Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 65

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Nụ cười của Trần Phi Lân rất dịu dàng]

—–oOo—–

Sáng hôm sau, chín giờ rưỡi, Trần Phi Lân nhận được một cuộc điện thoại. Là Thái Thơ Nghi gọi đến, nhờ hắn giúp một việc.

Liếc nhìn người bên gối đang ngủ say, Trần Phi Lân bảo cô ấy đợi một chút, nhẹ nhàng bước xuống giường, đắp chăn cho Trần Lạc Du rồi bước vào phòng vệ sinh.

“Thường ngày cậu không phải dậy sớm sao? Sao hôm nay còn ngủ muộn thế?” Bởi vì xung quanh khá ồn ào nên giọng Thái Thơ Nghi hơi lớn. Trần Phi Lân đóng cửa lại, nhỏ giọng trả lời: “Tối qua ngủ muộn, bên đó có chuyện gì?”

Nói đến đây, Thái Thơ Nghi tức giận: “Sáng nay tôi ăn sáng với Trần Đào, anh ta làm mất túi tài liệu của tôi, có một tập dữ liệu rất quan trọng mà thầy Triệu cần sử dụng vào buổi trưa.”

“Hôm trước cậu mượn của tôi một cái USB, cậu mang đến cho tôi đi, trong đó có bản sao lưu dữ liệu.”

Xuyên qua mặt kính bồn rửa tay cùng cửa chớp nhìn thấy người trên giường, Trần Phi Lân hỏi: “Bây giờ sao?”

“Đúng vậy, nếu cậu không muốn qua đây, tôi đến ký túc xá cậu lấy cũng được, dù sao tôi cũng ở gần căng tin số 3.”

Cái USB đó ở trong túi của Trần Phi Lân, hắn đành phải nói: “Tôi không ở ký túc xá, tôi ở gần khu Quang Cốc.”

“Cậu không phải đang ngủ sao?”, Thái Thơ Nghi nghi ngờ hỏi, Trần Phi Lân không muốn nói thêm, liền tìm cớ là dậy sớm, vừa rồi ở tiệm Mc’Donalds.

“Vậy tôi qua lấy bây giờ, cậu gửi địa chỉ cho tôi.”

“Được, cúp máy trước.”

Nghĩ đến việc hiện tại đang ở khách sạn, nếu gửi định vị bây giờ, Thái Thơ Nghi khả năng sẽ hỏi càng nhiều. Trần Phi Lân liền nhắn tin qua WeChat, hẹn Thái Thơ Nghi Nghi ở Mc’Donalds

Thái Thơ Nghi Nghi trả lời “Được” bằng một biểu tượng cảm xúc, nói đi xe khoảng nửa tiếng là đến.

Trở lại phòng, Trần Phi Lân đi đến mép giường, cúi xuống nhìn người vẫn đang say giấc.

Tối qua Trần Lạc Du quá mệt, bây giờ là lúc ngủ ngon nhất, hắn không nỡ đánh thức Trần Lạc Du, chỉ lặng lẽ nhặt quần áo của mình trên sàn nhà mặc vào, rửa mặt xong rồi rời khỏi phòng.

Nơi hẹn gặp là Mc’Donalds mà hắn đã đợi Trần Lạc Du ngày hôm qua. Vào đến sảnh, hắn mua một phần ăn sáng giá 6 tệ, ngồi xuống vừa ăn vừa xem điện thoại.

Trong WeChat chủ yếu là những thông tin không mấy quan trọng, chỉ có tin nhắn của thầy Lưu và Trần Sơ Yến cần phải trả lời.

Thầy Lưu là giáo viên đã giới thiệu hắn đi phỏng vấn ở công ty luật, sáng sớm đã gửi tin nhắn nhắc nhở hắn những chi tiết cần lưu ý khi vào làm việc tuần sau. Hắn trả lời bằng một tin nhắn thoại, giọng điệu chân thành cảm ơn người thầy đã luôn quan tâm đến hắn trong suốt hai năm qua.

Trần Sơ Yến gửi một vài bức ảnh cùng tin nhắn văn bản, đều là những bài tập không biết cách giải. Hắn mở từng tấm xem, gửi công thức sang, lại nói cho cô ấy cách giải bài.

Trần Sơ Yến đang học bài, không trả lời tin nhắn, nhưng khi hắn giải thích gần xong, điện thoại reo lên.

Nhìn thấy tên người gọi, hắn cười mà bắt máy, một giọng nói lười biếng vang lên: “Anh đi đâu vậy?”

Giọng nói ấy giống như tiếng mèo đang nũng nịu, khiến Trần Phi Lân nhớ lại dáng vẻ của người đó vừa rồi trên giường, giọng hắn cũng không tự chủ được mà dịu dàng: “Có chút chuyện phải đi ra ngoài, lát nữa về, sao em tỉnh sớm vậy?”

“Dậy đi vệ sinh” Trần Lạc Du vùi mặt vào gối, lẩm bẩm: “Em đói.”

Trần Phi Lân cười: “Muốn ăn gì? Anh mang về cho em.”

“Phở canh hồ (1) đi.”

(1) Phở canh hồ: Món ăn có bún được nấu trong nước dùng đặc, có thể thêm các loại nguyên liệu khác như thịt, hải sản, và rau.

 

“Vậy em ngủ trước đi, lát nữa anh mua về rồi gọi em dậy.”

“Được.”

Trần Lạc Du ậm ờ mà đáp một tiếng, sau đó liền im lặng. Anh không cúp máy, Trần Phi Lân cũng không cúp, một lúc sau, tiếng ngáy nhẹ phát ra từ đầu dây bên kia. Nghe thấy tiếng ngáy, Trần Phi Lân muốn cười, còn muốn nghe thêm vài tiếng nữa, thì chuông điện thoại báo hiệu có cuộc gọi đến, là Thái Thơ Nghi.

Trần Phi Lân đành phải cúp điện thoại của Trần Lạc Du, Thái Thơ Nghi đã vào Mc’Donalds, vừa nói hai câu thì nhìn thấy vị trí của hắn, lập tức đi tới.

Hôm nay Thái Thơ Nghi mặc áo khoác phao trắng, bên dưới là váy len ngắn màu trắng xếp ly và giày bốt Martin cao cổ, ngay cả mũ len trên đầu cũng là màu trắng. Kết hợp với lớp trang điểm nhẹ nhàng, trông cô ấy như một thiếu nữ bước ra từ xứ sở tuyết, rất thu hút ánh nhìn.

Cô ấy ngồi đối diện Trần Phi Lân, giơ hai tay xoa xoa: “Ngoài trời lạnh quá.”

Trần Phi Lân đẩy ly sữa đậu nành còn ấm nóng đến trước mặt cô: “Uống đi, tôi chưa động đến.”

Thái Thơ Nghi đẩy trả lại, cười nói: “Cậu tự uống đi, lát nữa tôi đi mua cà phê không đường, đồ của tôi đâu?”

Trần Phi Lân lấy USB trắng trong túi đưa cho cô, Thái Thơ Nghi nhận lấy, thở phào nhẹ nhõm: “May mà có bản sao lưu, tôi thật sự không chịu nổi Trần Đào nữa, lần sau anh ta lại hẹn tôi đi ăn, tôi sẽ lấy cậu ra làm lá chắn.”

Trần Phi Lân hiểu ý cô ấy, nghe xong liền nói: “Nếu muốn từ chối thì tìm cớ khác đi.”

Thái Thơ Nghi đang cúi đầu bỏ USB vào túi nhỏ, nghe vậy lại ngẩng đầu nhìn Trần Phi Lân: “Trước kia tôi lấy cậu ra  làm lá chắn, cậu cũng không nói gì, bây giờ có chuyện gì sao?”

Trần Phi Lân không muốn Trần Lạc Du khó chịu, nhưng lại không thể thành thật khai báo mối quan hệ với Trần Lạc Du, đành phải nói là làm nhiều lần, chuyện này sẽ truyền ra ngoài, người khác cũng sẽ nghi ngờ.

Thái  Thơ Nghi suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, liền không tiếp tục chủ đề này nữa, hỏi về chuyện phỏng vấn của hắn ngày hôm qua. Biết rằng mọi chuyện rất suôn sẻ, Thái Thơ Nghi cũng vui mừng thay hắn: “Vậy thì sau này cậu đi làm thêm sẽ hơi vất vả đấy nhỉ? Ở đây cách trường chúng ta khá xa, cậu có định thuê nhà ở gần đây không?”

Trần Phi Lân đã suy nghĩ về chuyện này, nửa năm nữa hắn sẽ tốt nghiệp, ở ký túc xá cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa, hiện tại hắn đang ở bên Trần Lạc Du, cũng phải suy tính đến chuyện sau này của hai người, hắn nói: “Có ý định thuê, nhưng khu vực này đắt đỏ, không thuê ở đây.”

“Cậu tính thuê khoảng bao nhiêu tiền? Muốn thuê ở đâu?”

“Chú tôi có quen biết một người môi giới rất đáng tin cậy, để nhờ họ tìm giúp cậu, còn có thể miễn phí tiền hoa hồng.”

“Chưa nghĩ ra, tôi tự tìm trước xem sao, không được thì nhờ cậu.”

“Được, vậy cậu cẩn thận một chút nhé, đừng để người ta lừa.” Thái Thơ Nghi vỗ vai Trần Phi Lân, Trần Phi Lân biết cô thật sự quan tâm mình, liền cười cảm ơn cô ấy.

“Vậy tôi về trước, thầy giáo còn đợi tôi.” Thái Thơ Nghi đứng dậy nói.

“Tôi cũng đi đây.” Trần Phi Lân cùng cô đi ra ngoài, gần đến cửa thì thấy cửa bị kéo ra từ bên ngoài, hai chàng trai bước vào.

Họ đứng bên cạnh cửa chờ người kia vào, chàng trai đầu tiên cao ngang Trần Phi Lân, vào đến nơi thì giữ cửa, đợi người phía sau cũng vào rồi mới buông tay. Tuy nhiên, người phía sau vừa bước vào thì dừng lại, bốn mắt nhìn nhau với Trần Phi Lân.

Trần Phi Lân cũng nhận ra người đó, vì lịch sự, hắn gật đầu chào đối phương rồi đi ra ngoài, Thái Thơ Nghi đi sau Trần Phi Lân, đi được vài bước thì quay đầu nhìn lại, chàng trai đó vẫn đang đẩy cửa nhìn họ.

Thu hồi ánh mắt dò xét của Chu Nham, Thái Thơ Nghi tò mò hỏi: “Đó là bạn cậu à?”

Cô ấy nói chuyện mà không để ý dưới chân, bị một viên gạch không bằng phẳng trượt chân ngã, Trần Phi Lân đỡ lấy cô, trả lời: “Là bạn của Lạc Du, học cùng trường.”

“Cậu ta trông cũng không tệ, bề ngoài đẹp trai”, Thái Thơ Nghi khen hai câu, lại bổ sung: “Tuy nhiên so với cậu thì vẫn chênh lệch chút.”

Trần Phi Lân cười, ở ngã tư đường chia tay Thái Thơ Nghi, đến quán ăn sáng gần đó đóng gói một phần phở canh hồ và đậu hũ, lại chọn thêm hai chiếc bánh quẩy mới rán xong, rồi đến hiệu thuốc mua thuốc mỡ giảm sưng bôi ngoài da.

Trở lại khách sạn, hắn dùng thẻ từ mở cửa, đặt đồ lên bàn, rửa tay sạch sẽ rồi trở lại mép giường, đưa những ngón tay lạnh giá lên cổ người nào đó đang nằm trong chăn.

Vừa mới chạm vào, người trên giường liền giật mình, cười tỉnh cả giấc.

“Lạnh chết mất!”

Tuy miệng than phiền như vậy, nhưng Trần Lạc Du vẫn đưa tay ra khỏi chăn, nắm lấy bàn tay lạnh giá của Trần Phi Lân, đặt trong lòng bàn tay mình xoa xoa.

Trong phòng lúc nào cũng bật điều hòa, anh vẫn như lúc ngủ, không mặc gì cả. Nhìn thấy bờ vai, xương quai xanh và dấu hôn trên ngực lộ ra ngoài, Trần Phi Lân cúi người xuống, không kìm được mà hôn lên môi người đó.

Hơi thở mang theo mùi bạc hà mát lạnh, Trần Phi Lân đoán rằng anh đã rửa mặt, muốn để anh dậy ăn trước, nhưng bị anh kéo mạnh ngã xuống giường, thấy anh kéo chăn chùm phía sau lưng, rồi khóa ngồi người g*** h** ch*n mình, vừa định cúi xuống thì “Á” một tiếng, cau mày lại.

Giữ chặt vai anh, Trần Phi Lân ngồi dậy hỏi anh làm sao, anh giữ eo, hít một hơi lạnh: “Đau.”

Để anh nằm úp, Trần Phi Lân nhẹ nhàng ấn vài cái vào vị trí mà anh kêu đau, thấy biểu cảm của anh không còn đau như lúc trước, liền thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở anh nằm yên đừng di chuyển.

Không tình nguyện mà quay đầu lại, Trần Lạc Du nhìn người đang ngồi trên mép giường: “Em nằm yên thì làm sao ăn được?”

Kéo chăn lên vai anh, ấn thật chặt, Trần Phi Lân đứng dậy nói: “Anh đút em ăn.”

Tuy không thể tiếp tục thân mật, nhưng Trần Lạc Du lại được tận hưởng một bữa ăn sáng rất ngon.

Trần Phi Lân mua không phải là phở canh hồ của quán Khởi Minh, bánh quẩy cũng không phải là loại mà anh thích, nhưng bữa này là Trần Phi Lân từng miếng từng miếng đút vào miệng anh, anh thỉnh thoảng còn có thể trêu chọc Trần Phi Lân, tâm tình rất tốt.

Tiếc là cảm giác tự hào này không kéo dài được bao lâu, sau khi ăn xong, Trần Phi Lân lấy thuốc mỡ ra, rõ ràng là nghiêm túc bôi thuốc cho anh, nhưng anh lại bị k*ch th*ch mà có cảm giác không nên có, mặt đỏ bừng, lại để Trần Phi Lân giúp anh giải quyết một lần.

Khi trả phòng, anh đi theo Trần Phi Lân làm thủ tục ở quầy lễ tân, nghe nhân viên lễ tân dùng loa để xác nhận tình trạng sử dụng dụng cụ trong phòng với nhân viên dọn dẹp, rồi lại xác nhận với Trần Phi Lân xem có vấn đề gì không. Trong đầu anh toàn là bao cao su và chất bôi trơn đã dùng, cùng với chiếc q**n l*t của mình vứt trong thùng rác ở phòng vệ sinh, đành phải cúi đầu, như muốn giấu trong khăn quàng cổ không ai nhìn thấy. May mắn là tối qua Trần Phi Lân không làm anh bị thương, anh vẫn có thể đi lại bình thường, không đến mức quá mất mặt.

Bước ra khỏi cửa khách sạn, Trần Phi Lân hỏi anh có về trường luôn không.

Anh không muốn chia tay sớm như vậy, hỏi Trần Phi Lân hôm nay có việc gì không.

Trần Phi Lân kể cho anh nghe lịch trình của mình: trưa đi viện dưỡng lão, chiều về trường, tối đến trường cấp ba của Trần Sơ Yến một chuyến, rồi đến quán ONLY làm thêm.

Nghe lịch trình dày đặc, anh thay Trần Phi Lân cảm thấy mệt, không nhịn được thở dài: “Còn nửa năm nữa, đợi anh tốt nghiệp rồi sẽ nhàn hơn.”

Xoa nhẹ lên mái tóc của anh, Trần Phi Lân cười nói: “Đã quen rồi, thực ra làm thêm như vậy kiếm được nhiều tiền lại thấy thoải mái hơn, chỉ là không có nhiều thời gian để ở bên em.”

Nụ cười của Trần Phi Lân rất dịu dàng, bầu trời xanh trong vắt sau lưng hắn như một bức tranh sơn dầu, hắn giống như cầu vồng duy nhất ở bầu trời này, màu sắc rực rỡ hiện lên trong con ngươi của Trần Lạc Du. Trần Lạc Du đưa tay ra, nghe thấy tiếng còi xe vang lên từ xa, mới nhớ ra họ vẫn đang ở trên đường, đành phải nhịn lại h*m m**n ôm hắn, sờ sờ mũi, nói: “Không sao, sau này sẽ có rất nhiều thời gian.”

Bình Luận (0)
Comment