Edit: Ji
[Sự thất vọng trong lòng anh dễ dàng bị hành động này xoa dịu]
—–o0o—–
Sau bữa ăn, Trần Lạc Du đi theo Trần Phi Lân đến vườn cam mà gia đình Trần nhận thầu.
Trần Phi Lân và anh mỗi người đeo một cái sọt lớn, đưa cho anh một chiếc kéo, đồng thời dạy anh cách nhìn cam đã chín chưa và cắt chúng ở vị trí nào.
Anh làm một lúc liền quen tay, tốc độ cắt khá nhanh. Trần Phi Lân bảo anh cắt ở những cành thấp, những cành cao tự hắn trèo thang, một lúc sau Trần Sơ Yến cũng đến giúp, cầm một cái cây dài có móc kéo cành cao xuống để Trần Lạc Du cắt.
Cả ba cứ mải nói cười làm đến tối mịt mới chịu về. Đây là lần đầu tiên Trần Lạc Du làm việc này, rất có cảm giác thành tựu, anh tiếp tục dậy sớm vào sáng hôm sau và làm việc cùng Trần Phi Lân, thậm chí còn tranh giành để cắt quả ở trên cây.
Trần Phi Lân không ngăn cản được anh, vì vậy chỉ có thể nhắc nhở anh cẩn thận, lại quan sát bên dưới. Thấy anh thực sự nhanh nhẹn, liền đi đến cây bên cạnh làm việc, không bao lâu liền nghe thấy một tiếng kêu, sau đó là tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Trần Phi Lân chạy nhanh tìm kiếm, Trần Lạc Du ngã trên mặt đất, anh trong tư thế khó nói cố gắng chống đỡ giữa hai cành cây rậm rạp.
Trần Phi Lân chạy đến, hướng dẫn anh cách leo xuống. Sau khi đứng trên mặt đất, anh đỡ eo, vẻ mặt buồn bã, nói hình như bị giãn dây chằng.
“Đừng nhúc nhích, anh xem đã”.
Yêu cầu anh bám vào thân cây, Trần Phi Lân ấn vài cái quanh eo anh, khi nghe anh hít vào, hắn nói: “Khả năng bị thương ở eo. Để anh cõng em đến chỗ bác sĩ.”
Đặt dụng cụ xuống, Trần Phi Lân ngồi xổm xuống, cõng Trần Lạc Du trên lưng, vừa định rời đi, liền nghe thấy Trần Lạc Du hỏi: “Cam đã cắt phải làm sao? Để ở chỗ này?”
“Yên tâm, sẽ không có người lấy.”
Sau khi đi ra khỏi vườn cam, Trần Phi Lân cõng Trần Lạc Du đến trung tâm y tế duy nhất trong thôn, tìm bác sĩ và giải thích tình huống.
Bác sĩ bảo Trần Lạc Du nằm trên giường, kiểm tra xong nói là giãn dây chằng, uống một chút thuốc chống viêm, trở về đắp khăn nóng, nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày.
Trần Phi Lân yên tâm, cảm ơn bác sĩ và cõng Trần Lạc Du trở về, khi đến cửa nhà, Trần Lạc Du khăng khăng muốn xuống tự mình đi, nhưng sau khi vào cửa, anh phát hiện ra cha mẹ Trần Phi Lân không có ở đó, chỉ có Trần Sơ Yến đang làm bài tập trong phòng.
Trần Lạc Du nằm trên giường, Trần Phi Lân đắp khăn nóng cho anh, khi cơn đau giảm bớt, hắn bảo anh nghỉ ngơi thật tốt, không được cử động, một mình quay lại cắt cam.
Trần Lạc Du nằm trên giường cho đến trưa, ba mẹ của Trần Phi Lân cùng nhau đến thăm anh, bảo Trần Sơ Yến nấu mì cho anh, điều này khiến anh rất xấu hổ.
Nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày, anh đã có thể xuống giường. Hai ngày nay, Trần Phi Lân rất bận rộn, sau khi cắt cam chín, hắn đến ao cá để thu dọn hậu quả, đến sáng ngày thứ tư, mới có thể quay lại trường học.
Trần Sơ Yến có một bài kiểm tra ở trường, vì vậy cô ấy đã về sớm hơn họ một ngày. Trần Lạc Du mua hai vé tàu ngồi cạnh nhau trên Ctrip (1).
(1) Trip.com Group Limited là một công ty du lịch trực tuyến đa quốc gia của Trung Quốc cung cấp các dịch vụ bao gồm đặt chỗ ở, bán vé phương tiện đi lại, các tour du lịch trọn gói và quản lý du lịch của công ty.
Khi chia tay ba mẹ Trần Phi Lân, ba Trần đã đưa một túi lớn thịt hun khói do chính ông làm và bảo anh mang về cho bà và mẹ anh nếm thử. Mẹ Trần đã làm cho anh một túi bánh hoa quế, chiên một ít bánh cuộn muối tiêu (2) để họ ăn trên đường.
(2) Là món ăn vặt truyền thống nổi tiếng của thành phố Tr**ng S*, Hồ Nam, Trung Quốc. Giòn giòn, vị mặn ngọt, cay của hạt tiêu.
Mặc dù những thứ này là cho Trần Lạc Du, nhưng hai người đều đưa chúng cho Trần Phi Lân để con trai ông giữ chúng. Họ còn gọi điện cho hàng xóm, lấy máy kéo đưa hai người đến trạm xe buýt đầu thôn.
Trần Lạc Du ngồi trên máy kéo, nhìn những ngôi nhà gạch mái ngói dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình, thở dài nói: “Cha mẹ anh thật tốt.”
Trần Phi Lân nói: “Họ rất thích em.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Trần Lạc Du gật đầu, anh có thể cảm giác được, cho nên càng cảm thấy áy náy.
Nếu họ biết mối quan hệ thực sự giữa anh và Trần Phi Lân, liệu họ còn thích anh không?
Tiếng máy kéo gầm rú bên tai, nó chỉ dừng lại khi thấy biển hiệu xe buýt đơn giản ở lối vào thôn. Con đường ra vào thôn đã được dọn sạch vào ngày hôm kia, mỗi ngày đều có một chuyến xe buýt đi đến thành phố Đỉnh Thành.
Trần Phi Lân và anh đợi ở ven đường hơn mười phút, một chiếc xe buýt màu xanh đậm chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt, đó là chiếc xe buýt cũ mà Trần Lạc Du đã thấy trên TV. Thân xe buýt được sơn chữ “Giao thông công cộng Thường Đức” bằng sơn màu vàng, lên xe còn có nhân viên bán vé.
Sau khi nhận được hai vé có ghi [Thôn Cảnh Hà – Trạm xe buýt Đỉnh Thành], Trần Lạc Du nhìn chúng một lúc rồi cẩn thận đặt vào ngăn ví.
Xe buýt chạy hơn một giờ mới đến trạm xe buýt, khi xuống xe, eo của Trần Lạc Du lại bắt đầu khó chịu, Trần Phi Lân đưa anh vào phòng WC thay băng giảm đau mới, sau đó đến cửa hàng mì thịt bò Tân Thị đối diện để ăn trưa.
Nước sốt thịt bò nóng hổi được chan lên mặt bún xua tan cái se lạnh cuối thu. Trần Lạc Du mồ hôi đầm đìa, đầu lưỡi tê dại, nhưng anh cảm thấy mì thịt bò ở đây rất ngon, so với mì thịt bò Tương Dương chỗ bọn họ còn ngon hơn.
Trần Phi Lân nói mì thịt bò Tân Thị là đặc trưng của Hồ Nam, rất khó tìm được mì chính tông như vậy ở nơi khác.
Sau bữa ăn, vì sợ eo Trần Lạc Du không chịu được xóc nảy, Trần Phi Lân liền bắt taxi cùng Trần Lạc Du đến nhà ga Thường Đức. Khi đi qua khu vực kiểm tra an ninh, anh thuận miệng hỏi thứ gì được nhét đầy trong chiếc túi kia, Trần Phi Lân nói đó là trà thảo mộc và nước tương chấm sủi cảo mà anh đã đề cập trước đó.
Cầm túi từ trạm kiểm soát an ninh và đeo nó lên lưng, Trần Phi Lân đi vài bước nhận ra có điều gì đó không ổn, quay đầu lại, anh vẫn đứng đó nhìn mình.
Đi tới trước mặt anh, Trần Phi Lân thấp giọng hỏi: “Eo lại đau?”
Trần Lạc Du hốc mắt có chút đỏ lên, lắc lắc đầu, vươn tay muốn nắm tay Trần Phi Lân, còn chưa chạm vào, chợt nhớ ra đây là nhà ga, có nhiều người qua lại, không thể nắm tay.
Nắm chặt mười ngón tay, anh nhẹ giọng nói: “Không đau, chỉ là em rất muốn ôm anh.”
Trần Phi Lân yên lặng nhìn anh, thấy anh cong môi, làm ra vẻ thoải mái nói: “Không có chuyện gì, đi thôi.”
Anh vừa mới đi một bước, Trần Phi Lân đã nắm lấy cổ tay anh, sờ xuống ngón tay út, nhẹ nhàng móc vào, nói: “Làm như vậy là có thể nắm tay.”
Ở vị trí bị ống tay áo của nhau che đi, ngón út của anh được ngón út của Trần Phi Lân móc vào, cánh tay của hai người kề sát vào nhau, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra là họ đang nắm tay nhau.
Sự thất vọng trong lòng anh dễ dàng bị hành động này xoa dịu, anh nhìn thẳng vào mắt Trần Phi Lân nói: “Vậy bây giờ muốn hôn anh thì phải làm sao?”
Ánh mắt Trần Phi Lân chuyển động, không nghĩ trả lời thế nào liền thấy anh vui vẻ nở nụ cười.
“Em đùa đấy, đi thôi.”
Ngón tay út ở cạnh nhau siết chặt, Trần Phi Lân đi theo anh, ghé vào tai anh nói gì đó, nghe được lỗ tai anh đỏ lên, anh đưa tay lên vỗ vai hắn, nụ cười trên mặt lại càng thêm rạng rỡ.
—————–
Ji: Hết quá khứ lần một.