Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 34

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Giống như một hòn đá rơi khỏi vách núi, vỡ tan thành từng mảnh]

—–o0o—–

 

Vào tuần thứ ba của tháng 10, Đại học Y khoa Đồng Tế tổ chức đại hội thể thao mùa thu.

Cũng như những năm trước, Trần Lạc Du không nộp đơn bất kì hạng mục nào. Anh từ đầu đã không có hứng thú với thể thao, mặc dù thời gian trước sức chịu đựng khi chạy đường dài của anh đã được cải thiện, nhưng gần đây không chạy nữa nên thể lực đã giảm sút.

Mà lý do khiến anh giảm sút cũng rất đơn giản.

Kể từ cuộc nói chuyện đêm đó kết thúc, anh chưa lần nào đi tìm Trần Phi Lân, Trần Phi Lân cũng không liên lạc với anh. Mặc dù lúc đó anh vẫn còn hơi dao động, nhưng sự khác thường ở tuần này đã thuyết phục anh.

Trần Phi Lân đã nhìn thấy tin nhắn anh thu hồi, và cũng hiểu khi anh nói anh không thích Thái Thơ Nghi. Nhưng người đó cũng không vạch trần, cũng không hỏi thêm điều gì nữa.

Ngay cả khi anh không có kinh nghiệm hẹn hò, anh cũng hiểu ý của Trần Phi Lân.

“Hắt xì!”

Quay đầu bịt mũi, Trần Lạc Du lấy khăn giấy ra, xì mũi, quay người lại tiếp tục gật gù mà nhìn màn hình ipad.

Sân vận động số 1 ở phía tây đang khí thế ngất trời vì trận đấu, tiếng bình luận của đài phát thanh cùng tiếng nhạc cuồng nhiệt vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường, ngay cả thư viện nơi anh đang ngồi cũng không tha.

Anh vặn to âm lượng của tai nghe, sau một lúc, vẫn cảm thấy tiếng đài phát thanh bên ngoài quá lớn, vì vậy anh đã nhấp vào Khốc Cẩu (1) phát ngẫu nhiên các bài hát của Châu Kiệt Luân.

(1) KuGou là một dịch vụ tải nhạc và phát nhạc trực tuyến của Trung Quốc được thành lập vào năm 2004 và thuộc sở hữu của Tencent Music. Đây là dịch vụ phát trực tuyến nhạc lớn nhất trên thế giới, với hơn 450 triệu người dùng hoạt động hàng tháng. KuGou là dịch vụ âm nhạc trực tuyến lớn nhất ở Trung Quốc.

 

Trước đây anh không mê nhạc của Châu Kiệt Luân, nhưng gần đây phát hiện có nhiều bài hát rất hay, không chỉ giai điệu bắt tai mà ca từ cũng rất cảm động.

Giống như bài hát “Tình yêu trước công nguyên” mà anh đang nghe bây giờ, lúc phát hành, anh chỉ mới 8 tuổi và đang học lớp 3 tiểu học. Bây giờ anh đã 22 tuổi, còn hơn hai năm nữa trước khi anh kết thúc thân phận sinh viên và đi làm trong bệnh viện.

Nghĩ đến cuộc sống tương lai của mình, anh không khỏi thở dài lần nữa.

Mặc dù khi tốt nghiệp bằng của anh sẽ là tiến sĩ, nhưng vẫn có thể tiến xa hơn. Vài ngày trước, Lưu Lệ Á đã nói chuyện với anh về kế hoạch và cuộc sống trong tương lai của anh, hy vọng anh sẽ không hành động theo cảm tính, nghiêm túc xem xét đề xuất học tập tại Edinburgh.

Lưu Lệ Á trong điện thoại ân cần dỗ dành anh, hiếm khi anh không phản kháng, nhưng anh không muốn đến trường mà mình muốn theo cách này.

Kỳ thật, trường đại học mà anh đang theo học được đánh giá là rất tốt ở Trung Quốc, với bằng tiến sĩ trực tiếp (2) 8 năm. Các giáo sư mà anh theo học cũng rất xuất sắc, nghiên cứu khoa học cùng luận văn cũng rất ổn. Chỉ cần thuận lợi tốt nghiệp là có thể vào bệnh viện Đồng Tế trực thuộc Đại học y khoa Đồng Tế, không cần phải làm ở bên ngoài. Hơn nữa, phương thức giảng dạy ở nước ngoài khác với ở Trung Quốc, nếu anh thực sự ra nước ngoài, sẽ mất một thời gian để làm quen.

(2) Sinh viên bỏ qua giai đoạn học sau đại học mà học thẳng lên tiến sĩ với tư cách là nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp khoá học đại học mới.

Anh nói ra những băn khoăn của mình, Lưu Lệ Á có thể hiểu, anh vẫn hy vọng mình có thể thử một lần, không cần lãng phí một cơ hội tốt như vậy.

Khi Châu Kiệt Luân trong tai nghe hát đến đoạn “Tình yêu anh trao em viết từ trước Công nguyêm, bị chôn sâu dưới đồng bằng Mesopotamia (3)“, anh lại hắt hơi.

(3) Đồng bằng Lưỡng Hà.

Anh đã bị cảm cúm bốn ngày rồi, các triệu chứng ngày càng nặng hơn, anh cũng rất sợ lạnh. Bên ngoài là trời nắng mười mấy độ, nhưng anh lại mặc chiếc áo khoác dày trốn trong thư viện.

Chung Hàng gọi điện thoại hỏi anh bữa trưa muốn ăn gì, y mua cho và mang tới.

Giọng mũi đặc sệt, anh yếu ớt nói rằng mình sẽ không ăn. Chung Hàng lại hỏi anh có muốn uống trà sữa không, anh cũng nói không, cúp máy lại tiếp tục vùi đầu giải đề. Nửa giờ sau, có người đặt túi trà sữa có Logo [Đơn Mỹ] vào tay anh.

Anh còn tưởng rằng Chung Hàng tới, không ngẩng đầu nói: “Không muốn uống, cậu mang cho Nam Nam đi.”

“Nam Nam có rồi.”

Người nọ thì thầm.

Ngay khi âm thanh đó lọt vào tai, anh giật mình quay lại để nhìn rõ người đứng phía sau mình.

Trần Phi Lân mặc đồng phục đen vàng của quán trà sữa, giống hệt như lần đầu tiên anh nhận trà sữa từ người đàn ông này ở sân thể dục, ngoại trừ đôi mắt của hắn lúc đó hoàn toàn khác.

Họ đã hiểu nhau nhiều hơn và có những bí mật không thể nói nên không còn thoải mái nhìn nhau mỉm cười.

Anh sửng sốt một hồi mới định thần lại, sau đó lại cúi đầu nhìn sách giáo khoa, nói: “Em không gọi trà sữa.”

Kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, Trần Phi Lân nói: “Chung Hàng gọi, ly này cho em.”

“Em không khát, anh vứt đi.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trần Lạc Du viết ghi chú bằng tiếng Anh, viết được hai chữ thì dừng lại, ngẩn người nhìn ngòi bút, nhất thời không nghĩ ra nên viết tiếp chữ gì.

Ngón tay cầm bút của anh có chút run lên, mũi bắt đầu ngứa ngáy, lại muốn hắt hơi, thầm mong người bên cạnh mau chóng đi đi. Trần Phi Lân dường như không cảm nhận được sự xấu hổ của anh, vẫn ngồi yên.

Giằng co một lúc, anh không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp trước, Trần Phi Lân không đi, anh đi. Nhưng khi đứng dậy thu dọn đồ đạc, anh vẫn không kìm được mà hắt hơi thêm hai cái nữa.

Thấy anh lấy khăn giấy ra lau mũi, quay lưng về phía mình, Trần Phi Lân hỏi: “Cảm nặng như vậy, đã đi bác sĩ chưa?”

“Đi rồi.” Trần Lạc Du nhàn nhạt đáp, nhét mấy quyển sách trải trên bàn vào trong túi vải, cầm lên muốn rời đi, liền nghe Trần Phi Lân nói: “Em ở lại đi, cửa hàng đang bận, tôi phải đi rồi.”

Giọng điệu của người nọ hơi trầm xuống, nói xong liền đứng dậy đi về phía lối ra, không nán lại quá lâu. Trần Lạc Du dừng tại chỗ, cho đến khi cảm nhận Trần Phi Lân đã đi ra cửa mới quay đầu lại.

Khi anh quay đầu lại, bóng dáng Trần Phi Lân vừa biến mất sau cánh cửa, anh chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng màu vàng nhạt mờ ảo, giống như những chiếc lá rụng bị gió thu thổi bay đi, như thể hắn chưa từng đến đây.

Anh lấy trà sữa trong túi ra, không giống như vị mát lạnh của mùa hè, cốc trà sữa này ấm áp. Nhân đậu đỏ và viên khoai môn bên trong rất nhiều, làm anh nhớ đến lần trước anh cũng ở trong thư viện, Trần Phi Lân đã đưa cho anh một cốc trà sữa có viết chữ “Du”.

Lúc đó anh cảm động bao nhiêu thì bây giờ anh lại mất mát bấy nhiêu.

Sau đại hội thể thao, bệnh cảm cúm của Trần Lạc Du cũng khá hơn nhiều. Nhưng mà chỉ có cơ thể khôi phục, còn tinh thần của anh vẫn không tốt lắm, mỗi ngày không phải đến lớp làm bài, thì cũng là nghe nhạc rồi ngủ, Chung Hàng mấy lần gọi anh đi ra ngoài chơi, đều bị anh từ chối, kể cả Chu Nham tới cũng không đi.

Chung Hàng cho rằng anh là vì chuyện Thái Thơ Nghi kia, vẫn luôn phàn nàn về việc Trần Phi Lân tại sao lại không có động thái gì chứ.

Trần Lạc Du không nói gì, nhưng bảo Chung Hàng đừng tìm Trần Phi Lân nữa, đừng làm phiền hắn vì những điều ngớ ngẩn.

Chung Hàng và Trần Phi Lân không hiểu rõ về nhau nên sau khi phàn nàn vài câu, y tập trung vào việc tìm cách khuyên nhủ anh. Cùng Chu Nham suy nghĩ, ngày 23 này là sinh nhật anh, họ quyết định tổ chức một bữa tiệc.

Chu Nham rất có kinh nghiệm trong việc vui chơi, sau khi đưa ra quyết định liền lập tức đi sắp xếp.

Để tạo bất ngờ cho Trần Lạc Du, họ không tiết lộ trước. Chiều ngày 23, Chung Hàng nói mời anh đi ăn lẩu để chúc mừng sinh nhật, anh không phản ứng gì cho đến khi xe taxi lái đến một khách sạn năm sao ở khu vực gần sông Hán Khẩu (4) . Anh bị Chung Hàng kéo lên tầng 27, đẩy cánh cửa của Hengkong Bar ra.

(4) Bãi sông Hán Khẩu, nằm ở quận Giang An, thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, có diện tích 1,6 triệu mét vuông, tiếp giáp với đại lộ Diên Giang, đối diện với sông Dương Tử. Tạo thành một nét duyên dáng độc đáo trong khu vực trung tâm thành phố Vũ Hán.

Địa điểm ở đây là do Chu Nham chọn, ngoài việc sắp xếp bữa tiệc ở bên ngoài, cậu còn tìm một đội đầu bếp đặc biệt để chuẩn bị bữa tối sinh nhật.

Bình thường Trần Lạc Du sẽ không tới nơi này vui chơi, Chu Nham vì để anh vui vẻ cũng mất khá nhiều tiền. Ngoại trừ một vài người bạn quen biết chung, còn lại hơn chục cô gái nóng bỏng với dáng người chuẩn, người nào cũng trang điểm đậm và mặc váy lụa đen.

Trần Lạc Du vừa đến, liền trở thành ngôi sao của bữa tiệc, các cô gái vây quanh anh, vui đùa ầm ĩ đi vào sân thượng phía bên phải của quán bar. Nơi đây bày một cái bàn lớn, trên khăn trải bàn màu đỏ rượu vang bày hơn 30 món ăn tinh xảo, có món ăn Đông Nam Á, có món ăn Pháp và Tây Ban Nha.

Hai đầu bếp đội mũ cao đứng ở một góc nướng BBQ chuẩn bị thịt trong khi những người phục vụ rót rượu. Chu Nham đi đến trước mặt Trần Lạc Du, đưa cho anh một bó bách hợp trắng bó cùng hoa hồng màu champagne, nói với anh: “Chúc mừng sinh nhật.”

Vừa vào cửa Trần Lạc Du đã rất kinh ngạc, giờ phút này vẫn còn hơi choáng ngợp, nhưng nhìn thấy Chu Nham đưa hoa và một chiếc bánh hình vuông 22 inch trên kệ bên cạnh, anh mới thực sự cảm nhận được hôm nay là sinh nhật của mình.

Khi anh nói lời cảm ơn, Chu Nham đã ôm lấy anh, Chung Hàng ở bên cạnh nhìn thấy anh cuối cùng cũng mỉm cười, tiến tới ôm anh, sau đó kéo anh ngồi xuống.

Chu Nham đã tìm tới hơn chục cô gái, có cả người mẫu, họ đều giỏi tạo bầu không khí, nhanh chóng hâm nóng không khí ở hiện trường, kết hợp với âm nhạc, thức ăn và rượu vang, tâm trạng của Trần Lạc Du nhanh chóng thả lỏng, liên tiếp nâng cốc.

Tửu lượng của anh ở mức trung bình, rượu tối nay toàn là rượu vang đỏ và rượu ngoại, ăn được nửa chừng thì bắt đầu thấy váng đầu, anh dựa lưng vào ghế nhìn người khác uống. Chu Nham thường những dịp này rất thích chơi, nhưng tối nay cậu vẫn cho người đứng đầu sinh nhật mặt mũi, ngồi bên cạnh anh nhìn những người khác nhảy múa vui vẻ, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho anh, hoặc ghé vào lỗ tai nói chuyện với anh.

Chung Hàng gọi Nam Nam tới, lúc cắt bánh, mọi người vây quanh bàn, khuôn mặt được ánh nến chiếu rọi, khóe miệng không ngừng nở nụ cười. Sau khi Chu Nham hát bài chúc mừng sinh nhật, anh thổi nến, lấy dao cắt bánh kem làm đôi trong tiếng reo hò, sau đó người phục vụ đến giúp chia bánh kem.

Họ có lớp học vào sáng hôm sau, vì vậy không thể chơi quá muộn, bữa tiệc kết thúc lúc mười giờ tối.

Chung Hàng tiễn Nam Nam nên đi trước, trong khi Trần Lạc Du ngồi xe của Chu Nham. Tài xế lái thay lái về phía trước, Chu Nham ngồi song song ở ghế sau với anh, hỏi anh tối nay có vui không?

Anh đã hơi choáng vì uống rượu, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Nghe thấy Chu Nham hỏi, anh ngây ngô cười, giơ ngón tay ra hiệu, nói anh rất hạnh phúc, đã lâu không có vui như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt say lờ đờ của anh, Chu Nham muốn đến gần hơn, nhưng lúc này tài xế đã đạp phanh, Chu Nham nhanh chóng đỡ lấy Trần Lạc Du đang muốn ngã về phía trước, rồi thuận thế ôm anh vào lòng.

Trần Lạc Du dựa vào vai Chu Nham, động tác cùng góc độ tương tự, khiến anh nhớ tới hình ảnh cách đây không lâu. Những cảm xúc phấn khích cả đêm giống như một hòn đá rơi khỏi vách núi, vỡ tan thành từng mảnh.

Anh không cười nổi nữa, nhìn chằm chằm cảnh đường phố không ngừng lùi xa ngoài cửa sổ, khuôn mặt mà anh nhớ nhất hiện ra trước mắt.

Nhìn thấy anh yên lặng dựa vào trong ngực mình, Chu Nham không nhịn được nữa, nhân lúc anh còn đang lơ đãng cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng anh.

Trần Lạc Du giật mình quay mặt đi, phát hiện bóng lưng Chu Nham đã hoàn toàn bao phủ lấy mình, ánh mắt vẫn dán chặt vào môi anh.

Anh không thể tin được, khi Chu Nham chuẩn bị hôn lần nữa, anh nghiêng đầu, đẩy Chu Nham sang một bên, anh cũng nghiêng sang một bên theo quán tính, đầu “Bụp” một tiếng đập vào cửa xe.

Anh không quan tâm đến cơn đau nữa, hỏi Chu Nham đang làm gì!

Chu Nham sau khi bị đẩy như vậy đã khá tỉnh táo, nghĩ chuyện đã phát triển đến mức này, không thể che đậy nó bằng một trận say rượu, vì vậy cậu chỉ có thể thẳng thắn nói: “Như những gì cậu nhìn thấy.”

“Lạc Du, thật ra, tôi nghĩ. . .”

“Dừng xe!”

Cắt ngang lời Chu Nham, Trần Lạc Du vỗ mạnh vào ghế trước, tài xế giật mình, bật đèn xi nhan tấp vào lề.

Hất tay Chu Nham ra, Trần Lạc Du mở cửa đi xuống, loạng choạng mấy bước liền lui về phía sau. Khi Chu Nham đuổi theo anh ra ngoài, anh đã vẫy dừng một chiếc taxi, khi tài xế hỏi anh đi đâu, anh gần như theo bản năng nói ra “Cổng phía Nam đại học Công an”.

Bình Luận (0)
Comment