Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 60

Edit: Ji

[Đã lớn như vậy rồi, thật tốt.]

—–o0o—–

“Chờ một chút” Chung Hàng ngăn cản anh uống rượu, hỏi: “Cha cậu bị làm sao?”

“Tôi không biết, là bạn của ông ấy đến tìm tôi.”

“Gia đình cậu có biết chuyện này không?”

Trần Lạc Du lắc đầu.

Chung Hàng nghĩ nghĩ, với tính cách mạnh mẽ của Lưu Lệ Á, nếu phát hiện ra bà ấy nhất định sẽ làm ầm ĩ lên.

Thở dài, Chung Hàng rót cho Trần Lạc Du một ly rượu: “Thật phiền mà.”

Trần Lạc Du cầm ly rượu lại uống một ngụm, nghe Chung Hàng nói: “Nhưng tôi nghĩ cậu cũng không cần tránh làm gì”

Anh ngẩng đầu nhìn Chung Hàng: “Có ý gì?”

“Nghe này, lúc ông ấy ly hôn với mẹ cậu, cậu cũng không nghe theo lời mẹ cậu. Bây giờ ống ấy đã trở về, chúng ta không nói đến chuyện cậu có tha thứ hay không. Tôi nghĩ cậu nên đến gặp ông ấy, ít nhất hỏi rõ chuyện năm đó là như thế nào”.

Trần Lạc Du chưa bao giờ nói chuyện Trần Phương Văn chơi đùa với đàn ông, anh chỉ nói cha mẹ anh ly hôn vì Trần Phương Văn ngoại tình.

Thấy anh vẫn im lặng, Chung Hàng nói tiếp: “Thật ra tôi chưa nói với cậu, Nam Nam cũng lớn lên trong một gia đình đơn thân.”

“Cha mẹ cô ấy ly hôn khi cô ấy còn rất nhỏ. Mẹ cô ấy tái hôn và sinh con vào năm sau, cô ấy chưa từng gặp mặt bà ấy.”

“Mấy năm trước, khi cô ấy học năm cuối cấp 3, mẹ cô ấy đột nhiên trở về thăm. Cô ấy cũng rối rắm với chuyện này một thời gian dài”.

Trần Lạc Du hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó cô ấy không lựa chọn tha thứ, nhưng cô ấy nói chuyện đã qua thì không cần nghĩ nữa.”

“Không cần nghĩ?”

“Đúng vậy” Chung Hàng gắp toàn bộ váng đậu phụ nổi trong nồi vào trong bát của Trần Lạc Du: “Chính là trong lòng buông bỏ, không nghĩ nữa.”

Tuy rằng Chung Hàng nói nhẹ nhàng, nhưng Trần Lạc Du cũng biết việc buông bỏ này là có ý gì.

Anh nhìn chằm chằm vào những món ăn với nhiều loại gia vị trên đó khiến anh nhớ đến những ngày ở thôn Cảnh Hà. Gia đình Trần Phi Lân không giàu có nhưng cha mẹ hắn rất yêu thương hắn, em gái ngoan ngoãn và biết vâng lời, không khí gia đình luôn rất ấm áp, không giống như gia đình anh.

Nghĩ đến thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này, anh thực sự có chút hận Trần Phương Văn. Nhưng đúng như Chung Hàng nói, anh nghe được mọi chuyện từ miệng Lưu Lệ Á, anh không biết suy nghĩ thật sự của Trần Phương Văn, nhất là hiện tại anh cũng đã bước vào mối quan hệ không dễ dàng được xã hội chấp nhận này, anh có thể hiểu được cảm giác đau khổ khi không thể bước ra ánh sáng.

Lại uống thêm hai ly nữa, cảm xúc của anh đã tốt hơn một chút. Sau đó Chung Hàng hỏi anh dự định gặp Trần Phương Văn khi nào và có muốn  y đi cùng không?

Hôm qua Trần Lạc Du kiên quyết từ chối, người đàn ông cũng không để lại thông tin liên lạc. Chung Hàng an ủi anh, nói người này nhất định sẽ không chỉ liên hệ một lần. Hóa ra y đã đúng. Trên đường trở lại trường sau bữa tối, anh nhận được tin nhắn từ một số lạ.

【Tôi là Cao Vũ Hành, chúng ta đã gặp nhau ngày hôm qua. Cậu suy nghĩ thế nào rồi? Tình trạng của anh ấy không lạc quan, tôi hy vọng cậu có thể cho anh ấy một cơ hội.]

Chung Hàng đi bên cạnh anh, nhìn rõ ràng nội dung tin nhắn, liền hỏi: “Hiện tại có muốn gọi lại cho họ không?”

Trần Lạc Du đã quyết định rồi, chỉ do dự một lát rồi bấm số, sau đó nghe thấy giọng nói của Cao Vũ Hành: “Xin chào.”

“Xin chào” Anh bình tĩnh nói: “Tôi là Trần Lạc Du. Tôi đến gặp ông ấy bây giờ.”

Từ chối lời đề nghị đi cùng của Chung Hàng, Trần Lạc Du một mình đến Bệnh viện Ung thư tỉnh trên đường Nam Trác Đạo Tuyền.

Khi nghe thấy địa chỉ trên điện thoại, anh đã đoán được Cao Vũ Hành đang nói đến loại bệnh gì. Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng lần đầu tiên anh và cha ruột gặp nhau lại là trong khu bệnh viện nơi ông đang điều trị bệnh ung thư.

Mượn một câu Chung Hằng vừa nói, rất kịch tính, kịch tính đến mức khiến người ta không biết nên nói thế nào.

Đứng ở cửa phòng bệnh, qua ô cửa kính, anh nhìn vào trong.

Giường trong bệnh viện ung thư luôn không có, cố gắng lắm cũng chỉ có giường hai người. Người mà anh chỉ nhìn thấy trong ảnh đang ngồi dựa vào giường bệnh, đã mất đi tư thế hăng hái, thân hình gầy gò được bao bọc trong chiếc áo sọc trắng xanh của bệnh viện, chỉ có khuôn mặt là anh vẫn còn nhận ra, mang lên cặp kính, cười rộ lên dáng vẻ vô cùng lịch sự văn nhã.

Cao Vũ Hành ngồi ở bên giường bệnh, dùng dĩa xiên từng miếng trái cây cắt nhỏ trong bát thủy tinh vào miệng Trần Phương Văn. Trần Phương Văn ăn rất chậm, dường như nuốt khó khăn. Trần Lạc Du là sinh viên y khoa, anh chỉ nhìn một cái là hiểu. Anh quay người lại, tựa vào bức tường bên cạnh, lồng ngực truyền tới cảm giác hít thở không thông.

Trên đường tới đây, anh vẫn luôn suy nghĩ về mối quan hệ giữa Cao Vũ Hành và Trần Phương Văn. Nhưng vào lúc này, anh cảm thấy chuyện đó không còn quan trọng nữa.

Một y tá từ phòng bệnh đi ra, nhìn mặt anh và hỏi anh đang tìm ai. Anh chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất trong phòng bệnh, sau đó là tiếng nôn mửa.

Anh lập tức quay người lại, liền nhìn thấy Trần Phương Văn quay lưng về phía cửa đang nôn mửa, Cao Vũ Hành đỡ ông, cẩn thận vỗ lưng, đưa nước nóng cho ông.

Y tá cũng nghe thấy tiếng động, đẩy Trần Lạc Du sang một bên rồi đi vào. Sau khi xác nhận Trần Phương Văn chỉ là nôn mửa, cô liền gọi y tá đến lau sàn nhà.

Trần Phương Văn nôn mửa không quá nghiêm trọng, sau khi ổn định, ông yếu ớt dựa vào đầu giường, cũng không chú ý tới ngoài cửa có người.

Nhưng sau khi y tá rời đi, Cao Vũ Hành đã vỗ nhẹ vào vai ông, ở bên tai ông nói nhỏ.

Hầu kết trượt lên trượt xuống, Trần Phương Văn chậm rãi mở mắt ra. Khi nhìn sang, Trần Lạc D dời ánh mắt đi, nhìn chằm chằm vào cửa sổ đối diện.

Bệnh nhân giường bên cạnh được đưa đi làm kiểm tra, trong phòng bệnh rất yên tĩnh. Giữ chặt điện thoại di động trong túi áo khoác, Trần Lạc Du cảm thấy mình giống như một người xa lạ lạc lõng ở nơi này, rõ ràng là người thân của mình, nhưng giữa họ chỉ có một cảm giác xa lạ vô tận.

Cao Vũ Hành lại nhỏ giọng nói với Trần Phương Văn mấy câu, sau khi xác nhận tâm tình Trần Phương Văn không có vấn đề gì, đi tới trước mặt anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu cậu đã tới đây, hãy nói chuyện vui vẻ nhé. Chắc hẳn cậu cũng biết tình trạng bệnh của anh ấy, anh ấy không chịu được k*ch th*ch”.

Trần Lạc Du không nói gì, sau khi Cao Vũ Hành đóng cửa lại, anh nghe thấy động tĩnh từ bên kia giường, liếc mắt một cái, thấy Trần Phương Văn xuống giường.

Bên cạnh giường có một cây gậy chống màu đen, Trần Phương Văn dựa vào gậy đứng thẳng đi về phía anh.

Trần Phương Văn bước đi rất chậm rãi, loại động tác dễ dàng đối với người bình thường này đã lấy đi rất nhiều sức lực của ông. Khi đến gần Trần Lạc Du, ông th* d*c, phải dùng tay bám vào tường để đứng vững.

Trần Lạc Du vẫn như cũ không nhìn ông, nhưng tầm nhìn phía trước đã bị ông chặn lại, chỉ có thể rũ mắt nhìn xuống đất.

Vừa nhìn qua, anh thấy Trần Phương Văn đang đeo dép lê.

Lưu Lệ Á chưa bao giờ đề cập đến nghề nghiệp của Trần Phương Văn, Tôn Hồng lặng lẽ nói cho anh biết Trần Phương Văn là một phóng viên. Trước khi ly hôn, ông vẫn luôn làm việc ở đài truyền hình tỉnh, được cử đến Sri Lanka và Afghanistan. Sau đó, ông ấy đến Xu Đăng và không có tin tức gì nữa.

Trần Lạc Du đã kiểm tra tình huống ở Xu Đăng. Nội loạn tương đối nghiêm trọng, thường xuyên nổ ra xung đột vũ trang. Anh không hiểu tại sao Trần Phương Văn lại đi đến nơi đó cho đến khi nhìn thấy đôi chân này.

Rõ ràng có nước da trắng giống anh, nhưng có vài vết sẹo ở mu bàn chân. Dù chỉ là một vết sẹo nhưng Trần Lạc Du vẫn có thể nhận ra vết thương là do một lưỡi dao sắc bén gây ra.

Chỉ là đôi chân đã có nhiều vết sẹo như vậy, Trần Lạc Du không khỏi ngẩng đầu nhìn Trần Phương Văn, hô hấp vô thức trở nên nặng nề hơn.

Trần Phương Văn dịu dàng mà nhìn anh, cuối cùng anh cũng chịu nhìn ông nên ông mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đã lớn như vậy rồi, thật tốt.”

Trần Lạc Du cau mày, khó chịu vì nụ cười và giọng điệu của ông như không có chuyện gì xảy ra. Thật không may, điện thoại của anh reo lên trước khi anh kịp phản bác.

Anh không nói một lời mà bước ra khỏi phòng bệnh, phớt lờ Trần Phương Văn đứng ở cửa, anh đi rất xa trước khi nhấc máy.

“Anh xong rồi, em đang làm gì vậy?”

Giọng nói của Trần Phi Lân theo gió truyền đến, anh nhìn khung cửa kính cuối hành lang phản chiếu bóng dáng mình, đột nhiên muốn ôm Trần Phi Lân nên hỏi: “Anh đang ở đâu?”

“Trên đường đến viện dưỡng lão” Trần Phi Lân vừa đạp xe vừa đeo tai nghe gọi anh: “Giọng em sao thế? Tâm trạng không tốt à?”

Cổ họng anh đau rát. Anh mới nói được ba câu nhưng người ấy có thể cảm nhận được qua điện thoại.

Anh bước đến bên cửa kính, nhìn ra cảnh đêm rực rỡ rồi nói: “Không phải là tâm trạng không tốt, chỉ là hơi mệt thôi.”

Trần Phi Lân hỏi: “Sáng mai có tiết học không?”

Anh nghĩ Trần Phi Lân muốn hẹn anh chạy bộ nên nói không có tiết. Trần Phi Lân nói: “Vậy mười giờ anh sẽ đến cổng phía Đông đón em, sau đó lái xe đưa em đi quanh một vòng nhé”.

Nghĩ đến chiếc xe đạp leo núi của Trần Phi Lân, anh nói: “Phía sau xe anh không có gác-ba-ga, làm sao anh chở em được?”.

“Không phải có thanh ngang phía trước sao?”

Lời này khiến anh nhớ đến lần gặp thứ hai của bọn họ, Trần Phi Lân vô tình đụng phải anh, sau đó anh đã ngồi ở thanh ngang phía trước đi đến phòng khám.

Nhớ tới suy nghĩ nhỏ bé của chính mình, anh không khỏi hỏi: “Anh không sợ bị người khác nhìn thấy à?”

Trần Phi Lân nói: “Ban đêm trời tối, không sao đâu.”

Cất điện thoại trở lại túi, Trần Lạc Du quay người lại, liền thấy Cao Vũ Hành đã không còn ở cửa phòng bệnh.

Vừa rồi anh đi ra như vậy, Trần Phương Văn nhất định không yên tâm, hôm nay anh tới đây là để hỏi chuyện năm đó đã xảy ra chuyện gì, cho nên trước tiên anh không thể để cảm xúc chi phối.

Dùng sức vỗ nhẹ mặt mình, quay lại cửa phòng bệnh, xuyên qua tấm kính trên cửa, hắn nhìn thấy Trần Phương Văn đã nằm lại trên giường, Cao Vũ Hành đang giúp ông chỉnh lại gối sau lưng.

Anh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy anh quay lại, đôi tay Trần Phương Văn chống ở phía sau, cố hết sức mà ngồi thẳng lại.

Cao Vũ Hành đỡ Trần Phương Văn, để ông ngồi ổn định mới đứng lên nhìn Trần Lạc Du.

Không ai lên tiếng, Trần Lạc Du nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi ông.”

Lời này là nói với Trần Phương Văn, Cao Vũ Hành nhướng mày, hiển nhiên có chút không vui. Trần Phương Văn vội vàng kéo tay áo y: “Em đi ra ngoài trước, để anh nói chuyện với con.”

“Nhưng anh vừa rồi…”

“Không sao đâu.” Cắt ngang lời nói của Cao Vũ Hành, Trần Phương Văn dịu dàng nhìn Trần Lạc Du: “Lại đây ngồi đi.”

Trần Lạc Du đi tới, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Cao Vũ Hành nhìn anh một cái, cuối cùng nhịn không được nhắc nhở anh lần nữa: “Cha cậu không chịu được k*ch th*ch.”

Anh không phản ứng lại mấy lời này, vì vậy Trần Phương Văn lại thúc giục y, sau khi Cao Vũ Hành rời đi, ông mỉm cười nói: “Cha tưởng con đã đi rồi.”

“Tôi thực sự rất muốn đi” Trần Lạc Du thẳng thắn nói, không để ý sắc mặt cứng đờ của Trần Phương Văn: “Nhưng hôm nay tôi tới là có chuyện muốn hỏi ông.”

Trần Phương Văn cúi đầu, mái tóc mềm mại theo động tác này che đi một phần mắt ông: “Là chuyện gì?”

Trần Lạc Du không muốn lãng phí thời gian, liền đi thẳng vào vấn đề: “Nếu như ông thích đàn ông, tại sao còn muốn kết hôn với mẹ tôi? Tại sao đã có tôi rồi, ông lại không chịu trách nhiệm muốn ly hôn?”

Sau khi hỏi hai câu này, trong phòng bệnh nhất thời yên lặng. Trần Lạc Du không vội, chỉ bất động nhìn Trần Phương Văn cho đến khi Trần Phương Văn lên tiếng.

“Mẹ của con” Trần Phương Văn nhắc tới Lưu Lệ Á: “Bà ấy đã nói gì?”

Trần Lạc Du cau mày: “Tôi tới để nghe ông giải thích.”

Thở dài, Trần Phương Văn nói: “Được rồi, cha sẽ kể cho con nghe mọi chuyện.”

Bình Luận (0)
Comment