Edit: Ji
[Trong ánh mắt anh chỉ còn lại người trước mắt, người ấy cũng đang nhìn anh.]
—–o0o—–
Tuy nói phải đợi Trần Phi Lân mới ngủ, nhưng tối hôm qua Trần Lạc Du hầu như không ngủ chút nào, nằm xuống không bao lâu, mí mắt bắt đầu đánh nhau, điện thoại đập vào mặt. Khi Trần Phi Lân đẩy cửa lần nữa đi vào, hắn thấy anh đá một góc chăn ra, ôm gối vào trong ngực, quay mặt vào tường không nhúc nhích.
Đi tới giúp anh đắp chăn, Trần Phi Lân trở lại bàn, sau khi đọc tin nhắn điện thoại một lúc liền cắm sạc, đặt báo thức lúc năm giờ.
Lúa ở nhà đã gặt gần hết, còn gần trăm cây cam chưa hái, xin nghỉ dài ngày bên trường không dễ nên hai ngày nay phải hái trước những quả chín.
Sau khi đóng chặt khe cửa sổ, Trần Phi Lân đi đến bên giường nhìn người đang ngủ.
Hắn không bao giờ nghĩ ở nhà sẽ có một người khác ngủ cùng hắn trên chiếc giường này, người này lại là Trần Lạc Du.
Vén chăn lên, Trần Phi Lân nằm xuống.
Hắn kéo chiếc gối mà Trần Lạc Du đang ôm ra, động tác mặc dù rất nhẹ, nhưng vẫn làm đối phương tỉnh giấc.
Trần Lạc Du dụi dụi mắt hỏi: “Xong chưa?”
“Ừm” sờ sờ dấu vết bị gối đè lên trên mặt Trần Lạc Du, Trần Phi Lân muốn nằm xuống, nhớ tới đèn còn chưa tắt, lại xuống giường.
“Tạch” một tiếng, trong phòng chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ đối diện xuyên qua, mơ hồ có thể nhìn thấy ngọn núi phía xa xa.
Sau khi nằm xuống, người bên cạnh liền quấn lấy hắn, tay chân ôm chặt sau lại cảm thấy không thoải mái, nói: “Anh trai, chúng ta thương lượng chút chuyện được không?”
Trần Lạc Du lại dùng từ “Anh trai”, Trần Phi Lân cười hỏi anh: “Em lại đang suy nghĩ cái gì?”
“Anh để em gối lên cánh tay của anh được không?” Anh tựa cằm vào ngực Trần Phi Lân, đôi mắt trong sáng giống như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ xa xa: “Vai của anh cứng, dựa vào sẽ chọc vào mặt em.”
Véo khuôn mặt nhẵn nhụi, còn chưa đợi anh kêu đau, Trần Phi Lân đã duỗi thẳng cánh tay phải, đặt lên gối.
Thoả mãn nằm xuống, anh tiếp tục hỏi: “Anh ở nhà mỗi ngày đều bận như vậy?”
“Đại khái là vậy. Mấy hôm nữa thu hoạch lúa sẽ còn bận hơn”.
Đưa tay xuống nắm lấy tay trái Trần Phi Lân, Trần Lạc Du trầm mặc một lát mới nói: “Anh định ở nhà mấy ngày?”
“Khoảng hai ba ngày.”
“Em có thể ở đây chờ anh rồi cùng nhau trở về không?”
Trần Phi Lân xoa xoa mái tóc sau gáy của Trần Lạc Du: “Muốn ở lại thì ở lại, nhưng ban ngày anh rất bận rộn, không có thời gian ở bên em.”
“Em giúp anh” Trần Lạc Du ngẩng đầu, để Trần Phi Lân nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mình: “Cái gì em có thể làm?”
Cầm lấy tay phải có vết thương, Trần Phi Lân cười hỏi: “Em muốn làm gì? Đưa cơm nước cho anh?”
Nhíu mày bất mãn nói: “Chỉ là một vết thương nhỏ, không phải tại anh quấn thành như vậy sao? Hơn nữa, em cũng không vô dụng như anh nghĩ.”
“Vấn đề không phải là hữu dụng hay vô dụng.” Trần Phi Lân giải thích với anh: “Anh sợ em lại bị thương. Ngày mai và ngày kia anh sẽ đi hái cam, phải leo lên cây.”
“Em có thể trèo cây. Khi em còn nhỏ, em leo xà đơn rất giỏi.”
Thấy anh muốn giúp mình như vậy, Trần Phi Lân cũng không từ chối nữa, ấn gáy anh để anh nằm xuống: “Vậy em ngủ đi, mai còn dậy sớm.”
Nằm ở trong ngực Trần Phi Lân một lúc, Trần Lạc Du ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Anh thật sự ngủ?”
Trần Phi Lân nhắm mắt lại, không nhúc nhích: “Ừ.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Trần Lạc Du oán hận nằm xuống, trở mình, quay lưng về phía Trần Phi Lân, không động đậy.
Anh vừa rồi rất buồn ngủ, nhưng bây giờ anh lại rất tỉnh táo. Nhìn chằm chằm bức tường lốm đốm trước mặt, anh tự nhắc nhở m*nh tr*n Phi Lân rất mệt, anh không nên trì hoãn việc nghỉ ngơi của người ấy.
Anh nhắm mắt lại, nằm hồi lâu vẫn chưa thấy buồn ngủ, không khỏi quay đầu nhìn người sau lưng, sau đó lại quay người tiếp tục ngủ, một lúc lâu mới hơi động đậy.
Ý định ban đầu của anh là không muốn đánh thức Trần Phi Lân, nhưng người bên cạnh lại có phản ứng, xoay người đặt cánh tay lên eo anh.
Lồng ngực Trần Phi Lân áp vào lưng anh, hơi thở phả vào tai anh, cảm xúc ấm áp lại khơi dậy chỗ nào đó, anh nghe thấy tim mình đập nhanh hơn.
Anh tiến lên một chút, muốn tạo khoảng cách, lại bị người phía sau giữ chặt bụng dưới, không cho anh động. Trần Phi Lân kề sát và thì thầm vào tai anh: “Vừa rồi không phải buồn ngủ sao? Sao bây giờ lại không buồn ngủ?”
Giọng nói trầm thấp giống như con kiến chui vào lỗ tai, ngứa đến mức suýt chút nữa run lên, khiến anh không thể không dùng sức túm chặt lấy ga trải giường phía dưới, sau đó dùng một tay lật người hắn lại, đặt nụ hôn lên môi người đó.
Bóng đêm nặng nề như mặt hồ, yên lặng vây quanh lẫn nhau, trong ánh mắt anh chỉ còn lại người trước mắt, người ấy cũng đang nhìn anh.
Trần Phi Lân cúi đầu, chậm rãi m*t lấy bờ môi anh, đợi anh hé răng rồi mới xâm nhập. Trong sự quấn quít nóng ẩm của môi và lưỡi, ngực anh nhói lên, anh buông lỏng ngón tay khỏi ga giường để túm lấy lưng Trần Phi Lân, dần dần phát ra tiếng th* d*c không thể kìm nén nổi.
Trong cơn mê man, Trần Lạc Du nhớ lại Trần Phi Lân nói nhà họ cách âm rất kém, điều này có đánh thức người nhà Trần Phi Lân không?
Ý thức hỗn loạn chỉ giãy giụa một lúc rồi trầm luân, anh ngửa cổ lên và giật mình khi Trần Phi Lân hôn vào hầu kết của anh.
Giường gỗ khẽ phát ra tiếng động, chăn bông trên người Trần Phi Lân cũng từ vai trượt xuống eo, hơi lạnh trong không khí k*ch th*ch lỗ chân lông, nhắc nhở hoàn cảnh hiện tại của bọn họ.
Bất đắc dĩ vùi vào trong ngực anh, một lúc sau Trần Phi Lân mới ngẩng đầu lên. Trần Lạc Du cũng bình tĩnh lại, hoàn cảnh mờ ám vừa rồi khó có thể che đậy cảm xúc, Trần Phi Lân nằm nghiêng ở bên cạnh anh, lại để anh gối lên cánh tay.
Họ đều đang ở độ tuổi củi khô dễ bốc lửa, nên việc nằm trên giường mà hôn nhau là quá k*ch th*ch đối với những người thiếu kinh nghiệm. Trần Phi Lân ghé vào tai anh một lúc, thì thầm: “Khá hơn chưa?”
Gò má anh còn rất đỏ, khẽ “Ừm” một tiếng, mở to hai mắt nhìn Trần Phi Lân: “Anh thì sao?”
Trần Phi Lân cười nhìn anh: “Cũng không dễ mất khống chế như vậy.”
Anh hiểu ý của Trần Phi Lân, cảm thấy mặt mình ngày càng nóng hơn, không dám đối mặt với Trần Phi Lân, vùi mặt vào cổ người đàn ông.
Hai người mặt đối mặt ôm nhau, nhưng ngầm giữ khoảng cách dưới thắt lưng, Trần Phi Lân vuốt tóc anh, hỏi: “Ngủ sao?”
“Ừm” anh ôm eo Trần Phi Lân thật chặt: “Ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Lần này Trần Lạc Du ngủ rất say, đến giữa trưa hôm sau Trần Sơ Yến gõ cửa, bảo anh xuống ăn cơm.
Nhìn chằm chằm vào bức tường bong tróc trước mặt, anh ngẩn người một lúc mới nhớ ra đây là phòng của Trần Phi Lân.
Sau khi liếc nhìn đồng hồ trên tường, anh đột ngột ngồi dậy. Trong phòng không có ai, trên chiếc ghế đẩu vuông cạnh giường có một bộ quần áo thể thao sạch sẽ sẫm màu do Trần Phi Lân chuẩn bị cho anh.
Anh vội vàng mặc q**n l*t vào, rồi lại mặc áo khoác, Trần Sơ Yến đợi anh ở ngoài cửa, thấy anh đi ra, cô chỉ vào phòng tắm tối hôm qua: “Anh trai em đã chuẩn bị bàn chải đánh răng và khăn cho anh. Nếu anh cảm thấy nước quá lạnh, thì lấy nước trong vòi hoa sen, cái màu trắng là chậu rửa mặt của anh trai em.”
Trần Sơ Yến đang làm cơm trưa, nói xong liền đi xuống lầu, Trần Lạc Du ngăn lại: “Anh em đâu?”
“Anh ấy và ba em sáng sớm đã đến vườn cam để làm việc, sẽ sớm trở về.”
Trần Sơ Yến nhắc nhở anh: “Anh Lạc Du, anh đi rửa mặt trước đi, bữa trưa hôm nay món ăn không có ớt cay, anh nhất định ăn được.”
Trần Lạc Du nói “Được”, sau khi vệ sinh sạch sẽ, anh trở về phòng, dùng điện thoại di động gọi cho Trần Phi Lân, nghe giọng nói của người ấy mang theo ý cười: “Tỉnh rồi?”
“Sao anh không đánh thức em?” Trần Lạc Du tức giận nói: “Đã đồng ý để em giúp anh.”
“Thấy em ngủ say như vậy, anh cũng không nỡ gọi em dậy.”
“Vậy mấy giờ anh dậy?”
“Năm giờ.”
Trần Lạc Du dừng một chút, nói: “Được, vậy bao giờ anh về?”
“Sắp về rồi”.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Lạc Du đi xuống lầu. Tivi trong phòng khách đang chiếu một bộ phim chiến tranh kháng Nhật bằng tiếng Hồ Nam, mẹ của Trần Phi Lân ngồi bên chiếc bàn tròn, có ba cái sọt lớn dưới đất, đang phân loại cam đã hái.
Thấy anh đi xuống, mẹ Trần vẫy tay với anh, ra hiệu anh ngồi xuống cạnh bà.
Trần Lạc Du đi tới giải thích: “Con chào dì, thật ngại quá, con ngủ đến tận giờ mới dậy.”
“Không sao, Phi Lân nói hôm qua con phải ngồi xe cả ngày nên cần ngủ thêm.” Mẹ Trần cười nói, đưa cho anh bánh hoa quế (1) thơm ngào ngạt trên bàn: “Thử đi, là dì tự làm, thơm ngon hơn ngoài hàng.”
(1) Hoa quế: Tên khoa học là Osmanthus là tên chung của một loại cây thường được gọi là ô liu thơm. Nó là một loại cây bụi mọc thẳng, có hoa thơm ngọt, thường được sử dụng làm thuốc thảo dược, bánh kẹo và hương liệu.
“Cám ơn dì.”
Anh gắp một miếng ăn, quả nhiên ngọt mà không ngấy, hương hoa quế cũng rất nồng. Thấy anh hai ba miếng đã ăn xong, mẹ Trần bảo anh lấy thêm một ít, lúc này Trần Sơ Yến bưng bát đũa sạch sẽ đi ra, khi đặt xuống bàn thì nghe thấy tiếng động mở cổng, vui vẻ nói: “Ba cùng anh đã về, có thể ăn cơm”.
Trần Lạc Du đi đến bên cửa sổ nhìn thấy cha Trần ở cổng dọn dẹp, Trần Phi Lân đi bên cạnh mang theo hai sọt cam lớn. Anh mở cửa đi ra ngoài, đến nơi thì phát hiện Trần Phi Lân đang đặt những quả cam trên mặt đất ở căn phòng nhỏ phía sau, bên trong đã có sẵn vài sọt cam lớn.
“Đều là hái buổi sáng sao?” Trần Lạc Du hỏi.
Trần Phi Lân đem đòn gánh dựng lên tường, quay sang anh nói: “Ừ, có muốn ăn không?”
“Không ăn”
Anh đến xem đôi tay của Trần Phi Lân, chúng đỏ bừng vì lạnh, phủ đầy bụi và có vài vết lằn, có vẻ như họ đã cầm kéo quá lâu trong gió lạnh.
Trong lòng anh khó chịu, muốn kiểm tra vai đặt đòn gánh của hắn. Trần Phi Lân đóng cửa gỗ lại hỏi: “Sao mà mặt mày ủ ê thế? Mẹ anh nói gì sao?”
“Mẹ anh quá khách sáo.”
“Vậy tại sao có vẻ mặt này?”
Anh nhìn Trần Phi Lân, một lúc sau mới nói: “Ngày mai nhất định phải đánh thức em.”
Còn tưởng anh khó chịu cái gì, Trần Phi Lân ghé vào tai anh nói: “Thật ra, sáng nay tâm trạng của anh rất thoải mái. Khi nghĩ đến việc em ngủ trên giường của anh, anh rất có động lực, lúc làm việc hăng hái vô cùng”.
Trần Lạc Du nghe được hai tai đều đỏ bừng, mặc dù kiêng kị động tĩnh bên ngoài, nhưng vẫn không nhịn được, ôm eo Trần Phi Lân nói: “Anh sao giống kẻ ngốc như vậy chứ.”
Trần Phi Lân không có phản bác, chỉ cúi đầu nhìn anh. Đôi mắt mang theo ý cười vô cùng dịu dàng, vừa thấy đã động lòng, anh hôn môi người đàn ông, đang muốn tiến sâu hơn, liền nghe thấy giọng nói của Trần Sơ Yến cách đó không xa truyền đến, còn có mùi thức ăn từ bếp củi bay tới.
“Anh, anh Lạc Du, ăn cơm thôi.”