Edit: Ji
[Tôi không muốn gặp ông ấy]
—–o0o—–
Khi nghe Trần Phương Văn bị bệnh, di chuyển khó khăn, trong đầu Trần Lạc Du phản xạ có điều kiện nghĩ ra một số căn bệnh nặng cùng những biểu hiện lâm sàng, nhưng lại không có chút cảm xúc giao động nào nên có đối với người thân của mình.
Anh nhìn chằm chằm người này, một lúc sau mới hỏi: “Ông ấy mắc bệnh gì?”
“Cái này khó nói. Gặp anh ấy rồi cậu hỏi trực tiếp.”
Mím môi, Trần Lạc Du không từ chối cũng không đồng ý, bên tai đột nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng saxophone đứt quãng từ nhà nào đó phát ra.
Kỳ thật, tình cảm của anh dành cho Trần Phương Văn rất phức tạp.
Người cha đã bỏ nhà ra đi trước khi anh chào đời giống như một tờ giấy trắng đối với anh, chính vì chưa bao giờ ở chung với anh nên anh không thể đồng cảm với Lưu Lệ Á sau khi biết sự thật về việc bố mẹ anh ly hôn, anh chưa bao giờ đề cập đến việc mình muốn gặp lại cha.
Lúc đó anh đang học tiểu học, sau đó lớn lên, đối với khát vọng về tình yêu của người cha cũng mất dần đi. Cho nên, cái tên Trần Phương Văn này đối với anh mà nói không khác gì một người xa lạ.
Anh nói: “Tôi không muốn gặp ông ấy.”
Người đàn ông không lên tiếng can ngăn như những người khác, mà chỉ nhìn anh mở cánh cửa điện tử đi vào. Qua khe hở của bức tường xi măng bên ngoài, gã nhìn thấy anh hai ba bước bước lên lầu, rồi cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Trần Lạc Du không đề phòng đối phương, nếu người này vừa nhìn liền có thể nhận ra anh, cũng biết số nhà của bà ngoại mình. Suy cho cùng thì đây là nơi Lưu Lệ Á được gả đi.
Tôn Hồng đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng cửa mở, bà thò đầu ra ngoài nói: “Hôm nay mặc nhiều quần áo quá”.
Trần Lạc Du cúi đầu, phần tóc mái được chiếc mũ dệt kim đè xuống, gần như che mất đôi mắt của anh. Anh thay giày như thường lệ, không nhìn mặt Tôn Hồng: “Vâng, bên ngoài lạnh lắm, con đi tắm một chút.”
Anh xoay người đi vào phòng, phía sau vang lên giọng nói của Tôn Hồng: “Nhớ bật máy sưởi trong phòng tắm.”
“Vâng.”
Mở tủ, anh lục lọi một bộ đồ ngủ rồi bước ra, khi đang lấy đồ lót, anh nhớ một màn mua đồ lúc nãy. Anh ngồi xổm xuống, bất động mà dựa vào cửa tủ.
Rõ ràng vừa rồi anh còn rất vui vẻ, nhưng hiện tại anh như ngồi trên xích đu, đang lên đến điểm cao nhất thì sợi dây đột nhiên đứt, đem anh rơi xuống đất thật mạnh.
Ngực đau âm ỉ mà không rõ lý do.
Tiếng thịt băm truyền ra từ trong bếp, anh đang định gọi điện cho Trần Phi Lân, nhưng lại nhớ ra người đó đang bận.
Cất điện thoại vào túi, anh đứng lên, tùy tiện nhặt một chiếc q**n l*t đi tắm.
Khi anh đang c** q**n áo, nhìn thấy hầu kết và xương quai xanh có hai vết đỏ rõ ràng. Nhìn dấu vết Trần Phi Lân để lại, anh trở về phòng thay bộ đồ ngủ thành bộ đồ ở nhà có thể che khuất xương quai xanh.
Sau khi xả nước nóng dưới vòi sen một lúc lâu, anh bước ra cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, đồng thời anh cũng nhìn thấy tin nhắn mới trên điện thoại.
[Bây giờ anh đang tới bệnh viện. Bác sĩ Thường ngã, bị thương ở tay phải. Bị nứt xương, nhưng đã xử lý tốt rồi.]
Anh trả lời lại: [Bệnh viện nào, anh có muốn em tới đó với anh không?]
[Không cần đâu, vẫn còn người ở viện dưỡng lão sẽ tới đây. Nói cho em biết vì muốn không muốn em lo lắng]
[Vậy anh muốn ở lại chăm sóc cho ông ấy sao?]
[Tình huống của ông ấy không cần nhập viện, từ từ là có thể lành, nhưng ông ấy bị thương ở tay phải hành động không tiện, có thể anh sẽ phải ở viện dưỡng lão trong vài ngày tới.]
[Nên vậy, có ảnh hưởng đến công việc làm thêm của anh không?]
[Không sao, anh sẽ sắp xếp, nhưng mấy ngày này anh không thể ở cạnh em được]
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ này, ánh mắt Trần Lạc Du có chút nóng lên, ngẩng đầu lên, đợi cảm xúc đè nén xuống mới trả lời: [Chờ ông ấy khỏe lại, anh bồi thường cho em là được].
Trần Phi Lân gửi tin nhắn thoại, bấm vào thì nghe người đàn ông nói: “Được, đến lúc đó đem cả người anh bồi thường cho em”.
Anh nghe tin nhắn thoại này mấy lần, không biết lời Trần Phi Lân nói có phải là điều anh nghĩ tới không. Nếu đúng thì có nghĩa Trần Phi Lân cũng đã nghĩ tới chuyện này. Nhưng nếu không…
Anh lắc đầu, Trần Phi Lân mỗi lần hôn anh cũng đều có có cùng cảm giác như anh, hẳn là cũng nghĩ tới.
Nhiệt độ trên má nóng lên, tâm trạng uể oải của anh cuối cùng cũng khôi phục lại. Sau khi đặt điện thoại xuống, anh ngửi thấy bánh kếp dứa liền đi vào bếp.
Bánh kếp dứa do Tôn Hồng làm ngon hơn bánh bên ngoài rất nhiều, hai lớp vỏ mỏng được phết nước sốt dứa ở giữa, rắc dứa tươi cắt miếng rồi chiên cho đến khi chín vàng hai mặt, vị giòn xốp kết hợp với vị chua ngọt thơm ngon đến nỗi lần nào anh cũng ăn không ngừng được. Nhưng hôm nay anh chỉ ăn một miếng rồi đặt đũa xuống, Tôn Hồng hỏi ăn có ngon không, anh ấy nói không đói.
Trong khi Tôn Hồng đang nấu sủi cảo, anh đứng bên cạnh trò chuyện với bà một lúc. Quả nhiên, Tôn Hồng không biết Trần Phương Văn đã trở về, chỉ nói với anh Hoàng Hiểu Nhược cùng bà ngoại đã chuyển về.
Biết hôm nay gặp được Hoàng Hiểu Nhược, Tôn Hồng nói: “Bà ngoại nó đã hai năm nay sức khỏe không tốt, lần này về nói muốn về quê. Bà nghĩ chắc cũng không sao, muốn cùng bà ấy về quê một thời gian”.
Tôn Hồng là người Ân Thi. Bà thi đỗ đại học khoa học công nghệ Trung Quốc, từ đó trở đi bà ở lại thành phố này và chỉ trở về quê ngày nghỉ lễ. Bà ngoại của Hoàng Hiểu Nhược cũng là người Ân Thi, bà đã quen biết Tôn Hồng vài chục năm, họ thân thiết hơn cả chị em, khi bà ấy muốn quay về quê, Tôn Hồng chắc chắn sẽ đi cùng.
Trần Lạc Du hỏi: “Bà định khi nào đi?”
“Hai ngày nữa” Tôn Hồng gắp một miếng sủi cảo, thổi và đưa tới miệng Trần Lạc Du: “Thử đi, nhân là măng và thịt lợn.”
Trần Lạc Du há miệng ăn, hôm nay Tôn Hồng nấu toàn là đồ anh thích ăn, nhưng vì trong lòng có chuyện nên không nếm không ra mùi vị gì, nhưng vẫn nói là ăn rất ngon.
Tôn Hồng lấy cho anh một bát, rưới dầu tiêu, nước tương, ớt chưng Laoganma (1) và giấm chua Sơn Tây. Anh cầm lấy nhìn bồn rửa bát bừa bộn trong bếp, nghĩ tới Tôn Hồng bận rộn cả buổi chiều chỉ để làm bữa ăn này, sao anh nỡ nói không muốn ăn.
Hai người ngồi đối diện ở bàn ăn, ăn vài miếng, Tôn Hồng đặt thìa xuống nói: “Hôm kia mẹ con gọi cho bà, nói tháng sau sẽ về. Con có nhớ tháng sau có ngày quan trọng gì không?” “
Nhìn chằm chằm vào bát, Trần Lạc Du bình tĩnh trả lời: “Sinh nhật của bà ấy.”
Tôn Hồng mỉm cười vỗ vỗ cánh tay Trần Lạc Du: “Bà ấy chưa nói sẽ tới đây, nhưng hẳn là rất muốn đến đây ăn sinh nhật cùng con”.
Trần Lạc Du không muốn nói: “Có Đặng Cung ở cùng với bà ấy là đủ rồi.” Điều này chỉ khiến Tôn Hồng khó chịu mà thôi. Anh nuốt miếng sủi cảo, nói: “Bà ấy về một mình à?”
“Chắc chắn rồi, bà ấy sẽ làm vậy.”
“Con hiểu rồi, ăn trước đã”.
Tôn Hồng cầm thìa lên, nghĩ nghĩ vẫn không nhịn được, thở dài: “Hai mẹ con khúc mắc nhiều năm như vậy cũng không biết bao giờ mới cởi bỏ được, nói đến cùng cũng trách bà, lúc đầu không nên đồng ý cho mẹ con theo đuổi cha con”.
Tôn Hồng đột nhiên nhắc tới Trần Phương Văn khiến Trần Lạc Du nhớ lại những gì anh nghe được ở dưới lầu. Nghĩ người đàn ông đó đang bệnh nặng, anh cũng không có suy nghĩ muốn trả thù, chỉ cảm thấy rất khó chịu và không muốn nói đến chuyện đó nữa.
“Bà ngoại, đừng nói nữa, đồ ăn sắp nguội rồi.” Anh cầm đũa gắp đồ ăn trên bàn bỏ vào thìa của Tôn Hồng, Tôn Hồng nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài, nhưng bà cũng không nói thêm gì nữa.
Sau bữa ăn, Trần Lạc Du giúp rửa bát, nhìn Tôn Hồng cởi tạp dề đấm đấm eo, liền tìm dầu thuốc xoa bóp cho bà.
Tôn Hồng sức khỏe khá tốt, nhưng lớn tuổi, anh có chút lo lắng bà về quê sẽ vất vả. Tôn Hồng cười nói không sao, về quê tới thăm họ hàng một chút.
Trần Lạc Du đêm đó ở lại ngủ, sáng hôm sau không có tiết học nên cùng Tôn Hồng ra ngoài mua quà. Vào buổi trưa, anh ăn cùng Hoàng Hiểu Nhược và bà của cô ấy, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Hoàng Hiểu Nhược nói cô sẽ cùng về với họ.
Buổi tối trở lại trường học, trên đường gọi điện cho Trần Phi Lân, biết Trần Phi Lân đang ở chỗ giáo sư nên phải cúp máy trước. Mười phút sau, anh nhận được tin nhắn WeChat của Trần Phi Lân: [Tối nay anh tìm thời gian gọi điện cho em, chờ anh]
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, đáp lại bằng icon chú hổ nhỏ dễ thương gật đầu ngày hôm qua. Ngay sau khi tin nhắn được gửi thành công, một tin nhắn mới hiện lên ở đầu màn hình điện thoại.
[Tôi là Cao Vũ Hành, chuyện ngày hôm qua cậu suy nghĩ gì chưa? Tình trạng của anh ấy không mấy khả quan, vài ngày nữa tôi sẽ đưa anh ấy đến Bắc Kinh điều trị.]
Anh kéo thanh thông báo xuống, bấm vào tin nhắn và nhìn chằm chằm hồi lâu. Đến khi tài xế taxi nhắc nhở anh mới lấy lại tinh thần.
Sau khi xuống xe, anh đi trên con đường quen thuộc ở khuôn viên trường rồi trở về ký túc xá, mở cửa phát hiện Chung Hàng đang ngồi trước máy tính chơi game. Nhìn thấy anh trở về, Chung Hàng tùy ý hỏi: “Bữa tối ăn cái gì?”
Anh bước đến mép giường, giày cũng không cởi liền nằm xuống. Chung Hàng chơi xong, quay người lại phát hiện anh không hề nhúc nhích, đưa lưng về phía mình, liền đi tới bên giường vỗ vỗ đùi anh: “Sao vậy?”
Anh không nhìn chằm chằm vào tường nữa mà quay đầu nhìn Chung Hàng: “Uống rượu cùng tôi đi.”
Chung Hàng không nói một lời tắt máy tính, cùng anh đi đến quán ăn vặt cạnh trường, vào quán lẩu Lão Phật Gia.
Nhận lấy thực đơn được người phục vụ đưa tới, Chung Hàng dùng khăn giấy lau đi vết dầu với vẻ mặt ghét bỏ, phàn nàn: “Thực đơn bẩn quá, thế này còn không chịu thay, ông chủ này quá keo kiệt.”
Người phục vụ giả vờ như không nghe thấy, đặt hai tách trà xuống rồi rời đi. Trần Lạc Du không có tâm tình chỉ gọi bia, còn lại để Chung Hàng quyết định.
Họ đến sớm, trong cửa hàng vẫn chưa có khách hàng nào khác, bàn ăn nhanh chóng đầy ắp đồ ăn. Ăn xong hai phần bạch tuộc nóng hổi, Trần Lạc Du buông đũa xuống, cầm cốc bia lên uống một ngụm.
Nhìn anh uống xong muốn rót tiếp, Chung Hàng giật lấy chai bia của anh nói: “Hiện tại không uống nữa, có chuyện gì xảy ra?”
Trầm mặc một lát, Trần Lạc Du nói: “Cha tôi đã trở về”.
Chung Hàng kinh ngạc, lặp lại câu anh vừa nói: “Cha cậu đã trở về?”
“Ừ” Trần Lạc Vũ gật đầu: “Ông ấy bị bệnh nặng, mấy ngày nữa sẽ đến Bắc Kinh chữa bệnh.”
“Ông ấy nói muốn gặp tôi, nhưng tôi không muốn gặp ông ấy.”