Edit: Ji
[Đứa trẻ đã được cứu rồi, mau tới bệnh viện Trung ương đi]
—–o0o—–
Trở lại văn phòng, Trần Lạc Du nhìn thấy Triệu Uẩn Nho đang đứng ở bàn làm việc xem qua hồ sơ bệnh án.
Anh đi tới: “Thầy, thầy đi làm rồi sao.”
“Ừm” Triệu Uẩn Nho đáp, đưa hồ sơ bệnh án đang xem đến trước mặt anh: “Tào Gia này là nhập viện tối qua phải không?”
“Phải.”
“Con đã kiểm tra tình hình sáng nay chưa?”
“Con đã kiểm tra một lần vào lúc bốn giờ, không có vấn đề gì xảy ra cả.”
Sau khi tiếp tục lật hai trang, Triệu Uẩn Nho đặt bản báo cáo xuống và nói với Trần Lạc Du, “Thông báo một chút nữa sẽ họp.”
Trần Lạc Du xoay người đi ra ngoài, sau khi rời khỏi văn phòng, Triệu Uẩn Nho bước nhanh đến khu theo dõi.
Mười phút sau, Trần Lạc Du gọi tất cả bác sĩ và y tá có mặt ở khoa cấp cứu đến văn phòng. Mọi người ngồi quanh bàn tán gẫu, Triệu Uẩn Nho còn chưa tới, một y tá đã vội chạy vào nói với Trần Lạc Du: “Chủ nhiệm Trần, chủ nhiệm Triệu bảo anh lập tức đi đến phòng cấp cứu, nói rằng bệnh nhân nữ ở giường thứ ba có dấu hiệu sảy thai”.
Trần Lạc Du sửng sốt, cách đó vài chỗ ngồi nhân viên thực tập Tiểu Phương cũng đứng lên: “Không phải dây chằng dính vào t* c*ng gây đau đớn sao?”
Y tá không thể nói rõ, Trần Lạc Du lập tức cùng Tiểu Phương đến phòng cấp cứu, Triệu Uẩn Nho và bác sỹ Tằng khoa phụ sản đang vây quanh giường của Tào Gia để tiến hành cấp cứu. Anh tiến lên hỏi thăm tình hình, y tá tham gia cấp cứu giải thích bệnh nhân vừa rồi ra chút máu, bụng đau dữ dội, chủ nhiệm Triệu chẩn đoán là dọa sảy thai, lập tức đưa vào phòng phẫu thuật.
Trong khi họ vẫn đang nói chuyện, bác sĩ Tằng đã sắp xếp phòng mổ, mọi người cùng nhau chuyển Tào Gia đến đó. Sau khi Triệu Uẩn Nho ký vào biên lai do y tá đưa, ông quay sang nhìn Trần Lạc Du và Tiểu Phương.
Tiểu Phương cúi đầu, Trần Lạc Du cau mày nhìn Triệu Uẩn Nho: “Thầy.”
“Sao anh lại bất cẩn như vậy!” Triệu Uẩn Nho giọng không vui nói: “Loại bệnh này cần theo dõi thường xuyên, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Trần Lạc Du không ngờ triệu chứng của Tào Gia lại đột nhiên biến thành dọa sảy thai, dù sao trước đó cũng không có dấu hiệu gì. Nhưng anh cũng không biết những kiểm tra tiếp theo của Tiểu Phương như thế nào, vì vậy lúc này anh không thể đổ lỗi cho người khác, nên anh chỉ im lặng.
Anh là học trò mà Triệu Uẩn Nho coi trọng nhất, hiếm khi bị Triệu Uẩn Nho khiển trách với vẻ mặt nghiêm trọng như vậy trước mặt người khác, hai y tá ở giường bên cạnh đều nhìn sang, Tiểu Phương căng thẳng đến mức không dám nói lời nào.
“Được rồi, bệnh nhân này thầy sẽ tự mình phụ trách, anh đi thông báo với mọi người là cuộc họp huỷ bỏ”.
Sải bước đến cửa phòng cấp cứu, Triệu Uẩn Nho suýt chút nữa đụng phải một người vừa chạy tới. Ông lườm đối phương một cái, cũng không quay đầu mà đi ra ngoài, Triệu Tuấn Phàm cũng không gọi ông, tiếp tục chạy tới chỗ Trần Lạc Du hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Cho hai tay vào túi áo blouse trắng nắm chặt, Trần Lạc Du trả lời: “Là lỗi của tôi.”
“Cậu đâu có lỗi gì? Vừa rồi tôi đã đọc hồ sơ bệnh án, chẩn đoán của cậu không có vấn đề gì, nếu sai cũng là người khác sai.” Triệu Tuấn Phàm bất mãn nhìn Tiểu Phương đang cúi đầu không nói gì: “Cậu là bác sĩ điều trị cho bệnh nhân, làm sao có thể bất cẩn như vậy?”
Triệu Uẩn Nho vừa rồi đã trách móc anh một lần, Trần Lạc Du cũng không muốn Triệu Tuấn Phàm lại nói mấy lời khó nghe, liền quay đầu an ủi: “Cậu cũng đừng tự trách bản thân, đây là tình huống bột phát, trở về trước viết báo cáo đi”.
Tiểu Phương gật đầu, nói nhỏ: “Cảm ơn, chủ nhiệm Trần” rồi rời đi. Triệu Tuấn Phàm nhìn cậu ta đi xa mới nói: “Lần trước cậu ta không phát hiện ra bệnh viêm cơ tim cấp tính, cậu đã giúp cậu ta một lần, lần này cậu ta lại liên luỵ cậu”.
“Đừng nói cái gì mà liên luỵ với không liên luỵ, chúng ta cũng xuất thân từ thực tập sinh.”
“Chỉ nói chuyện với cậu thôi.” Triệu Tuấn Phàm bất đắc dĩ nói. Nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, lại nghĩ anh thức một đêm mệt thế nào, không đành lòng nói thêm câu nào nữa, bảo anh mau về nghỉ ngơi đi.
Trần Lạc Du nói: “Vậy anh giúp tôi trông chừng Tào Gia, có chuyện nhớ gọi điện thoại.”
Sau khi thay quần áo và bước ra khỏi cổng bệnh viện, một cơn gió lạnh kèm theo mưa phùn ập đến. Trần Lạc Du ngẩng đầu lên, phát hiện trên trời không biết từ lúc nào đang mưa nhỏ.
Trong ngăn kéo bàn ở văn phòng có một chiếc ô, bình thường anh sẽ quay lại lấy, nhưng hôm nay anh chỉ muốn rời khỏi bệnh viện ngay nên lao mình vào cơn mưa phùn, vừa đến ngã tư thì chuông điện thoại reo.
Trên màn hình là một dãy số lạ chưa được lưu, anh bắt máy thì nghe thấy một giọng nữ dịu dàng: “Lạc Du, em là Điền Duyệt.”
Trần Lạc Vũ hỏi “Ai”, lúc này, một chiếc xe đạp nhanh chóng từ phía đối diện chạy tới.
Người đi xe đạp có lẽ đang rất vội, nhưng ở ngã tư đường có quá nhiều phương tiện giao thông. Trước mặt Trần Lạc Du là một ông lão hai tay đều cầm đồ ăn, mắt thấy sắp đụng phải anh liền kéo ông lão ra, anh bị bánh trước của xe đạp hất văng xuống đất, điện thoại cũng văng ra ngoài.
Người đâm anh là một nam sinh trung học, cậu ta vội vàng nhảy xuống để xem tình hình của anh.
Anh nằm ngửa trên nền đất ẩm ướt, trước mắt anh là nước mưa đang bay múa. Cơn đau từ chân trái của anh dường như rất quen thuộc, sau đó trong đầu anh hiện lên một cảnh tượng, học sinh trung học đến giúp anh biến thành khuôn mặt của Trần Phi Lân.
Anh nghe thấy Trần Phi Lân kinh ngạc nói với anh: “Bạn học, sao lại là cậu?”
“Thực xin lỗi, anh không sao chứ?” Một giọng nói xa lạ phá vỡ ký ức vừa lóe lên, khi anh định thần lại, trước mắt khuôn mặt lại khôi phục thành một người xa lạ. Anh nhìn xuống chân trái, chiếc quần tây bó sát màu nâu đã bị bẩn một mảng lớn, nhưng do quần dài nên không bị trầy da như mùa hè năm đó.
“Không sao.” Anh đứng dậy nhìn cậu nhóc giúp anh lấy lại điện thoại. Mãi đến khi đối phương vội vàng rời đi, trên màn hình điện thoại mới nứt một hàng dài, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.
Đặt điện thoại lại tai, anh nghe thấy Điền Duyệt lo lắng hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Anh nhớ Điền Duyệt là cô gái mà anh đã đi xem mắt vào đêm Trần Phi Lân xảy ra tai nạn xe hơi, nhưng anh rõ ràng đã gửi một tin nhắn giải thích họ không phù hợp.
Anh nói tình huống vừa rồi, Điền Duyệt hỏi anh có bị thương không, sau đó hỏi anh tối nay rảnh không, có một nhà hàng rất ngon muốn mời anh đi ăn.
Anh thật sự không có tâm trạng nên trực tiếp từ chối. Giọng của Điền Duyệt có vẻ rất thất vọng, nhưng trong điện thoại cũng không dây dưa. Sau khi cúp máy, anh nhìn vết nứt kéo dài từ góc dưới bên trái lên góc trên bên phải màn hình nên bắt taxi đến trung tâm bảo hành của Apple gần nhất.
Nhân viên trung tâm bảo hành kiểm tra màn hình, thay thế màn hình mới phải mất một tuần. Điện thoại di động này của anh mới đổi cách đây hơn hai tháng, mua cái mới không thích hợp nên anh đồng ý bảo hành.
Sau khi đi bộ qua trung tâm bảo hành, bên cạnh đúng lúc lại có một cửa hàng điện thoại di động nhỏ. Nghĩ mình không có điện thoại để sử dụng trong một tuần, anh quay lại tính toán mua một chiếc điện thoại để thay thế.
Người quản lý của cửa hàng tiếp đón anh rất niềm nở, nghe xong nhu cầu của anh liền lấy từ quầy ra hai chiếc điện thoại còn mới 90%, đó là chiếc iphone8 màu trắng và chiếc iphoneX màu đen.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc iphone8, người quản lý cửa hàng nghĩ anh đang do dự nên muốn tư vấn anh mua chiếc iphoneX đắt hơn và hoạt động tốt hơn. Anh lấy thẻ SIM từ trong túi ra và nhờ người quản lý cửa hàng lắp vào chiếc iphone8. Sau khi xác nhận các chức năng không có vấn đề gì, anh cài đặt phần mềm thường dùng sau đó thanh toán.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng điện thoại di động, anh nhìn chiếc điện thoại di động từng rất quen thuộc này một lúc rồi mở phần tin nhắn gửi tin nhắn cho Trần Phi Lân.
Anh nhớ trước đây ở bên nhau anh cũng nhắn cho Trần Phi Lân như vậy. Vào thời điểm đó, mạng 4G mới ra mắt không lâu, gói dữ liệu di động vẫn còn rất đắt, để tiết kiệm dữ liệu, Trần Phi Lân thường tắt đi.
Nhìn chằm chằm vào giao diện bàn phím, anh suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra cách sắp xếp từ ngữ điều mình muốn nói.
Kỳ thật, tình huống của Tào Gia anh nên thông báo cho Trần Phi Lân. Rốt cuộc, mối quan hệ giữa hai người nhìn rất thân thiết, nếu đứa trẻ thực sự là của Trần Phi Lân thì sao …
Thở dài, anh gọi Triệu Tuấn Phàm để hỏi Tào Gia thế nào rồi.
Triệu Tuấn Phàm nói ca phẫu thuật vừa kết thúc, thai nhi đã được cứu, cô ấy sẽ ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày. Anh hỏi người thân của Tào Gia đã được thông báo chưa? Triệu Tuấn Phàm nói Tào Gia vẫn chưa tỉnh lại và người bạn đi cùng cô ấy tối qua không biết thông tin liên lạc của người nhà cô ấy nên vẫn chưa liên lạc được.
Đặt điện thoại xuống, Trần Lạc Du ngửa đầu nhìn trời.
Mưa dường như đã tạnh, tầng mây đen xé ra một lỗ hổng, lộ ra sắc trời xanh biếc.
Anh nhìn chằm chằm vào màu xanh lam kia, đợi cho đến khi mắt anh đau nhức đến mức anh không chịu nổi mới cúi đầu bấm số của Trần Phi Lân.
Trước đây mỗi lần tìm Trần Phi Lân, điện thoại di động của hắn luôn tắt máy, lần này cũng không ngoại lệ. Anh mở WeChat lần nữa, tìm tên của Trần Phi Lân rồi nhấp vào nó, nhìn vào cửa sổ chat trống trải, một mảng mơ hồ khác lại xuất hiện lên trước mặt anh.
Đó là lần đầu tiên anh thêm WeChat của Trần Phi Lân.
Anh không còn nhớ những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, nhưng cầm chiếc điện thoại di động giống hệt như lúc đó, đối mặt với cùng một cửa sổ chát trống trải, anh cảm thấy như cái gì cũng chưa từng xảy ra, tất cả chỉ là một giấc mơ của anh.
Vài phút sau, anh nhấn nút thoại, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi muốn nói anh biết một chuyện, tối hôm qua Tào Gia đau bụng phải cấp cứu, kiểm tra được cô ấy đã mang thai tám tuần. Cô ấy có dấu hiệu dọa sảy thai vào buổi sáng, vừa trải qua cuộc phẫu thuật.”
“Nhưng anh không cần lo lắng, đứa trẻ đã được cứu rồi, mau tới bệnh viện Trung ương đi.”