Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 58

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Bắt đầu tưởng tượng Trần Phi Lân sau khi mặc nó sẽ như thế nào]

—–o0o—–

“Hoàng Hiểu Nhược, là chị hàng xóm chơi cùng em từ nhỏ. Mặc dù nhìn thế này thôi, nhưng chị ấy hơn em ba tuổi đấy”. Trần Lạc Du chỉ vào Hoàng Hiểu Nhược, rất tự giác giới thiệu với Trần Phi Lân.

Trần Phi Lân hướng Hoàng Tiểu Nhược gật đầu: “Xin chào, tôi là Trần Phi Lân.”

Hoàng Hiểu Nhược lại giơ tay đánh Trần Lạc Du: “Nhóc thối này, tự nhiên nói tuổi của chị ra làm cái gì?”

Trần Lạc Du nói: “Như vậy càng làm nổi bật vẻ trẻ trung của chị.”

Đây là một lời khen, Hoàng Hiểu Nhược vui vẻ nhận, giới thiệu bạn mình: “Vương Cẩn.”

Vương Cẩn là người tương đối dè dặt với người lạ, sau khi giới thiệu xong cô cũng không nói nhiều. Hoàng Hiểu Nhược trò chuyện với Trần Lạc Du một lúc, biết được mấy hôm trước cô chuyển về ở cùng với bà ngoại, Trần Lạc Du rất vui mừng cho cô.

Trong khi họ trò chuyện, xe buýt tham quan rất nhanh đã tới nơi. Trần Lạc Du và Hoàng Hiểu Nhược thêm tài khoản WeChat của nhau, sau khi chia tay Trần Lạc Du mới quay lại giải thích với Trần Phi Lân.

“Chị ấy là hàng xóm của em, hồi nhỏ rất quan tâm tới em. Sau đó, chị ấy thi đại học và đến Bắc Kinh.”

“Chị ấy cũng học y lâm sàng tám năm và tốt nghiệp đại học Bắc Kinh. Rất giỏi.” Trần Lạc Du vừa đi vừa thở dài: “Nhưng em không nghĩ tốt nghiệp xong chị ấy lại đi làm luôn.”

Trần Phi Lân đi bên cạnh anh, hỏi: “Em học tám năm lâm sàng là chịu ảnh hưởng từ chị ấy à?”

“Cũng có một phần.”

“Điểm của em tốt như vậy, sao lúc trước không nghĩ thi đại học Bắc Kinh? “

“Đúng là không nghĩ tới”, Trần Lạc Du nhún vai: “Mẹ em ở Bắc Kinh, em không muốn ở gần bà ấy.”

Giọng nói nhẹ nhàng, không chút cảm xúc, nhưng Trần Phi Lân nghe qua là hiểu mâu thuẫn trong nhà anh, liền vươn tay khoác vai anh an ủi: “Trường học hiện tại của em cũng rất tốt, may mà em cũng không đi nơi khác thi, nếu không chúng ta cũng không gặp được nhau”.

Quay đầu nhìn về phía Trần Phi Lân, ánh mắt Trần Lạc Du đầy ý cười: “Đúng vậy, là em có tầm nhìn xa.”

Ôm vai anh, Trần Phi Lân cùng anh đi đến địa điểm thuê xe đạp điện, thuê hai chiếc xe rồi bắt đầu đạp xe dọc theo đường ven hồ.

Diện tích của Đông Hồ lớn hơn Tây Hồ ở Hàng Châu gấp bốn lần, con đường quanh hồ ở khu thắng cảnh Ma Sơn rất dài, họ vừa đi xe vừa trò chuyện, đi một lúc lâu, đến khi Trần Lạc Du cảm thấy ngồi quá đau mông mới tìm một nơi có phong cảnh đẹp để nghỉ ngơi.

Đây là con đường rợp bóng cây, tán cây hai bên in bóng trên mặt nước, làn nước phản chiếu bầu trời xanh cùng những ngọn núi ở phía xa. Trần Lạc Du cởi mũ len, vuốt tóc mái, quay đầu nói với Trần Phi Lân: “Đưa nước cho em.”

Trần Phi Lân lấy nước cho anh, phát hiện cuộc gọi nhỡ từ giáo viên, liền đi mấy bước rồi gọi lại, còn anh tiếp tục nhìn ngắm phong cảnh phía trước.

Tầm nhìn hôm nay rất rộng. Con thuyền cách đó không xa đi trên sông tạo nên gợn sóng lăn tăn, phản chiếu những đỉnh núi phía xa, đan xen giữa hiện thực và mộng ảo như một bức tranh thủy mặc, khiến anh có ảo giác như đang đứng trên bờ hồ Di Hòa Viên (1).

(1) Di Hoà Viên (Cung điện Mùa hè) còn có tên gọi khác là “Thanh Y Viên”, nằm ở vùng ngoại ô, cách thủ đô Bắc Kinh tầm 15 km về phía Tây Bắc. Cung điện được xây dựng từ thời nhà Thanh, có quy mô lớn cùng nhiều cảnh quan nổi bật. Tên gọi của cung điện mang ý nghĩa như một khu vườn nuôi dưỡng sự an hoà, là địa điểm thư giãn của hoàng đế và các vị hoàng thân quốc thích.

Nghĩ đến lần trước ở trường học cùng Trần Phi Lân đứng bên hồ sen nói chuyện là Trần Phi Lân chưa từng đến những thành phố lớn khác, lúc đó anh không dám nghĩ tới cái gì, nhưng bây giờ thì khác.

Sau khi họ tốt nghiệp, ngoài Hàng Châu, anh cũng sẽ đưa Trần Phi Lân đến Bắc Kinh để ngắm nhìn Tử Cấm Thành, leo lên Vạn Lý Trường Thành và tham quan Di Hòa Viên.

Anh muốn Trần Phi Lân cũng được ngắm nhìn những thứ anh thấy và thích. Họ cũng có thể cùng nhau đi nước ngoài, điểm dừng chân đầu tiên sẽ là vùng biển Caribe nơi mà anh đã từng muốn tới nhất. Cũng sẽ hỏi Trần Phi Lân muốn đi đâu, chỉ cần đó là nơi hắn thích, anh sẽ cùng đi với hắn.

Họ vẫn còn rất nhiều thời gian, tương lai còn rất dài.

Thoải mái duỗi người, Trần Lạc Du lười biếng tựa vào thân cây bên cạnh. Nắng đẹp như vậy, buổi chiều có thể làm gì?

Anh quay đầu nhìn người đang nói chuyện điện thoại, nhưng Trần Phi Lân lại xuất hiện ở phía sau anh hai bước, nhìn vào màn hình điện thoại, mỉm cười.

Anh đi qua nhìn, trên màn hình điện thoại di động là ảnh chụp lưng anh, chính là tư thế anh vừa duỗi người.

“Sao chụp ảnh mà không nói gì?” Anh cầm điện thoại lên thì thấy ảnh phía bên trái là anh rất nét, nhưng phía bên phải khung cảnh mơ hồ, ánh nắng phản chiếu trên mặt hồ nối liền thành một mảng, tạo nên không gian mờ ảo.

Không ngờ Trần Phi Lân có thể chụp ảnh tốt như vậy, Trần Lạc Du liền bảo hắn gửi ảnh cho mình, trực tiếp đặt làm màn hình điện thoại, anh nhìn lên cũng thấy Trần Phi Lân đang thay đổi ảnh trên màn hình điện thoại.

Nhìn thấy ảnh của mình xuất hiện trên màn hình điện thoại di động của bạn trai, anh rất vui nhưng cũng có chút lo lắng, hỏi: “Anh không sợ có người nhìn ra à?”

“Chỉ là chụp từ phía sau thôi, bình thường không có ai động vào điện thoại của anh.”

“Sơ Yến không xem sao?”

“Nhìn thấy cũng không sao”, Trần Phi Lân khóa điện thoại, lấy nước khoáng trong tay anh uống: “Sau này em ấy sẽ biết”.

Sau khi đạp xe được một lúc, họ quay lại điểm xuất phát để trả xe. Trần Phi Lân hỏi anh buổi trưa muốn ăn gì, Trần Lạc Du nói cái gì cũng được, thế là anh cùng hắn ngồi xe đến đường Giang Hán, đi vào một nhà hàng Thái Lan.

Giá cả của nhà hàng Thái này tương đối cao nhưng đồ ăn rất ngon và cà ri được nấu mới mỗi ngày. Cả cà ri cua và cà ri tôm đều đậm đà hương vị. Hai phần cơm thơm Thái trộn cùng cà ri và một cốc trà sữa Thái ngon không thể tả.

Ngoài hai món chính, Trần Lạc Du còn gọi cá phi lê Samui (2) và cổ heo nướng than (3). Lúc chuẩn bị ăn xong, anh vừa đi vệ sinh vừa lặng lẽ thanh toán hóa đơn, mãi đến khi Trần Phi Lân cầm hóa đơn lên định thanh toán mới phát hiện ra.

(2) Đảo nổi tiếng của Thái Lan.

(3) Món ăn nổi tiếng của Thái. Thịt nướng xém nhẹ bên ngoài, bên trong vẫn giữ được độ mềm ngọt ăn kèm nước chấm me đậu phộng độc đáo.

 

Nhìn anh một cái, Trần Phi Lân không nói gì. Sau khi rời khỏi nhà hàng, mới nghe thấy anh nói: “Buổi sáng anh mời em rồi, buổi chiều để em mời anh”.

Biết anh đang vì mình mà suy nghĩ, Trần Phi Lân đưa tay xoa xoa mũ anh, anh chỉnh lại mũ rồi hỏi: “Chiều nay anh muốn đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, em quyết định.”

“Vậy chúng ta đi dạo phố nhé? Thời tiết tốt như vậy, tắm nắng cũng rất thoải mái.”

“Được.” Trần Phi Lân mỉm cười, cùng anh đi về phố đi bộ. Vừa bước đi tới đầu đường liền nhìn thấy một cây thông Noel cao lớn màu trắng bạc, xung quanh có rất nhiều bạn trẻ tụ tập để chụp ảnh.

Bây giờ đã là tháng 12, các trung tâm thương mại đều lần lượt treo đồ trang trí giáng sinh lên. Trước đây, Trần Lạc Du không có hứng thú với những lễ hội này, nhưng năm nay thì khác, vừa đi vừa nghĩ trong đầu trải qua đêm giáng sinh với Trần Phi Lân như thế nào.

Đi ngang qua một cửa hàng quần áo đang giảm giá, Trần Phi Lân dừng lại nói: “Quần của Sở Yến hơi ngắn, đợi anh một chút, anh muốn mua cho em ấy hai cái.”

Trần Lạc Du đi theo hắn vào, nhìn thấy Trần Phi Lân đang chọn hai chiếc quần jean giảm giá ở khu vực quần áo nữ. Trong khi hắn hỏi ​​nhân viên bán hàng về kích cỡ, Trần Lạc Du cũng chọn một chiếc áo khoác nữ và đưa nó cho hắn sau khi thanh toán hóa đơn, nói là tặng cho Trần Sơ Yến.

“Không được từ chối” Trần Phi Lân muốn mở miệng nhưng Trần Lạc Du chặn miệng nói: “Em cũng coi như một nửa anh trai của em ấy, em cũng muốn mua quần áo cho em ấy. Anh không thể quyết định thay em ấy là nhận hay không”.

Hai người đứng ở bên cạnh quầy thu ngân, không có nhiều thời gian để chặn miệng Trần Phi Lân, liền buông tay xuống, bảo đi ra ngoài chờ. Sau khi rời khỏi cửa hàng, vừa lúc nhìn thấy cửa hàng đồ lót ở phía đôi diện, nam ma nơ canh mặc q**n l*t boxer cạp thấp, vải màu tím xám phối với viền rộng thể thao, được thiết kế để che đi phần gợi cảm nhất. Anh chỉ nhìn một cái đã không thể rời mắt, bắt đầu tưởng tượng Trần Phi Lân sau khi mặc nó sẽ như thế nào.

Do dự một lúc, anh bước tới, cầm mẫu mã tương tự trên tủ cạnh ma nơ canh nam lên nhìn. Tuy nhiên, anh không biết Trần Phi Lân mặc size gì, còn đang lưỡng lự có nên đi vào hỏi nhân viên cửa hàng không, phía sau lưng liền dán vào một mảng ngực, Trần Phi Lân thì thầm vào tai anh: “Em thích hợp mặc màu nhạt hơn.”

Tay phải của người đàn ông duỗi về phía tay anh, lấy một mẫu q**n l*t màu tím nhạt cùng kiểu dáng bên cạnh chiếc q**n l*t màu tím xám đưa rồi cho anh: “Lấy cái này.”

Trần Lạc Du thậm chí còn không biết mình đã bước ra khỏi cửa hàng này như thế nào.

Hai tay anh trống trơn, còn Trần Phi Lân mang theo vài chiếc túi. Một trong những chiếc túi nhỏ nhất chứa bốn chiếc q**n l*t, chiếc màu tím xám anh chọn cho Trần Phi Lân và chiếc màu tím nhạt là Trần Phi Lân chọn cho anh.

Khi bốn chiếc q**n l*t được nhân viên bán hàng gấp lại, để cạnh bên nhau, mặt anh như phải bỏng, phải kéo khăn quàng cổ lên che lại, lộ ra một đôi mắt không biết nhìn vào đâu.

Đi loanh quanh một lúc, điện thoại di động của Trần Phi Lân vang lên, sau đó hắn quay lại nhìn Trần Lạc Du, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Nghe được hắn nói “Tôi lập tức qua”, Trần Lạc Du vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra?

“Đây là cuộc gọi từ viện dưỡng lão, bác sĩ Thường đang đi vệ sinh không cẩn thận bị ngã, anh muốn qua đó xem”.

Trần Lạc Du nói: “Em cùng anh tới đó.”

“Không cần, để anh qua đó xem trước.” Trần Phi Lân nói: “Những thứ này để ở chỗ em.”

Anh cầm túi, nhắc nhở Trần Phi Lân chú ý an toàn, nhìn người đàn ông chạy đến ga tàu điện ngầm phía trước, mãi cho đến khi bóng người khuất trong đám đông mới thở dài.

Nhìn những chiếc túi trên tay, anh tự an ủi mình hôm nay rất vui, vì thế đi bộ đến cuối phố, ngồi xe quay lại trường.

Chung Hằng không có ở ký túc xá, anh nhét đồ vào tủ, thấy trời vẫn còn sớm, liền gọi điện cho bà ngoại, nói sẽ qua đó ngay.

Vừa lúc Tôn Hồng đang làm mì ở nhà, nghe anh muốn tới, bà nói sẽ làm bánh kếp dứa bay (4) mà anh vô cùng thích. Trên đường tới, anh gửi tin nhắn hỏi Trần Phi Lân bên đó thế nào, nhưng Trần Phi Lân không trả lời.

 

(4) Bánh kếp dứa bay

 

Sau khi xe dừng trước cổng tiểu khu Đình Hồ, anh đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một bao thuốc lá, mở ra hút một điếu rồi mới bước vào. Khi đến dưới lầu, anh nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác len màu đen dài đến đầu gối, đang ngước nhìn anh.

Người đàn ông nhìn qua rất ổn, mái tóc đen được chải gọn gàng sau đầu, chắc khoảng hơn bốn mươi tuổi. Đây là tiểu khu cũ, Trần Lạc Du trước giờ chưa từng gặp qua, không khỏi liếc nhìn vài cái. Người đàn ông nhận ra có người đang đến gần, quay đầu nhìn lại, cau mày, như đang có điều suy nghĩ.

Trần Lạc Du rời ánh mắt, đang định mở khóa điện tử ở tầng dưới, lại nghe thấy người đàn ông hỏi: “Cậu có phải là Trần Lạc Du không?”

Động tác của anh dừng lại, quay người nhìn đối phương: “Ông là ai?”

Người đàn ông nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay trái, nhẹ nhàng nói: “Xin chào, tôi là bạn của cha cậu, Trần Phương Văn. Tôi họ Cao. Hôm nay tôi đến đây có chút chuyện muốn nói với cậu”.

Vừa nghe thấy cái tên này, anh có cảm giác như bị ai đó đánh vào đầu, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Anh không nói gì, người đàn ông nói tiếp: “Anh ấy đổ bệnh cách đây không lâu. Cuối tháng trước, tôi cùng anh ấy về Trung Quốc chữa bệnh.”

“Anh ấy rất muốn gặp cậu, nhưng bây giờ anh ấy di chuyển khó khăn. Không biết cậu có thể đi cùng tôi đến gặp anh ấy được không?”.

Bình Luận (0)
Comment