Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 64

Edit: Ji

[Anh không nhịn được hôn lên môi Trần Phi Lân]

—–oOo—–

Sau khi vào khách sạn, Trần Lạc Du muốn đến quầy lễ tân đặt phòng và thanh toán tiền, nhưng Trần Phi Lân đã ngăn anh để anh đứng phía sau, cầm hai chứng minh thư của họ ra để đặt phòng.

Nhân viên lễ tân hỏi: “Hai người có muốn ở phòng tiêu chuẩn không?”

Trần Phi Lân nói: “Không cần, chúng tôi thuê phòng có giường lớn.”

Nhân viên vẫn luôn không ngẩng đầu lên, lúc này mới liếc họ một cái, Trần Lạc Du quay đầu nhìn sang chỗ khác. Nhân viên lại cúi đầu kiểm tra thông tin rồi nói phòng của họ ở trên tầng hai. Trần Phi Lân cùng nhân viên trao đổi mấy câu, đổi lên tầng 10, rồi mới thanh toán và nhận thẻ phòng.

Trần Lạc Du vẫn yên lặng đứng ở một bên, nhưng trong đầu có chút rối bời. Kỳ thật anh cũng không muốn làm như vậy, nhưng vì sao mọi chuyện lại diễn ra theo hướng này?

Trần Phi Lân đi phía trước quay đầu lại nói với anh: “Đi thôi.”

Anh theo Trần Phi Lân đi vào thang máy, Trần Phi Lân quẹt thẻ phòng, ấn nút lên tầng 10. Cửa thang máy từ từ đóng lại, phản chiếu hình ảnh của họ trên vách tường sáng bóng. Anh phát hiện Trần Phi Lân đang nhìn mình.

Trái tim bắt đầu đập loạn xạ, Trần Lạc Du cúi đầu, khuôn mặt không tự chủ được mà đỏ bừng lên. Trần Phi Lân không nói gì, đợi đến khi thang máy mở cửa ở tầng 10, hắn nắm lấy tay Trần Lạc Du dẫn anh ra khỏi thang máy.

Phòng của họ là 1007, nằm ngay cạnh thang máy. Trần Phi Lân dùng thẻ phòng mở cửa, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng nói chuyện từ phòng đối diện.

Trần Lạc Du lập tức rút tay lại, đi qua Trần Phi Lân bước vào phòng trước. Trần Phi Lân quay đầu nhìn lại, thấy một cặp đôi trẻ tuổi bước ra từ phòng đối diện, hai người không nhìn họ, vừa đi về phía thang máy vừa nói chuyện tối nay ăn gì.

Trần Phi Lân cũng bước vào phòng, đóng cửa và cắm thẻ phòng vào. Ánh đèn vàng ấm áp bật sáng, Trần Lạc Du đứng cách đó vài bước, liếc nhìn chiếc giường lớn ở giữa rồi đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống.

Bố cục của căn phòng không khác mấy so với các khách sạn bình dân khác, ngoài giường và bàn ghế thì chỉ có tivi treo tường cùng phòng vệ sinh ở bên cạnh. Tuy nhiên, phòng vệ sinh được thiết kế bằng kính trong suốt, chỉ có cửa chớp bằng gỗ mảnh treo phía cạnh giường, lúc này cửa chớp đang được kéo lên, có thể nhìn rõ ràng nội thất bên trong phòng vệ sinh.

Trần Phi Lân đi đến trước mặt Trần Lạc Du, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay anh hỏi: “Vừa rồi bị dính mưa một chút, tắm nước nóng nhé?”.

Trần Lạc Du nhìn hắn, sau đó lại nhìn xuống bàn. Thật kỳ lạ, khi mới yêu nhau, anh đã ngủ chung giường với Trần Phi Lân trong phòng của hắn mấy đêm, giờ đã quen thuộc rồi, sao lại cảm thấy ngại ngùng như vậy?

Tự trấn an bản thân đừng nghĩ lung tung, anh đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh. Đi ngang qua cửa chớp, anh kéo dây hạ cửa xuống, đợi đến khi hoàn toàn che kín mới bước vào phòng vệ sinh.

Trần Phi Lân bật tivi, sau đó bật điều hòa chế độ sưởi ấm. Trần Lạc Du nhìn những chiếc khăn tắm được treo trên giá, chợt nhớ ra khách sạn này không cung cấp áo choàng tắm, vậy anh tắm xong sẽ mặc gì? Cứ mặc bộ này ngủ chắc chắn sẽ rất khó chịu, nhưng anh cũng không thể chỉ quấn khăn tắm đi ra ngoài, đành phải miễn cưỡng cởi bỏ bộ đồ đang mặc, bước vào vòi hoa sen.

Dòng nước ấm áp chảy từ đầu xuống chân, xua tan đi cái lạnh của mùa đông, dầu gội của khách sạn tỏa ra mùi hương hoa nhài nhè nhẹ, nhưng vẫn không thể giúp anh thư giãn. Đặc biệt là khi đang tắm, Trần Phi Lân đi đến cửa phòng vệ sinh, nhìn anh qua tấm kính mờ: “Anh xuống dưới một lát.”

Trần Lạc Du đang quay lưng về phía cửa, lập tức căng thẳng đến nỗi không dám nhúc nhích, chỉ có thể nói ừ.

Trần Phi Lân không nán lại, đợi tiếng đóng cửa vang lên anh mới dám quay đầu nhìn, anh tắm thêm một lúc rồi bước ra mặc quần áo.

Anh có thói quen sạch sẽ, không thể chấp nhận tắm xong mà vẫn mặc cùng một chiếc q**n l*t, nên anh trực tiếp mặc quần jeans, sau đó dùng máy sấy tóc để sấy khô tóc, rồi vào phòng.

Tivi đang chiếu bộ phim tình cảm, không biết Trần Phi Lân đã chuyển kênh sang đây lúc nào. Anh cầm điều khiển muốn đổi kênh, nhưng lại nhớ đến việc nếu tối nay không về kí túc xá thì phải xin phép thầy giáo, nên anh gọi điện thoại, sau đó nhắn tin cho Chung Hàng: [Tối nay tôi không về kí túc xá.]

Chung Hàng chắc đang chơi điện thoại, lập tức trả lời tin nhắn của anh: [Thế tối nay cậu ngủ ở đâu? Về nhà bà ngoại à?]

[Không, tôi ngủ ở khách sạn.]

[Cậu ở khách sạn một mình?]

Nhìn dòng chữ này, anh cảm thấy chột dạ, trả lời: [Ừ, buồn ngủ quá, có chuyện gì mai nói sau.]

Cất điện thoại đi, anh nhìn chiếc giường lớn rộng 1,8 mét do dự. Cuối cùng, anh không kéo chăn lên, mà chỉ nằm nghiêng trên giường, dựa lưng vào đầu giường.

Vừa mới đổi kênh được hai lần thì có người gõ cửa, anh đi đến mở cửa, thấy Trần Phi Lân đứng ở cửa, tay trái để trong túi áo, tay phải cầm một chiếc túi nilon trong suốt, bên trong có bốn lon bia và hai ổ bánh mì.

Bước vào phòng, Trần Phi Lân đặt túi lên bàn, vừa cởi áo khoác vừa hỏi: “Sao vẫn mặc nguyên bộ đồ này?”

Trần Lạc Du nói: “Khách sạn này không có áo choàng tắm.”

Trần Phi Lân gật đầu, nói một câu “Vậy anh cũng đi tắm” rồi bước vào phòng vệ sinh, Trần Lạc Du quay lại giường, tiếp tục xem tivi, cố gắng phân tán sự chú ý, nhưng sau khi tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại, anh lại căng thẳng, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía góc phòng.

Tiếng máy sấy tóc vang lên rất nhanh, vài phút sau Trần Phi Lân bước ra. Hắn cũng mặc bộ quần áo vừa rồi giống như anh, cầm chai nước khoáng uống vài ngụm, rồi đi đến bên kia giường ngồi xuống.

Trần Lạc Du nắm chặt điều khiển trong tay, vẫn nhìn thẳng về phía trước. Sau đó, đệm bên cạnh anh lún xuống, Trần Phi Lân nghiêng người về phía anh, nói: “Chín giờ rồi, tối nay không về kí túc xá nữa phải không?”

Anh máy móc gật đầu, Trần Phi Lân nhìn theo ánh mắt của anh, hỏi: “Muốn xem tivi à?”

Anh lắc đầu, Trần Phi Lân lấy điều khiển từ tay anh, tiếp tục hỏi: “Muốn uống thêm một chút không?”

Anh nói “Ừ”, nhìn Trần Phi Lân đi lấy túi, mở một lon bia đưa cho anh, bản thân cũng mở một lon uống.

Trần Phi Lân ngồi cạnh anh, cùng dựa vào nhau xem tivi, uống hết nửa lon mới quay đầu nhìn anh: “Nếu tâm trạng thật sự rất tệ, tối nay đừng nghĩ gì nữa, anh sẽ ở bên cạnh em ngủ một giấc thật ngon.”

Trần Lạc Du nắm chặt lon bia lạnh lẽo, im lặng một lúc rồi nói: “Hai ngày trước em đến bệnh viện, gặp ông ấy và nói chuyện năm đó.”

“Ông ấy đã nhận lỗi, thừa nhận là đã ngoại tình trong thời gian kết hôn, còn nói đối tượng kia là người ông ấy đã yêu thầm rất lâu.”

Ngửa đầu uống hết phần bia còn lại, Trần Lạc Du nhìn Trần Phi Lân, hốc mắt dần đỏ lên: “Lúc đó em thực sự muốn hỏi ông ấy, đã yêu thầm người ta lâu như vậy, tại sao lại kết hôn với mẹ em?”

“Tại sao có thể không chịu trách nhiệm với em chứ?”

Trần Phi Lân lấy lon bia trong tay anh đặt lên tủ đầu giường, ôm anh vào lòng: “Buồn thì cứ khóc đi.”

Anh ôm chặt lấy eo Trần Phi Lân, lắc đầu: “Không khóc được.”

“Em chưa thể tha thứ cho ông ấy được, hôm nay cũng là lần cuối cùng gặp ông ấy.”

Trần Phi Lân hỏi một cách không chắc chắn: “Lần cuối cùng?”

“Ừ, hơn nữa, ông ấy cũng không biết em đi tiễn ông ấy.” Trần Lạc Du đẩy Trần Phi Lân ra, vẻ mặt có chút mơ hồ: “Anh có thấy em làm sai không? Ông ấy sắp chết rồi, mà em vẫn còn so đo tính toán với ông ấy.”

“Em không sai.” Nhìn thẳng vào đôi mắt anh, Trần Phi Lân nghiêm túc trả lời: “Trong chuyện này em là nạn nhân, nếu không muốn thì đừng miễn cưỡng bản thân, như vậy chỉ càng đau khổ hơn.”

Trần Lạc Du nhìn chằm chằm vào Trần Phi Lân, một lúc sau mới lại dựa vào lòng hắn, gác cằm lên vai người kia: “Anh thực sự thấy em không sai sao?”

“Em và ông ấy ở vị trí khác nhau, góc nhìn và suy nghĩ cũng khác nhau” Trần Phi Lân dịu dàng an ủi anh: “Nhưng có một điều, sau này em có hối hận không?”

“Em không biết” Trần Lạc Du thì thầm: “Chung Hàng cũng hỏi câu này, hiện tại em không thể suy nghĩ được gì nhiều.”

Xoa nhẹ mái tóc của anh, Trần Phi Lân nói: “Vậy thì tạm thời hãy để qua một bên, để sau rồi suy nghĩ.”

Trần Lạc Du gật đầu, lại nói: “Em cũng chưa kể chuyện này cho mẹ và bà ngoại, sợ họ không chịu nổi.”

Trần Phi Lân hỏi: “Cha em cũng không muốn em nói sao?”

“Vâng.”

“Vậy thì đừng nói nữa, chuyện đã qua nhiều năm rồi, nhắc lại bây giờ chỉ làm tổn thương mọi người.”

Lời của Trần Phi Lân chính là điều Trần Lạc Du nghĩ trong lòng, bây giờ có người tán đồng suy nghĩ của anh, anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, lại ôm Trần Phi Lân một lúc mới buông ra, nói: “Em không sao rồi.”

Trần Phi Lân lấy khăn giấy lau đi nước mắt ở khóe mắt anh, hỏi: “Thực sự không sao rồi?”

Anh thở hắt ra một hơi: “Nói ra rồi dễ chịu hơn nhiều, thực ra trước đó em đã muốn nói với anh, nhưng lúc đó em cũng rất bối rối.”

Trần Phi Lân nói: “Anh luôn ở đây, sau này có gì muốn tâm sự cứ nói với anh.”

Trần Lạc Du trán tựa vào vai Trần Phi Lân, đáp: “Ừ.”

Trần Phi Lâm nhéo nhéo gáy anh, nói: “Mệt rồi phải không? Có muốn nằm xuống nghỉ ngơi không?”

Anh gật đầu, nhìn Trần Phi Lân kéo chăn lên, đem hai cái gối vuốt phẳng, rồi nằm xuống trước.

Anh cũng nằm xuống, kéo chăn lên ngực. Trần Phi Lân cầm điều khiển tắt tivi, sau đó tắt đèn ở đầu giường, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối, chỉ có hai bên rèm cửa vẫn hắt ra một chút ánh sáng mờ mờ.

Anh lặng lẽ nhìn người bên cạnh, vừa chuyển ánh mắt sang đã cảm thấy Trần Phi Lân dựa sát vào anh, nghiêng người đối diện anh, nâng đầu anh lên để anh gối lên cánh tay mình, tay kia vòng qua eo anh dưới chăn.

“Đừng nghĩ nữa, ngủ sớm đi.” Giọng nói ấm áp chui vào tai anh, anh muốn nói “Ngủ ngon”, nhưng lại phát hiện cổ họng hơi khô, đành phải nuốt nước bọt, đáp: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Nhắm mắt lại, Trần Phi Lân không nhúc nhích nữa. Hắn dựa vào Trần Lạc Du, hơi thở nóng ấm phả vào má anh, như một chiếc lông vũ quệt qua một cách có quy luật. Bình thường Trần Lạc Du chắc chắn sẽ không ngủ được, nhưng tối nay uống mấy lon bia, cộng thêm việc đã nói ra tâm sự ở trong lòng, cả người thư giãn hẳn, vô tình mà ngủ thiếp đi.

Khoảng hai giờ rưỡi sáng, Trần Lạc Du thức dậy đi vệ sinh, trở lại giường phát hiện Trần Phi Lân đã bị anh đánh thức, duỗi tay ôm anh hỏi: “Không ngủ được nữa à?”

“Chỉ là dậy đi vệ sinh thôi.”

Anh vừa nói vừa chui vào lòng Trần Phi Lân, môi vô tình chạm vào yết hầu của hắn. Cánh tay đặt trên eo hắn di chuyển lên một chút, Trần Phi Lân cúi đầu nhìn anh, mặc dù không nói gì, nhưng hơi thở nóng ấm lại phả vào mặt anh.

Trong bóng tối, hai người nhìn nhau, rất dễ dàng gợi ra những cảm xúc không cần thiết. Đặc biệt là trong khoảng thởi gian hai người ở bên nhau, anh đã không ít lần tưởng tượng lần đầu tiên của mình và Trần Phi Lân sẽ diễn ra trong hoàn cảnh như thế nào. Bây giờ thực sự là  thời điểm không ai quấy rầy nữa, cảm giác muốn gần gũi như tơ nhện quấn lấy trái tim, anh không nhịn được hôn lên môi Trần Phi Lân. Sau khi tách ra, ánh mắt của Trần Phi Lân dường như càng tối hơn, nhưng vẫn không nhúc nhích nhìn anh.

Bị ánh mắt nhìn chằm chằm đến mức tai anh nóng bừng, anh đưa ngón tay vào cổ áo len của Trần Phi Lân, nhẹ nhàng kéo hai lần khóa thắt lưng ở hông hắn, thì thầm: “Bây giờ không ngủ được nữa.”

Vừa dứt lời, tay anh đã bị nắm lấy, cả người bị lật ngửa ra sau. Trần Phi Lân ngồi trên người anh, dùng sức mà hôn lên môi anh, anh cũng không hề yếu thế mà đáp lại, lưỡi chạm vào nhau, tham lam nuốt lấy nước bọt của đối phương, đầu óc bị cảm giác nóng ẩm bao phủ, không nghĩ gì nữa, chỉ muốn người đàn ông trên người mình. Tuy nhiên, khi hôn được nửa chừng thì Trần Phi Lân dừng lại, thở hổn hển nhìn anh.

Anh không hiểu sao lại dừng lại, hỏi: “Sao vậy?”

Giọng nói của Trần Phi Lân khàn đi rất nhiều: “Chưa mua đồ.”

Anh nghe xong thì đoán được ngay là gì, cố gắng nhịn cảm giác xấu hổ nhắc nhở: “Khách sạn có, anh xem trong ngăn kéo.”

Trần Phi Lân ngồi dậy, bật đèn, kiểm tra ngăn kéo tủ đầu giường, quay đầu nhìn anh: “Không có.”

Trần Lạc Du mặt nóng bừng, đặc biệt là khi được ánh đèn chiếu vào, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Phi Lân, chỉ dùng cánh tay che mặt mình: “Trong ngăn kéo phòng vệ sinh.”

Trần Phi Lân đi về phía phòng vệ sinh, anh nghe thấy tiếng mở ngăn kéo, sau đó tiếng bước chân quay lại bên giường, đệm lún xuống, cánh tay của anh bị kéo ra.

Trần Phi Lân đưa hộp bao cao su và một lọ bôi trơn cho anh, nhìn thấy hai thứ đó, anh lại quay mặt đi. Thấy vẻ mặt đỏ bừng của anh, Trần Phi Lân hỏi: “Sao em biết nó ở trong ngăn kéo nhà vệ sinh?”

Anh không chịu thừa nhận là khi tắm đã lén lút kiểm tra, chỉ nói rằng khách sạn nào cũng thường để ở đó.

Từ ánh mắt né tránh của anh, Trần Phi Lân đã đoán ra được đáp án, hắn không vạch trần anh, cúi đầu xé vỏ bao, lấy một cái ra, định đóng hộp lại thì nghe thấy anh nói: “Cũng cho em một cái.”

Trần Lạc Du vẫn dùng cánh tay trái che mặt. Nhìn bàn tay phải đưa ra của anh, Trần Phi Lân nghi ngờ: “Em cũng muốn sao?”

Cắn môi, anh thực sự không thể nói ra lời “không muốn làm bẩn ga giường” vì khách sạn này không cung cấp ga giường dự phòng, nếu đợi đến khi trả phòng mà nhân viên vệ sinh phát hiện ra dấu vết trên giường, thì cả đời này anh đều phải tránh xa khách sạn này.

Anh ấp úng không trả lời, may mắn là Trần Phi Lân hiểu rất nhanh. Nhìn vẻ mặt ngại ngùng hiếm thấy của anh, Trần Phi Lân đặt hai chiếc bao cao su vào lòng bàn tay anh, sau đó đặt hộp giấy ăn trên tủ đầu giường vào bên cạnh gối anh, cuối cùng mới kéo cánh tay che mặt của anh ra, cười nói: “Giấy ăn cũng cho em, lát nữa nếu thấy không đủ thì tự mình lấy.”

Anh còn chưa hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó thì đã bị Trần Phi Lân bịt kín môi, tay của người kia cũng luồn vào trong áo len của anh, di chuyển xuống phần eo.

……

Mưa phùn bên ngoài không biết từ lúc nào đã biến thành mưa to, tiếng mưa đập vào cửa sổ lộp bộp. Trần Lạc Du th* d*c một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, mệt mỏi nhìn Trần Phi Lân, đưa tay về phía người kia.

Trần Phi Lân nắm lấy ngón tay anh, cúi người ôm anh, hai người đối mặt nhau th* d*c. Nhìn nhau một lúc, Trần Lạc Du không nhịn được cười, vùi mặt vào vai Trần Phi Lân: “Sắp chết rồi, quá sướng…”

Giọng nói của anh khàn đến mức gần như không thể nghe rõ, Trần Phi Lân đứng dậy lấy nước cho anh, sau khi anh uống hết nửa chai, phần còn lại hắn uống hết, hỏi: “Trên người em toàn là mồ hôi, có muốn đi tắm không?”

Trên người anh đâu chỉ là mồ hôi, nghĩ đến phần dưới bụng còn đang lộn xộn, anh cố gắng ngồi dậy, nhưng vừa động một chút đã cảm thấy không ổn, lập tức muốn xuống giường, nhưng chân lại mềm nhũn đến nỗi không đứng vững, ngã thẳng xuống đất.

Lần này động tĩnh đủ lớn, may mắn là chỉ có phần mông nhiều thịt chạm xuống đất, nhưng anh vẫn đau đến nỗi nhe răng trợn mắt. Trần Phi Lân từ phía bên kia giường, đi nhanh đến bên cạnh anh, quỳ xuống muốn bế anh lên giường.

Anh ngăn Trần Phi Lân lại, mặt đỏ bừng lên nói một câu. Trần Phi Lân lại dán vào tai anh, cười nói: “Cũng không ít đâu.”

Anh nhờ sức của Trần Phi Lân đứng dậy, nhìn theo vị trí người kia nói, phát hiện dấu vết trên khăn trải giường, cũng nhớ lại cảnh Trần Phi Lân cầm giấy ăn muốn giúp anh lau sạch lúc nãy, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn Trần Phi Lân.

Phòng bật điều hòa, mặc dù không lạnh, nhưng cứ tr*n tr** như vậy lâu cũng dễ bị cảm lạnh. Trần Phi Lân an ủi anh: “Đừng nghĩ nữa, mau đi tắm đi, đã bốn giờ rồi.”

Hai người đều không phải đi học vào sáng mai, nhưng trưa phải trả phòng, Trần Lạc Du đành phải cố gắng quên đi những dấu vết đó. Vào phòng vệ sinh, anh không để Trần Phi Lân tắm giúp, nên Trần Phi Lân cầm máy sấy tóc ra ngoài. Đợi đến khi anh tắm xong bước ra, phát hiện Trần Phi Lân đã dùng khăn ướt và máy sấy tóc xử lý vết bẩn trên giường, nhìn kỹ không còn quá rõ nữa.

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống, Trần Lạc Du chui vào chăn, đợi Trần Phi Lân tắm xong bước ra, anh đã buồn ngủ đến mức mí mắt díp lại. Trần Phi Lân tắt đèn ngủ, từ phía sau ôm lấy anh, hôn nhẹ lên vành tai ấm áp của anh, nói: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Anh mơ mơ màng màng đáp lại.

Thực ra trong lòng anh còn rất nhiều lời muốn nói với Trần Phi Lân, nhưng không thể cưỡng lại sự mệt mỏi sau khi tiêu hao quá nhiều thể lực.

Chờ sáng mai vậy, anh mơ màng nghĩ, dù sao sau này hai người cũng có rất nhiều thời gian.

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Phần bị lược bỏ không có, Trần Phi Lân đã tắt đèn rồi, không cho phép mọi người nhìn thấy vợ của hắn. =)))))

Bình Luận (0)
Comment