Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 33

Edit: Ji

[Em không thích Thái Thơ Nghi!]

—–o0o—–

 

Sáng hôm sau, Trần Lạc Du lỡ hẹn.

Chu Hàng 7 giờ dậy đánh thức anh, mới phát hiện đồng hồ báo thức đã kêu lúc năm giờ rưỡi, nhưng anh không thể dậy được.

Đêm qua anh 2 giờ giưỡi mới đi ngủ, thật sự buổi sáng rất mệt. Nhưng anh không chạy bộ, Trần Phi Lân cũng không gửi tin nhắn hay gọi điện tới hỏi thăm nên anh cảm thấy kỳ lạ.

Tin nhắn cuối cùng trên WeChat vẫn là tin nhắn thu hồi, anh nhìn chằm chằm vào đó, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua thời điểm anh hỏi câu hỏi đó, chẳng lẽ Trần Phi Lân nhìn thấy, cho nên người ấy mới không tìm anh?

Suy nghĩ này vừa hiện ra, anh đã tự mình căng thẳng, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Ngay khi anh đang định gọi điện thoại hỏi thăm, Chung Hàng đã kéo rèm ra nói ngoài trời đang mưa.

Anh quay đầu lại nhìn, ngoài cửa sổ mưa không ngớt, mái nhà đối diện ướt sũng, hình như trời mưa đã lâu.

Nếu trời mưa, anh không đến đó, Trần Phi Lân cũng không hỏi, như vậy sẽ có lý.

Anh tự an ủi mình trong lòng đừng hoảng hốt, gửi một tin nhắn WeChat: [Vừa mới ngủ dậy, hôm nay trời vẫn chưa tạnh mưa]

Vài phút sau, bên kia nhắn lại: [Không sao, hôm nay tôi không đi tập thể dục]

Nhìn chằm chằm vào dòng chữ không có âm điệu rõ ràng, anh ngẫm lại vẫn nên gọi điện thoại. Vì vậy, anh từ chối đề nghị đi ăn sáng cùng với Chung Hàng, chờ Chung Hàng đi khỏi lập tức gọi điện.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, anh nghe thấy âm thanh hỗn tạp phía bên kia nên hỏi Trần Phi Lân ở đâu.

“Tôi đến trường học, rất nhanh sẽ đến lớp.” Trần Phi Lân nói.

Anh “Ừm” một tiếng, muốn hỏi tối hôm qua Trần Phi Lân đi ngủ lúc mấy giờ? Nhưng nghĩ đến chuyện thu hồi tin nhắn, đành phải nói: “Vậy được, ngày mai gặp.”

“Mai gặp.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trần Phi Lân cúp điện thoại, giọng điệu không nghe ra có vấn đề gì, cũng không biết có phải chột dạ hay không, Trần Lạc Du luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cảm xúc không chắc chắn bao trùm cả ngày, bài kiểm tra chuyên ngành buổi sáng và trắc nghiệm buổi chiều anh không phát huy tối đa năng lực. Thấy tâm trạng anh không tốt, Chung Hàng từ chối cuộc hẹn với Nam Nam, buổi tối mời anh ăn cơm, còn gọi mấy chai bia.

Ngồi trên tầng hai của nhà hàng lẩu Lão Phật Gia, Trần Lạc Du một tay chống cằm, tay kia cầm chai bia, nhìn khung cảnh đường phố nhộn nhịp những cửa hàng ăn vặt qua ô cửa kiểu Trung Quốc, đối với đồ hải sản mà Chung Hàng gọi một chút cũng không hứng thú.

Trạng thái của anh không khác gì thất tình, Chung Hàng nghĩ có thể gần đây y ở cùng Nam Nam, thật sự không quan tâm đến anh, liền ngồi bên cạnh đem cánh tay đặt trên vai anh: “Sao vậy? Nếu là chuyện tình cảm thì nói ra đi, người anh em này giúp cậu nghĩ biện pháp, đừng có giữ trong lòng một mình”.

Trần Lạc Du uống một hớp bia, vẫn ngơ ngẩn nhìn xuống lầu.

Chung Hàng quen biết anh đã mấy năm, chưa từng thấy anh mất mát thành cái bộ dáng này, nghĩ đến việc gần đây anh thường xuyên đến Đại học Công an, chẳng lẽ động lòng thật sự với Thái Thơ Nghi?

“Cái người Thái Thơ Nghi” Chung Hàng dừng một chút, cảm thấy mình nhất định phải hỏi thẳng: “Cậu đối với cô ấy là nghiêm túc sao?”

Sau khi uống bia xong, Trần Lạc Du rốt cục có phản ứng. Anh liếc nhìn Chung Hàng: “Liên quan gì đến cô ấy?”

Chung Hàng hỏi ngược lại: “Không phải cậu nói thích cô ấy sao? Gần đây còn chạy sang Đại học Công an, sao, thế nào? Không phải thất tình chứ?”

Trần Lạc Du không muốn giải thích, cũng không cách nào giải thích rõ ràng. Tình huống hiện tại của anh không tính là thất tình, bởi vì anh không chắc Trần Phi Lân có nhìn thấy tin nhắn Wechat đó hay không.

Nếu Trần Phi Lân không nhìn thấy nó, họ vẫn có thể là bạn bè. Nhưng nếu Trần Phi Lân nhìn thấy nó …

Nghĩ đến điều này khiến anh khó chịu, thực ra anh rất muốn gặp Trần Phi Lân, ngày thường chỉ một cuộc điện thoại là có thể nói ra nhưng hôm nay sống chết cũng không thể mở lời.

Nửa chai bia còn lại anh uống nốt vào bụng, đang định mở chai tiếp theo thì bị Chung Hàng chặn lại, nghe Chung Hàng tổng kết: “Được rồi, tôi biết quan hệ của hai người không được tốt. Nếu không được, chúng ta đổi một cái cây khác. Tuy Thái Thơ Nghi xinh đẹp, nhưng cậu cũng không kém người ta chút nào”.

“Nhìn mặt cậu, rồi nhìn thành tích của cậu.” Chung Hàng động viên: “Chỉ cần cậu gật đầu đồng ý, đại đa số nữ sinh đều nguyện ý theo đuổi cậu.”

Anh không nói lời nào, Chung Hàng cho rằng mình đã đoán đúng, càng cố gắng thuyết phục: “Lấy Đường Hâm làm ví dụ, cậu thấy đấy, ngay từ đầu cô ấy đã chủ động với cậu thế nào. Gần đây thì sao? Không đi tìm cậu, cậu cũng không liên hệ với cô ấy.

“Cô ấy là con gái, dù cô ấy có thích cậu bao nhiêu, cô ấy cũng sẽ không kiên trì được lâu.”

Nhắc tới Đường Hâm, Trần Lạc Du cảm thấy có chút áy náy, nhưng anh thật sự không thể cho Đường Hâm thứ cô ấy muốn, hay là làm cái gì bạn bè, một nhát dao sắc chặt đay rối (1) còn hơn để người khác hi vọng.

(1)  hành động quyết đoán, cần thiết để giải quyết những dây dưa, nhập nhằng khó xử.

Chỉ là, đối với quan hệ của Đường Hâm, anh có thể quyết đoán, nhưng đối với chính mình lại không thể dứt khoát.

Anh lấy hộp thuốc lá trong túi ra, châm một điếu và hút, lại nghe Chung Hàng nói: “Thái Thơ Nghi có bùa mê gì chứ? Có thể mê hoặc cậu thành thế này.”

Nhìn màn đêm ồn ào ngoài cửa sổ, anh nói: “Cũng không biết anh ấy (2) có bùa mê gì, khiến tôi mê mẩn như vậy?”

(2) Anh ấy và cô ấy phát âm giống nhau, nên Chung Hàng nghĩ là cô ấy.

Chung Hàng nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, mấp máy môi hai lần, mấy lời muốn khuyên anh đành từ bỏ nuốt xuống, chỉ hỏi: “Cậu có phải là không có cô ấy thì không được?”

Khói ở đầu ngón tay chậm rãi lượn lờ, khuôn mặt Trần Phi Lân lặng lẽ hiện ra ở trước mắt. Đôi mắt của người nọ mỗi khi nhìn anh, anh luôn thấy ảnh ngược của chính mình trong đó. Kỳ thật, anh chưa bao giờ nhìn vào mắt người khác, anh cũng không biết mình trông như thế nào trong mắt người khác.

Anh quay lại, không hề nhúc nhích mà nhìn vào mắt Chung Hàng.

Hành động này có chút ngớ ngẩn, Chung Hàng không thể hiểu được hành vi này, muốn hỏi lại nhưng thấy anh quay mặt đi, thở dài đáp: “Ừm, người khác không được.”

“Được.” Chung Hàng mở chai bia trong tay ra, cầm lấy chai của y chạm vào chai của anh: “Anh em giúp cậu”.

“Giúp thế nào?” Trần Lạc Du rượu không uống, anh vừa nói xong, điện thoại liền vang lên, là Tôn Hồng gọi tới.

Tôn Hồng giọng nói rất khàn, bà nói mình đã sốt một ngày rồi, muốn Trần Lạc Du cùng bà đến bệnh viện.

Trần Lạc Du ngay lập tức đứng dậy, nói với Chung Hàng một tiếng mình sẽ rời đi. Chung Hàng cũng lo lắng cho tình hình của Tôn Hồng, nên thanh toán hoá đơn và nhanh chóng cùng anh đến Hoa viên Đình Hồ.

Tôn Hồng sốt tới 38,4 độ, có dấu hiệu mất nước nhẹ nhưng may mắn là bà vẫn còn khá tỉnh táo. Hai người vội vàng đưa bà đến bệnh viện trung tâm thành phố gần nhất để cấp cứu, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói là cảm mạo do virus, ngoài tiêm và uống thuốc, bà còn phải truyền dịch thêm ba ngày nữa.

Trần Lạc Du đi cùng Tôn Hồng, trong khi Chung Hàng vội vàng thanh toán hoá đơn và lấy thuốc, chờ Tôn Hồng truyền dịch xong cũng đã mười giờ tối.

Trần Lạc Du không muốn làm chậm trễ giờ học của Chung Hàng vào sáng hôm sau, nên để y trở về ký túc xá nghỉ ngơi, chỉ cần mình anh ở đây là được.

Chung Hàng lo lắng cho anh, kiên trì ở bên anh cho đến khi quá trình truyền dịch kết thúc. Tôn Hồng tinh thần không tốt, nhưng người cảm giác tốt hơn so với lúc tới. Hai người lại đưa bà trở về, sau khi ổn định trên giường Chung Hàng mới trở về ký túc xá, Trần Lạc Du ở lại chăm sóc bà.

Sức khỏe của Tôn Hồng luôn tốt, nhưng lần này cơn sốt ập đến đột ngột, cũng may không có vấn đề gì khác. Trần Lạc Du sợ bóng sợ gió, nhìn tóc mái bạc trắng của Tôn Hồng, anh nhớ đến lời đề nghị lần trước của Lưu Lệ Á.

Anh có lẽ không nên cố chấp như vậy?

Có phải anh nên đồng ý với Lưu Lệ Á, đến trường đại học mà anh luôn mong muốn và sống với mẹ và bà của anh hay không. Bây giờ ba người ở ba nơi, không thể chăm sóc lẫn nhau.

Anh ngồi ở mép giường, ngước nhìn ngọn đèn chói lòa trên trần nhà.

Nếu anh ấy thực sự đồng ý, anh sẽ không bao giờ gặp lại Trần Phi Lân nữa.

Lấy điện thoại di động ra, anh gửi một tin nhắn cho Trần Phi Lân qua WeChat, giải thích bà của anh bị ốm, anh phải chăm sóc bà trong vài ngày, tạm thời không thể chạy bộ trong thời gian này.

Khi anh gửi tin nhắn đã gần hai giờ, Trần Phi Lân không trả lời, nhưng vào lúc năm giờ sáng, điện thoại của anh rung và màn hình sáng lên.

Anh hầu như không ngủ cả đêm, thỉnh thoảng kiểm tra tình hình của Tôn Hồng, nên tin nhắn của Trần Phi Lân anh nhìn thấy ngay.

Trần Phi Lân nói: [Có quan trọng không? Có cần tôi giúp gì không? 】

Nhìn hàng chữ này, trái tim treo lơ lửng cả ngày của anh cuối cùng cũng trở về vị trí cũ.

Nhưng sau khi thở phào nhẹ nhõm, anh lại không khỏi khỏi mất mát.

Anh bấm vào khung nhập tin nhắn trả lời: [Không cần, em có thể xử lý được]

Tôn Hồng lần cảm mạo này tới nhanh, nhưng may mắn, các triệu chứng nhanh chóng được kiểm soát bằng thuốc, vào tối ngày thứ tư, bà đã khỏi bệnh và có thể nấu ăn.

Trần Lạc Du ở nhà bà ngoại năm ngày, trong năm ngày này anh xin phép không đến lớp, Chung Hàng mỗi tối đều đến thăm Tôn Hồng và đưa bài tập trong ngày cho anh.

Tối hôm nay, Tôn Hồng xuống bếp nấu vài món cơm nhà, Chung Hàng cũng ở lại ăn tối. Sau khi ăn xong, Trần Lạc Du như thường lệ tiễn y xuống lầu, liền nghe y thần bí nói: “Chuyện Thái Thơ Nghi cậu không cần buồn, hôm nay tôi đã nhờ Trần Phi Lân giúp cậu kéo tơ hồng”.

Trần Lạc Du đang cầm túi rác trong tay, nghe vậy gần như bước hụt xuống bậc thang. Hắn nắm lấy tay vịn bên cạnh, xoay người hỏi: “Cậu nói cái gì?!”

Giọng anh thay đổi, Chung Hàng tưởng anh kích động nên khoác tay lên vai anh nói: “Không phải cậu nói Trần Phi Lân biết cậu thích Thái Thơ Nghi sao, tôi đã gặp cậu ấy nhờ cậu ấy hỗ trợ, nếu chuyện này mà thành, tôi sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho cậu ta”.

Trần Lạc Du sắc mặt tái nhợt, anh khắc chế cảm xúc hỏi: “Vậy cậu ấy đồng ý?”

“Đồng ý rồi, nhưng cậu ấy nói không cần quà cảm ơn.”

Sau khi tiễn Chung Hàng đi, Trần Lạc Du đứng trong hành lang ngây ngẩn hồi lâu mới hồi phục tâm tình.

Anh không biết chính xác những gì Chung Hàng đã nói với Trần Phi Lân, nhưng một khi Trần Phi Lân đề cập điều đó với Thái Thơ Nghi, thật sự sẽ là một hồi bát nháo.

Anh ngay lập tức gọi điện để hỏi Trần Phi Lân đang ở đâu, Trần Phi Lân nói: “Tôi đang ở quán bar.”

Tối nay là ngày Trần Phi Lâm đến ONLY để làm việc, để đè nén sự bất an trong lòng, anh cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Đừng coi trọng chuyện hôm nay Chung Hàng nói, cậu ấy hiểu lầm rồi. “

Bên ngoài trời đang mưa, Trần Phi Lân đã đi đến cửa quán bar, tiếng nhạc bên trong cửa truyền qua điện thoại, giọng nói của hắn trở nên không rõ ràng.

Trần Lạc Du nghe hắn hỏi: “Hiểu lầm chuyện gì?”

“Em không thích Thái Thơ Nghi!”

Trần Lạc Du cũng không biết tại sao mình phải cố gắng giải thích như vậy, nhưng anh không muốn Trần Phi Lân hiểu lầm, nhất là người này đã hứa với Chung Hàng sẽ giúp đỡ.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, Trần Phi Lân giọng nói nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi hiểu rồi, chuyện này cứ như vậy đi, tôi phải đi vào.”

Nhìn màn hình trở lại giao diện trò chuyện, Trần Lạc Du chán nản dựa vào tường, trái tim như bị móc sắt móc vào, hung hăng vẽ ra một vết máu.

Nếu ngày Tôn Hồng bị bệnh, anh vẫn có thể an ủi mình bằng những lời quan tâm của Trần Phi Lân, nghĩ rằng người đó không xem tin nhắn, thì thái độ của Trần Phi Lân tối nay đã nói lên tất cả.

Chung quy vẫn là thấy được.

Tin nhắn mà anh đã thu hồi.

Anh đã hỏi hắn: [Nếu có một người con trai thích anh, anh có cân nhắc đến chuyện chấp nhận người ấy không? 】

Bình Luận (0)
Comment