Edit: Ji
[Có phải với ai anh cũng tốt như vậy?]
—–o0o—–
Sau khi vào phòng tắm, Trần Phi Lân khóa cửa, đặt quần áo sạch để vào giỏ cạnh cửa, đóng cửa sổ, rèm nhựa chống nước cũng kéo lên.
Phòng tắm nền là xi măng, dưới vòi đặt hai chậu gỗ sẫm màu, bên cạnh là khu vực tắm vòi hoa sen, trên tường đỡ một vòi hoa sen inox còn rất mới, ống thoát nước nối với bình đun nước điện ở trong góc.
Trần Phi Lân lấy một chiếc ghế đẩu nhựa cao hình vuông đặt cạnh vòi hoa sen, xắn tay áo nhắc nhở Trần Lạc Du: “c** q**n áo ra treo sau cửa, rồi lại đây ngồi.”
Trần Lạc Du mở khóa áo khoác của mình, do dự khi treo nó lên. Trong áo khoác chỉ có một chiếc áo hoodie, nếu cởi nó ra, anh sẽ tr*n tr** trước mặt Trần Phi Lân.
Nhưng anh cũng không phải là người hay ngượng ngùng, kéo vạt áo hoodie cởi, vừa mới lộ đầu ra, liền nghe Trần Phi Lân nói: “Cái này không cần cởi, cứ mặc đi, trời lạnh.”
Anh lại mặc lại áo, có chút xấu hổ đi tới ngồi xuống, nhìn Trần Phi Lân dội toàn bộ nước lạnh từ vòi hoa sen vào bồn, nói với anh: “Cúi xuống nhắm mắt lại.”
“Cứ như vậy gội?” Anh thắc mắc: “Liệu có làm ướt quần áo không?”
“Không có việc gì, lát nữa anh giúp em giặt quần áo, cả người em đều bẩn rồi”.
“Vậy ngày mai em mặc cái gì?”
“Mặc của anh.”
Trần Lạc Du nhắm mắt lại, cảm giác được dòng nước ấm chảy qua đầu, ngón tay Trần Phi Lân xoa nhẹ tóc anh, sau đó bóp một ít dầu gội đầu Bee & Flower (1) trên sàn nhà, mùi thơm xông vào lỗ mũi.
(1) Bee & Flower là một thương hiệu rất lâu đời có tuổi đời hàng thế kỷ của Trung Quốc, dầu gội này thu hút được nhiều người tiêu dùng bởi giá cả phải chăng và chất lượng tuyệt vời.
Mùi không quá hắc, Trần Phi Lân vừa xoa bọt vừa lau nước trên mi mắt, anh lặng lẽ nhìn đôi chân trước mặt.
Trần Phi Lân cũng đi dép lê giống anh, quần bò xắn lên đến đầu gối, những đường cong cơ bắp trên đôi chân đã lâu không được nhìn thấy. Anh cảm thấy ngứa ngáy, cởi dép ra, đặt chân lên mu bàn chân của Trần Phi Lân.
Màu da của anh trắng hơn nhiều so với Trần Phi Lân nên đặt cùng nhau khác biệt rất rõ ràng. Anh cử động các ngón chân, nhấc chân phải lên đùa giỡn cọ vào bắp chân của Trần Phi Lân.
Người phía trên dừng lại, anh tưởng rằng Trần Phi Lân sẽ ngăn cản anh, nhưng người ấy cũng không nói lời nào, tiếp tục gội đầu. Anh cứ tự mình cọ để tiêu khiển, sau khi bọt trên đầu được rửa sạch, Trần Phi Lân lấy khăn lau nước trên tóc và tai, rồi nâng mặt anh lên.
Trên mặt anh dính đầy nước, nhắm mắt lại muốn chờ Trần Phi Lân lau đi, nhưng môi lại nóng lên. Mở mắt ra, Trần Phi Lân cúi xuống hôn anh.
Hé mở đôi môi, anh để người nọ tiến thẳng vào trong, lại trải nghiệm một nụ hôn nóng bỏng và ẩm ướt giống với nụ hôn dưới gốc cây. Tận đến khi không thở nổi mới buông anh ra, giúp anh lau khô mặt, lại ngồi xổm xuống xỏ dép, đứng dậy nói: “Nước nóng mỗi lần có thể tắm khoảng nửa giờ, tắm xong nhớ mặc quần áo luôn, ở đây gần núi, tắm xong sẽ rất lạnh”.
Anh nắm tay Trần Phi Lân, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, khàn giọng nói: “Tay của em bó thành thế này, tắm cũng không tiện, anh đã làm chuyện tốt thì cũng nên làm đến cuối cùng?”
Trần Phi Lân nhìn anh, trong mắt hắn một chút suy nghĩ khác cũng không có, ngược lại càng khiến động cơ không trong sáng của anh lộ rõ. Hắn cúi đầu nói: “Quên đi, để em tự mình làm”.
Anh tự an ủi trong lòng, đây là nhà của Trần Phi Lân, bọn họ mới ở bên nhau, thân thiết nhanh như vậy thật sự không thích hợp.
Trần Phi Lân không nói gì, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu ướt sũng của anh, dịu dàng nói: “Được, vậy em tự mình tắm, nếu băng gạc bị ướt, anh sẽ thay cho em.”
Người nọ nói xong liền đi ra ngoài, thậm chí còn chu đáo giúp anh khóa cửa lại. Nhìn miếng vải chống nước dán ở cửa phòng tắm, anh vươn tay vỗ vỗ mặt mình, sau đó đứng dậy c** q**n áo.
Có một hộp xà phòng bên cạnh dầu gội đầu Bee & Flower, Trần Lạc Du đã từng tắm trong ký túc xá của Trần Phi Lân, anh không xa lạ với việc sử dụng xà phòng, chỉ là anh nhớ tới chai sữa tắm mà anh chưa mua. Đợi quay lại trường, anh nhất định mua một bộ chăm sóc da cho Trần Phi Lân, để người này trên người cũng có mùi mà anh thích.
Trần Lạc Du tắm gần nửa giờ, nước nóng làm làn da của anh ửng đỏ, trong hơi nước mờ mịt anh thoải mái ngáp một cái, cơ hồ không muốn tắt nước. Đến khi anh mặc bộ đồ ngủ, sấy tóc rồi đi ra, đúng lúc nhìn thấy Trần Sơ Yến lên lầu, đưa cho anh ly nước trong tay: “Anh Lạc Du, anh uống đi.”
Trần Lạc Du nhìn một chút, hỏi: “Đây là nước cam?”
“Vâng, là loại nhà em trồng, anh em vừa rồi lấy mấy quả vắt cho anh uống.” Trần Sơ Yến cười nói: “Nước cam đặt trong nước nóng một lúc nên sẽ không lạnh, anh uống thử đi.”
Trần Lạc Du nhấp một ngụm, không những không lạnh mà còn rất ngọt. Anh lại hỏi: “Anh em còn ở dưới lầu không?”
“Có, anh ấy đang dọn dẹp, lát nữa anh ấy sẽ lên.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Anh Lạc Du, em không nói chuyện nữa, em còn bài tập chưa làm xong, anh đi ngủ sớm một chút.”
Trần Sơ Yến vòng qua Trần Lạc Du đi vào trong, đi được hai bước, cô dừng lại và nhắc nhở anh: “Nếu anh không lên giường ngay thì nên mặc áo khoác vào, buổi tối rất lạnh, anh rất dễ bị cảm lạnh”.
Cùng Trần Sơ Yến chúc ngủ ngon, Trần Lạc Du liếc hướng cầu thang, do dự một chút giữa xuống lầu tìm Trần Phi Lân hay là chui vào trong chăn, cuối cùng trở lại phòng tắm, mặc áo khoác, đi xuống cầu thang.
Đèn tầng một không bật, không gian tối tăm thậm chí không nhìn rõ cầu thang, anh chống tay vào tường chậm rãi đi xuống, đi về phía trong góc nơi duy nhất có ánh sáng.
Đẩy cửa bếp ra, anh nhìn thấy người nọ đang đứng rửa thớt bên bồn rửa.
Đèn trong phòng bếp không sáng lắm, ánh trăng bên ngoài bao phủ khung cửa sổ, đổ bóng xuống đất, còn chiếu sáng bồn rửa bên cạnh, để Trần Lạc Du nhìn thấy chiếc máy ép trái cây thô xơ còn chưa kịp dọn dẹp.
Máy ép trái cây này là thủ công, Trần Lạc Du khi còn nhỏ đã nhìn thấy bà ngoại sử dụng nó vắt nước cam, nó khá tốn sức. Sau đó, khi máy ép trái cây bằng điện ra đời, bà anh đã mua một chiếc hoàn toàn tự động, anh không bao giờ nhìn thấy loại máy ép trái cây này nữa.
Đi phía sau Trần Phi Lân, anh vươn tay ôm eo người nọ.
Cảm giác được anh đem mặt vùi vào bả vai của mình cọ cọ, Trần Phi Lân hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao”. Trần Lạc Du lắc đầu: “Tự nhiên muốn hỏi anh một câu”.
Đóng lại vòi nước, Trần Phi Lân cầm lấy giẻ lau bên cạnh: “Em hỏi đi.”
“Có phải với ai anh cũng tốt như vậy?”
Sau khi lau sạch nước trên thớt, Trần Phi Lân trả lời: “Tất nhiên là không”.
“Vậy tại sao lại là em?”
Trần Lạc Du nghiêng đầu nhìn mặt Trần Phi Lân, anh biết câu hỏi này có chút nhàm chán và ngớ ngẩn, nhưng anh rất muốn biết đáp án.
Khi anh biết lòng tốt của Trần Phi Lân dành cho anh không phải là bạn bè hay em trai, tất cả những giác quan của anh đều được phóng đại.
Anh nắm lấy mu bàn tay đỏ ửng của Trần Phi Lân, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá này.
Gia đình Trần Phi Lân có bình đun nước điện nhưng nhà bếp vẫn sử dụng vòi bình thường. Nhiệt độ ở vùng núi thấp, nước lạnh buốt vào mùa đông. Anh nắm hai tay Trần Phi Lân trong lòng bàn tay, chậm rãi xoa xoa, rồi lại lấy miệng thổi hơi nóng.
Trần Phi Lân cúi đầu nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Em còn nhớ cái đêm anh đến đồn cảnh sát lấy lời khai không?”
Trần Lạc Du gật đầu.
“Em đêm đó” Trần Phi Lân dừng một chút: “Rất tốt.”
“Rất tốt?”
“Ừm, em khiến anh cảm thấy sau này có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không phải một mình đối diện nữa”.
Trần Lạc Du giật mình: “Cho nên từ hôm đó anh đã thích em sao?”
Trần Phi Lân cười nói: “Không nhanh như vậy, nhưng nó là sự khởi đầu.”
Lần này Trần Lạc Du đã hiểu, giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy Trần Phi Lân trong phòng thay quần áo của bể bơi, tình cảm đó lặng lẽ bén rễ.
Chỉ là anh cảm thấy không chân thật, dù sao tất cả cũng quá may mắn với anh.
Anh nghiêng người dựa vào thành bồn rửa, đưa nửa ly nước cam qua. Trần Phi Lân cầm ly uống hai ngụm, thấy anh nhìn mình, liền liếc về hướng cửa bếp, nghiêng người về phía anh, đút nước cam vào trong miệng.
Trần Lạc Du vội vàng tiếp được, phần lớn trượt xuống cằm, cổ rồi xuống xương quai xanh.
Chạm vào gáy anh, Trần Phi Lân l**m sạch chất lỏng ngọt ngào. Cơ thể của anh khẽ run, ngón tay cũng nắm lấy tóc sau đầu Trần Phi Lân, có chút dùng sức đè xuống.
Mãi cho đến khi nghe được tiếng th* d*c không thể kìm chế truyền tới, Trần Phi Lân mới dừng lại, hôn lên khoé mắt anh: “Em lên trước đi, dùng khăn nóng lau khô, anh dọn dẹp xong sẽ lên.”
Trần Lạc Du ngực phập phồng, hai bên gò má rồi đến lỗ tai đều rất nóng, không dám nhìn ánh mắt của Trần Phi Lân, xoay người đi lên. Nhìn bóng lưng của anh, Trần Phi Lân chống tay lên bồn rửa mặt, nhưng trước mắt hắn lại hiện lên vẻ mặt chưa thoả mãn vừa rồi của anh.
Sau khi nằm xuống giường, Trần Lạc Du cầm điện thoại lên, cuối cùng mở Wechat đọc tin nhắn.
Anh đầu tiên là mở tin nhắn của Chung Hàng, buổi sáng hôm nay khi ra khỏi cửa anh không nói cho Chung Hàng biết sẽ đến tìm Trần Phi Lân. Bây giờ đã rất muộn, anh nói ở nhà có chuyện nên tối nay sẽ không về ký túc xá.
Chung Hàng trả lời bằng biểu tượng cảm xúc OK, đồng thời gửi tin nhắn giọng nói kể lể với anh, nói rằng hôm nay y cãi nhau với Nam Nam, vốn muốn tìm anh đi uống rượu.
Tình cảm của Chung Hàng và Nam Nam rất tốt, họ chưa bao giờ đỏ mặt cãi vã, vì vậy Trần Lạc Du hỏi y sao họ lại cãi nhau?
“Có quá nhiều ngày kỷ niệm đối với phụ nữ” Chung Hàng phàn nàn: “Tôi quên mất ngày kỷ niệm 100 ngày hẹn hò, cô ấy liền trở mặt với tôi, cơm không thèm ăn đã bỏ đi, để tôi một mình ở Thạch Sơn Thuỷ phải ăn hai phần bít tết lớn, giờ no căng đây này”.
Trần Lạc Du không xác định được ai đúng ai sai trong chuyện này, lập trường khác nhau, quan điểm khác nhau, đành phải an ủi Chung Hàng vài câu, bảo y đừng nhỏ mọn như vậy, mua món quà dỗ dành là ổn.
“Nếu cần thiết, vậy đợi cậu về giúp tôi chọn.” Chung Hàng thở dài.
“Vậy chờ tôi về rồi nói.” Trần Lạc Du không biết ngày mai có thể đi hay không, dự định chờ Trần Phi Lân lên, hỏi hắn tiếp theo sắp xếp thế nào.
“À, đúng rồi” Chung Hàng đổi chủ đề, nói lảm nhảm gì đó: “Cậu có quen biết bạn bè của Chu Nham không? Tên này có phải cũng thất tình không? Chơi điên cuồng như vậy à?”
Hai ngày nay, Trần Lạc Du không có tâm trạng xem vòng bạn bè, nên cũng không biết Chu Nham đăng cái gì. Thấy anh không trả lời, Chung Hàng tiếp tục nói: “Hai người quan hệ tốt như vậy, không nói gì với cậu sao?”.
“Không có.” Trần Lạc Du thản nhiên đáp, nghe Chung Hàng muốn nói thêm, liền tìm cớ cúp điện thoại.
Nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ một chút, anh mở vòng bạn bè, tìm cái Chung Hàng vừa nói.
Đó là bức ảnh Chu Nham và một thanh niên khoác vai nhau, mặt đối mặt cười trong bể bơi. Kèm theo đó là biểu cảm emoji của hai người.
Bức ảnh này được chụp vào ban đêm, độ phơi sáng (2) cao khiến mọi thứ xung quanh trở nên hư ảo, chỉ có hai người để ngực trần ở giữa ống kính là rõ nét.
(2) Phơi sáng (Exposure) là một thuật ngữ trong nhiếp ảnh chỉ lượng ánh sáng mà cảm biến nhận được trong quá trình chụp một bức ảnh. Đây là yếu tố quyết định đến độ sáng tối của bức ảnh, đánh giá bức ảnh có bị thừa sáng hoặc thiếu sáng không.
Nhìn vào đôi mắt dường như say rượu của Chu Nham, Trần Lạc Du tự hỏi liệu cậu ta có đang dùng bức ảnh này để ám chỉ về xu hướng tính dục thực sự của mình hay không, dù sao thẳng nam như Chung Hàng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Thời điểm anh đang nhìn bức ảnh, có tiếng bước chân đi lên lầu, sau đó cửa bị đẩy ra, Trần Phi Lân bước vào.
Người nọ cầm chiếc túi ni lông màu trắng từ lúc tối, đi đến bên giường ngồi xuống, sau khi thay thuốc cho anh xong, hắn nói: “Anh còn phải tắm, quần áo cũng giặt luôn, buồn ngủ thì đi ngủ trước đi.”
“Không buồn ngủ.” Trần Lạc Du đặt điện thoại xuống, đưa một tay khác cho Trần Phi Lâm nắm, cười nói: “Chờ anh xong việc rồi cùng nhau ngủ”.
Trần Phi Lân cũng cười với anh: “Vậy anh sẽ tắm nhanh.”