Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 133

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Hy vọng tình cảm của họ có thể mãi không thay đổi, hai người cùng nhau chậm rãi già đi.]

—–oOo—–

Một tháng sau, vụ án được tuyên án.

Triệu Uẩn Nho bị kết án hai năm tù giam, Tào Tư thì chung thân, tước quyền chính trị suốt đời. Những người khác như Đại Liễu cũng lần lượt nhận án tù thích đáng.

Tối hôm kết quả được công bố, hai người sau tấm rèm cửa sổ trên giường mồ hôi nhễ nhại. Gần đến cao trào, một cuộc điện thoại gọi đến di động của Trần Lạc Du.

Lúc đó Trần Lạc Du gần như đã l*n đ*nh, hoàn toàn không để ý đến điện thoại đặt trên tủ đầu giường đang rung lên trong im lặng. Sau khi xuống giường chuẩn bị đi tắm, anh mới phát hiện là Lưu Lệ Á gọi.

Nửa năm nay Lưu Lệ Á chỉ gọi cho anh vài lần. Mâu thuẫn giữa hai mẹ con tuy có Đặng Cung làm người hòa giải, không còn căng thẳng như ban đầu, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao. Lần này cũng vậy, anh ở Hàng Châu hơn hai tháng, Lưu Lệ Á mới gọi điện hỏi anh sống thế nào.

Trần Phi Lân đi tắm trước, anh một mình ngồi bệt xuống mép giường, giọng điệu bình thản nói rất tốt.

Trả lời xong hai chữ này, bầu không khí lại rơi vào im lặng. Trần Lạc Du đã quen với kiểu giao tiếp này, Lưu Lệ Á không nói gì, anh cũng không nói gì.

Trước đây trong tình huống này, Lưu Lệ Á sẽ cúp máy, hôm nay đợi một lúc sau, anh mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài cực khẽ ở đầu dây bên kia.

“Lạc Du, con định giận mẹ đến bao giờ?”

Trần Lạc Du không muốn trả lời loại câu hỏi này, Lưu Lệ Á tiếp tục nói: “Nửa tháng nữa là sinh nhật con rồi, con đến Bắc Kinh một chuyến đi, mẹ sẽ tổ chức sinh nhật cho con thật tốt.”

Rũ mắt xuống, Trần Lạc Du nói: “Không cần đâu, con muốn đón sinh nhật với anh ấy.”

Lại một hồi im lặng, lần này Lưu Lệ Á cúp máy. Nhìn màn hình trở về trang chủ, Trần Lạc Du ngửa đầu dựa vào thành giường, nhìn ngọn đèn trần mờ ảo, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Như vậy là tốt nhất, anh tự nhủ.

Chuyện quá khứ đã qua rồi, anh và Trần Phi Lân khó khăn lắm mới thoát khỏi bóng tối, anh không muốn Trần Phi Lân biết những gì Lưu Lệ Á đã làm với anh lúc đó, càng không muốn Trần Phi Lân đối đầu với Lưu Lệ Á, tạo cơ hội cho bà làm tổn thương họ.

Ngày 23 tháng 10, Trần Lạc Du đổi ca với đồng nghiệp, ngủ đến trưa mới dậy dọn dẹp phòng ốc.

Anh hiện đang làm bác sĩ điều trị tại khoa Y học Tổng quát của Bệnh viện trực thuộc Đại học Y khoa số 2, thu nhập ít hơn so với trước đây khi làm phó khoa cấp cứu tại Bệnh viện Trung tâm, nhưng bù lại thoải mái hơn nhiều, không phải thường xuyên trực đêm, lại còn phải luôn trong tư thế sẵn sàng.

Thời gian làm việc ổn định tại phòng khám cũng giúp anh khôi phục lại sinh hoạt bình thường. Sau khi hết áp lực, tinh thần cũng hoàn toàn thay đổi. Mới vào làm hơn hai tháng, anh đã được trưởng khoa Y học Tổng quát ưu ái nhờ vào kỹ năng chuyên môn vững vàng, phá lệ tăng lương cho anh một lần, thậm chí còn nhiều lần được điều động sang khoa cấp cứu giúp đỡ. Trưởng khoa Dương của khoa cấp cứu còn ngấm ngầm bàn với anh về việc có muốn chuyển sang khoa cấp cứu hay không.

Đối với việc trở lại khoa cấp cứu, Trần Lạc Du không phải là chưa từng cân nhắc. Dù sao, ban đầu anh học cấp cứu cũng là vì yêu thích công việc ở khoa cấp cứu. Trong hai năm làm việc sau khi tốt nghiệp, anh đã thích nghi với áp lực và nhịp độ làm việc ở khoa cấp cứu, chỉ là nếu trở lại khoa cấp cứu, anh sẽ không có nhiều thời gian ở bên Trần Phi Lân.

Hiện tại Trần Phi Lân còn bận rộn hơn anh, ban ngày đi làm ở xưởng vẽ, buổi tối phải đi học lớp bồi dưỡng thiết kế cảnh quan, cuối tuần còn làm thêm giao đồ ăn. Mặc dù Trần Lạc Du cảm thấy tiền lương của họ hoàn toàn đủ chi tiêu sinh hoạt ở Hàng Châu, nhưng Trần Phi Lân cảm thấy trước đây đã lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ chỉ muốn cố gắng phấn đấu.

Anh hiểu tâm trạng của Trần Phi Lân, vì vậy đối với lời đề nghị trở lại khoa cấp cứu, anh khéo léo từ chối.

Phơi chiếc ga giường vừa giặt xong lên dây phơi, Trần Lạc Du liếc mắt nhìn, phát hiện vết bẩn mà anh tạo ra vào đêm hôm trước vẫn chưa giặt sạch hoàn toàn.

Gãi gãi vành tai ửng đỏ, anh lại nhớ tới sau khi tạo ra vết bẩn đó, Trần Phi Lân đã nói bên tai anh lần sau vẫn nên mua hai tấm lót chống thấm, đỡ phải ba bữa nửa tháng lại thay ga giường.

Mặc dù căn nhà thuê này có ban công nhỏ bán khép kín, không đến nỗi bị hàng xóm phát hiện ra tình trạng dở khóc dở cười là anh cứ hở ra lại lên sân thượng phơi ga giường, nhưng quả thật nên mua. Cứ thay ga giường liên tục như vậy cũng là một việc mệt mỏi.

Ăn một chiếc bánh mì xong, Trần Lạc Du lái xe đến trung tâm thương mại gần đó, mua ba tấm lót chống thấm cho người lớn tại một cửa hàng đồ dùng cho mẹ và bé. Lúc lựa chọn, nhân viên cửa hàng thấy anh chỉ mua màu đen, còn hỏi anh có muốn chọn màu sắc tươi sáng hơn không, như vậy sẽ phù hợp với mẹ hoặc trẻ con hơn.

Anh ngượng ngùng nói không cần, thanh toán xong nhanh chóng bước ra, vừa tựa vào lan can định thở phào thì nhận được điện thoại của Triệu Tuấn Phàm, chúc mừng sinh nhật anh.

“Cảm ơn,” Anh cười đáp: “Dạo này anh thế nào? Tìm được việc làm chưa?”

“Chưa, chơi thêm một thời gian nữa đã” Giọng của Triệu Tuấn Phàm rất thoải mái: “Cậu không biết đâu, gần đây tôi vừa quen một em gái, tính cách và dáng người đều ngon nghẻ cả.”

Cảm giác đã rất lâu rồi chưa nghe Triệu Tuấn Phàm nói chuyện như vậy, Trần Lạc Du không nhịn được mà nói móc: “Vừa thôi đấy, nếu thật lòng thích thì tranh thủ dẫn về ra mắt cô đi, để cô yên tâm.”

“Cái này không cần cậu nhắc” Triệu Tuấn Phàm dựa người vào cửa xe, chuyển chủ đề: “À phải rồi, cậu và Trần Phi Lân sống tốt chứ? Thằng nhóc đó có bắt nạt cậu không?”

“Đương nhiên là không” Trần Lạc Du cười nói: “Tôi và anh ấy – rất tốt.”

“Tốt là được rồi.” Triệu Tuấn Phàm cũng cười: “Có thời gian nhớ đến Nam Kinh chơi nhé, hai người cùng đến, đừng ngại.”

Trần Lạc Du nói được, lại trò chuyện thêm vài câu với Triệu Tuấn Phàm rồi mới cúp máy. Anh ăn sáng muộn, bây giờ chẳng thấy đói chút nào, liền tiếp tục đi dạo trung tâm thương mại, đi dạo mãi đồ trong tay càng lúc càng nhiều, hầu như đều là mua cho Trần Phi Lân.

Bốn giờ chiều, anh mang đồ về nhà, tắm xong thay bộ đồ thường ngày sạch sẽ, lấy chai nước hoa mua lúc chiều ra, xịt lên cổ, lại xịt vào cổ tay.

Đây là một loại hương gỗ có chút cay nồng, thuộc dòng nước hoa nam cổ điển. Anh ngửi mùi hương còn sót lại trong không khí, luôn cảm thấy mùi hương này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến mồ hôi trên giường, trước mắt lập tức hiện ra hình ảnh.

Trần Phi Lân đè lên người anh, hai người mồ hôi nhễ nhại th* d*c. Mỗi khi anh xin tha, Trần Phi Lân luôn thích trêu chọc anh, tượng trưng dừng lại vài giây, rồi lại tiếp tục mạnh hơn.

Nghĩ đến dáng vẻ của người kia trên giường, Trần Lạc Du cảm thấy hơi khô miệng, đi xuống bếp rót nước uống. Sau khi thu dọn xong, anh cầm chìa khóa xe, đến đón Trần Phi Lân trước, sau đó lái xe đến nhà hàng tư nhân mà Trần Phi Lân đã đặt. Giữa đường Trần Phi Lân còn rẽ qua một nơi để lấy bánh sinh nhật.

Nhà hàng tư nhân đặt bữa tối khá nổi tiếng, Trần Lạc Du chỉ nhìn cách trang trí thôi cũng biết đồ ăn ở đây chắc chắn không hề rẻ. Trước khi đỗ xe, anh hơi do dự, đề nghị đổi sang ăn thịt nướng.

Anh không muốn Trần Phi Lân tiêu xài hoang phí, nhưng vẫn bị Trần Phi Lân nhìn thấu. Trần Phi Lân trao đổi vài câu với người tiếp đón ở cửa, đối phương dẫn họ vào phòng riêng trên tầng hai.

Thực đơn đã được đặt trước, sáu món một canh, đều là những món Trần Lạc Du thích ăn. Sau bữa ăn, Trần Phi Lân mang bánh sinh nhật ra, định cắm nến thì phát hiện ra nến mà cửa hàng này đưa lại là loại nến số.

Thảo nào lúc đặt bánh, nhân viên cửa hàng lại hỏi người đón sinh nhật bao nhiêu tuổi.

Nhìn hai con số 2 và 9, biểu cảm của Trần Lạc Du có chút vi diệu.

Anh không để ý đến nến số, chỉ là nhìn con số này bỗng cảm thấy có chút cảm khái, vậy mà anh và Trần Phi Lân đã gần ba mươi rồi.

Thời gian sao mà trôi nhanh vậy?

Anh nhớ rõ ràng năm đầu tiên mới quen biết, anh đón sinh nhật, chặn người ở dưới ký túc xá của Trần Phi Lân, bắt Trần Phi Lân chúc anh sinh nhật vui vẻ, còn cưỡng hôn Trần Phi Lân nữa.

Ánh nến dịu dàng soi sáng khuôn mặt của cả hai, Trần Phi Lân tắt đèn trên tường, ngồi bên cạnh anh hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Không giống với những bài hát khác thường bị lạc giọng, lần này Trần Phi Lân hát rất chuẩn. Mặt Trần Lạc Du nóng bừng lên, đặc biệt là khi nhìn nhau dưới ánh nến, khi anh thấy Trần Phi Lân nhìn mình chăm chú đến nhường nào, sống mũi anh hơi cay cay.

Thật tốt.

Anh nghĩ, cuối cùng cũng có một ngày sinh nhật là Trần Phi Lân tổ chức cho anh.

Trước khi thổi nến, anh ước ba điều.

Hy vọng mỗi năm sinh nhật sau này, họ đều có thể cùng nhau đón.

Hy vọng cuộc sống của họ sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Hy vọng tình cảm của họ có thể mãi không thay đổi, hai người cùng nhau chậm rãi già đi.

Sau khi thổi nến, hai người mỗi người ăn một miếng bánh, phần còn lại gói mang về. Bây giờ vẫn còn sớm, Trần Phi Lân lái xe đến gần Tô Đê ở Tây Hồ, hai người men theo bờ đê tản bộ.

Trên Tô Đê có một vị trí ngắm trăng cùng Lôi Phong Tháp rất đẹp, hai người đi được một đoạn thì thấy. Nhiệt độ giảm mạnh, người tản bộ vào ban đêm ít đi nhiều. Trần Lạc Du dừng chân bên bờ, nhìn Tây Hồ vào cuối tháng Mười khoác lên mình vẻ lạnh lẽo của mùa thu muộn. Anh lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh phong cảnh Lôi Phong Tháp về đêm, chốc lát ngón tay đã lạnh cóng.

Xung quanh không có ai, Trần Phi Lân cho tay anh vào túi áo khoác của mình nắm lấy. Bàn tay ấm áp bao bọc lấy đầu ngón tay lạnh giá, anh quay đầu nhìn Trần Phi Lân cười, Trần Phi Lân cũng nhìn anh cười, nói: “Hôm nay mùi hương trên người em rất dễ chịu.”

Cong môi, Trần Lạc Du không nói gì. Nắm tay một lúc, anh muốn luồn ngón tay vào giữa các ngón tay của Trần Phi Lân, kết quả lại chạm phải một chiếc hộp.

“Cái gì vậy?” Anh hỏi.

“Quà sinh nhật của em” Giọng của Trần Phi Lân rất bình thản, cứ như là đang đợi anh tự mình phát hiện ra. Trần Lạc Du tò mò lấy ra, mượn ánh trăng sáng tỏ nhìn thấy màu sắc của chiếc hộp.

Trần Phi Lân nói: “Mở ra xem đi.”

Anh mở hộp ra, một vệt sáng bạc dịu dàng lướt qua, anh nhìn rõ đồ vật bên trong, tầm nhìn rất nhanh trở nên mơ hồ.

“Kiểu dáng này rất khó tìm, anh phải nhờ người ta đặt làm mất cả tháng mới lấy được” Cúi đầu ghé sát vào anh, Trần Phi Lân khẽ nói: “Không giống với chiếc bị mất trước đây lắm, nhưng chiếc này sẽ không bị phai màu, dù em đeo bao lâu nó vẫn như mới.”

Cố gắng nuốt nước bọt, anh ngước mắt nhìn Trần Phi Lân: “Sao chỉ có một chiếc?”

Nụ cười lộ ra vài phần bất đắc dĩ, Trần Phi Lân nói: “Không đủ tiền, chiếc của anh tháng sau lại làm.”

Ngẩn người một lát, anh hỏi: “Cái này đắt lắm sao?”

Hình dáng chiếc vòng cổ trong hộp rất giống chiếc vòng cổ sinh nhật mà Trần Phi Lân tặng anh năm xưa, nhưng tổng thể nhỏ hơn một chút, mặt tròn đặc ở giữa chỉ to bằng đồng xu năm hào, dây chuyền cũng mảnh hơn chiếc năm xưa một chút. Lúc nhìn lần đầu tiên anh không nghĩ nhiều, cho rằng đây cũng là bạc, bây giờ nhìn lại mới phát hiện ra độ sáng bóng hoàn toàn khác.

“Là vàng trắng sao?” Anh tiếp tục hỏi.

Trần Phi Lân nói: “Là bạch kim.”

So sánh hai loại

Trần Lạc Du lần nữa sững sờ, đột nhiên hiểu ra vì sao hai tháng gần đây hễ đến cuối tuần là Trần Phi Lân lại kiên trì đi giao đồ ăn, dù trời mưa gió sấm chớp cũng không chịu nghỉ ngơi.

Thì ra là để kịp chuẩn bị món quà này vào dịp sinh nhật anh sao?

v**t v* chữ “Du” ở mặt sau của mặt dây chuyền, anh không kìm được nữa, đặt chiếc vòng cổ vào lòng bàn tay Trần Phi Lân, quay người lại nói: “Đeo cho em đi.”

Mở khóa cài, Trần Phi Lân vòng chiếc vòng cổ qua cổ anh, cẩn thận cài lại, rồi xoay người anh lại. Nhìn chiếc vòng cổ nằm trên xương quai xanh của anh, khẽ ánh lên những tia sáng bạc, ánh mắt Trần Phi Lân dừng lại trên đôi mắt sáng ngời hơn cả chiếc vòng cổ: “Hợp với em hơn chiếc kia.”

Đèn đường gần nhất cách họ khá xa, mượn bóng cây liễu phía sau che chắn, Trần Lạc Du vòng tay qua cổ Trần Phi Lân, kích động hôn lên.

Bên bờ Tô Đê lúc đêm khuya, cành liễu trút bỏ lá non thỉnh thoảng khẽ lướt qua mặt nước, không ai để ý đến trong bóng râm phía sau cây có hai người đang ôm hôn nhau đắm đuối. Lông mi Trần Lạc Du ướt đẫm, nước mắt không kìm được mà lăn xuống, làm ướt cằm Trần Phi Lân, nhưng cả hai đều không muốn dừng lại. Trần Phi Lân lại càng chiếm thế chủ động, ép Trần Lạc Du vào giữa thân cây và cơ thể mình, mượn áo khoác che chắn cúi đầu hôn lên yết hầu của anh, rất nhanh cảm nhận được cơ thể Trần Lạc Du đang khẽ run rẩy, một bộ phận nào đó cũng nóng rực tuyên bố sự tồn tại của mình.

Nhận ra nếu tiếp tục chỉ khiến Trần Lạc Du khó chịu, Trần Phi Lân ép mình bình tĩnh lại, hai tay chống lên thân cây ở hai bên đầu anh, hai người trán chạm trán th* d*c. Đến khi ổn hơn một chút, Trần Lạc Du ôm lấy eo Trần Phi Lân, áp mặt vào cổ Trần Phi Lân cọ cọ, khẽ gọi một tiếng “Anh”.

Đoán được anh muốn nói gì, Trần Phi Lân hỏi: “Về thôi chứ?”

Trần Lạc Du gật đầu: “Đợi thêm lát nữa.”

Hôn lên trán anh, Trần Phi Lân cười nói: “Chưa hoàn hồn lại à?”

Trần Lạc Du không lên tiếng, nhưng lại áp mặt chặt hơn. v**t v* mái tóc sau gáy anh, ánh mắt Trần Phi Lân nhìn về phía xa xăm, dừng lại trên Lôi Phong Tháp ở phía xa, phát ra ánh đèn màu cam, tựa như một viên ngọc trai rực rỡ.

Truyền thuyết nói rằng Bạch Tố Trinh bị giam dưới Lôi Phong Tháp hai mươi năm mới trùng phùng với Hứa Tiên, điều này khiến hắn nhớ đến hơn năm năm xa cách Trần Lạc Du.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, bọn họ không còn là tuổi trẻ non nớt và tràn đầy sức sống của năm xưa nữa rồi. Trước khi gặp lại Trần Lạc Du, Trần Phi Lân đã nghĩ vô số lần sau khi nhiệm vụ kết thúc sẽ sống thế nào, là trở về quê hương, từ nay về sau quay về đồng ruộng, hay là đổi một thành phố xa lạ, sống qua ngày đoạn tháng là được.

Có lẽ hắn sẽ thỉnh thoảng nhớ đến Trần Lạc Du, nhớ đến giấc mộng nóng bỏng và sinh động của họ năm đó từ mùa hạ đến mùa đông, rồi lại đến mùa hạ. Có lẽ sẽ cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng sẽ cảm thấy đẹp đẽ.

Mặc dù có những vết nứt không thể xóa nhòa để lại, nhưng ký ức về niềm vui và hạnh phúc cũng không thể thay thế.

Hắn nghĩ hắn thật sự rất yêu Trần Lạc Du.

Không nhớ rõ là từ khi nào bắt đầu, lại là từ khi nào xác định, dường như cuộc đời sau này chỉ có thể chấp nhận Trần Lạc Du. Ngoại trừ người này ra, không ai có thể mang đến cho hắn d*c v*ng mất kiểm soát, càng không ai có thể khiến hắn nhen nhóm lại niềm mong đợi vào tương lai.

Ôm chặt người trong lòng, Trần Phi Lân ghé sát vào vành tai trắng nõn kia nói ba chữ.

Trần Lạc Du lập tức ngẩng đầu, Trần Phi Lân cười cười, trước khi Trần Lạc Du muốn hắn nói thêm một lần nữa đã hôn lên đôi môi kia.

Hắn quá hiểu Lạc Du của hắn rồi, hiểu đến mức chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia, hắn sẽ biết Lạc Du của hắn đang nghĩ gì, muốn nói gì.

—— Trần Lạc Du, anh yêu em.

———————-

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn mọi người đã đồng hành trong nửa năm qua, câu chuyện của Phi Lân và Lạc Du đã khép lại một cách viên mãn vào ngày 520 này.

Ji: Cám ơn rất nhiều các thím đã vất vả đi cùng tôi hoàn bộ truyện này. Bộ truyện này tôi bắt đầu edit từ 5/8/2022. Sắp 3 năm đến nơi tôi mới hoàn được bộ truyện này. Do có quá nhiều bộ hấp dẫn, nên bộ này cứ ở hàng chờ edit nhiều năm, đến cuối năm ngoái tự nhủ không thể để bộ này sang năm thứ 4 được nên mới cặm cụi edit. Cuối cùng thì cũng hoàn rồi. Tôi tự cảm thấy mình đã rất kiên nhẫn với bộ này vì thật sự bộ này cũng rất hay. Cám ơn hai nhân vật chính đã giúp tôi hiểu được tình yêu đôi khi là hi sinh, là chờ đợi, cần được người đời thấu hiểu và sẻ chia. Hi vọng cuộc sống sau này của Trần Phi Lân và Trần Lạc Du sẽ luôn hạnh phúc, bù đắp những tháng ngày đau khổ mất mát trước đây. Rất mong được đọc những chia sẻ, cảm xúc của các thím khi đọc xong bộ truyện này, hẹn gặp lại mọi người ở những bộ truyện khác trong nhà.

Bình Luận (0)
Comment