Edit: ji
[Giống như giọt mồ hôi đó chui vào cổ họng, mùi vị vừa đắng vừa chát]
—–o0o—–
Sau bữa ăn, Trần Phi Lân đi đến quán bar ONLY làm việc, lần trước đánh nhau là do Lưu Khôn cố ý gây sự, bồi thường toàn bộ tổn thất cho ông chủ, sau đó ông chủ đưa ra mức lương theo giờ hậu hĩnh cho Trần Phi Lân, Trần Phi Lân liền làm việc bốn tối một tuần.
Sau khi họ chia tay ở ngã tư, Trần Lạc Du quay lại trường học để làm bài tập về nhà. Thứ sáu này là ngày Quốc khánh, anh phải nộp một bản báo cáo dự án trong tay trước kỳ nghỉ.
Trong bốn ngày tiếp theo, anh không có thời gian để dậy sớm và chạy bộ, vì vậy anh chỉ có thể trò chuyện với Trần Phi Lân trên WeChat, cuối cùng thức đến thứ sáu, anh thở phào nhẹ nhõm sau khi báo cáo được gửi, gấp không chờ nổi lấy di động gọi cho Trần Phi Lân.
Phía bên kia vang lên vài âm thanh trước khi bắt máy, anh vốn định hỏi Trần Phi Lân có rảnh ra ngoài ăn một bữa để chào mừng sự giải thoát tạm thời của anh không. Giọng một cô gái từ bên kia vang lên: “Xin chào.”
Anh còn tưởng mình bấm sai số, nhìn màn hình quả nhiên là tên của Trần Phi Lân, liền hỏi: “Xin chào, Trần Phi Lân có ở đây không?”
“Anh tôi lên sân thượng phơi quần áo, anh có chuyện gì sao?”
Giọng nói của cô gái có chút trong trẻo, nghe ra tuổi không lớn. Trần Lạc Du đột nhiên nhớ ra Trần Phi Lân có một em gái, vì vậy anh nói: “Em là Sơ Yến?”
Trần Sơ Yến dừng một chút: “Anh biết em?”
“Anh là bạn thân của anh trai em, anh ấy đã từng nhắc đến em.” Trần Lạc Du cười cười: “Em thế nào lại cùng ở một chỗ với anh ấy? Anh ấy không phải ở ký túc xá sao?”
“Trường học của em đang trong kỳ nghỉ, vì vậy em đến thăm anh ấy.”
“Thì ra là thế. Vậy khi nào anh trai em xuống, em có thể bảo anh ấy gọi lại cho anh được không?”
Ngay khi Trần Sơ Yến đáp lại vài lời tốt đẹp, Trần Lạc Du nghe được có người hỏi: “Ai đang gọi?” Sau đó, phía bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mà anh muốn nghe nhất.
“Lạc Du?”
“Ừm, bây giờ anh có rảnh không? Em vừa nộp báo cáo dự án của mình và muốn mời anh đi ăn tối.”
“Em tôi đang ở đây, mấy ngày nay tôi phải giúp em ấy học bài, không có nhiều thời gian như vậy.”
“Anh làm gia sư cho em ấy ở ký túc xá?”
“Phải.”
“Vậy em qua đấy.” Trần Lạc Du đứng dậy cầm túi vải bố đặt lên bàn, nhét chìa khóa, ví tiền và những vật dụng khác vào trong, cầm lên đi ra ngoài: “Hỏi em anh muốn ăn gì, em sẽ đóng gói và mang qua.”
Trần Phi Lân nói trên điện thoại rằng không cần, nhưng Trần Lạc Du nhất quyết không chịu, chạy đến Pizza Hut mua một đống đồ ăn ngon mang qua.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài tháng mười, hầu hết các học sinh nội trú đã rời đi từ sáng sớm, Trần Phi Lân là người duy nhất còn lại trong ký túc xá. Khi Trần Lạc Du gõ cửa bước vào, anh nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng đang ngồi làm bài tập ở bàn của Trần Phi Lân.
“Sao em mua nhiều đồ thế?”
Trần Phi Lân nhận lấy hai chiếc túi nặng trịch từ tay anh, giúp anh xách chiếc túi vải đã trượt đến khuỷu tay. Trần Lạc Du lắc lắc mười ngón tay sưng đỏ của mình: “Không biết em anh thích ăn cái gì, cho nên em mua mỗi thứ một ít.”
Khi anh đang nói, Trần Sơ Yến quay đầu và nhìn sang. Cô ấy trông rất khác với Trần Phi Lân, đôi mắt to tròn đen láy, dường như cô ấy không sợ người lạ, nhìn Trần Lạc Du một cách đầy tò mò.
Trần Sơ Yến buông bút, đứng lên nhéo nhéo tay, nghiêp túc chào: “Chào anh.”
Vẻ ngoài nghiêm túc của cô ấy khiến Trần Lạc Du cảm thấy bị gò bó, vì vậy anh nói với Trần Phi Lân bên cạnh, “Em gái của anh rất lễ phép.”
“Bình thường không như thế này, chắc hiện tại xấu hổ”
“Tại sao lại xấu hổ?”
Trần Phi Lân cười giải thích: “Bởi vì em ấy vừa mới phát hiện ra em là sinh viên đứng đầu ở Đồng Tế”.
“Là sao?”
“Em ấy muốn học y.”
Đi theo Trần Phi Lân đi tới bàn học, Trần Lạc Du nhìn cô gái cao đến ngang vai mình, giọng điệu so với trước kia dịu dàng hơn: “Em có ngành học nào yêu thích không?”
Trần Sơ Yến thận trọng gật đầu: “Em muốn học khoa sản.”
Trần Phi Lân nhắc đến chuyện mẹ hắn khó sinh cách đây không lâu, Trần Lạc Du đã hiểu, động viên cô: “Thật ra, học y không khó. Cái chính là xem em có hứng thú hay không. Nếu em cần sự giúp đỡ của anh, em có thể nói với anh. Ở bên kia anh có rất nhiều sách có thể cho em mượn.”
Hai mắt sáng lên, Trần Sơ Yến vui vẻ nói: “Thật sự có thể cho em mượn?”
“Thật mà.” Trần Lạc Du cười đặt túi vải xuống, chỉ vào hai túi đồ ăn mà Trần Phi Lân để trên bàn bên cạnh: “Nhưng ăn cơm trước đã, anh mua rất nhiều đồ ăn ngon, ăn no chúng ta lại nói chuyện”.
Bàn của Trần Phi Lân chất đầy sách của Trần Sơ Yến, họ ngồi ăn ở bàn bên cạnh. Lúc đầu, Trần Sơ Yến có chút câu nệ, nhưng vừa ăn vừa nói chuyện khiến cô ấy nhanh chóng thả lỏng, chủ động nói chuyện với Trần Lạc Du về phương hướng và ý tưởng về kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trần Phi Lân yên lặng ngồi bên cạnh họ, nghĩ đến năm trước khi hắn học năm ba, Trần Sơ Yến cũng đã hỏi ý kiến của mình. Tuy nhiên, hắn học pháp luật, nên hắn không thể đưa ra bất kỳ lời khuyên hữu ích nào về ngành y. Không giống như Trần Lạc Du, người có thể giải thích chi tiết cho Trần Sơ Yến tất cả những vấn đề có thể gặp phải, thậm chí không quan tâm đến việc ăn PIZZA trên tay anh.
Đặt Coca vào tay Trần Lạc Du, Trần Phi Lân nhắc nhở họ ăn xong rồi mới tiếp tục.
Sau bữa ăn, Trần Phi Lân thu dọn rác và đi ra ngoài vứt chúng, khi quay lại, hắn nói: “Sơ Yến, thu dọn đi, anh đưa em đến thư viện.”
Trần Sơ Yến đứng dậy thu dọn sách giáo khoa, Trần Lạc Du hỏi: “Tại sao phải đến thư viện?”
“Tôi đi làm thêm, em ấy ở chỗ này không tiện.”
“Đi Đơn Mỹ?”
“Ừ.”
“Vậy anh đi đi, chiều nay em giúp em ấy làm bài tập.” Trần Lạc Du cũng đứng lên nói.
Trần Phi Lân hỏi anh: “Chiều nay em không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, không phải nghỉ lễ sao? Em có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi.”
Nhìn ánh mắt Trần Sơ Yến chờ mong, Trần Phi Lân nói: “Được, vậy làm phiền em.”
Trần Lạc Du giúp Trần Sơ Yến thu dọn đồ đạc, nghe xong liền nói thầm: “Có cái gì phiền toái chứ, sao lại khách sáo với em như vậy”
Trần Phi Lân mỉm cười, đến gần giúp đỡ thu dọn. Khi chia tay ở dưới lầu ký túc xá, Trần Phi Lân lên xe đạp rời đi trước, sau khi nhìn anh rẽ vào con đường đầy cây xanh, Trần Lạc Du quay sang nhìn Trần Sơ Yến.
“Đi thôi, cùng đến thư viện”. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Trần Sơ Yến mang một chiếc cặp sách màu đen rất bình thường, đi bên cạnh Trần Lạc Du. Không có Trần Phi Lân bên cạnh, cô lại có chút câu nệ, dùng ngón tay nhéo nhéo mép áo khoác đồng phục học sinh, tóc đuôi ngựa đung đưa qua lại.
Trần Lạc Du không có em gái, cũng không am hiểu cách thức ở chung với con gái. Nhưng người trước mặt lại là em gái ruột của Trần Phi Lân nên đương nhiên anh yêu ai yêu cả đường đi, nhất là sau khi nhìn thấy hai vết khâu rõ ràng trên cặp sách của Trần Sơ Yến, anh lập tức nghĩ đến việc mua một cái mới.
Nhưng ngay khi ý tưởng xuất hiện, anh lập tức ngừng lại.
Đây chỉ là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nếu anh tặng một chiếc cặp sách mới, khả năng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Sơ Yến, Trần Phi Lân cũng sẽ rất xấu hổ.
Từ nhỏ đến lớn, bạn bè của anh đều có xuất thân giống với anh, Trần Phi Lân là người đầu tiên cùng trang lứa ở nông thôn mà anh tiếp xúc. Khoảng thời gian trước, anh đã nghiêm túc quan sát cuộc sống hàng ngày của hai học sinh nghèo khó trong lớp và hiểu được những nhu cầu cơ bản trong cuộc sống của họ.
Vì anh giúp làm bài tập về nhà nên việc ở chung với Trần Phi Lân đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, anh cũng cảm thấy gần gũi hơn.
Anh đưa Trần Sơ Yến đến thư viện gần nhất, ngồi xuống ở góc tầng hai và bắt đầu giúp Trần Sơ Yến làm bài tập về nhà.
Đầu óc của Trần Sơ Yến không tốt bằng Trần Phi Lân, nhưng cô ấy rất chăm chỉ và dành nhiều thời gian rảnh rỗi để làm bài tập nên thành tích ở lớp cũng trên trung bình. Trần Lạc Du kèm cặp cô một giờ liền nhận ra vấn đề ở đâu, bắt đầu có mục tiêu để giảng giải.
Trần Sơ Yến lắng nghe rất cẩn thận, ban đầu cô ấy rất ngại ngùng, nhưng dần dần cũng đặt câu hỏi.
Trần Lạc Du nói nhiều quá khát nước, liền xem thời gian, hỏi em ấy có muốn uống trà sữa không.
“Em có mang nước.” Trần Sơ Yến từ trong túi lấy ra một bình nước trong suốt, đặt lên bàn, “Anh Lạc Du, nếu anh khát, em đi lấy nước cho anh, trong thư viện có cốc giấy dùng một lần ạ.”
Trần Sơ Yến đến trường của Trần Phi Lân để làm bài tập không phải là lần đầu tiên, cô ấy quen thuộc với môi trường ở đây hơn Trần Lạc Du. Nói xong cô định đứng dậy, lại bị Trần Lạc Du ngăn lại: “Em không muốn uống trà sữa sao? Em cũng gọi anh là anh, đừng khách sáo với anh”.
Trần Sơ Yến nhìn anh: “Em không khách sáo với anh, em thực sự không uống.”
“Vậy anh có thể hỏi lý do không uống được không?”
Mấy năm trở lại đây, các quán trà sữa nở rộ khắp cả nước, thành phố nơi bọn họ sống cũng mở rộng nhanh chóng, hơn 20 thương hiệu nằm rải rác khắp các hang cùng ngõ hẻm. Bất kể trời đông giá rét hay ngày hè nắng nóng, các cửa tiệm luôn có người trẻ tuổi đến mua trà sữa.
Trần Sơ Yến năm nay là học sinh năm nhất trung học, ở tuổi của cô ấy hẳn là thích đồ uống này nhất. Nhưng cô cự tuyệt như vậy, Trần Lạc Du chỉ có thể cho rằng cô lại khách sáo với anh.
Chờ một lúc, Trần Sơ Yến cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Cái kia rất đắt.”
Trần Lạc Du hỏi nàng: “Sơ Yến, anh là bạn của anh em đúng không?”
Trần Sơ Yến gật đầu, Trần Lạc Du lại nói: “Vậy anh sẽ mua trà sữa cho em, kỳ thực cũng giống như anh trai em mua cho em vậy, em không cần băn khoăn.”
Trần Sơ Yến vẫn từ chối: “Nhưng vừa rồi anh đã đãi em một chiếc Pizza Hut rất ngon. Anh trai em nói làm người không thể quá tham lam.”
Cô ấy kiên trì như vậy, Trần Lạc Du không thể tiếp tục nói chuyện. Nhưng nhìn thấy cô ấy hiểu chuyện như vậy, Trần Lạc Du lại nghĩ đến anh trai của cô ấy.
Trần Phi Lân trước mặt anh cũng như vậy, tuy tài chính không khá giả nhưng hắn chưa bao giờ tiếp nhận lòng tốt đơn phương của anh.
Anh hỏi, “Anh trai của em đã dạy em điều gì nữa?”
“Dạy em rất nhiều.” Trần Sơ Yến một tay chống cằm, dựa vào bàn thở dài, “Thật ra anh em quan tâm đến em rất nhiều, anh ấy còn phải giúp em làm bài tập và trả tiền sinh hoạt cho em.”
Trước đây, Trần Lạc Du chỉ biết rằng hoàn cảnh của Trần Phi Lân rất khó khăn, nghĩ hắn làm việc bán thời gian để trang trải chi phí sinh hoạt, bây giờ Trần Sơ Yến nói như vậy, anh mới nhận ra Trần Phi Lân còn mang gánh nặng cả em gái của mình.
Anh hỏi: “Sinh hoạt phí của em đều do anh trai của em phụ trách?”
“Vâng, anh ấy lo tiền sinh hoạt phí của cả hai anh em”.
“Khi em tốt nghiệp cấp 2, bố em nói gia đình không đủ khả năng cho em học cấp 3. Chính anh trai em đã kiên trì muốn em phải tốt nghiệp đại học. Anh ấy nói chỉ có như vậy em mới có tương lai. .”
Đối mặt với bài tập trải ra trên bàn, Trần Sơ Yến ánh mắt có chút đờ đẫn: “Kỳ thực em cũng rất muốn đọc sách, không đọc em phải trở về làm ruộng.”
Vươn tay vỗ vỗ bả vai của nàng, Trần Lạc Du an ủi: “Anh em nói rất đúng, thời điểm còn có thể nhất định phải học.”
“Nhưng để em đi học, mấy năm nay anh em cũng không có bạn gái, ngày lễ tết cũng không về nhà.” Những lời cất giữ trong lòng quá lâu, quá đầy, khi chiếc hộp được mở ra, Trần Sơ Yến không thể đóng lại được.
Khóe mắt cô hơi ửng đỏ, cố gắng kìm nén cảm xúc: “Hiện tại em mới chỉ là học sinh năm nhất cấp ba, ít nhất phải hai năm nữa mới có thể bắt đầu đi làm thêm, anh trai em cũng gánh nặng em thêm hai năm nữa.”
“Lúc trước cũng bởi vì muốn được ở gần giúp đỡ em, anh ấy thậm chí còn từ bỏ trường học Bảo Nghiên.”
Giọng nói của Trần Sơ Yến bắt đầu nghẹn ngào, đây là thư viện, xung quanh là các sinh viên khác đang học. Họ nói nhiều đến nỗi có người phải ngước nhìn.
Trần Lạc Du dẫn Trần Sơ Yên đi ra hành lang bên ngoài, đưa khăn giấy cho cô bình tĩnh lại.
Trần Sơ Yến cảm xúc không có mất khống chế, cô chỉ nhìn hai hàng cây ở tầng dưới , ánh nắng chiều chiếu vào những chiếc lá xanh non, mang đến sức sống mãnh liệt cho những sinh mệnh này.
Trần Lạc Du không giỏi an ủi người khác, cho nên cùng đứng với Trần Sơ Yến một lát, cho đến khi Trần Sơ Yến ổn rồi, nói đi rửa mặt sẽ trở về, anh mới dựa vào vách tường phía sau nhìn bầu trời xa xăm.
Trần Sơ Yến vừa rồi không nói nhiều, nhưng cũng đủ để anh cảm nhận được áp lực mà hai anh em phải đối mặt trong cuộc sống.
Ngay cả Trần Sơ Yến cũng cảm thấy một cốc trà sữa trị giá hơn mười tệ là rất đắt, ngày thường tiền ăn mà anh nghĩ mình giúp Trần Phi Lân tiết kiệm ấy, đối với hắn hẳn là áp lực không nhỏ.
Nhưng Trần Phi Lân cái gì cũng không nói, rõ ràng hắn không cần cố chấp như vậy sẽ tốt hơn, nhưng hắn không chịu nói cho anh biết, đối với lời mời của anh cũng luôn đáp ứng.
Hai con chim bồ câu màu trắng đáp xuống hành lang, con phía trước nghiêng đầu, đôi mắt to tròn dường như đang nhìn anh. Anh cũng nhìn chằm chằm vào con chim bồ câu trắng không sợ người ấy, cho đến khi nó bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, chúng vỗ cánh bay đi.
Chiếc iPhone 6 màu trắng đang rung trong lòng bàn tay anh và dòng chữ “Trần Phi Lân” hiện trên màn hình.
Sau khi bấm nút trả lời, người ở đầu bên kia điện thoại hỏi anh đang ở thư viện nào?
Anh dừng một chút rồi mới trả lời: “Đó là cái gần ký túc xá của anh nhất, có chuyện gì vậy?”
Trần Phi Lân dường như đang lái xe, tiếng gió ở đầu bên kia của điện thoại hơi lớn: “Không có gì, năm phút nữa em đi xuống, đứng ở lối vào thư viện”.
Anh cho rằng Trần Phi Lân sẽ mang thứ gì đó cho Trần Sơ Yến, vì vậy anh bình tĩnh lại và đi xuống cầu thang, anh không biết Trần Phi Lân đến đây để giao trà sữa cho đến khi người đàn ông đi xe máy điện dừng lại trước mặt anh.
“Cốc của em có ghi tên, chiếc cốc còn lại là của Sơ Yến, em ấy uống ít đường.” Trần Phi Lân nói.
Trần Lạc Du cầm hai cốc trà sữa, nhìn thấy chữ “Du” được viết trên thành một trong hai chiếc cốc bằng bút dạ, nét chữ mạnh mẽ và mảnh, đẹp hơn bất kỳ chữ “Du” nào mà anh từng nhìn thấy.
Đó là chữ viết tay của Trần Phi Lân.
Anh nhìn chằm chằm vào tên mình vài giây mới ngẩng đầu lên: “Anh đến đây chỉ để đưa cái này?”
Thời gian đã bước sang tháng 10, nhưng dưới cái nắng oi ả của thành phố phương Nam này, nhiệt độ cao nhất hôm nay thậm chí lên tới 32 độ. Nhìn những giọt mồ hôi lăn dài trên thái dương Trần Phi Lân, trái tim Trần Lạc Du không có lý do mà co rút đau đớn, giống như giọt mồ hôi đó chui vào cổ họng, mùi vị vừa đắng vừa chát.
“Em giúp tôi đưa em ấy đi, cũng không biết mua cái gì cho em, nghĩ tới nghĩ lui, em thích uống sữa đậu đỏ.”
“Cốc của em là tôi làm, còn bỏ thêm đậu đỏ cùng viên khoai môn.” Quay đầu xe điện, Trần Phi Lân hướng Trần Lạc Du vẫy tay: “Đi lên đi, tôi phải nhanh trở về.”
Trần Lạc Du còn chưa kịp trả lời, đã xoay tay nắm rời đi.
Nhìn bóng lưng vội vã đi tới đi lui, Trần Lạc Du ôm hai ly trà sữa trong ngực, đứng hồi lâu mới quay người lại.
Tác giả: (Chương tiếp theo mà bạn đang mong đợi chọc thủng giấy cửa sổ tới rồi nha ~)