Edit: Ji
[Anh ơi, em hôn anh ở đây được không?]
—–o0o—–
“Cha và mẹ con gặp nhau trong đám cưới của một người bạn. Hôm đó cả hai người đều uống quá nhiều, mơ màng hồ đồ mà xảy ra quan hệ, không lâu sau đó liền ở bên nhau”.
“Ban đầu mẹ con là người theo đuổi cha, nhưng cha cũng đối xử với mẹ con rất tốt, ở bên nhau hơn nửa năm, cô ấy muốn kết hôn và cha đã đồng ý”.
“Ban đầu cha và mẹ rất hòa hợp, nhưng sau khi cha chuyển công tác, mẹ thường xuyên cãi cọ với cha”.
Nói đến chuyện cũ này, Trần Phương Văn nói có chút khó khăn. Ông dường như đang sắp xếp những gì cần nói, dừng lại vài lần. Nhưng từ đôi mắt đờ đẫn của ông, Trần Lạc Du có thể phán đoán được, phần lớn nguyên nhân là do bệnh tật của ông khiến phản ứng trở nên chậm chạp.
Lưu Lệ Á là một người rất mạnh mẽ, Trần Lạc Du biết rất rõ điều này. Năm đó khiến bà ấy theo đuổi hẳn Trần Phương Văn cũng không phải người thường. Một người ưu tú như vậy mà bây giờ lại trở nên như thế này.
“Cha có thể hiểu mẹ con không muốn xa cách quá lâu, nhưng đó là giai đoạn quan trọng trong sự nghiệp của cha, cha cũng cần vì tương lai của gia đình mình mà suy nghĩ”.
“Chỉ có thể nói, lúc ấy cha và mẹ vẫn còn quá trẻ, không biết thấu hiểu và bao dung.” Trần Phương Văn cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay đặt trên chăn: “Có một lần mẹ con rất kích động, ở bên ngoài đòi ly hôn với cha, cha không thể chịu đựng được nữa nên đồng ý ly hôn”.
Lưu Lệ Á chưa bao giờ nói qua, cho nên khi nghe được lời này, Trần Lạc Du rất để ý, không khỏi hỏi: “Ly hôn? Khi nào?”
Chậm rãi ngẩng đầu, Trần Phương Văn nhìn anh: “Có lẽ là trước khi con sinh ra một năm.”
“Hôm đó rất ồn ào, tâm trạng cha không tốt nên đi uống rượu với bạn bè”.
Lúc này, Trần Phương Văn lại dừng lại. Lần này Trần Lạc Du đợi rất lâu, cũng không nói điều gì.
Cảm thấy có lẽ đã chạm tới mấu chốt của vấn đề, Trần Lạc Du thay ông nói: “Ngày đó ông đã ngoại tình?”
Lời này giống như sợi dây thừng trói quanh cổ Trần Phương Văn, khiến ông không thở nổi, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng. Trần Lạc Du đứng lên hỏi có muốn gọi bác sĩ không, ông xua tay, bình tĩnh một lát rồi mới nhìn sang.
Sau khi hai người nhìn nhau, Trần Lạc Du ngồi trở lại trên ghế.
Cuộc trò chuyện tiếp tục, Trần Phương Văn không giấu giếm điều gì, ông thừa nhận đêm đó ông đã gặp một người trong quán bar, sau đó không thể kiềm chế được bản thân.
Nhưng chuyện năm đó ông cũng giải thích, người đó chính là mối tình đầu mà ông từng muốn cũng không được.
Ông thầm thích người đó rất lâu, lâu đến mức nó đã trở thành thói quen trong cuộc sống của ông, cuối cùng khi nhìn thấy người đó kết hôn ông mới từ bỏ hi vọng.
Trần Lạc Du cũng không biết đánh giá tình cảm này thế nào.
Rõ ràng đó là điều sai trái, vô đạo đức và gây tổn hại cho gia đình anh. Nhưng tại sao nhìn vẻ mặt thống khổ của Trần Phương Văn, anh lại không thể nói ra lời khó nghe nào?
Có lẽ bởi vì anh cũng từng trải qua quãng thời gian đó.
Trải qua cảm giác đối với Trần Phi Lân muốn mà không được, cảm nhận người đó khi quay người về phía mình trái tim đập mạnh mẽ như thế nào.
“Cha biết cha có lỗi với mẹ con, nhưng sau này cha cũng đã từng nghĩ tới chuyện chia tay rồi.”
“Nhưng…” Dường như cảm nhận mình quá chật vật, Trần Phương Văn dùng tay phải che mắt, không ngẩng đầu nhìn con trai mình.
Trần Lạc Du hỏi: “Người đó không biết ông kết hôn?”
“Có biết.” Trần Phương Văn gật đầu: “Cái gì người đó cũng biết.”
Một sự khó chịu dường như bị mắc kẹt trong lồng ngực anh, Trần Lạc Du cảm thấy khó thở, nhưng anh vẫn kiên trì hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”
Trần Phương Văn bần thần một lúc.
“Không lâu sau, cha và mẹ đã suýt chút nữa ký tên rồi, nhưng mẹ con lại phát hiện đã mang thai con.”
“Khi đó, chúng ta đều cảm thấy đây là một cơ hội.” Ông nhìn Trần Lạc Du, trong đôi mắt đục ngầu mang theo những giọt nước mắt: “Cha và mẹ nói chuyện nghiêm túc một lần, cha từ bỏ cơ hội đi nước ngoài, quyết định cắt đứt quan hệ với người đó.”
“Nhưng người đó không muốn kết thúc chuyện này.” Giọng nói của Trần Phương Văn bắt đầu nghẹn ngào, từng câu nói ra càng khó khăn hơn.
“Người đó còn lén chụp… lén chụp những tấm ảnh đó để uy h**p cha.”
Mặc dù Trần Phương Văn nói một cách mơ hồ nhưng Trần Lạc Du vẫn hiểu.
Chuyện còn lại không cần ông giải thích, Trần Lạc Du cũng có thể xâu chuỗi được kết cục.
Lưu Lệ Á từng nói với Tôn Hồng qua điện thoại bà đã mang thai hơn 5 tháng, lại tận mắt thấy ảnh chồng mình bị người đàn ông khác đè dưới thân.
Đầu lưỡi có vị đắng, Trần Lạc Du nói: “Vậy là mẹ tôi nhìn thấy hai người lên giường liền ly hôn?”
Bả vai Trần Phương Văn khẽ run, hồi lâu sau mới gật đầu, dùng giọng khàn khàn gần như không thể nghe được nói: “Cha có lỗi với mẹ con, cũng có lỗi với con.”
Trần Lạc Du muốn nói ông quả thực có lỗi với chúng tôi, nhưng nhìn căn phòng lạnh lẽo này, nhìn những dụng cụ đặt cạnh giường, nhìn người đàn ông trên giường không còn có thể sống bình thường nữa, anh đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi.
Kỳ thật đây là kết cục trong dự liệu. Đó là sự thật mà Lưu Lệ Á đã nhiều lần nói với anh khi anh còn nhỏ, nhưng giờ anh đã hiểu rõ mọi chuyện hơn.
Đút những ngón tay lạnh cóng vào túi áo khoác, anh hỏi câu cuối cùng.
“Người mà ông nói là Cao Vũ Hành sao?”
“Không phải” sợ Trần Lạc Du hiểu lầm, Trần Phương Văn ngẩng đầu nhìn qua, lặp lại lần nữa: “Không phải em ấy.”
Trần Phương Văn phủ nhận nhưng không giải thích mối quan hệ của mình với Cao Vũ Hành nên Trần Lạc Du liền hiểu. Anh không muốn ở lại đây nữa nên nói “Tôi còn có việc” liền rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
Chiếc taxi từ từ lái khỏi cổng bệnh viện ung thư, Trần Lạc Du quay đầu nhìn lại, từ góc độ này không còn nhìn thấy tòa nhà nội trú nữa, chỉ có trung tâm cấp cứu mười năm như một vẫn sáng đèn.
Vừa mới đi ra, anh nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu đang phóng nhanh rồi dừng lại trước tòa nhà cấp cứu. Sau khi cửa mở, tiếng kêu thảm thiết của người nhà đã phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Anh đứng sang một bên, giống như một khán giả đang xem nỗi đau của người khác, cũng không nhận ra mình cũng có ở trong đó.
Học y sáu năm, anh biết rất rõ bệnh ung thư hạch ác tính giai đoạn ba là cái gì, đồng thời anh cũng hiểu Trần Phương Văn có đến Bắc Kinh với hy vọng chữa khỏi thì cũng sẽ không thay đổi được gì.
Gió lạnh lùa vào khe hở cửa kính ô tô đang hạ thấp xuống, thỉnh thoảng thổi bay tóc mái của anh, nhưng anh không cảm thấy lạnh mà chỉ nhìn chằm chằm khung cảnh đường phố vụt qua, đầu óc tỉnh táo.
Chung Hàng lo lắng cho anh, gọi liên tục bốn lần anh mới nhấc máy, lúc này anh đã ngồi ở quán trà sữa gần trường, uống một cốc trà sữa đậu đỏ.
Chung Hàng hỏi: “Tình hình thế nào?”
Quán trà sữa ánh sáng rực rỡ, ngăn cách nhiệt độ thấp ở bên ngoài, bàn bên cạnh có một cặp đôi đang chơi game, nhìn cô gái trìu mến dựa vào vai bạn trai, anh cắn ống hút nói: “Không tệ. “
“Có ý gì?” Chung Hàng không hiểu: “Hiện tại cậu ở đâu? Tôi tới tìm cậu”.
“Không cần” Anh bình tĩnh nói: “Tôi vẫn đang ở bên ngoài, lát nữa tôi mới về”.
“Cậu ở một mình?”.
Lúc này, cô gái ngẩng đầu lên nói gì đó với bạn trai, bạn trai hôn lên môi cô, cả hai đứng dậy bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hai người tựa vào nhau, Trần Lạc Du đột nhiên nói: “Không, tôi ở cùng Trần Phi Lân.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng, Chung Hàng nói: “Được rồi, chờ cậu về rồi nói.”
Sau khi cúp máy, Trần Lạc Du nhìn thời gian trên màn hình, vẫn còn mười chín phút nữa mới đến mười giờ.
Anh trượt xuống một chút, ngồi phịch xuống lưng ghế, vừa mới điều chỉnh tư thế, màn hình điện thoại lại sáng lên, là Trần Phi Lân gọi tới.
“Anh đang ở cổng phía Đông.”
Từ quán trà sữa đến cổng phía Đông của trường chỉ hơn trăm mét, xa xa anh nhìn thấy người ở phía đường cái đối diện.
Trần Phi Lân đứng cạnh chiếc xe đạp leo núi xem điện thoại, thân hình thon dài của hắn bị ánh đèn đường chiếu vào càng dài hơn. Hắn dường như cảm thấy lạnh nên đội mũ áo khoác lên rồi lấy điếu thuốc trong túi ra hút.
Cầm cốc trà sữa trên tay, Trần Lạc Du sải bước về phía hắn, khi anh đến gần thì thấy một cô gái tiến tới bắt chuyện.
Dừng bước chân, Trần Lạc Du dừng lại. Nhìn thấy Trần Phi Lân xua tay với cô gái, cô gái lại nói gì đó, Trần Phi Lân vẫn lắc đầu, khi hắn cười gì đó cô gái mới chịu rời đi.
Nhìn cô gái quay đầu lại ba lần, anh bước nhanh đến chỗ Trần Phi Lân, đưa ống hút trà sữa trong tay vào miệng Trần Phi Lân nói: “Nóng.”
Trần Phi Lân sửng sốt một chút, nhìn vẻ mặt không vui của anh, liền cầm lấy uống mấy ngụm.
Trần Lạc Du liếc nhìn cô gái đi xa, cũng không biết đối phương có nhìn thấy hành động anh vừa làm không. Trần Phi Lân trả lại trà sữa cho anh, hỏi: “Sao vậy?”
“Cô gái vừa rồi là ai?” Anh hỏi.
“Hỏi đường” Trần Phi Lân giải thích: “Anh không quen khu vực này, nên anh bảo cô ấy hỏi người khác.”
Dùng đầu ngón tay chạm vào cốc trà sữa ấm áp, Trần Lạc Du muốn hỏi tại sao khi hỏi đường vẫn luôn nhìn về phía hắn, nhưng lời đến bên miệng liền dừng lại, bản thân mình có vẻ phản ứng hơi thái quá, nên đành hỏi sang câu khác.
Trần Phi Lân đẩy xe đi theo anh, sóng vai cùng anh đi mấy bước, hỏi: “Sao tâm tình lại kém như vậy?”
Anh lắc đầu, nói không sao cả.
Nhảy lên xe đạp leo núi, Trần Phi Lân ngăn anh lại: “Lên đây.”
Dừng lại, Trần Lạc Du cũng không quay đầu. Trần Phi Lân cũng không thúc giục anh, chỉ nhìn bóng lưng anh, thấy anh nhịn mấy giây liền đi về phía mình.
Trần Phi Lân dừng lại dưới tán cây long não, cành lá rậm rạp che khuất ánh đèn đường phía trên đầu, bốn phía tối tăm, Trần Phi Lân buông tay lái ra, đợi anh ngồi xuống nắm lại tay lái, ghé vào tai anh hỏi: “Vừa rồi em ghen sao?”
Trần Lạc Du ở trong ngực hắn, tư thế này rất giống ôm. Anh quay đầu nhìn Trần Phi Lân, khung cảnh tối tăm dưới gốc cây khiến anh nhớ đến lần đầu tiên anh cưỡng hôn Trần Phi Lân. Ánh mắt anh di chuyển xuống môi Trần Phi Lân, cổ họng có chút khát nước.
Tuy xung quanh không đủ sáng, nhưng dù sao bọn họ cũng đang ở trên đường, Trần Lạc Du cũng không dám làm gì khác thường.
Trần Phi Lân nói: “Chúng ta đi trước đã.”
Anh gật đầu rồi nhìn về phía trước. Trần Phi Lân không đạp quá nhanh, xe chậm rãi tiến về phía trước.
Hai người uống một ngụm sữa đậu đỏ, đi được gần hai mươi phút, Trần Phi Lân bóp phanh dừng lại, nói: “Ở chỗ này một lúc nhé?”.
Đây là lối vào một công viên đường phố, Trần Lạc Du xuống xe sóng bước cùng Trần Phi Lân. Công viên có cây xanh tươi tốt, những con đường mòn yên tĩnh và được quy hoạch bài bản. Xung quanh lúc này không có ai nên họ tìm một nơi vắng vẻ có ghế nghỉ chân rồi ngồi xuống, tựa vào lưng ghế sắt, Trần Lạc Du ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Đêm nay mây dày đặc, đừng nói là sao, ngay cả ánh trăng cũng không thấy được. Người bên cạnh nắm tay anh, thấy anh vẫn không đáp lại, liền nhắc nhở: “Có chuyện gì không vui thì nói ra, đừng giữ trong lòng”.
Anh tiếp tục nhìn lên bầu trời, một lúc sau mới trả lời: “Em không biết phải nói thế nào.”
“Chỉ cần anh ở bên em một lúc thôi”.
Trần Phi Lân rút tay ra, từ phía sau vòng tay qua vai anh, ôm anh: “Vậy anh sẽ đợi.”
Anh tiến đến gần cổ Trần Phi Lân, tầm nhìn bị tai và tóc mai của người ấy chặn lại, anh chỉ đơn giản nhắm mắt, vùi mặt vào cổ Trần Phi Lân.
Gương mặt lạnh lẽo cảm nhận được hơi ấm trên làn da của đối phương, anh không khỏi thì thầm: “Anh ơi, em hôn anh ở đây được không?”
Xung quanh không có ai quấy rầy bọn họ, Trần Phi Lân ngẩng mặt lên, quay đầu hôn lên khóe miệng anh, sau đó hôn lên môi anh. Động tác của Trần Phi Lân rất nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn cảm thấy cơ thể mình dần dần ấm lên, có thứ gì đó sắp ngo ngoe rục rịch nên chỉ có thể đẩy vai Trần Phi Lân.
Đêm lạnh như nước, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi từ gốc cây lớn sau lưng. Anh tựa vào trong ngực Trần Phi Lân, đợi hơi thở của mình ổn định lại rồi hỏi: “Bác sĩ Thường thế nào rồi?”
Trần Phi Lân nói: “Hai ngày này không có việc gì, chỉ là di chuyển khó khăn thôi.”
Bác sĩ Thường không có con. Khi ông bị thương cần được chăm sóc, ông không có người thân bên cạnh. Điều này khiến Trần Lạc Du nhớ đến Trần Phương Văn. Nếu không có Cao Vũ Hành, Trần Phương Văn còn chật vật bất lực hơn bây giờ.
Mặc dù anh không có tình cảm với Trần Phương Văn, nhưng người đàn ông đó dù sao cũng là cha anh, và giờ đây cuộc đời của ông ấy lại đang đếm ngược. Nếu bọn họ không liên lạc với nhau, cũng sẽ không còn cơ hội gặp nữa.
Nghĩ rằng cuộc gặp gỡ duy nhất này có thể là lời chia tay vĩnh viễn của bọn họ, anh lại lâm vào trầm mặc, tiếp tục hỏi: “Ngày mai anh có đến đó không?”
“Anh tới đó vào buổi trưa.”
“Vậy trưa mai em theo anh đến đó, rồi cùng anh ăn cơm trưa.”
Nhẹ vuốt tóc sau đầu, Trần Phi Lân nói: “Được, hẳn là ông ấy sẽ rất vui.”
——————
Ji: Tôi vừa nhìn lại cái thời gian tôi bắt đầu đăng truyện này, là tháng 8/2022. Ôi zồi ôi, sao tôi có thể delay nó lâu như thế này, có hơn trăm chương mà 2 năm vẫn chưa làm xong. Thật tội lỗi, tôi sẽ cố gắng vượt lười nè (=.=)