Edit: Ji
[Chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi]
—–o0o—–
Hoàn toàn không nghĩ tới đáp án này, Trần Lạc Du giật mình nhìn hắn: “Sách gì?”
Do dự một lúc, Trần Phi Lân mở trình duyệt trên di động của mình, đưa tiêu đề qua. Trần Lạc Du nhìn vào màn hình, phần tóm tắt nói đây là quyển sách dạy người ta trong một mối quan hệ yêu đương, dùng động tác cùng ngôn ngữ như thế nào để người yêu mình vui vẻ.
Anh đọc sơ qua hai lần trước khi trả lại điện thoại cho Trần Phi Lân: “Tại sao lại đọc cuốn sách này?”
Trần Phi Lân lấy lại điện thoại: “Cũng không phải cố tình xem”.
“Khi anh đi thư viện tìm tư liệu. Các chàng trai xếp thành hàng dài đợi người trả lại cuốn sách này. Anh đã mượn nó để xem, phát hiện một số nội dung trong đó rất có ý nghĩa.”
Anh có chút một lời khó nói hết: “Cho nên, anh ngày thường làm những hành động đó, cũng là vì cuốn sách này dạy cho phải không?”.
“Không, cuốn sách này chỉ truyền cảm hứng cho anh”.
Cánh tay cảm nhận được sự chen chúc, Trần Lạc Du nhìn xuống, Trần Phi Lân luồn cánh tay phải của mình qua cánh tay anh, mười ngón tay giao nhau, nói: “Trước khi đọc cuốn sách này, lời muốn nói sẽ giữ ở trong lòng. Sau này biết nói ra sẽ khiến em vui vẻ, anh cũng thấy vui”.
Trần Phi Lân hiếm khi nói nhiều như vậy, nhưng sau khi nói xong hắn rũ mắt xuống, giống như một học sinh đang chờ giáo viên phê bình. Trần Lạc Du nhìn hắn, ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng, trái tim anh giống như một quả cầu chứa đầy lông vũ, nhẹ đến mức muốn chui vào cổ anh.
Anh siết chặt ngón tay của Trần Phi Lân: “Đưa quyển sách anh mượn được cho em xem”.
“Em cũng muốn biết làm thế nào để khiến anh vui vẻ hơn.”
Trần Phi Lân nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em không cần xem, chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi”.
Những lời âm yếm lại lần nữa đập vào trái tim anh, giống như vại mật ong từng chút chảy ra, bị ánh mặt trời chiếu tới, rực rỡ đến mức mơ hồ. Sau đó, phía sau tai lại cảm nhận được nhiệt độ, hóa ra Trần Phi Lân hôn vào sau tai anh.
Đang ở trên xe buýt, mặc dù không có ai phía sau và bên cạnh họ, nên tất cả những hành động thân mật vụng trộm sẽ không bị phát hiện. Nhưng bởi vì anh có điều giấu giếm, anh cảm thấy quá mức k*ch th*ch, đầu óc hơi choáng váng, ngón tay anh gắt gao nắm chặt ngón tay của Trần Phi Lân, vẻ mặt muốn nói lại thôi với người bên cạnh.
Anh muốn hôn.
Rất muốn.
Hắn đọc được suy nghĩ của anh trong ánh mắt, cổ họng Trần Phi Lân có chút khát, nói: “Sau khi xuống xe đi vào nhà vệ sinh được không?”.
Anh gật đầu, lý trí được kéo lại một phần, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Mặc dù bây giờ anh không thể hôn, nhưng trong anh có một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được, cầm lòng không được mà muốn duỗi tay ôm cả thế giới.
Trên đường đi, họ đều nghe nhạc. Gần đây, Trần Lạc Du luôn nghe nhạc của Châu Kiệt Luân, nên Trần Phi Lân cũng tạo một danh sách nhạc của Châu Kiệt Luân trong máy để cho anh nghe. Mất gần một giờ từ đại học Công an đến cổng phía Nam của khu thắng cảnh Ma Sơn (1). Họ đổi lộ trình, dừng xe buýt giữa chừng, đi vào nhà vệ sinh của trung tâm du khách khi đến nơi.
Không có nhiều người vào thời điểm này, hai người bọn họ ở chung một khoang. Ngay khi cánh cửa đóng cửa, Trần Phi Lân liền đè Trần Lạc Du lên tường, Trần Lạc Du ôm eo hắn, cũng không chịu thua mà chà đạp bờ môi hắn, hai người đều kích động, tận đến khi Trần Lạc Du chịu không nổi phát ra thanh âm mới tạm dừng, ôm nhau th* d*c.
Ngửa đầu dựa vào gạch men sứ trên tường, chiếc mũ của Trần Lạc Du bị lệch sang một bên, Trần Phi Lân giúp anh sửa sang lại, nghe được anh vừa th* d*c vừa cười: “Không thở nổi”.
Lòng bàn tay theo thái dương đi tới cánh môi màu hồng, Trần Phi Lân v**t v* khóe môi ướt át của anh, rồi lại cúi đầu.
Nụ hôn này không xúc động như vừa rồi, nhưng lại rất khó để tách ra, cảm giác môi lưỡi chạm nhau khiến Trần Lạc Du nhớ tới yêu nữa Medusa (2), vừa mềm mại vừa mê hoặc đến trí mạng.
(2) Là yêu nữ đẹp nhất và trẻ nhất trong thần thoại Hi Lạp, khuôn mặt thanh tú, làn da mịn màng, đôi mắt trong veo, mái tóc bồng bềnh, vô cùng quyến rũ. Vẻ đẹp của nàng còn khiến tất cả những cô gái khác ghen tị, mặc cảm, khiến những người đàn ông si ngốc khi nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của nàng.
Anh ôm Trần Phi Lân, nâng eo lên dán sát lại, bởi vì cách lớp áo lông vũ nên không đạt được hiệu quả như mong muốn. Anh mở mắt ra, có chút bất mãn mà nhìn người trước mặt, nhưng Trần Phi Lân vẫn nhắm mắt, đắm đuối mà hôn anh.
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của người ấy, anh lại thất thần một lần nữa.
Quên đi, hôm nay là đầu tiên bọn họ chính thức hẹn hò, sao có thể lạc lối ngay từ lần đầu được chứ?
Triền miên trong chốc lát, nụ hôn của Trần Phi Lân biến thành chuồn chuồn lướt nước, đôi môi ấm áp của hắn di chuyển từng tấc từng tấc trên mặt anh. Anh nhắm mắt lại hưởng thụ, chủ đông ngửa cằm lên, muốn Trần Phi Lân xuống thêm một chút nữa, khi người ấy kéo khăn quàng cổ của anh xuống liền tạm dừng, nói: “Hôm nay quàng khăn quàng cổ”.
Anh không hiểu Trần Phi Lân muốn nói gì, Trần Lạc Du trả lời một cách mơ hồ: “Ừm”.
Trần Phi Lân ngước mắt lên nhìn anh: “Lớn lên?”
Nụ cười giống như rượu ngon tinh khiết trong mắt, anh giống như hơi say có chút lâng lâng, ấn gáy của Trần Phi Lân sát vào cổ anh, thở gấp nói: “Nhanh lên”.
“Ưm …” Vừa dứt lời, anh nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh. Trần Phi Lân vậy mà lại ngậm lấy hầu kết của anh, không nặng không nhẹ m*t vào một cái.
Đây là vị trí muốn mạng người khác, cảm xúc tê dại khiến đầu gối anh bắt đầu run lên, gạch men sứ phía sau trở nên trơn trượt, anh chỉ đứng một lúc liền khụy xuống.
Trần Phi Lân vững vàng mà nâng anh lên, sợ rằng tiếp tục xuống dưới sẽ không thể kiểm soát nổi, liền ở chỗ xương quai xanh để lại hai dấu dâu tây. Lúc sau, khi Trần Lạc Du đi ra ngoài, nhìn trộm vào gương anh thấy hầu kết đỏ vô cùng, ngón tay anh sờ vào vẫn rất nhạy cảm, giọng nói của anh khàn đi không ít.
Trần Phi Lân hút thuốc bên ngoài. Anh rửa xong tay đi ra ngoài, trực tiếp lấy đi điếu thuốc ở trên môi Trần Phi Lân hút một hơi, sau lại cau mày trả lại: “Nặng quá”.
Trần Phi Lân không nói gì, nhìn anh lấy điếu thuốc trong túi ra, châm lửa, đưa đến bên miệng mình, rồi lấy điếu thuốc của hắn vừa rồi lấy đi, ném vào thùng rác gạt tàn (3).
Trần Phi Lân không bao giờ hút thuốc lá của anh, sau khi hút hai hơi, liền nhét trở lại miệng anh: “Quá nhạt.”
“Nhạt chỗ nào chứ?” Trần Lạc Du nói nhỏ, nhìn Trần Phi Lân rồi hút một hơi, lại hỏi: “Anh một gói thuốc lá hút mấy ngày?”.
“Khoảng hai ngày.”
“Nghiện thuốc như vậy?”
Trần Phi Lân nói: “Vẫn ổn, sao?”
Anh đặt cánh tay trái của mình lên vai Trần Phi Lân nói: “Em hiện tại là bạn trai anh đúng không?.”
Trần Phi Lân chờ anh tiếp tục nói.
“Hút thuốc nhiều có hại với cơ thể. Một bao thuốc em hút trong một tuần”.
Nheo mắt đối diện với hắn, lúc này Trần Phi Lân lại là người thỏa hiệp trước, cười cười vứt thuốc đi: “Được, nghe em hết”.
Sau khi mua nước tại trung tâm du khách, Trần Phi Lân mua vé tham quan. Hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đợi vài phút xe đủ người, tài xế theo thường lệ nhắc nhở an toàn, sau đó đi vào khu tham quan.
Tới thành phố này nhiều năm, Trần Phi Lân vẫn luôn vất vả với trường học cùng việc làm thêm. Mà khu vực danh lam thắng cảnh Đông Hồ cũng chỉ thỉnh thoảng chạy bộ mới tới đây, chưa bao giờ thực sự ngắm cảnh. Trần Lạc Du liền đảm đương vai trò hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu phong cảnh tuyệt đẹp của Ma Sơn.
Tuy nhiên, chính Trần Lạc Du cũng không tới đây nhiều năm, gần nhất là hồi năm hai đại học anh thi đỗ IELTS và METS cấp 4. Lưu Lệ Á trở về chúc mừng anh, người một nhà khó có dịp ra ngoài chơi.
Lúc ấy vào chính giữa hè, Trần Lạc Du không thích mùa hè, anh ghét cảm giác đổ mồ hôi ngoài trời. Lưu Lệ Á trở về cũng thôi đi, còn mang theo Đặng Cung, Khi đó, anh cùng bà ngoại đi cùng nhau, Lưu Lệ Á và Đặng Cung đi phía sau, người ngoài nhìn vào tưởng là người một nhà hòa thuận vui vẻ, chỉ có anh mới hiểu có bao nhiêu xa cách.
Hôm nay, anh quay lại nơi đây, tự động bỏ qua những ký ức khó chịu, thảo luận với Trần Phi Lân về con đường nào đến hồ.
Hai cô gái trẻ ở hàng ghế đầu đang thảo luận về bộ phim truyền hình Thái Lan mà họ đã xem tối qua. Cô gái bên trái xoay người sang bên phải để nói chuyện với bạn mình ở ghế sau. Góc độ này khiến ánh mắt cô ấy lệch sang một bên, thấy được Trần Lạc Du ở ghế sau.
Đối phương sửng sốt một chút, sau đó kêu lên: “Lạc Du?”
Trần Lạc Du cũng nhận ra cô, vui vẻ nói: “Hiểu Nhược!”
“Quả nhiên là em!” Hoàng Hiểu Nhược vui vẻ đưa tay ra, dùng ngón tay trắng nõn nắm lấy tay Trần Lạc Du, thở dài: “Mấy năm không gặp, sao em chẳng thay đổi chút nào!”
“Đã bốn năm rồi, chị vẫn xinh đẹp như vậy.” Trần Lạc Du chân thành khen ngợi.
Hoàng Hiểu Nhược vỗ vỗ cánh tay anh, vẻ mặt có chút hờn dỗi: “Ghét lắm, cái miệng lém lỉnh của em vẫn giỏi dỗ dành người khác như trước.”
Trần Lạc Du muốn nói chị cũng thích giả vờ xấu hổ như trước đây, nói được một nửa bỗng nhiên phản ứng với người bên cạnh, lập tức quay đầu nhìn lại.
Trần Phi Lân tựa lưng vào ghế, bình tĩnh nhìn anh, khi anh quay lại khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Tuy là bộ dáng đang săn sóc nhau, nhưng tư thế rõ ràng đang chờ anh giải thích.
—————-
Ji: Chương này đọc kỹ nha, có tý nước lèo đó nha.