần Phi Lân tiếp tục nói: “Có một quán Hàng Châu khá ngon, lát nữa có thể dẫn bạn gái anh đi ăn.”

Trần Phi Lân nói xong thì quay đầu nhìn anh, đôi mắt dưới vành mũ mang theo ý cười, ánh sáng trong con ngươi phản chiếu hình dáng của anh. Anh chỉ nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, tim đập loạn nhịp, tai cũng bắt đầu nóng lên.

Trần Phi Lân lại khoác vai anh, hai người đi về phía trước một đoạn, giọng Trần Phi Lân trở nên dịu dàng, giọng nói hơi khàn khàn lướt qua màng nhĩ anh, khơi dậy cảm giác tê dại trên eo.

“Lần sau anh sẽ chú ý, nhắc nhở người khác là anh đã có vợ rồi.”

Hai người đi dạo quanh các công trình kiến trúc lịch sử đặc trưng của phố Hà Phường và phố Ngự Nhai Nam Tống, còn nhờ người đi đường chụp ảnh chung bên tường hiệu thuốc Hồ Khánh Dư. Gần đến trưa Trần Lạc Du bước chậm lại, kéo Trần Phi Lân tìm chỗ nghỉ chân ăn cơm.

Tối qua anh vừa trải qua một vòng vận động kịch liệt, bây giờ có thể đi bộ cả buổi sáng đã rất giỏi rồi, Trần Phi Lân hỏi anh có muốn đến chỗ cô gái vừa nãy nói ăn cơm không. Anh không muốn đi, hai người liền tìm một quán ăn Hàng Châu khác.

Quán ăn này cũng được đánh giá tốt, món chủ đạo là cá giấm Tây Hồ, thịt kho Đông Pha và tôm Long Tỉnh (3). Bọn họ gọi bốn món mặn, một món canh, cuối cùng bưng lên món nào cũng ngon, đợi đến khi cuối cùng đặt đũa xuống, Trần Lạc Du no đến mức ngửa cả người ra sau ghế không muốn động đậy nữa.

(3) Cá giấm Tây HồThịt kho Đông PhaTôm Long Tỉnh

Trần Phi Lân cũng ăn rất no, hai người ngồi một lúc rồi lái xe đi Tây Hồ, buổi chiều đi dạo trong Tây Hồ, còn đến chùa Linh Ẩn.

Hương khói ở chùa Linh Ẩn luôn rất vượng, mua vé xong ở cổng, hai người nhận được hai phần hương cúng. Sau khi đốt xong, hai người cùng nhau đối diện với Đại Hùng Bảo Điện vái ba vái, rồi cắm hương vào lư hương.

Đi dọc theo cầu thang bên cạnh lên trên, bọn họ đi dạo quanh chùa một vòng mới ra ngoài. Mặt trời lúc hơn hai giờ chiều gay gắt, Trần Lạc Du muốn nghỉ ngơi một chút, hai người liền đến bên bờ suối gần lối ra tìm hai hòn đá . Trần Lạc Du vừa ngồi xuống đã đứng dậy, Trần Phi Lân hỏi anh sao vậy, anh khẽ nói một câu, chọc cho Trần Phi Lân bật cười, kéo anh đi về phía trước một đoạn, tìm một chiếc ghế đá trống ngồi xuống.

Xung quanh đây đều là khách du lịch đi ra từ chùa, Trần Lạc Du cầm mũ quạt gió, Trần Phi Lân hỏi anh có muốn uống nước không, anh nói có, Trần Phi Lân liền đi đến quầy hàng di động vừa đi qua mua nước khoáng và Coca Cola, khi trở lại thì trên tay cầm hai túi giấy.

Anh nhận lấy một túi, nhìn rõ đồ nóng hổi bên trong thì bật cười: “Bánh nướng Cận Vân (4), nhiều năm không ăn rồi, vẫn thơm như vậy.”

(4) Đây là món ăn nổi tiếng của vùng Cận Vân, Chiết Giang.
Vỏ bánh được nướng trên lò đất sét truyền thống, giòn rụm.

Trần Phi Lân chưa từng ăn, vừa rồi thấy rất nhiều người mua nên cũng mua hai cái. Cắn một miếng, Trần Phi Lân gật đầu nói: “Vị không tệ.”

“Đúng không” Trần Lạc Du vừa nói vừa hà hơi, đợi đến khi nuốt miếng trong miệng xuống rồi tiếp tục nói: “Em chưa từng ăn bánh nướng nào ngon hơn cái này.”

Đánh giá nhân bánh, Trần Phi Lân nói: “Vậy sau này nghiên cứu cách làm, lúc nào muốn ăn thì có thể tự làm.”

Trần Lạc Du giơ tay trái lên gác lên vai hắn: “Làm cho em ăn?”

Trần Phi Lân rất tự nhiên trả lời: “Chứ còn sao?”

Trần Lạc Du nhìn hắn: “Thật ra em cũng học được mấy món ở nhà anh, mẹ anh nói đều là món anh thích ăn, đợi thuê được nhà rồi thì cho anh nếm thử tay nghề của em nhé.”

Chuyện Trần Lạc Du học nấu ăn Trần Phi Lân đã nghe mẹ lén nhắc đến rồi, mẹ còn khen Trần Lạc Du nấu ăn rất nghiêm túc, không biết cô gái nào tốt số có thể gả cho Trần Lạc Du.

Lúc đó Trần Phi Lân để ý không phải là câu ai gả cho Trần Lạc Du, mà là Trần Lạc Du học nấu ăn rất nghiêm túc.

Hôm đó khi hắn cùng Trần Lạc Du đến trung tâm Tinh Vệ tái khám, bác sĩ Dương từng nhắc nhở riêng với hắn, khúc mắc trong lòng Trần Lạc Du vẫn chưa hoàn toàn hóa giải, mà tính phức tạp của bệnh trầm cảm khiến bệnh này rất dễ tái phát. Tuy nhiên hắn cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần để tâm trạng vui vẻ, bình thường không có áp lực quá lớn thì sẽ không có vấn đề gì.

Đến giờ bác sĩ Dương vẫn không hiểu khúc mắc thật sự trong lòng Trần Lạc Du là gì, nhưng hắn biết, Trần Lạc Du vẫn để ý đến tai nạn hỏa hoạn năm đó. Cho nên sau này khi nhớ lại chân tướng, hắn gần như chưa thấy Trần Lạc Du tự mình nấu ăn, không ăn mì do hắn nấu thì cũng ăn đồ ăn mang về hoặc cơm ở bệnh viện.

Về chuyện này, hắn vẫn chưa nghĩ ra nên nói chuyện với Trần Lạc Du như thế nào, không ngờ lần này khi trở về nhà, Trần Lạc Du lại chủ động học nấu ăn. Tuy rằng khởi đầu vẫn là vì hắn, nhưng đây thật sự là chuyển biến rất tốt.

Đưa Coca Cola ướp lạnh cho Trần Lạc Du, Trần Phi Lân lấy đi một chút vụn thịt dính trên khóe miệng anh, cười đáp: “Được.”

Ngắm hoàng hôn ở cầu Đoạn (5) bên Tây Hồ, hai người men theo bờ đê tiếp tục tản bộ. Mây tía trên bầu trời dần hòa vào màn đêm, cành liễu bên bờ được những cơn gió đêm thổi bay, tựa như tay áo lụa phiêu diêu của một cô gái. Phong cảnh đẹp như tranh vẽ, tiếc là nhiệt độ vẫn oi bức, Trần Lạc Du mua hai cốc nước mơ muối ướp lạnh ở quầy bán hàng phía trước, vị chua ngọt đậm đà thấm vào tim gan, anh uống một hơi hết sạch, muốn quay đầu lại mua thêm hai cốc, một ống hút được đưa đến bên miệng anh.

(5) Cầu Đoạn (Đoạn Kiều Tàn Tuyết) gắn liền với câu chuyện tình yêu bi thương giữa Bạch Xà và Hứa Tiên.

Sắc trời dần tối, Trần Phi Lân dùng lưng mình che chắn cho anh khỏi những du khách bên ngoài. Anh ngậm chiếc ống hút mà Trần Phi Lân đã dùng, vừa hút vừa suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

Tối qua bọn họ đều quá kích động, chỉ nghĩ đến việc lao vào nhau. Tối nay thì khác, có lẽ có thể thử những điều trước đây thử qua, khiến cả hai đều khó quên…

Dùng đầu lưỡi l**m l**m vị ngọt còn sót lại trên ống hút, Trần Lạc Du cảm thấy có phải mình quá d*m đ*ng rồi không, vậy mà lại mơ mộng những chuyện đó ở bên đường. Anh lén nhìn Trần Phi Lân một cái, phát hiện Trần Phi Lân cũng đang nhìn mình, nhưng vì vị trí hai người đứng cách đèn đường khá xa, nên Trần Phi Lân chắc là không nhìn rõ mặt anh.

Ngay khi anh thở phào nhẹ nhõm, Trần Phi Lân bỗng nhiên hỏi: “Có phải bị say nắng rồi không? Mặt nóng thế.”

Một bàn tay mát lạnh áp lên má và trán anh, anh vội vàng lắc đầu: “Không bị say nắng, chỉ là hơi nóng thôi.”

“Có muốn về khách sạn nghỉ ngơi không?”

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn tám giờ rồi, liền nói được. Hai người bật định vị đi về, khi ngồi vào xe Trần Lạc Du nhận được một cuộc điện thoại, là của Chung Hàng gọi đến.

Chung Hàng hỏi hai người đã đến Hàng Châu chưa, anh cười nói chuyện với Chung Hàng. Trần Phi Lân bên cạnh lái xe, thấy anh gạt các cánh quạt điều hòa hai bên sang thổi thẳng vào đầu, liền giơ tay ấn các cánh quạt xuống, rồi giảm tốc độ gió.

Anh quay đầu nhìn Trần Phi Lân một cái, rõ ràng là đang nghe Chung Hàng hỏi cảm tưởng của anh khi đi chùa Linh Ẩn, vậy mà trong đầu không đúng lúc mà hiện lên những suy nghĩ khi uống nước mơ vừa rồi.

Nhân lúc chờ đèn đỏ, một tay anh cầm tai nghe nói chuyện với Chung Hàng, một tay duỗi ra ôm lấy cổ Trần Phi Lân, đợi Trần Phi Lân tiến lại gần thì anh ưỡn thẳng eo, cắn nhẹ một cái lên môi Trần Phi Lân.

Thỏa mãn buông ra rồi, anh muốn tựa lại lưng ghế trả lời câu hỏi của Chung Hàng, lần này thì đến lượt Trần Phi Lân tháo dây an toàn, nắm lấy gáy anh, nghiêng người sang hôn anh.

Chung Hàng ở đầu dây bên kia không đợi được câu trả lời, lại tự nói một mình. Tầm nhìn của anh có ánh sáng chiếu vào từ phía trên và phía dưới, nhưng ở giữa lại bị khuôn mặt Trần Phi Lân che khuất không nhìn rõ, nhưng những điều này không quan trọng nữa rồi, quan trọng nhất là chiếc lưỡi đang hư hỏng trong miệng anh, rất hiểu những điểm nhạy cảm của anh, càng hiểu anh thật sự muốn gì.

Nụ hôn chỉ kéo dài nửa phút tựa như trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng, ý thức của Trần Lạc Du bị kéo thành hai nửa, một nửa vẫn đang nghe Chung Hàng nói chuyện, nửa còn lại thì trở nên xúc động.

Chỉ là một nụ hôn thôi mà…

Kẹp chặt hai chân, anh quay đầu lại nhìn Trần Phi Lân vừa ngồi trở lại ghế lái, thắt dây an toàn và lái xe rất nghiêm túc, tầm mắt dừng lại ở cái lều cũng đang dựng lên của người kia.

Ai nói chỉ là một nụ hôn chứ?

Nhìn ra khung cảnh đêm đèn neon lướt nhanh qua ngoài cửa sổ xe, anh cuối cùng cũng nhớ ra Chung Hàng vừa hỏi gì. Gạt gạt tóc mái, anh cười trả lời: “Cậu còn cần phải cầu duyên à? Cậu có tin, Nam Nam mà biết thì cậu chết chắc.”

Bình Luận (0)
Comment