Edit: Ji
[Em có thích không?]
—–oOo—–
Sau khi trở lại ký túc xá, Chung Hàng hỏi về cuộc gặp gỡ giữa anh và Trần Phương Văn.
Biết Trần Phương Văn mắc bệnh ung thư hạch ác tính và đã chuyển sang giai đoạn thứ ba, Chung Hàng cùng anh ngồi ở mép giường, trầm mặc.
Trần Lạc Du khuỷu tay đặt trên đầu gối, nửa người nghiêng về phía trước nhìn xuống đất. Có lẽ bởi vì góc độ này cùng với hoàn cảnh quen thuộc nên đôi mắt anh không khỏi đau nhức, sau khi Chung Hàng lặng yên không một tiếng động vỗ nhẹ vai anh, một giọt nước mắt lặng lẽ ngưng tụ, nhanh chóng rơi xuống đất.
Anh cúi đầu, sau đó nghe thấy Chung Hàng hỏi: “Vậy cậu dự định thế nào?”
“Không biết.”
“Cậu có muốn nói với bà ngoại và dì không?”
Trên đường trở về, Trần Lạc Du đã nghĩ tới điều này. Nhưng Trần Phương Văn chỉ lặng lẽ gặp anh, cũng không nhắc tới chuyện khác. Anh nói: “Tạm thời chưa cần nói.”
“Cũng được” Chung Hàng thở dài: “Nói ra chỉ khiến mọi người không vui mà thôi. Dù sao cũng đã hơn 20 năm trôi qua rồi.”
Đây là một chủ đề nặng nề, Trần Lạc Du không muốn để mình chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực nên đứng dậy đi tắm. Chung Hàng nhìn anh lấy quần áo, hỏi: “Ông ấy có nói khi nào đi Bắc Kinh không?”
“Chắc là mấy ngày tới.”
“Kỳ thật tình huống của ông. . . ” Chung Hàng do dự nhìn về phía Trần Lạc Du.
Họ đều học y học lâm sàng, với tình trạng thể chất hiện tại của Trần Phương Văn, ông ấy đi khả năng sẽ không còn cơ hội quay lại. Thấy Trần Lạc Du không trả lời, Chung Hàng đành bất đắc dĩ nói tiếp: “Nếu như chỉ gặp một lần, về sau cậu có hối hận không?”
Động tác dừng lại, Trần Lạc Du tay đặt lên vách ngăn giữa tủ, trầm mặc một hồi, tiếp tục lấy quần áo lên.
Anh không trả lời câu hỏi mà đi vào phòng tắm, nhìn cánh cửa đóng chặt, Chung Hàng thở dài. Chuyện xảy ra quá đột ngột, chưa kể Trần Lạc Du là người có liên quan, ngay cả y, một người ngoài cuộc cũng cảm thấy nghẹn ở cổ họng, đặc biệt khi nghĩ tới lần đầu tiên gặp được cha ruột của mình, cũng có thể là lần cuối cùng, đặt vào ai cũng không thể chịu nổi.
Đêm nay Trần Lạc Du mất ngủ, mãi đến bốn giờ sáng mới ngủ được. Nhưng ngủ cũng không ngon còn mơ thấy ác mộng. Trong giấc mơ, anh còn nhỏ, không ngừng chạy trong bóng tối, khắp nơi tìm kiếm Trần Phương Văn. Nhưng dù có chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi bóng tối mù mịt, cũng không thấy tung tích của Trần Phương Văn.
Khi đồng hồ báo thức reo lúc bảy giờ sáng, anh ra một thân mồ hôi lạnh, đau đầu dữ dội. Chung Hàng thấy mặt anh rất đỏ, liền tìm nhiệt kế, phát hiện anh bị sốt.
Nhìn nhiệt kế điện tử hiển thị 38,1 độ, Chung Hàng nói muốn cùng anh đến bệnh viện. Anh không muốn động nên Chung Hàng đành phải ra ngoài mua thuốc hạ sốt rồi mang bữa sáng về cho anh.
Anh không muốn ăn, sau khi uống thuốc liền ngủ ngay. Anh ngủ yên bình hơn đêm qua, khi mở mắt ra lần nữa, anh nhìn thấy bóng lưng của Trần Phi Lân ở bên giường.
Người ấy đang ngồi ở mép giường, đặt một cuốn sách trên đầu gối rồi viết lên đó. Ngòi bút cọ xát vào tờ giấy tạo ra tiếng động nhẹ. Anh nhìn một lúc rồi mới kéo tay áo Trần Phi Lân. Người ấy quay đầu lại, vừa thấy anh đã tỉnh, liền đặt cuốn sách xuống, đưa tay chạm vào mặt anh.
“Em còn thấy khó chịu không? Để anh rót cho em chút nước.”
Trần Phi Lân đi đến bên bàn, đầu tiên rót một nửa nước khoáng vào cốc, sau đó đổ một nửa nước nóng trong ấm vào, bưng tới đỡ anh ngồi dậy.
Anh rất khát, môi vừa chạm vào mép cốc, đã cầm lấy và uống một ngụm lớn. Trần Phi Lân nhắc nhở anh uống từ từ thôi, cẩn thận bị sặc.
Sau khi đặt cốc xuống, anh yếu ớt tựa vào vai Trần Phi Lân, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Tối hôm qua em nói muốn cùng anh ăn cơm trưa, anh gọi em mà không thấy bắt máy, liền gọi điện thoại cho Chung Hàng, cậu ấy nói em bị sốt.”
Ôm chặt eo anh, Trần Phi Lân thở dài: “Sao em ốm mà không nói cho anh biết?”
Anh nói: “Anh vốn đã rất bận rồi, cái này chỉ là chuyện nhỏ.”
“Em bị ốm mà là chuyện nhỏ?” Trần Phi Lân vặn lại: “Sau này đừng nghĩ như vậy.”
Trần Phi Lân xụ mặt nói, nhưng anh nghe xong lại cảm thấy vui vẻ, vùi mặt vào cổ Trần Phi Lân cọ cọ: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Đã hơn một giờ rồi, em vẫn còn sốt nhẹ, muốn ăn gì không?”
“Không muốn.” Anh vươn tay ôm thật chặt Trần Phi Lân: “Để em ôm anh một lát.”
“Ôm rồi vẫn có thể ăn được không?” Trần Phi Lân bất đắc dĩ nói. Anh cười nói có thể nhưng đúng lúc này bụng lại phá đám, phát ra tiếng kêu “ục ục”.
“Nằm thêm chút nữa, anh mua đồ ăn cho em.” Trần Phi Lân đỡ anh nằm xuống, hỏi anh muốn ăn gì.
Anh nói cái gì cũng được, Trần Phi Lân cầm chìa khóa đi ra ngoài, không đến nửa giờ, hắn lại mở cửa bước vào, mang theo bốn hộp cơm đặt trên bàn.
Trần Phi Lân mua là đồ ăn nhanh, hai món chay, hai món mặn, có thịt có cá, cùng một bát canh cà chua trứng. Kỳ lạ thay, vốn dĩ anh không có cảm giác thèm ăn, nhưng vừa ngửi thấy mùi đồ ăn liền thấy thèm nên đứng dậy rửa mặt, ngồi vào bàn và bắt đầu ăn.
Nhìn cách anh ăn uống, Trần Phi Lân biết anh đã ổn rồi. Sau khi ăn xong liền đo nhiệt độ, phát hiện đã gần như trở lại bình thường. Sau khi cho anh uống thuốc, Trần Phi Lân nhìn đồng hồ: “Buổi trưa anh không đi qua chỗ bác sĩ Thường, bây giờ anh phải đến đó, em ở một mình được không?”
Anh nói: “Em cũng đi.”
“Cơn sốt của em vừa hạ, em nên nằm nghỉ ngơi.”
“Em không muốn nằm nữa”, anh nhéo nhéo sau cổ: “Ngủ từ tối qua tới giờ, mỏi lưng lắm rồi.”
Thấy anh trông khá hơn nhiều, Trần Phi Lân cũng không ngăn cản mà yêu cầu anh mặc quần áo dày hơn, còn nhìn anh đội mũ và quàng khăn trước khi cùng nhau ra ngoài.
Trên đường đi, Trần Lạc Du mua một túi trái cây và hai hộp sữa bột bổ sung canxi cho người già. Khi đến viện dưỡng lão, anh nhìn thấy cánh tay phải của bác sĩ Thường đang bó bột. Mặc dù bị thương nhưng bác sĩ Thường vẫn rất vui vẻ, ngồi trong sân tắm nắng cùng bạn bè. Thấy hắn đến, ông chủ động chào hỏi.
Trần Phi Lân hỏi bác sĩ Thường hôm nay cảm thấy thế nào. Bác sĩ Thường nói cũng giống như ngày hôm qua. Trần Lạc Du cũng ngồi xổm xuống hỏi thăm vết thương của ông, sau khi trò chuyện một lúc, cả hai đưa bác sĩ Thường về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi ở trong viện dưỡng lão hơn một giờ, Trần Lạc Du nhận được tin nhắn từ Cao Vũ Hành: [Bên phía Bắc Kinh đã liên lạc được, chuyến bay sẽ khởi hành vào lúc 3 giờ chiều ngày kia. Lần này đi cũng không biết bao giờ có thể quay về, nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể đến tiễn anh ấy.]
Nhìn tin nhắn này, tâm trạng của anh không hề xuống đáy như tối qua. Không biết là vì bây giờ anh đang ở bên Trần Phi Lân hay vì ánh nắng chiếu vào người anh quá ấm áp.
Anh dựa vào hành lang bên ngoài phòng bác sĩ Thường, đợi Trần Phi Lân làm xong việc rồi cùng nhau rời đi. Đứng ở đó không lâu, có hai người từ phía bên kia cầu thang đi lên. Khi anh nhìn sang, hóa ra là con trai bạn cùng phòng bác sĩ Thường và người yêu của y đã gặp lần trước.
Hai người đang nắm tay nhau, nhưng sau khi nhìn thấy anh, người có mái tóc dài hơn một chút lại chủ động buông ra, trông có chút mất tự nhiên.
Trần Lạc Du dời ánh mắt, giả vờ như không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nhưng trong đầu lại hiện lên một chi tiết bị bỏ sót mà anh nhìn thấy ở bệnh viện.
Trước khi vào phòng, Trần Phương Văn đã nôn mửa.
Cao Vũ Hành lo lắng vỗ lưng Trần Phương Văn, đút nước cho ông, khi ông nằm xuống giường, tay trái của hai người họ vẫn nắm chặt, mãi đến khi anh đẩy cửa đi vào mới buông ra.
Anh không biết Trần Phương Văn có tiết lộ xu hướng tính dục của mình sau khi rời bỏ mẹ con họ hay không, nhưng con đường ông ấy đi hẳn cũng không hề dễ dàng.
Đã nhiều năm như vậy, cuộc đời của Trần Phương Văn sắp kết thúc, có cần thiết phải đối xử với cha ruột của mình bằng thái độ lạnh lùng và quyết đoán như vậy không?
Đúng như Chung Hàng hỏi, anh có thể bảo đảm sau này anh sẽ không hối hận không?
“Đang suy nghĩ gì thế?” Giọng nói của Trần Phi Lân vang lên bên cạnh anh. Anh lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt người trước mặt đang được ánh nắng v**t v*, cũng như ảnh ngược của mình phản chiếu trong đôi mắt sáng ngời ấy, anh không khỏi lắc đầu: “Không có gì, anh xong chưa?”
“Sắp xong rồi.” Trần Phi Lân đưa mu bàn tay sờ lên trán anh, hỏi anh có mệt không?
“Không mệt.”
“Vậy anh đưa em đi nơi này.”
Anh hỏi là nơi nào, Trần Phi Lân nói đến liền biết. Anh đi theo người ấy, rời viện dưỡng lão rồi đi vài trăm mét thì rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Con hẻm này rất yên tĩnh, hai bên có nhiều chậu cây xanh, trên tường thỉnh thoảng có những bức vẽ graffiti phun sơn, rất có hơi thở nghệ sĩ. Trần Phi Lân dừng lại trước một cửa hàng nhỏ ở giữa, quay đầu nhìn anh nói: “Vào đi.”
Trần Lạc Du theo sau vào. Cửa hàng diện tích nhỏ, có ba tủ kính trưng bày chứa đầy đồ trang sức thủ công bằng bạc. Người đàn ông trẻ là chủ quán đang ngồi sau quầy phía bên trái nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, cười nói: “Mang người tới sao?”
Trần Lạc Du không hiểu, Trần Phi Lân cười đáp: “Đúng vậy, xin lỗi đã làm phiền anh.”
“Đừng khách sáo như vậy.” Chủ cửa hàng mỉm cười, từ trong tủ phía sau lấy ra một hộp đựng trang sức hình vuông, mở ra đặt trước mặt Trần Lạc Du: “Thấy thế nào?”
Trong hộp có một huy hiệu hình tròn (1), to cỡ một đồng xu, một mặt nhám, một mặt nhẵn. Chữ “Du” được khắc trên bề mặt nhẵn, phía dưới khắc ngày: 23/10/2015.
Trần Lạc Du kinh ngạc nhìn Trần Phi Lân. Người ấy cầm mặt hình tròn lên, lấy hai sợi dây chuyền bạc từ tay chủ tiệm, hỏi anh thích cái nào?
Hai sợi dây chuyền bạc đều là những móc hình chữ O ghép với nhau (2), một dài một ngắn. Anh nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền bạc đó một lúc, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Trần Phi Lân.
Chủ tiệm tưởng anh không biết chọn cái nào nên giải thích giúp: “Cái ngắn thì đến xương quai xanh, cái dài thì đến sát tim”.
Trần Lạc Du đưa tay ra cầm lấy cái dài hơn.
Trần Phi Lân mỉm cười, xỏ sợi dây chuyền bạc dài xuyên qua chiếc khoen nhỏ trên huy hiệu bạc, đi vòng ra phía sau đeo vào cho anh, sau đó kéo anh đến trước gương soi toàn thân.
“Em có thích không?”
Hai người nhìn nhau trong gương, Trần Lạc Du nhìn vào mắt Trần Phi Lân, gật đầu, hỏi: “Là anh đặt làm?”
Trần Phi Lân quay đầu nhìn anh: “Là anh làm.”
“Anh làm?”
“Đúng vậy, được làm ở cửa hàng này.” Trần Phi Lân giải thích: “Trước đây anh không biết ngày sinh nhật của em nên đã bỏ lỡ thời gian chọn quà cho em. Hiện tại bù lại.”
Trần Lạc Du lại nhìn huy hiệu bạc trong gương, vậy ra chữ “Du” thật sự là do chính Trần Phi Lân khắc ra.
Trong lúc đang suy nghĩ, Trần Phi Lân đi thanh toán cho chủ tiệm. Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Trần Phi Lân đang muốn đi ra ngoài, lại bị anh nắm lấy cổ tay, kéo đến góc trong cùng của con hẻm mà không nói một lời.
Lưng hắn va vào bức tường xi măng, Trần Phi Lân còn chưa kịp phản ứng đã bị tấn công. Trần Lạc Du thực sự kích động, đến mức răng chạm vào môi Trần Phi Lân, nếm được mùi máu tanh thoang thoảng.
Anh biết mình đang tàn phá môi Trần Phi Lân, nhưng anh không muốn dừng lại.
Chữ “Du” gần trái tim như ngọn đuốc rực cháy, đốt cháy da thịt, làm tan chảy lý trí, nuốt chửng trái tim anh.
Không thể kiểm soát.
Anh nghĩ, Trần Phi Lân quả thực muốn mạng anh rồi.