Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 50

Edit: Ji

[Thực ra, hôm nay tôi tới là muốn xin lỗi cậu]

—–o0o—–

Sau khi về nhà ngủ một giấc, tinh thần Trần Lạc Du mới khôi phục một chút.

Tào Gia được chuyển đến khoa điều trị nội trú, khoa sản chịu trách nhiệm theo dõi điều trị, Trần Lạc Du cũng không hỏi thêm nữa, mấy ngày sau cũng không nhận được tin nhắn của Trần Phi Lân. Người đó thậm chí còn không trở về nhà, như thể bốc hơi khỏi trái đất.

Việc Trần Phi Lân đã từng đến khoa điều trị nội trú hay chưa, anh cũng không buồn tìm hiểu. Anh mỗi ngày đi làm rồi về nhà như bình thường, không ngừng uống thuốc, có lẽ không nghĩ ngợi gì nên tâm trạng không còn bất ổn như trước, ngay cả chứng mất ngủ và mộng mị kéo dài trong khoảng thời gian này cũng có dấu hiệu cải thiện.

Sau khi khiển trách anh vài câu ngày hôm đó, thái độ của Triệu Uẩn Nho đã vui vẻ hoà nhã với anh như trước đây, nhưng Tiểu Phương lại mắc một lỗi nhỏ khác, bị Triệu Tuấn Phàm bắt gặp, còn giúp cậu ta chùi mông.

Triệu Tuấn Phàm nói một người bất cẩn như vậy đến phòng cấp cứu chính là mang mạng người ra đùa giỡn. Trần Lạc Du không phụ trách sinh viên thực tập, nhưng thời gian Tiểu Phương mới đến khoa cấp cứu anh có tiếp xúc qua, Triệu Tuấn Phàm hy vọng anh có thể nói chuyện với Tiểu Phương, nếu trạng thái không ổn thì tốt nhất là nên xin nghỉ phép hoặc kết thúc kì thực tập sớm, nếu để Triệu Uẩn Nho bên kia biết được, nhất định sẽ gửi trả về trường học.

Triệu Tuấn Phàm là một người “miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ” (1) điển hình, Trần Lạc Du hứa sẽ nói chuyện với Tiểu Phương. Nhưng anh còn chưa gặp Tiểu Phương, tin nhắn WeChat của Chu Nham đã đến trước, báo cậu ta đã về đến nhà.

(1) Giống câu khẩu sà tâm phật của mình.

Anh và Chu Nham hẹn gặp nhau vào tối hôm đó, về phần địa chỉ, Chu Nham gửi cho anh qua WeChat.

Nhìn tên quán bar này, anh cảm thấy rất quen, nhưng lại không nhớ ra. Chỉ đến khi lái ô tô đến lối vào của quán bar, anh mới nhớ ra quán bar ONLY này là nơi Trần Phi Lân đã từng làm thêm.

Mặt tiền của quán bar gần giống như trong ký ức, nhưng hộp đèn ở lối vào đã được nâng cấp và bảng hiệu đã thay đổi từ đèn neon uốn cong màu xanh lam thành phông chữ nghệ thuật.

Anh mở cửa đi vào, cách sắp xếp bàn ghế vẫn như trước, chỉ có hai người pha chế đứng phía sau quầy bar là lạ mặt.

Anh bước đến quầy bar tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Một người pha chế trẻ tuổi hỏi anh muốn uống gì, anh hỏi: “Ở đây có “Ánh hoàng hôn” không?”

Người pha chế nói không, giới thiệu cho anh một số loại Cocktail chính trong cửa hàng. Anh không có hứng thú, gọi một chai Lorna. Trong khi chờ Chu Nham đến, ánh mắt anh nhìn bàn bi-a trong góc nhiều lần.

Anh đến sớm, hiện tại khách trong quán bar không nhiều, hai bàn bi-a chỉ có một người đang chơi. Anh bước tới, yêu cầu người phục vụ mở một bàn và chọn một cơ (2).

(2) Gậy đánh Bi-a.

Mấy năm qua, về cơ bản anh không chơi bi-a lần nào, cảm xúc không hề quen thuộc. Những người ở bàn bên cạnh xem anh chơi một lúc, liền đến hỏi anh có muốn làm một ván không? Anh còn chưa kịp trả lời, đã có người khoác vai anh, khi anh quay đầu lại nhìn, là khuôn mặt ngả ngớn của Chu Nham.

Chu Nham thay anh từ chối đối phương, chờ anh xoay người lại mới buông anh ra, nhìn anh từ đầu đến chân.

Trần Lạc Du đặt gậy trước mặt cậu ta, lặng lẽ nhìn Chu Nham.

Trước khi đến đây, ấn tượng của anh về Chu Nham rất xa lạ, nhưng cái chạm vai vừa rồi và giọng điệu từ chối người khác vì anh của Chu Nham, khiến anh có cảm giác thân thiết không thể giải thích được. Sau đó, Chu Nham mỉm cười với anh, giang rộng vòng tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ vào lưng anh.

“Đã sáu năm rồi” Chu Nham thở dài bên tai anh: “Cậu thật tàn nhẫn”.

Chỉ ôm một chút, sau đó lại thẳng người lại, Chu Nham ấn vào cạnh bàn bi-a: “Tôi cũng nhiều năm không chơi, chơi một ván không?”

Trần Lạc Du gật đầu, gọi người phục vụ đặt bóng và để Chu Nham bắt đầu trước. Sau khi hạ gục tất cả bi của mình, Chu Nham mới chỉ vào lỗ một lần, khi Trần Lạc Du hạ gục bi số 8 màu đen (3), Chu Nham bất lực đầu hàng: “Tôi vẫn không đánh lại cậu.”

(3) Trên bàn bida sẽ có có 9 hoặc 15 bi đánh số từ 1-9 hoặc 1-15 và 1 bi cái (màu trắng). Cơ thủ đánh hết nhóm bi của mình và bi số 8 màu đen trước sẽ giành chiến thắng.

Trần Lạc Du đặt gậy xuống, hỏi: “Tìm một chỗ ngồi chứ?”

Hai người chọn một chỗ dựa vào tường ngồi xuống, Chu Nham bảo người phục vụ mang hai cốc bia tươi, gọi mấy đĩa đồ ăn vặt.

Trần Lạc Du muốn gọi Lorna lần nữa, nhưng Chu Nham đã đẩy một cốc bia tươi đến trước mặt anh và cụng ly với anh: “Cái này trước.”

Anh không rõ Chu Nham có ý gì, nhưng nghĩ lại đã bao nhiêu năm không gặp, nói chuyện mà không uống chút rượu sẽ rất xấu hổ, vì vậy anh dứt khoát một hơi uống cạn.

Nhìn tư thế uống rượu của anh, Chu Nham hiểu được anh mấy năm nay cũng không đến quán bar nhiều như trước. Sau khi uống xong, Chu Nham kêu người phục vụ lấy một chai Lorna, cùng anh nói về những thay đổi trong mấy năm qua.

Trần Lạc Du dựa vào trên sô pha kể về những ngày tháng học tập ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp trở về Trung Quốc, làm trong viện hai năm, thuận lợi trở thành phó khoa. Chu Nham lắng nghe cẩn thận, sau khi anh nói xong thở dài: “Cậu cuối cùng cũng trở thành bác sĩ, không giống như tôi.”

Chu Nham còn chưa nói hết câu, liền chuyển chủ đề, hỏi: “Cậu về hai năm rồi, vì sao chưa từng nghĩ tới chuyện liên lạc với tôi?

Cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, Trần Lạc Du đáp: “Thật ra tôi cũng không nhớ rõ cậu lắm.”

“Cái gì?” Chu Nham còn tưởng là do tiếng nhạc trong quán bar quá lớn khiến mình nghe nhầm.

“Thật xin lỗi” Trần Lạc Du không biết xấu hổ mà giải thích: “Tôi lúc đó đã quên rất nhiều chuyện, cũng không biết còn quên ai, sau khi gặp Chung Hàng cách đây không lâu tôi mới nhớ lại một ít.”

Năm đó, Trần Lạc Du phát bệnh đột ngột, sau khi chuyện xảy ra, anh rơi vào trạng thái suy sụp, nằm trên giường rất lâu, ngay cả khi tỉnh lại cũng không tỉnh táo lắm. Lưu Lệ Á ngăn cản mọi người đến thăm, cho đến khi Trần Lạc Du ra nước ngoài, Chu Nham chưa bao giờ có cơ hội gặp anh.

Trong thời gian đó, Chung Hàng đã gặp Trần Lạc Du hai lần, nhưng do trạng thái tinh thần của Trần Lạc Du không tốt, Chung Hàng thậm chí không dám nhắc đến Trần Phi Lân chứ đừng nói đến những người khác.

Ngón tay gõ gõ trên đầu gối, Chu Nham trầm mặc hồi lâu mới nói: “Không sao, ký ức trước kia không phải đều tốt đẹp, quên đi cũng tốt.”

Trần Lạc Du kinh ngạc nhìn cậu ta: “Có ý gì?”

Lại cầm lấy ly rượu, cụng ly với anh, nụ cười của Chu Nham dưới ánh đèn quán bar có vẻ hơi gượng gạo: “Đừng căng thẳng, ý là giữa tôi và cậu có chút chuyện không vui, cậu không cần nhớ.”

Trần Lạc Du còn muốn hỏi lại, Chu Nham liền ngắt lời anh: “Trần Phi Lân thì sao? Cậu nhớ được bao nhiêu?”

“Khi Chung Hàng đến gặp tôi, cậu ta nói cậu đã quên mất Trần Phi Lân. Cậu hoàn toàn không nhớ gì sao?”

Trần Lạc Du cúi đầu, ngón tay cuộn ở trên đùi.

Thấy anh im lặng, Chu Nham lấy một chiếc điện thoại di động từ trong túi ra và đưa cho anh.

Anh nhìn chiếc iPhone màu trắng, mí mắt bên phải giật giật, đưa tay sờ túi. Chu Nham nói: “Đây là điện thoại của cậu, năm đó cậu đánh rơi trên xe buýt, tôi muốn trả lại cho cậu, nhưng mẹ cậu không cho chúng tôi thăm cậu”.

“Thực ra, hôm nay tôi tới là muốn xin lỗi cậu.”

Tránh đi ánh mắt của Trần Lạc Du, Chu Nham dừng lại một chút trước khi tiếp tục: “Khi đó tôi hơi ích kỷ. Tôi đã nhờ người mở khóa điện thoại của cậu, và xem được những thứ về Trần Phi Lân ở bên trong.”

Mở to hai mắt, Trần Lạc Du lại cảm thấy ù tai.

“Trước đây tôi không chịu thừa nhận. Tôi không biết bản thân mình thua cậu ta ở điểm nào. Nhưng khi xem những thứ trong điện thoại của cậu, lại gặp đối tượng hiện tại, tôi mới nhận ra năm đó mình chỉ luôn để ý đến những thứ vụn vặt”.

Thẳng sống lưng, Chu Nham thành khẩn nhìn anh: “Thật xin lỗi, đáng lẽ tôi nên trả điện thoại cho cậu sớm hơn.”

“Bên trong mọi thứ vẫn còn, tôi đã giúp cậu lưu lại. Mật khẩu là ngày sinh nhật của cậu, hiện tại có thể mở ra xem một chút.”

Ở trong phòng WC hơn mười phút, Trần Lạc Du cuối cùng cũng vượt qua được cảm giác đó. Nhưng khi rửa tay, vết xước còn mới trên mu bàn tay trái khi nước chảy xối xả qua đau đớn không thôi, máu đỏ tươi không ngừng ứa ra mà anh chỉ biết chết lặng nhìn.

Chu Nham đợi ở ngoài cửa lo lắng, cho đến khi phát hiện anh cuối cùng đã đi ra ngoài để rửa tay, vì vậy lập tức tiến tới hỏi anh thế nào.

Trần Lạc Du lấy khăn giấy bên cạnh, dùng tay che đi vết thương trên mu bàn tay trái, thản nhiên nói: “Tôi không sao, cậu về trước đi.”

Chu Nham không đồng ý: “Cậu như thế này làm sao tôi có thể yên tâm rời đi? Tôi sẽ đưa cậu về”.

 “Không cần.” Trần Lạc Du xuyên qua gương nhìn cậu ta: “Tôi muốn ở một mình, cậu đi trước đi.”

Anh kiên quyết như vậy, Chu Nham cũng không thể ép anh nữa, vì vậy cậu chỉ có thể bảo anh nếu cần gì có thể gọi cho mình.

Trần Lạc Du đờ đẫn đáp lại, chờ Chu Nham đi mới rời khỏi phòng WC. Đi qua gần chỗ quầy bar, anh nhìn thấy một nhân viên pha chế dáng người cao lớn ở bên trong. Đối phương có làn da ngăm đen, rất ưa nhìn, cách anh ta cúi đầu pha chế rượu rất khó nhìn thấy dưới ánh sáng lờ mờ, nhưng lại cho anh ảo giác đó là Trần Phi Lân.

Anh nhìn một lúc lâu mới rời đi. Khi anh đẩy cửa ra ngoài cảm nhận nhiệt độ lạnh muốn đông cứng người, nhìn thấy một cô gái mặc váy ngắn đang run rẩy đứng trước cửa, ôm ấp bạn trai và làm nũng như một đứa trẻ.

Anh kéo cổ áo lên, đi một lúc trong gió lạnh, tay phải đút trong túi áo khoác cùng lúc cầm hai chiếc điện thoại giống hệt nhau. Không có vỏ bên ngoài, anh sẽ không biết được cái nào là cái Chu Nham đã trả lại cho anh.

Anh nghĩ, thật lạ là anh không mở khóa điện thoại ngay lập tức để xem bên trong có gì.

Đến ngã tư, anh vẫy dừng một chiếc taxi. Khi người tài xế hỏi anh đi đâu, anh nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Cứ đi vòng quanh đi”.

Tài xế cho rằng anh đã uống quá nhiều, quay lại thì thấy anh khá tỉnh táo liền lái xe đi về phía trước.

Lúc đầu, Trần Lạc Du yên lặng dựa vào ghế sau, khi xe chạy ngang qua khách sạn Vienna, anh đột nhiên thẳng lưng, nhìn chằm chằm cửa khách sạn không chớp mắt.

Tài xế tưởng anh muốn xuống xe ở đây, kết quả đi qua mà anh vẫn không lên tiếng.

“Muốn xuống xe sao?” Tài xế hỏi.

Anh lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói, không cần, lái xe đi mấy trăm mét, anh nói: “Tới bãi lau sậy ở gần sông.”

Khi xe chạy đến cầu sông Trường Giang, Trần Lạc Du nhận được cuộc gọi của Chu Nham.

Chu Nham hỏi anh về đến nhà chưa, cậu ta nói đang tới đó rồi. Sau khi cúp máy, anh mở WeChat và liếc nhìn cửa sổ chat của Trần Phi Lân. Tin nhắn cuối cùng là tin nhắn thoại của anh gửi ngày hôm đó, bảo Trần Phi Lân đến bệnh viện gặp Tào Gia.

v**t v* màn hình nhẵn nhụi, anh nhìn khung cảnh dòng sông bên ngoài cửa sổ. Cầu thứ hai trên sông Trường Giang phía xa lúc này có một chiếc xe cơ giới đi qua, chiếc xe màu trắng đi qua phía dưới cầu, tuy rằng không nghe thấy âm thanh, nhưng bên tai lại vang lên một giọng nói khác.

“Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy cầu Trường Giang như thế này.”

Anh quay đầu lại, ngực người bên cạnh đang dựa vào cánh tay anh, dùng tư thế không phải ôm mà hơn cả ôm đến gần anh. Khi anh quay lại, người ấy mỉm cười, đôi mắt sáng trong veo như nước suối, phản chiếu hai điểm trắng.

Là chiếc áo lông vũ trắng của anh, anh không thể nhìn rõ chi tiết, nhưng anh nhớ người ấy lông mi rất dày, nhìn anh rất đỗi dịu dàng, như thể giây tiếp theo sẽ cúi xuống hôn anh.

Đầu ngón tay chạm vào chiếc đệm da trống rỗng bên cạnh, anh tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại giả vờ như đang dựa vào vai Trần Phi Lân. Khi chiếc xe chạy khỏi cầu và rẽ vào vùng ven sông, anh gần như ngủ thiếp đi, nhưng người tài xế đã đánh thức anh dậy.

Trả tiền xong xuống xe, anh lại nhìn điện thoại, phát hiện cửa sổ chat của Trần Phi Lân có một tin nhắn mới thời gian gần đây nhất.

Anh lập tức mở nó ra.

Trần Phi Lân không trả lời, chính anh đã ghi âm một đoạn tin nhắn thoại hơn mười phút trước. Anh ấn vào, vừa rồi hẳn là không cẩn thận ghi lại, toàn bộ là tiếng ô tô, còn có tiếng còi xe cùng tiếng phanh.

Tin nhắn quá thời gian thu hồi, anh suỹ nghĩ một lát, đi qua cổng Hoàng Phố phía trước đi vào công viên.

———————

Ji: Chương sau có tí nước lèo húp, cũng hé mở một phần sự thật.

Bình Luận (0)
Comment