Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 132

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Có em ở bên cạnh anh, sau này sẽ càng ngày càng tốt.]

—–oOo—–

Sau khi về đến khách sạn, Trần Lạc Du lại bị Trần Phi Lân kéo vào phòng tắm. Hai người dựa vào tường hôn nhau nồng nhiệt, Trần Phi Lân vừa hôn vừa giúp anh c** q**n áo, đợi đến khi Trần Phi Lân nắm lấy vạt áo phông của mình muốn kéo lên thì anh th* d*c giữ tay Trần Phi Lân lại, nói một câu “Để em làm”.

Trần Phi Lân buông tay, rũ mắt im lặng nhìn anh.

Trong phòng tắm đèn sáng trưng, sau khi cởi bỏ tất cả quần áo anh không thể che giấu h*m m**n trước người mình yêu. c*n m** d***, anh kéo chiếc áo phông đen của Trần Phi Lân l*n đ*nh đầu nhưng không cởi ra, chỉ che khuôn mặt của Trần Phi Lân lại, ghé vào tai hỏi một câu.

Hơi thở của Trần Phi Lân trong khoảnh khắc trở nên gấp gáp, hơi thở ấm áp xuyên qua lớp vải mỏng rơi lên mặt anh. Nhìn đường cong cánh mũi và môi được lớp vải phác họa, anh nắm lấy tay phải của Trần Phi Lân, luồn ngón tay mình vào năm ngón tay của Trần Phi Lân, hôn lên đôi môi kia qua lớp vải.

Yết hầu khó nhịn trượt xuống, khi anh tách ra, Trần Phi Lân khàn giọng nhắc nhở anh: “Đừng miễn cưỡng.”

Làm chuyện này cho người mình yêu sao có thể miễn cưỡng?

Cởi chiếc áo phông của Trần Phi Lân ra, Trần Lạc Du hôn dọc theo yết hầu hắn xuống dưới, cuối cùng quỳ xuống trước mặt hắn.


Hình ảnh cắn ống hút ở bờ Tây Hồ ban nãy quay trở lại trong đầu, Trần Lạc Du nhắm mắt lại, khóe mắt đỏ lên trong tiếng th* d*c càng lúc càng mất kiểm soát của Trần Phi Lân.

Rõ ràng hiện tại bọn họ đã vượt qua tất cả gian nan, không cần lo lắng sẽ chia lìa nữa, tại sao trong lòng anh vẫn có cảm giác chua xót?

Có lẽ là vì hạnh phúc này đã đánh mất quá lâu, đến mức anh đã từng cho rằng, mình không thể nào có được Trần Phi Lân như thế này nữa rồi.

Đêm nay, đến lượt Trần Phi Lân buông thả đến kiệt sức. Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của hắn, Trần Lạc Du mãn nguyện tựa vào long hắn, đầu ngón tay phác họa hình dáng khóe mắt và lông mày, dù biết hắn đã ngủ rồi, vẫn không nhịn được hôn lên môi hắn.

Trưa hôm sau, Trần Phi Lân nặng nề mở mắt ra, hòa hoãn một lúc rồi tỉnh táo lại, theo thói quen nhìn người bên cạnh. Phát hiện Trần Lạc Du không ở trên giường, mà rèm cửa sổ sát đất ở ban công có một khe hở rộng bằng bàn tay, mơ hồ có thể nhìn thấy một chân thon dài và nửa bóng lưng cao gầy.

Lấy điện thoại di động từ tủ đầu giường ra xem giờ, hắn xuống giường mặc quần soóc đi biển và áo phông, đi đến bên cửa sổ sát đất vén một bên rèm lên.

Ánh nắng rực rỡ tràn vào mắt, Trần Phi Lân nheo mắt lại, nhìn rõ Trần Lạc Du mặc chiếc áo phông trắng của mình, bên dưới là chiếc q**n l*t màu tím nhạt, chân trần đứng trên gạch đá hoa cương. Anh khom lưng tựa vào lan can, bên cạnh là một hộp thuốc lá Marlboro Double Burst đã mở và bật lửa, gạt tàn có bốn đầu thuốc lá.

Từ sau khi kết thúc phiên tòa, hai người đã hứa với nhau sẽ bỏ thuốc lá. Khoảng thời gian này Trần Lạc Du dù lên cơn thèm thuốc cũng sẽ nhịn, bây giờ không biết làm sao, vậy mà lại hút.

Đi đến bên cạnh anh, Trần Phi Lân phát hiện anh đang thất thần, ánh mắt nhìn về phía Tây Hồ, hoàn toàn không chú ý đến mình.

Lấy đi điếu thuốc đã cháy quá nửa trên đầu ngón tay anh, anh cuối cùng cũng quay đầu lại, chỉ là vẻ mặt vẫn ủ rũ, chỉ nhàn nhạt nói: “Chào.”

“Chào” Trần Phi Lân chăm chú nhìn anh: “Có chuyện gì không vui à?”

Trần Lạc Du lắc đầu, Trần Phi Lân ôm lấy anh từ phía sau, để anh tựa vào lòng mình. Yên tĩnh một lát, anh nói: “Em vừa đọc lá thư của thầy Triệu.”

Trần Phi Lân hỏi: “Viết từ khi nào?”

Lần trước Triệu Tuấn Phàm đến đưa thư, Trần Phi Lân đang bận trong bếp. Sau này Triệu Tuấn Phàm rời đi, bọn họ đi cúng bái Trần Phương Văn, ngày hôm sau lại đi Ân Thi thăm Tôn Hồng và về quê Trần Phi Lân, bức thư này Trần Lạc Du cất ở đáy vali, mãi đến sáng nay mới lấy ra đọc.

Thật ra trước khi mở bức thư này ra, Trần Lạc Du đã do dự rất lâu.

Anh không biết Triệu Uẩn Nho sẽ nói gì với mình, dường như xét về tình hay về lý, Triệu Uẩn Nho đều không nên có gì để nói với anh nữa.

Ra hiệu Trần Phi Lân buông mình ra, anh trở lại phòng lấy bức thư kia đưa cho Trần Phi Lân.

Trong khi Trần Phi Lân đọc, anh lại đốt một điếu thuốc. Nội dung bức thư không nhiều, Trần Phi Lân đọc rất nhanh, khi anh hút đến ngụm thứ ba thì Trần Phi Lân đã lấy điếu thuốc của anh hút hai ngụm, rồi dụi tắt nó trong gạt tàn.

Anh đang đợi Trần Phi Lân nói chuyện, Trần Phi Lân lại cúi đầu xuống, giữ lấy gáy anh hôn tới.

Ban công khách sạn cả hai bên đều được bảo vệ sự riêng tư, chỉ có vị trí chính diện là chạm khắc rỗng, bọn họ ở tầng 15, cũng không cần lo lắng người bên dưới sẽ nhìn thấy. Trần Lạc Du buông thả bản thân để cảm nhận nụ hôn của Trần Phi Lân, cho đến khi cả hai đều có chút khó thở Trần Phi Lân mới dừng lại, ôm anh vào lòng.

Trong thư của Triệu Uẩn Nho không hề trách cứ Trần Lạc Du, cũng không đề cập chuyện tha thứ hay thấu hiểu. Ông không hề nhắc đến những việc mình đã làm sai, chỉ hồi tưởng lại một chuyện, nếu như ban đầu không dạy dỗ Trần Lạc Du, nếu bọn họ chưa từng quen biết, thì kết cục sau này có khác đi không?

“Em có thể hiểu lý do thầy Triệu nghĩ như vậy” Nhìn ánh sáng lấp lánh trên mặt Tây Hồ, Trần Lạc Du thở dài một hơi: “Thật ra ban đầu em cũng nghĩ rất lâu rồi mới quyết định khuyên thầy ấy đi tự thú.”

Trần Phi Lân nói: “Em không làm sai.”

“Về lý thì không làm sai, nhưng dù sao thầy Triệu cũng đã dạy em rất nhiều, bình thường cũng rất quan tâm đến em,” Giọng Trần Lạc Du rất nhẹ, như một chiếc lông vũ lướt qua tai Trần Phi Lân: “Có lẽ điều thầy ấy không thể chấp nhận nhất chính là để em khuyên đi tự thú.”

“Bây giờ Tuấn Phàm cũng phải về Nam Kinh cùng với cô rồi” Ôm chặt eo Trần Phi Lân, Trần Lạc Du tựa má vào vai hắn, “Hy vọng họ có thể sống yên ổn ở Nam Kinh.”

“Chắc chắn sẽ như vậy.” Trần Phi Lân trả lời anh.

Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày ở Hàng Châu, hai người chọn được một căn studio nhỏ một phòng ngủ một phòng khách gần Tây Hồ, ký hợp đồng thuê một năm.

Giá thuê nhà ở khu vực này có thể coi là hơi cao, nhưng nội thất rất mới, đồ gia dụng cũng đầy đủ. Trần Lạc Du chủ yếu thích kiểu nhà cao tầng của SOHO, sô pha ở bên cạnh chỗ rẽ lên cầu thang xoắn ốc, tầng hai là không gian nhỏ mở đối diện với phòng khách, kéo rèm lại là có thể ngăn cách ra một phòng ngủ riêng biệt, rất an toàn.

Trần Phi Lân cũng thích căn nhà có cách trang trí đơn giản nhưng không kém phần độc đáo này, nhưng lần này Trần Lạc Du nói gì cũng không chịu để hắn trả tiền thuê nhà trước, hắn chỉ có thể nhận hết việc bao sắm đồ dùng chăn ga trong nhà.

Hai người đi dạo một vòng ở IKEA, Trần Lạc Du thay đổi thói quen mua đồ chỉ chú trọng vẻ ngoài mà không quan tâm đến giá cả và tính thiết thực trước đây, trở nên tính toán chi li hơn. Thật ra căn nhà đó cũng không có gì cần phải thay, nhiều nhất chỉ là bộ đồ ăn, đồ dùng sinh hoạt và những thứ như khăn trải bàn đệm sofa, còn có đệm và đồ dùng trên giường.

Đệm là một trong những thứ quan trọng nhất, Trần Lạc Du trước đây ngủ đã rất kén chọn giường, lần này hai người dạo một vòng lớn ở IKEA, Trần Lạc Du cuối cùng cũng chọn được một chiếc đệm vừa đủ thoải mái lại không đắt. Hẹn giờ giao hàng xong, hai người rẽ qua siêu thị, xách về ba túi lớn đồ đạc.

Sau khi mất khoảng mười ngày bố trí nhà mới xong, ngày chuyển đến Trần Lạc Du mua một chai rượu vang đỏ ăn mừng. Buổi tối hai người ngồi bên bàn ăn lẩu, một hàng bóng đèn nhỏ màu vàng ấm sáng trên chiếc rèm cửa màu trắng gạo, điều hòa để nhiệt độ trong phòng ở mức khoảng 25 độ, TV trên tường đang phát chương trình du lịch.

Trần Lạc Du ăn một miếng túi phúc trứng cá (1), nhìn chằm chằm phong cảnh Lao Sơn trên màn hình, trong lòng có chút ngứa ngáy.

 

(1) Túi phúc trứng cá là một món ăn có nguồn gốc từ ẩm thực Trung Hoa và Nhật Bản, thường được chế biến với phần vỏ làm từ đậu phụ chiên và nhân là trứng cá (hoặc có thể kết hợp thêm các nguyên liệu khác như rau củ, thịt, nấm…)

 

Giai đoạn hiện tại sau khi ổn định xong, bọn họ nên đi tìm việc rồi. Tuy rằng tiền tiết kiệm có thể tiêu xài một thời gian, nhưng Trần Phi Lân đã lãng phí nhiều năm như vậy rồi, không muốn trì hoãn nữa. Mấy ngày nay tranh thủ lúc dọn nhà, Trần Phi Lân thường xuyên lên mạng xem các thông tin tuyển dụng.


Anh muốn giúp Trần Phi Lân một tay trong chuyện này, tiếc là anh không có mối quan hệ nào ở Hàng Châu, hơn nữa Trần Phi Lân cũng không muốn anh nhúng tay vào. Việc duy nhất anh có thể làm là giúp Trần Phi Lân pha cà phê, chủ động gánh vác việc nấu cơm và làm việc nhà, cố gắng giảm bớt sự phân tán tinh lực của Trần Phi Lân.

Ngay khi anh đang nhìn chằm chằm biển xanh trời biếc, phong cảnh mê người của bán đảo Sơn Đông thì Trần Phi Lân bỗng nhiên hỏi: “Muốn đi?”

Anh hoàn hồn: “Không có.”

Con cua xanh vừa bóc xong chấm gia vị, Trần Phi Lân đưa đến bên miệng anh, thấy anh cắn một miếng thì nói: “Hôm nay lão Ngô gọi điện cho anh.”

Anh vội hỏi: “Nói gì?”

“Vụ án có lẽ phải hoãn thêm một tháng nữa mới có thể tuyên án” Trần Phi Lân uống một ngụm rượu vang đỏ: “Ông ấy hỏi anh ở bên này thích ứng thế nào, ông ấy có một người bạn tốt mở một studio thiết kế cảnh quan ở Hàng Châu, đang tìm trợ lý hiểu về luật pháp, muốn hỏi anh có hứng thú với lĩnh vực này không.”

Đặt đũa xuống, Trần Lạc Du cầm điều khiển để nhỏ tiếng TV: “Vậy anh nghĩ sao?”

Năm đó Trần Phi Lân học nghiên cứu sinh không tốt nghiệp được, nhưng hắn học đại học cũng là chuyên ngành luật, dù có tiền án tiền sự thì làm trong các công ty nhỏ bình thường cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa đối phương là bạn tốt của lão Ngô, có mối quan hệ này, đối với hắn mà nói các áp lực từ mọi phía đều sẽ nhẹ nhàng hơn.

Những năm tháng làm nằm vùng, hắn không thể tiếp tục việc học hành, cũng may trong nửa năm chờ đợi xét xử hắn đã cầm lại sách luật, kiến thức chuyên ngành không có vấn đề gì, hơn nữa đối phương làm về thiết kế cảnh quan, sau khi vào làm còn có thể tiếp xúc đến lĩnh vực này, có lẽ là một kế hoạch tương lai rất tốt.

Hắn chia sẻ những suy nghĩ của mình với Trần Lạc Du, Trần Lạc Du cũng cảm thấy đây quả thực là một cơ hội rất tốt. Sau khi hai người bàn bạc xong, hắn liền trả lời tin nhắn cho lão Ngô, lão Ngô liên hệ với người bạn họ Phan kia, hẹn chiều mai hắn có thể qua phỏng vấn.

Vì buổi phỏng vấn này, Trần Lạc Du còn lo lắng hơn cả hắn, cả đêm trằn trọc không ngủ được, sáng hôm sau kéo hắn đến trung tâm thương mại gần đó mua hai bộ vest, phối cùng cà vạt tất giày. Nhìn Trần Lạc Du nghiêm túc thắt cà vạt cho mình trong phòng thay đồ, Trần Phi Lân ghì anh lên tường, hôn đến mức mặt anh đỏ bừng, cơ thể có phản ứng mới thôi.

Buổi chiều khi phỏng vấn, Trần Lạc Du đưa hắn đến tận cửa.

Studio nằm gần phố Ngự Nhai Nam Tống, là một tòa nhà hai tầng kiểu Tây nhỏ yên tĩnh giữa khu náo nhiệt. Thiết kế bên ngoài màu xám trắng đơn giản, sân trong tầng một nước trong đá xanh, đường nét xinh đẹp, một tấm kính lớn trang trí kết hợp giữa Thiền ý và thuyết âm dương ngũ hành Đạo gia ngăn cách khu làm việc phía sau, bầu không khí tổng thể vừa cổ kính vừa hiện đại, chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy được gu thẩm mỹ phi phàm của nhà thiết kế.

Ngồi ở quán cà phê đối diện chờ gần một tiếng đồng hồ, Trần Lạc Du mới đợi được Trần Phi Lân đi ra. Anh lập tức ra đón, muốn hỏi thế nào rồi, lại lo lỡ kết quả không tốt sẽ gây áp lực cho Trần Phi Lân. Ngay khi anh đang cân nhắc có nên trực tiếp đề nghị đi ăn tối ở đâu đó không, Trần Phi Lân đã nới lỏng cà vạt và chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên, cười nói thứ hai tuần sau đi làm.

Không ngờ lại thuận lợi như vậy, Trần Lạc Du mở to mắt, nhịn một lúc vẫn không nhịn được, quay đầu đi lau mắt.

Hai bên đường này đều là biệt thự riêng lẻ, các cửa hàng nhỏ ven đường cũng nghiêng về phong cách nghệ thuật, bầu không khí khá yên tĩnh. Trần Phi Lân kéo anh vào con hẻm gần nhất, đợi đến khi cảm xúc của anh bình tĩnh lại mới nói: “Nhưng ban đầu tiền lương không cao.”

Trần Lạc Du liên tục lắc đầu: “Không sao, bây giờ đừng nghĩ đến những chuyện này, sau này từ từ mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”

“Anh cũng nghĩ vậy,” Nắm lấy chiếc cằm trơn bóng của anh, nhân lúc xung quanh không có ai, Trần Phi Lân nhanh chóng in một nụ hôn lên môi anh: “Có em ở bên cạnh anh, sau này sẽ càng ngày càng tốt.”

Bình Luận (0)
Comment