Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: ji

[Cảm ơn “Đào hoa” mà anh mang đến cho em]

—–o0o—–

Trở lại cổng phía Nam của trường đại học Công an, Trần Lạc Du đưa Trần Phi Lân đi ăn một bữa gộp cả bữa sáng lẫn bữa trưa, sau khi ăn no, anh không còn thấy mệt nữa, nhưng Trần Phi Lân phải đến quán trà sữa làm thêm, anh cũng muốn quay lại ký túc xá.

Tối hôm qua Lưu Lệ Á cùng Tôn Hồng không ngừng tìm anh, Chung Hàng cũng tìm anh. Chung Hàng vốn lo lắng tâm tình của anh không tốt, không nghĩ tới vừa mở cửa đi vào, anh đã huýt sáo.

Chung Hàng đi đến hỏi anh đã đi đâu tối qua, anh cũng không giấu giếm mà thản nhiên nói mình đã ngủ trong ký túc xá của Trần Phi Lân cả đêm, buổi sáng lại đi tập thể dục.

“Gần đây cậu có vẻ thân với tên đó.” Chung Hàng nhíu mày đánh giá anh: “Cậu vừa ngủ lại kí túc xá, vừa cùng đi tập thể dục, không cảm thấy ấm đầu sao?”

Anh đã sớm nghĩ ra lý do ổn thoả, nói trường Công an bên đó nhiều gái đẹp hơn trường mình. Đối với quan điểm này, Chung Hàng quả thực không thể không đồng ý, liền lôi Nam Nam nhà mình ra khen ngợi một đống.

Anh phối hợp với Chung Hàng, nói vài câu, liền ném kẻ hoa si này đi tắm rửa, buổi chiều quay lại nhà bà ngoại.

Cảm xúc của Lưu Lệ Á đã bình tĩnh, bà ấy cũng không nhắc lại chuyện xuất ngoại, vẻ mặt ôn hoà đối với anh, như thể cuộc cãi vã tối qua chưa từng xảy ra.

Trần Lạc Du từ lâu đã quen với cảm xúc  thất thường của bà, sau hai ngày yên ổn, anh và Tôn Hồng lại tiễn bà ra sân bay.

Cuối tuần cuối cùng của tháng 8, trời mưa bão liên tục, Trần Lạc Du không thể chạy bộ, vì vậy anh chỉ có thể trò chuyện với Trần Phi Lân trên WeChat một câu lại một câu. Nhưng phần lớn thời gian là anh gửi tin nhắn, rất lâu sau anh mới nhận được câu trả lời. Anh cũng biết lý do, Trần Phi Lân bận đi làm không có nhiều thời gian rảnh để sờ đến điện thoại.

Ngược lại, Đường Hâm đến tìm anh hai lần, lần thứ hai cô trực tiếp đến tầng dưới ký túc xá để đợi anh.

Tuy rằng Đường Hâm nói hiện tại bọn họ chỉ là bạn bè, nhưng Trần Lạc Du biết Đường Hâm vẫn còn mong chờ anh đáp lại, nếu không nàng sẽ không chủ động như vậy. Anh không muốn lãng phí thời gian của Đường Hâm, liền cùng Đường Hâm đi bộ đến cổng trường, một lần nữa nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Ngày hôm đó khi Đường Hâm rời đi, mắt cô ấy đỏ hoe. Anh cảm thấy rất có lỗi, nhưng anh cũng mừng vì Đường Hâm đã nghe lời anh, sau đó cũng không chủ động liên lạc với anh.

Nháy mắt đã là tháng chín, sau khi tham gia lễ khai giảng, Trần Lạc Du cũng trở nên bận rộn.

Dù còn ba năm nữa mới tốt nghiệp nhưng năm nay anh vẫn còn nhiệm vụ đi thực tập, viết luận văn cùng công việc nghiên cứu khoa học không thể bỏ dở, thời gian eo hẹp nhưng anh vẫn nhất quyết dậy từ 5h30 sáng mỗi ngày để chạy bộ cùng Trần Phi Lân, cuối tuần cùng Trần Phi Lân đến Đông Hồ đạp xe.

Lúc đầu, động lực chống đỡ anh là có thể gặp nhau, nhưng sau hơn hai tháng rèn luyện, anh rõ ràng cảm nhận được thể lực của mình đã được cải thiện, cơ thể tràn đầy năng lượng hơn trước, điều quan trọng nhất là anh đã luyện ra được một chút đường cong cơ bắp.

Mặc dù không rõ ràng nhưng anh rất vui, đặc biệt là khi Trần Phi Lân khen ngợi anh, liền sẽ không nhịn được mà khoe khoang. Chung Hàng  không ngờ anh có thể kiên trì lâu như vậy, nhìn những đường cong mờ nhạt trên bụng dưới của anh, y hâm mộ nói muốn cùng anh tập thể dục, để Nam Nam cũng phải khen ngợi mình.

Anh không  muốn Chung Hàng tới quấy rầy, vì vậy anh nói anh rèn luyện vì muốn theo đuổi Thái Thơ Nghi, nói với Chung Hàng đừng làm bóng đèn, càng không được nói ra bên ngoài.

Chung Hàng không nhớ rõ Thái Thơ Nghi trông như thế nào, vì vậy anh lấy một bức ảnh từ điện thoại của mình ra.

Đó là một bức ảnh được chụp tùy tiện, Chung Hàng cầm lên xem, sau khi phóng to lên mới hỏi anh: “Sao mặt cô ấy hơi mờ? Có phải cậu điều chỉnh hình ảnh tập trung vào Trần Phi Lân không?”

Anh cầm lên xem, có chút chột dạ nhưng giọng điệu vẫn kiên định: “iPhone lấy nét tự động, có lẽ lúc chụp ảnh tay tôi run.”

Anh chỉ vào Thái Thơ Nghi, người đang cười rạng rỡ bên cạnh Trần Phi Lân, và hỏi Chung Hàng: “Thế nào? Thật sự không tồi đúng không?”

“Rất đẹp,” Chung Hàng vuốt cằm tán thành, sau đó mới phản ứng lại: “Không phải, cô ấy thân với Trần Phi Lân như vậy, không phải cô ấy thích Trần Phi Lân sao?”

“Dĩ nhiên là không.”

“Vậy Trần Phi Lân cũng biết cậu thích cô ấy?”

Trần Lạc Du trả lời mơ hồ, cầm lại điện thoại di động, xách túi vải lên lớp. Chung Hàng cũng cầm ba lô, khoác lên vai đi ra khỏi ký túc xá, đóng cửa lại, tiếp tục hỏi: “Thái Thơ Nghi này bao  nhiêu tuổi? Cậu có nắm chắc sẽ theo đuổi được không? Có cần anh trai truyền đạt kinh nghiệm cho không?”

Trần Lạc Du cười, lộ ra răng nanh trắng như tuyết: “Ừm, lớn hơn tôi nửa tuổi, thật sự rất khó theo đuổi.”

“Nhưng không sao,” Trần Lạc Du đút hai tay vào túi quần, vừa đi vừa gật đầu: “Không thử sao biết được?”

Tuy rằng Trần Lạc Du nghĩ thoáng, nhưng trong rất nhiều thời điểm, đặc biệt là nhìn thấy Chung Hàng cùng Nam Nam trước mặt mình thể hiện tình cảm, trong lòng anh vẫn có chút hâm mộ.

“Còn ngẩn ra đó làm gì?” Thanh âm của Trần Phi Lâm từ bên cạnh truyền đến, anh hút Coca dừng một chút, quay đầu lại nói: “Không có gì, anh đến muộn.”

Vừa rồi có một cặp đôi đi ngang qua anh, cô gái đưa kem ốc quế McDonald’s đến bên miệng chàng trai, nhìn bạn trai cắn miếng đầu tiên rồi mới bắt đầu ăn.

Trần Lạc Du cắn ống hút, thầm nghĩ Coca hôm nay chắc là không có đá, càng uống càng nhạt.

Trần Phi Lân dựng chiếc xe đạp của mình sang một bên và khóa nó bằng ổ khóa hình chữ U sau đó đứng dậy trả lời: “Trước khi ra cửa đã bị chậm trễ, em muốn ăn gì?”

“McDonald’s.” Trần Lạc Du chỉ chỉ phía sau lưng hắn bảng hiệu chữ “M” màu đỏ  rực rỡ “Hôm nay có một suất ăn mới cho dịp tết Trung Thu, mời anh ăn thử”.

Trần Phi Lân liếc nhìn thứ anh đang chỉ, cười nói: “Để tôi mời em, bồi thường em đã phải chờ đợi bốn mươi phút”.

Vừa rồi Trần Lạc Du thuận miệng nói, cũng không thật sự để ý Trần Phi Lân đến muộn một chút, anh có chút ngượng ngùng giải thích: “Em không có ý đó, để em mời”.

Trần Phi Lân hiểu anh không muốn tăng thêm gánh nặng tài chính cho mình, vì vậy hắn khoác vai anh và đẩy cửa kính của McDonald’s ra: “Không sao, tôi được phát lương ngày hôm qua, muốn ăn cái gì cứ việc gọi”.

Trần Lạc Du được Trần Phi Lân ôm trong vòng tay, đi đến chỗ xếp hàng Trần Phi Lân mới buông tay ra và nhìn vào nội dung trên bảng thực đơn.

So với dáng vẻ thoải mái của mình, người trước mặt đã nhấp vài ngụm Coca và không dừng lại cho đến khi cốc Coca phát ra âm thanh “xoạt xoạt”.

Gần đây, bọn họ càng ngày càng thân thiết, động tác tiếp xúc của Trần Phi Lân đối với anh cũng tăng lên, nhưng đều là tiếp xúc giữa bạn bè bình thường. Giống như động tác khoác vai vừa rồi, Trần Phi Lân đã làm rất nhiều lần, nhưng tim anh vẫn đập nhanh và tai nóng bừng.

May mắn thay, tóc của anh tương đối dài, Trần Phi Lân cũng không để ý đến chi tiết vành  tai anh có đỏ hay không.

“Đã quyết định chưa?” Người phía sau hỏi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Anh nhanh chóng nhìn lên bảng thực đơn chỗ phía dưới và chọn một suất ăn chỉ có 18 tệ. Trần Phi Lân hỏi anh: “Vừa rồi không phải muốn suất ăn tết Trung Thu sao?”

Phần Hamburger đi kèm với một món đồ chơi nhỏ, giá 49 tệ. Anh không muốn Trần Phi Lân tiêu nhiều tiền hơn nên nói: “Đột nhiên em không muốn ăn nữa, vẫn là ăn lúa mạch vị cá đi.”

Trần Phi Lân nhìn anh, thấy anh quay mặt đi hút Coca một lần nữa, phát ra âm thanh “xoạt xoạt” trống rỗng.

Khi đến lượt họ gọi món, Trần Phi Lân gọi suất ăn Big Mac và suất ăn Trung thu.

Người bán hàng nhấp vào màn hình và nói: “Tổng cộng là 73 tệ, xin hỏi anh muốn đóng gói hay ăn ở đây?”

Trần Phi Lân nói: “Ăn ở đây.”

“Có bốn món đồ trang trí chúc phúc nhỏ cho suất ăn Tết Trung thu. Hãy nhìn tủ trưng bày bên cạnh, anh muốn cái nào?”

Trần Phi Lân đẩy đẩy Trần Lạc Du: “Em muốn cái nào?”

Trần Lạc Du chỉ muốn ăn món Hamburger thịt bò và khoai tây chiên mới này, không thực sự muốn đồ trang trí. Nhưng Trần Phi Lân đã hỏi, vì vậy anh đến xem tủ trưng bày.

Bên trong là những con búp bê cầu phúc có thể treo làm móc khóa hoặc ba lô. Theo thứ tự viết [Học hành], [May mắn], [Hạnh phúc] và [Đào hoa].

Mắt anh  dán vào con Cinnamoroll (*) màu xanh lam ở ngoài cùng bên phải một lát, rồi cuối cùng lại chỉ vào con màu đen và đỏ còn lại và nói: “Cái [Hạnh phúc] này đi.”

(*)Cinnamoroll là một trong sáu nhân vật Sanrio đã tạo ra sinh ngày 6 tháng 3 năm 2001, trên một đám mây trên bầu trời. Nó là một con chó đực mũm mĩm với bộ lông trắng, mắt xanh, má hồng, cái đuôi bụ bẫm và xoăn giống như bánh cuộn quế, đôi tai dài cho phép nó có thể bay.

 

Nhân viên bán hàng cầm tiền của Trần Phi Lân, đưa hoá đơn và yêu cầu họ sang cửa bên cạnh đợi lấy đồ ăn.

Bọn họ đến muộn, tầng một không có chỗ ngồi, Trần Phi Lân bảo Trần Lạc Du tìm một chỗ ngồi ở tầng hai trước, sau khi lấy đồ ăn sẽ lên sau.

Trần Lạc Du tìm một chỗ ngồi ở giữa lầu hai, vừa ngồi xuống, liền nghe thấy hai nữ sinh cấp hai bàn bên cạnh đang thảo luận về búp bê cầu phúc trong tay. Anh nhìn qua thì thấy tất cả đều là những con Cinnamoroll màu xanh lam kiểu đào hoa.

Phải nói thiết kế của búp bê cầu phúc lần này rất đẹp, không chỉ nhắm vào sở thích của giới trẻ mà màu sắc cũng rất bắt mắt.

Anh ngồi nhìn điện thoại một lúc, mãi đến khi Trần Phi Lân ngồi xuống đối diện anh, anh mới ngẩng đầu lên, vừa định đi lấy một lon Coca thì nhìn thấy con Cinnamoroll trên khay đồ ăn.

Anh sửng sốt, Trần Phi Lân đã chủ động nói: “Họ nói rằng thứ em chọn đã hết, chỉ còn lại [Đào hoa] và [Học hành].”

Anh hỏi: “Vậy tại sao anh không lấy [Học hành]?”

“Chỉ còn lại một [Học hành], và các ký tự hơi rắc rối.”

Di chuyển phần ăn Tết Trung thu đến trước mặt, Trần Phi Lân tiếp tục: “Tôi đã thỏa thuận với nhân viên bán hàng. Nếu em không thích, em có thể đến đổi vào ngày mai. Họ nói ngày mai sẽ có, miễn là nó vẫn còn nguyên đóng gói”.

Cố gắng kiềm chế khóe miệng đang muốn nhếch lên, Trần Lạc Du cầm lên nhìn: “Không đổi, đào hoa chính là đào hoa.”

Anh lại liếc nhìn Trần Phi Lân, nói một câu hai nghĩa: “Cảm ơn “Đào hoa” mà anh mang đến cho em”.

Trần Phi Lân cười cười, mở hộp khoai tây chiên đưa cho anh: “Ăn đi.”

Bình Luận (0)
Comment