Edit: Ji
[Cơn mưa phùn cùng với gió lạnh thổi qua, Trần Lạc Du rùng mình]
—–oOo—–
Hai buổi tối tiếp theo, Trần Lạc Du luôn nhìn chằm chằm vào gương rất lâu khi tắm. Xem mặt dây tròn lặng lẽ treo trước ngực, chỉ cần di chuyển nó sang trái một chút sẽ chạm vào vị trí trái tim.
Chữ “Du” do chính tay Trần Phi Lân khắc ra, tuy không hoàn hảo như khắc bằng máy nhưng vì chính tay hắn khắc nên nó chính là độc nhất vô nhị không thể thay thế.
Anh không biết Trần Phi Lân khi làm điều đó đã nghĩ gì, nhưng anh biết mình nghĩ gì sau khi nhận được món quà.
Anh thật sự rất may mắn, lần đầu tiên thích một người người đó cũng thích mình. Nhưng may mắn như vậy có thể kéo dài được bao lâu?
Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến tương lai. Dù sao bọn họ mới ở bên nhau, chưa cần phải nghĩ đến chuyện lâu dài ngay. Nhưng sau khi gặp Trần Phương Văn, nghe những gì ông nói, anh bắt đầu do dự.
Trần Phương Văn không phải là người đồng tính hoàn toàn. Ông ấy có thể chấp nhận phụ nữ, đó là lý do tại sao cuộc hôn nhân của ông với Lưu Lệ Á trở thành bi kịch.
Còn Trần Phi Lân thì sao?
Đối với chuyện có khả năng thích phụ nữ hay không Trần Phi Lân chưa từng chủ động nói qua. Chẳng lẽ người ấy cũng giống như Trần Phương Văn, cũng không bài xích người khác phái?
Nếu một ngày nào đó cha mẹ Trần Phi Lân ép hắn phải kết hôn, liệu hắn có vì lòng hiếu thảo làm điều đó không? Nếu gặp được một người khác giới phù hợp hơn mình, liệu hắn có rời xa mình hay không?
Những vấn đề chưa từng xuất hiện trước đây liên tục đeo bám trong giấc mơ của Trần Lạc Du, đều là những kết cục khiến anh bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Tuy nhiên, không giống như trước đây phát sốt, chỉ là hơi suy sụp, cả ngày đều không có tinh thần.
Chung Hàng biết anh lo lắng chuyện của Trần Phương Văn, dành nhiều thời gian ở bên ngoài nói chuyện với anh. Nhưng hai ngày này, Trần Phi Lân cũng rất bận rộn, ngoài việc đi làm như thường lệ và đến viện dưỡng lão để gặp bác sĩ Thường, thời gian còn lại là chuẩn bị tài liệu phỏng vấn.
Tuần trước, người cố vấn của Trần Phi Lân đã giới thiệu hắn với người phụ trách một công ty luật, người đang thiếu trợ lý thực tập.
Lý lịch của Trần Phi Lân đủ xuất sắc, nhưng mục tiêu của hắn là vào hệ thống công – kiểm – pháp. Giáo sư hiểu được tham vọng hắn, nhưng cũng biết một sinh viên không có bối cảnh như hắn sẽ gặp khó khăn như thế nào khi vào ngành công chức. Bây giờ có thêm một bản lý lịch sẽ giúp hắn có nhiều lựa chọn hơn trong tương lai nên rất mong hắn sẽ đi phỏng vấn.
Vốn dĩ đối phương đang đi công tác, nhưng cuối cùng về sớm, thời gian phỏng vấn cũng sớm hơn. Hai ngày nay hắn bận quá nên không có thời gian gặp mặt.
Sáng ngày thứ ba, Trần Lạc Du thức dậy, nhận được tin nhắn wechat từ Trần Phi Lân: “Hôm nay anh có việc quan trọng phải làm, xong việc sẽ gọi cho em.”
Trần Lạc Du không biết Trần Phi Lân đang chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn, nhưng anh vẫn trả lời: [Được]
Ăn sáng xong, Trần Lạc Du một mình đi đến phòng thí nghiệm viết báo cáo, buổi trưa, Chung Hàng tới tìm anh ăn trưa, thấy anh vẫn không có tinh thần, liền hỏi thăm buổi chiều dự định làm gì.
Hai giờ nữa sẽ đến ba giờ.
Trần Lạc Du im lặng ăn món thịt lợn xào măng trên đĩa, không nói lời nào.
Nghĩ rằng anh đã có quyết định, Chung Hàng đang nói điều gì an ủi thì thấy anh đặt đũa xuống, cầm đĩa cơm lên rồi sải bước về phía khu dọn đồ ăn.
Chung Hàng sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại, gọi anh mà không thấy anh phản ứng gì, đổ thức ăn thừa khỏi đĩa rồi rời khỏi nhà ăn.
Chung Hàng gọi điện thoại cho anh, anh tiếp, nhưng động tĩnh giống như đang chạy bộ.
“Cậu muốn đi?” Chung Hàng trực tiếp hỏi.
“Ừ.” Trần Lạc Du chỉ trả lời một chữ, liền cúp điện thoại. Anh chạy một mạch từ căng tin đến cổng phía Đông, gọi taxi, thở hồng hộc rồi bảo tài xế đến sân bay Thiên Hà.
Đã lâu rồi anh không chạy như thế này, mãi đến khi tựa lưng vào ghế anh mới cảm nhận mùi máu tanh ở trong miệng. Điện thoại rung lên, lại là Chung Hàng gửi thêm một tin nhắn WeChat: [Vậy cậu đã tha thứ cho ông ấy chưa? 】
Khóa điện thoại, Trần Lạc Du nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh không tha thứ cho Trần Phương Văn, cũng không biết nên giải thích cảm xúc bốc đồng này như thế nào. Điều duy nhất rõ ràng là anh sẽ hối hận nếu không gặp một lần.
Từ trường đến sân bay Thiên Hà mất hơn một giờ, khi đến sảnh sân bay, chỉ còn khoảng nửa giờ nữa là khởi hành.
Trần Lạc Du đi thẳng đến trạm kiểm soát an ninh, nhìn hai lối đi kiểm tra an ninh dài không thấy điểm cuối. Anh biết việc tìm kiếm như thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng anh cũng không muốn gọi cho Cao Vũ Hành. Khi đang do dự không biết phải làm gì, anh chợt nhớ ra phòng bệnh mà Trần Phương Văn ở là tốt nhất, vé ông ấy mua có lẽ là vé khoang thương gia hoặc khoang hạng nhất.
Anh lập tức hỏi nhân viên mặt đất về vị trí của phòng chờ VIP rồi chạy về phía khu vực kiểm tra an ninh. Khi chạy đến gần, thông qua cửa kính phía đối diện anh nhìn thấy Trần Phương Văn đang ngồi trong khu vực phòng chờ VIP.
So với bộ đồ bệnh viện không vừa vặn mà ông mặc ngày hôm đó, hôm nay Trần Phương Văn mặc một chiếc áo khoác và quần dài bằng len cashmere màu đen, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng màu đen, mái tóc được chải cẩn thận, cảm giác có sức sống hơn rất nhiều ngày hôm đó.
Ông ngồi một mình trên sô pha, Cao Vũ Hành không ở gần đó. Trần Lạc Du thở hổn hển nhìn ông từ xa. Vài phút sau, ông trả lời điện thoại, đứng dậy chống gậy bước ra ngoài.
Ông như cũ vẫn đi rất chậm, nhưng tốc độ đã ổn định hơn ngày hôm đó, vừa bước ra khỏi cửa, Cao Vũ Hành đã quay lại đưa bình nước ấm cho ông.
Trần Phương Văn nhấp một ngụm nước ấm. Không rõ Cao Vũ Hành nói gì, cười nhạt rồi gật gật đầu. Cao Vũ Hành đỡ ông, hai người cùng nhau đi về phía lối đi bên phải.
Ánh mắt của Trần Lạc Du cũng di chuyển theo, cho đến khi họ biến mất sau góc tường, anh mới thu hồi ánh mắt, dựa vào bức tường bên cạnh.
Tiếng loa thông báo của sân bay thỉnh thoảng vang lên, lối đi kiểm tra an ninh luôn có một hàng dài vô tận. Những người chuẩn bị rời đi một quãng đường xa đều tập trung sự chú ý vào phía trước, không ai để ý đến anh đang dựa vào bức tường một lúc lâu cho đến khi một tình nguyện viên đến hỏi anh có cần giúp đỡ không.
Anh lắc đầu, lại liếc nhìn góc khuất nơi Trần Phương Văn đã biến mất, quay người đi về phía con đường anh đã đến.
Khi đi ngang qua lối đi toàn bộ đều là kính sát đất ở cả hai bên, anh thoáng nhìn thấy một chiếc máy bay của hãng hàng không Xiamen Airlines (1) đang cất cánh. Thế nên anh dừng lại, đứng trước tấm kính, nhìn lên.
(1) Xiamen Airlines được thành lập vào năm 1984, có trụ sở đặt tại Sân bay quốc tế Hạ Môn. Đây là hãng hàng không đầu tiên của Trung Quốc được điều hành bởi các doanh nghiệp tư nhân.
Hôm nay trời nhiều mây nhưng tầm nhìn rất rộng. Anh nheo mắt đợi cho đến khi máy bay bay lên trên tầng mây rồi mới thu hồi tầm mắt, quay người dựa vào lan can.
Một chàng trai cao lớn đi ngang qua trước mặt anh, trên vai đeo hai chiếc túi du lịch lớn, đội mũ lưỡi trai nhìn có vẻ hơi giống Trần Phi Lân.
Dường như nhận ra ánh mắt của anh, đối phương quay đầu nhìn sang, đúng lúc đối diện tầm mắt di động của anh vang lên, là Chung Hàng gọi.
“Cậu có gặp được người không?” Chung Hàng hỏi.
“Gặp được.” Anh tiếp tục nhìn bóng lưng của người đàn ông này, Chung Hàng hỏi anh có nói lời nào không nhưng anh nói không, Chung Hàng thở dài, hỏi anh buổi tối có muốn ra ngoài uống rượu không.
Anh nhìn bóng lưng người đàn ông bước vào cửa kính, trong lòng đột nhiên rất muốn nhìn thấy Trần Phi Lân. Từ chối lời đề nghị của Chung Hàng, anh gửi tin nhắn WeChat cho Trần Phi Lân: [Xong chưa? 】
Mấy phút sau, Trần Phi Lân trực tiếp gọi lại: “Anh vừa xong việc, đang định gọi điện cho em.”
“Ừ, hôm nay anh bận việc gì thế?”
“Phỏng vấn.”
“Phỏng vấn à?” Anh nghi hoặc hỏi: “Lại muốn làm thêm sao?”
“Cũng không thể coi là là thêm. Anh sẽ nghỉ việc ở quán trà sữa.” Trần Phi Lân giải thích: “Thầy Lưu muốn anh có thêm kinh nghiệm thực tập nên đã giới thiệu anh với một công ty luật, bọn họ đang tuyển trợ lý.”
Giọng nói của Trần Phi Lân có vẻ thoải mái: “Cũng ổn, anh được tuyển ngay tại chỗ, tuần sau sẽ bắt đầu làm việc.”
“Vậy thì tốt quá.” Trên mặt anh cuối cùng cũng có chút vui vẻ, đi về phía lối ra: “Vậy tối nay em mời anh ăn cơm chúc mừng.”
“Được, em có ở trường không?”
“Ở sân bay.”
“Em đi sân bay làm gì?”
“Gặp rồi em sẽ nói cho anh biết” Trần Lạc Du bình tĩnh nói: “Bây giờ chúng ta có thể gặp nhau không?”
“Đợi anh dọn dẹp một chút. Từ đây đến sân bay có thể ngồi tàu điện ngầm.”
Đầu bên kia điện thoại có âm thanh cọ xát rất nhỏ, Trần Lạc Du nói: “Không cần qua đây, chúng ta hẹn gặp ở đâu đó đi.”
Địa điểm phỏng vấn của Trần Phi Lân gần thung lũng Quang Học, Trần Lạc Du đã hẹn đợi ở đó. Khi anh đến đã gần năm giờ, Trần Phi Lân đã thay sang quần áo thường ngày, đang ngồi ở một chiếc bàn trong khu vực ăn uống của McDonald’s. Trước mặt hắn có một chiếc bánh khoai môn và một ly Coca đá.
Anh ngồi xuống bên cạnh Trần Phi Lân, cầm lấy chiếc bánh khoai môn ấm áp, cắn một miếng rồi đưa tới miệng Trần Phi Lân: “Anh cũng ăn đi.”
Trần Phi Lân chọn vị trí ngồi không bắt mắt. Hắn cắn hai miếng, muốn Trần Lạc Du ăn hết phần còn lại. Trần Lạc Du lắc đầu, không có tinh thần mà uống Coca.
“Tối nay muốn ăn gì?” Trần Phi Lân hỏi.
Cắn ống hút, Trần Lạc Du suy nghĩ một chút mới trả lời: “Ăn lẩu, lẩu uyên ương, chúng ta đều ăn được.”
“Được.” Trần Phi Lân đồng ý, sau đó nhìn anh hỏi: “Vừa rồi em tới sân bay tiễn người sao?”
“Ừm.”
“Tại sao lại chán nản như vậy? Có chuyện gì?”
Im lặng một lúc, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu nhìn Trần Phi Lân: “Thật ra, cha em đã trở về được mấy ngày rồi, em vừa rồi ra sân bay tiễn ông ấy.”
“Cha em?” Trần Phi Lân do dự. Hắn nhớ Trần Lạc Du trước đó từng nói, cha anh trước khi anh được sinh ra đã rời khỏi nhà, nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp mặt anh.
“Đúng vậy,” Trần Lạc Du thở dài: “Ông ấy mắc bệnh ung thư hạch ác tính, ở giai đoạn cuối, thời gian không còn nhiều nữa.”
Cánh tay trên bàn buông thõng xuống, Trần Phi Lân nắm lấy tay Trần Lạc Du, đem ngón tay lạnh lẽo cho vào túi áo khoác: “Cho nên mấy ngày nay em không vui là vì chuyện này?”
Nhẹ nhàng gật đầu, Trần Lạc Du nghiêng đầu, ghé vào vai Trần Phi Lân, nhận ra đây là nơi công cộng, đành phải ngồi thẳng dậy: “Chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước đi, ăn xong lại nói.”
Mặc dù bữa ăn hôm nay là để chúc mừng Trần Phi Lân phỏng vấn thành công, nhưng tâm trạng của Trần Lạc Du vẫn không khá hơn nổi, lần thứ ba yêu cầu uống bia đều bị Trần Phi Lân từ chối, anh tựa lưng vào ghế không muốn nhúc nhích chút nào.
Bàn phía sau có bốn cô gái đang sôi nổi thảo luận về chủ đề du lịch. Khi Trần Lạc Du nghe đến cái tên Hồ muối Chaka (2), anh chợt nhớ mình đã đọc một cuốn du ký mô tả Hồ muối Chaka là “tấm gương của bầu trời”.
Trần Phi Lân vừa gắp cho anh món bạch tuộc mà anh thích, thấy anh nghiêng người, dường như có điều gì muốn nói, đáng tiếc liếc hắn một cái rồi lại không chịu nói, cầm đũa tiếp tục ăn.
Trần Phi Lân hỏi: “Muốn nói cái gì?”
Anh lắc đầu, nuốt câu “Khi nào chúng ta có thể ra ngoài chơi?” vào bụng. Với tình hình kinh tế hiện tại của Trần Phi Lân, việc họ đi du lịch trong thời gian ngắn là điều không thể.
Anh chỉ có thể đợi đến sau khi tốt nghiệp.
Trong lòng thở dài, Trần Lạc Du nói: “Không có rượu thì không thể nói được.”
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của anh, Trần Phi Lân im lặng, vẫn là để người phục vụ bưng bia đến cho anh.
Có men rượu làm bạn, Trần Phi Lân cho dù chỉ cho anh uống hai cốc, nhưng tâm tình cũng thoải mái một chút. Ăn xong, họ đi ra ngoài thì thấy trời mưa. Cơn mưa phùn cùng với gió lạnh thổi qua, Trần Lạc Du rùng mình, theo bản năng muốn chui vào vòng tay của Trần Phi Lân. Thật không may, đây lại là con phố đông đúc, họ cần phải giữ khoảng cách.
Trần Phi Lân đi tới vị trí đón gió che cho anh: “Trời đang mưa, tìm một chỗ để đợi đi?”
Anh nói được, ánh mắt lơ đãng di chuyển, thoáng nhìn thấy khách sạn Hán Đình bên kia đường.
Nhìn ánh đèn vàng ấm áp trong cửa sổ kính sát đất cùng với đại sảnh được trang trí màu ấm, anh kéo tay áo Trần Phi Lân nói: “Tới đó đi.”
Nhìn về hướng đó, Trần Phi Lân quay người lại.
Hắn không trả lời, chỉ im lặng nhìn khiến Trần Lạc Du ý thức được mình đang đưa ra yêu cầu gì, nhịp tim đột nhiên ngừng lại.
Kỳ thực Trần Lạc Du cũng không có nghĩ tới chuyện kia, anh chỉ là muốn tìm một chỗ yên tĩnh, không lạnh lẽo ở cùng Trần Phi Lân một lát. Nhưng nhìn khắp thành phố, ngoại trừ phòng khách sạn, dường như không có nơi nào mà anh có thể buông thả và ở một mình với Trần Phi Lân.
Anh cũng ngước mắt nhìn Trần Phi Lân. Sương trắng giữa hơi thở của nhau giao hòa với ánh đèn đường và mưa phùn. Một lúc sau, Trần Phi Lân sờ lên hàng mi ướt đẫm nước mưa, nhẹ giọng nói: “Có mang theo chứng minh thư không?”