Edit: Ji
[Chỉ mong mùa đông nào anh cũng được ôm em như thế này]
—–o0o—–
Trở lại phòng của mình, Trần Lạc Du ngã xuống giường, giống như ngã quỵ không thể động đậy được.
Sau khi hỏi xong câu vừa rồi, Trần Phi Lân thu dọn bát đĩa đi vào bếp rửa sạch, để lại anh ngồi ở bàn một mình, nghe tiếng nước xối xả từ trong bếp.
Anh không biết mình đã ngồi ở đó bao lâu, anh chỉ biết có vài cái bát, nhưng Trần Phi Lân dường như không thể rửa hết chúng.
Người đó lại tránh mặt anh.
Bởi vì anh đã hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc.
Không phải là câu trả lời rõ ràng sao?
Nhiều điều có thể xảy ra trong năm năm qua, một mối quan hệ cũng có thể bị xóa sổ hoàn toàn. Anh dường như đã đi vào ngõ cụt, anh không biết tại sao mình lại bị quá khứ ám ảnh đến vậy.
Có lẽ là bởi vì anh không nhớ ra quá nhiều chuyện.
Cũng có thể bởi vì, không thể buông bỏ và ỷ lại vào Trần Phi Lân là điều anh không thể giải thích được.
Buổi chiều ngày hôm sau, Trần Lạc Du đi bệnh viện họp, buổi tối sau khi ăn cơm ở căn tin, anh bắt đầu ca trực của mình.
Ca trực đêm nay tương đối nhàn rỗi, đến một giờ sáng anh mới tiếp ba bệnh nhân có triệu chứng khó chịu. Lúc hai giờ, anh vừa nằm xuống giường trong phòng trực, một y tá gõ cửa nói có một bệnh nhân bị đau bụng đang được bác sĩ thực tập Tiểu Phương khám, mong anh có thể ra ngoài và xem qua.
Anh khoác áo blouse trắng, cầm ống nghe đến phòng cấp cứu, đến giường số 6 thì dừng lại.
Quay người lại, nhìn thấy anh đi tới, Tiểu Phương giải thích: “Trần chủ nhiệm, dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân bình thường, nhưng bệnh nhân đau bụng rất nhiều. Tôi đã ấn vào không phát hiện có khối u nào, cô ấy cũng không bị sốt.”
Ánh mắt Trần Lạc Du chăm chú nhìn gương mặt đang cau có của nữ bệnh nhân trên giường bệnh, mãi đến khi Tiểu Phương gọi anh lần nữa, anh mới tiến lên hỏi: “Đã kiểm tra những gì?”
“Tôi đã làm mọi thứ cần làm, không có vấn đề gì.”
Tào Gia mở mắt ra, uống chút rượu nên không nhận ra Trần Lạc Du, khó chịu nói: “Bác sĩ, tôi bị đau bụng, không biết có phải do buổi tối ăn phải đồ ăn hỏng ở quán ăn không, làm ơn giúp tôi”.
“Đừng căng thẳng, trước tiên thả lỏng đã” Trần Lạc Du an ủi, hỏi tiền sử bệnh trước đây, lại nhìn kết quả kiểm tra do Tiểu Phương mang tới, xác thực không có bất thường gì.
Trần Lạc Du suy nghĩ một chút, hỏi: “Gần đây có sinh hoạt t*nh d*c không?”
Tào Gia gật đầu.
“Có thấy chảy máu không?”
Tào Gia lắc đầu, Trần Lạc Du nói với y tá bên cạnh: “Đẩy máy siêu âm B đến bên cạnh giường, kiểm tra HCG (1) và Progesteron (2) cho cô ấy.”
(1) HCG (Human Chorionic Gonadotropin). Đây là hormone có bản chất peptid, được tiết ra từ hợp bào nuôi, có vai trò kích hoạt các tế bào mầm của bào thai phát triển và trưởng thành. Đồng thời, HCG còn giúp k*ch th*ch tiết ra hormone sinh dục, hình thành giới tính của thai nhi.
(2) Progesterone có nhiệm vụ chính là giúp t* c*ng luôn ở trạng thái sẵn sàng để mang thai. Sau kỳ rụng trứng, hormone này cũng giúp lớp nội mạc t* c*ng dày lên, sẵn sàng cho trứng được thụ tinh phát triển. Nếu quá trình thụ tinh không xảy ra, nồng độ Progesterone giảm dần xuống, tới khi lớp niêm mạc t* c*ng rời ra, xuất hiện kinh nguyệt. Ngược lại, nếu trứng thụ tinh, Progesterone duy trì để lớp nội mạc này dày, cung cấp dinh dưỡng suốt thai kỳ.
Y tá lập tức đi chuẩn bị, máy siêu âm ở đầu giường đẩy lại đây, Trần Lạc Du kiểm tra cho Tào Gia. Trong suốt quá trình, vẻ mặt của anh vẫn luôn nghiêm túc, sau khi có kết quả HCG và Progesterone, anh nói với Tào Gia: “Cô đang mang thai tám tuần, suy đoán ban đầu đau bụng là do lúc mới mang thai, t* c*ng mở rộng hơn nên dây chằng bị chèn ép (3), không có vấn đề gì lớn”.
(3) Sự lớn lên của thai nhi sẽ khiến cho t* c*ng to dần, cơ và dây chằng cũng bị chèn ép từ đó sinh ra hiện tượng căng tức bụng khi mang thai 3 tháng đầu. Cơn đau sẽ được cảm nhận rõ ràng hơn khi mẹ bầu ngồi xổm hoặc ho. Để hỗ trợ cho quá trình phát triển của thai nhi, lượng hormone progesterone và estrogen tăng lên.
Tào Gia nhìn chằm chằm Trần Lạc Du, tựa hồ nghe không hiểu anh nói cái gì. Loại tình huống này Trần Lạc Du đã thấy rất nhiều, vừa nhìn liền biết đứa bé xuất hiện là ngoài ý muốn của Tào Gia. Nếu là nữ bệnh nhân khác, anh sẽ không có quá nhiều cảm xúc, nhưng Tào Gia thì khác.
Dù Trần Phi Lân phủ nhận mối quan hệ với Tào Gia nhưng giữa hai người có quá nhiều hành động mờ ám. Anh an ủi Tào Gia, hỏi: “Cô có người thân nào có thể qua đây không? Tôi sẽ nhờ y tá thông báo cô cần ở lại bệnh viện theo dõi một đêm.”
Tào Gia vẫn không nói lời nào, thẫn thờ nhìn trần nhà. Rõ ràng là cô ấy cần thời gian để tiếp nhận điều này, vì vậy Trần Lạc Du bảo Tiểu Phương tiếp tục xử lý, đi đến hành lang lấy ra điện thoại di động.
Tìm thấy tên của Trần Phi Lân từ nhật ký cuộc gọi, ngón tay anh dừng trên màn hình, nhưng sau đó đầu ngón tay anh bắt đầu run lên.
Anh không hiểu tại sao mình lại muốn thông báo cho Trần Phi Lân, nếu những gì Trần Phi Lân nói với anh là sự thật, thì việc anh gọi cuộc gọi này là không cần thiết.
Nhưng nếu con của Tào Gia thực sự có liên quan đến Trần Phi Lân—
Anh dựa vào tường, nhìn phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn giữa đêm khuya, cánh tay chậm rãi buông thõng xuống.
Nếu thực sự có liên quan đến Trần Phi Lân, thì Tào Gia sẽ tự mình nói cho Trần Phi Lân biết, không cần một người ngoài như anh giả vờ tốt bụng quan tâm.
Cất điện thoại vào túi, đầu ngón tay anh chạm vào bao thuốc lá. Anh đi về phía cửa khoa cấp cứu, khoảnh khắc cánh cửa tự động mở ra, cơn gió đêm lạnh lẽo và mệt mỏi ùa về phía anh.
Đi đến khu vực hút thuốc bên cạnh, anh châm một điếu thuốc và hút, hương vị bạc hà mát lạnh so với gió lạnh còn sảng khoái hơn. Anh nhìn tòa nhà bệnh viện bên kia đường, những ngọn đèn lẻ tẻ sáng lên như những ngọn đèn dẫn đường trong đêm, níu kéo hy vọng cho từng sinh mệnh, nhưng lại không soi sáng được con đường phía trước cho anh.
Cuối cùng anh vẫn không bấm số của Trần Phi Lân, khi Tiểu Phương đến báo với anh, nói Tào Gia chưa liên lạc với người thân của mình mà chỉ thông báo cho một bạn nữ đến làm thủ tục.
Nửa đêm, Trần Lạc Du đi xem tình huống của Tào Gia, sau đó trở về phòng nghỉ và nằm xuống. Sau bình minh, Triệu Tuấn Phàm đến trực ca sáng, mang cho anh một bát bột canh cùng bánh quẩy.
Anh không muốn ăn, nhưng lại muốn nói chuyện với ai đó, vì vậy anh bảo Triệu Tuấn Phàm lên sân thượng hút thuốc.
Sáng sớm mùa đông là thời điểm lạnh nhất trong ngày, sớm như vậy sẽ không có người lên nóc nhà để bị cảm lạnh, cho nên đây là một nơi yên tĩnh ngắn ngủi trong bệnh viện.
Chỉ là yên tĩnh và tĩnh lặng, lạnh cũng thật sự lạnh. Anh chỉ mặc quần áo ở nhà, sau khi đứng một lúc, tay anh tê cóng vì lạnh.
Triệu Tuấn Phàm kéo anh đến góc khuất gió, cởi áo khoác lông vũ của y đưa cho anh, nhưng anh không mặc, chỉ để Triệu Tuấn Phàm quàng khăn quàng cổ quanh chiếc cổ trống trải của mình.
Sợi len mang theo nhiệt độ ấm áp dán vào da thịt, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng, một hình ảnh xa lạ đã lâu lại hiện lên trong trí nhớ của anh.
Giữa đám lau sậy bên cầu sông Trường Giang, có người cũng tháo chiếc khăn len xuống, cẩn thận quàng quanh cổ anh.
Đó là một buổi sáng nhiều mây, gió sông gào thét làm rối tóc nhau, người đàn ông đứng giữa anh và sông Trường Giang, quấn chặt anh trong chiếc áo bông dày, hai cánh tay anh giấu dưới lớp áo khoác ôm eo người đàn ông.
Họ chỉ biết đứng đó ôm nhau, nhìn những ngọn lau sậy cao hơn đầu người bị gió thổi bay tứ tung, thỉnh thoảng có tiếng còi tàu xa xa vọng lại.
Anh cũng nghe thấy tiếng thủ thỉ của người ấy ghé vào tai mình.
“Chỉ mong mùa đông nào anh cũng được ôm em như thế này.”
Anh mỉm cười mãn nguyện, vùi mặt vào chiếc cổ ấm áp của người ấy, sau đó anh nói gì? Tại sao anh không thể nhớ lại một lần nữa?
“Lạc Du?” Triệu Tuấn Phàm vỗ vai anh, kéo anh ra khỏi ký ức mơ hồ: “Đang suy nghĩ lung tung cái gì thế?”
Hút một hơi thuốc, Trần Lạc Du chậm rãi nhả ra làn khói xám, nhìn nó lơ lửng trong không trung, trong nháy mắt bị gió lạnh thổi bay đi. Anh lặp đi lặp lại hành động này cho đến khi hết điếu thuốc mới nói: “Tối hôm qua, tôi gặp một bệnh nhân mang thai ngoài ý muốn.”
“Đó là một người mà bạn tôi biết.”
Triệu Tuấn Phàm không hiểu những gì anh muốn bày tỏ, vì vậy y không ngắt lời chờ anh tiếp tục nói.
Anh và Triệu Tuấn Phàm nhìn nhau, sau một lúc lâu chẳng ai nói điều gì.
Anh chợt nhớ ra anh không thể nói bất cứ điều gì, anh không thể nói ra danh tính thực sự của Trần Phi Lân, anh không thể nói về mối quan hệ của mình và Trần Phi Lân, anh thậm chí không thể đề cập đến Trần Phi Lân.
Kỳ thật, bây giờ với người bạn tốt này anh cũng không thể nói, ngay cả Chung Hàng người bạn tốt của anh năm đó anh cũng không thể kể.
Loanh quanh một vòng cũng không tìm được ai để tâm sự.
Lắc đầu, nuốt nước đắng vào trong bụng, nói với Triệu Tuấn Phàm: “Cô ta hình như không muốn nói cho đối phương biết, anh cảm thấy tôi có nên giúp cô ấy nói ra không?”
Ném tàn thuốc đã hút xong vào thùng rác, Triệu Tuấn Phàm nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ không nói giúp chuyện này. Chuyện này hãy để người trong cuộc tự mình giải quyết.”
“Cũng đúng.” Anh gật đầu đồng ý, đút hai bàn tay lạnh cóng vào túi áo blouse trắng: “Đi xuống đi, lạnh quá.”
——————–
Ji: Trong ngược có ngọt, trong ngọt có ngược đây mà. Đoạn kí ức đã qua ngọt ngào quá…Đối diện với thực tại thật đau khổ. Thương hai đứa mà. Truyện này mô tả hai anh hút thuốc đẹp nhở.
Lần này Ji lại trở thành chuyên gia bất đắc dĩ về sinh sản =)))