Edit: Ji
[Em muốn hôn ở đâu?]
—–oOo—–
Trở về ký túc xá, việc đầu tiên Trần Lạc Du làm là đi tắm.
Suốt đoạn đường anh không mặc q**n l*t, cảm giác ấy thật khó chịu, trở về trường còn gặp giáo sư, bị gọi lại nói chuyện một lúc lâu, may mà Chung Hàng không ở trong ký túc xá.
Tắm xong, anh nằm bẹp xuống giường, ngủ hơn một tiếng thì Chung Hàng trở về, ngồi xuống mép giường gọi anh.
Thấy anh dụi mắt ngái ngủ, Chung Hàng hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Anh gật đầu, lại ôm gối không nhúc nhích. Thấy anh buồn ngủ như vậy, Chung Hàng đành để anh ngủ trước, lấy hai quyển sách cần dùng rồi lại ra ngoài.
Bốn giờ chiều, Trần Lạc Du lại bị điện thoại đánh thức, Tôn Hồng hỏi anh tối nay mấy giờ qua nhà ăn cơm?
Anh quên mất hôm trước đã hứa với Tôn Hồng tối nay về nhà ăn cơm, nên vội vàng dậy rửa mặt. Lên xe taxi, anh nhìn thấy ảnh trên WeChat mà Hoàng Hiểu Nhược gửi đến, là ba tấm vé xe về Ân Thi đã mua sẵn.
Anh trả lời “OK” bằng biểu tượng cảm xúc, xe sắp đến đường Thắng Lợi, anh bảo tài xế rẽ vào siêu thị nhập khẩu gần đó, mua một ít đồ ăn trên đường cho ngày mai.
Vào đến nhà, Hoàng Hiểu Nhược và bà ngoại cũng ở đó. Nhận lấy túi đồ ăn to tướng mà anh xách, Hoàng Hiểu Nhược cười nói: “Quên nói với em đừng mua nữa, chị cũng mua một túi to, ăn không hết đâu.”
“Không sao” Anh thay dép, đặt chìa khóa lên tủ giày: “Mang hết đi, ăn uống thì đâu có ngại nhiều.”
Bà ngoại Hoàng Hiểu Nhược cùng Tôn Hồng bận rộn ở trong bếp, anh vào chào hỏi, ra ngoài thấy Hoàng Hiểu Nhược dựa vào ghế sô pha xem phim, liền đi qua ngồi xuống, hỏi: “Lần này chị đi bao lâu?”
“Một tuần thôi.”
“Vậy công việc thì thế nào?”
“Khá thuận lợi, thầy giáo ở Bắc Kinh của chị giúp đỡ rất nhiều, cơ bản là đã chốt xong.” Hoàng Hiểu Nhược cầm cốc nước uống một ngụm, cười híp mắt nhìn anh: “Đoán xem là công ty nào?”
Anh đoán không ra, Hoàng Hiểu Nhược liền nói hai chữ, anh bội phục mà giơ ngón cái lên: “Quả nhiên là sinh viên tốt nghiệp Bắc Đại.”
“Cút đi!” Hoàng Hiểu Nhược vỗ vai anh một cái: “Trần Lạc Du, em đang trêu chị đấy à?”
“Làm sao dám” Trần Lạc Du cười xin lỗi, dựa lưng vào ghế sô pha: “Nhưng sau Tết em sẽ thường xuyên gặp chị, bệnh viện thực tập của em cũng là Dung Hợp.”
Hoàng Hiểu Nhược nghĩ lại năm học hiện tại của anh, hỏi: “Phải bắt đầu luân chuyển khoa rồi à?”
“Vâng.”
“Ôi, đây là giai đoạn vất vả nhất, em cố lên.” Hoàng Hiểu Nhược có vẻ rất hiểu chuyện: “Tuy nhiên cũng đừng quá áp lực, bệnh viện bên này dù bận rộn cũng không giống như bên Bắc Kinh. Lúc em luân chuyển khoa, mở mắt ra là thấy bệnh viện, mơ cũng mơ thấy chạy đôn chạy đáo trong phòng cấp cứu, lúc đó thời gian kẻ lông mày cũng không có.”
Trần Lạc Du hỏi: “Tại sao?”
“Tiêm thuốc truyền dịch nhiều đến mức tay run, cầm bút kẻ mày là bị lệch.” Hoàng Hiểu Nhược nói hơi cường điệu, nhưng Trần Lạc Du biết rõ bác sĩ thực tập vất vả như thế nào, lắc đầu cười: “May mà em không cần kẻ mày.”
Hoàng Hiểu Nhược lại đánh anh một cái, định tiếp tục xem phim, nhưng vô tình liếc qua cổ anh, đột nhiên túm lấy tay anh hỏi: “Em yêu đương rồi à?”
Trần Lạc Du sững sờ, thấy Hoàng Hiểu Nhược đưa ngón tay ra, chọc vào khoảng trống giữa khăn quàng cổ và áo cổ tròn của anh, cười một cách không đứng đắn: “Bạn gái của em bạo lực thật đấy, cắn đỏ như vậy.”
Trần Lạc Du vội vàng đè xuống, kéo khóa áo khoác lên hết cỡ, vẻ mặt không tự nhiên nói: “Là muỗi cắn, bị em gãi thành như vậy.”
“Muỗi cắn?” Hoàng Hiểu Nhược nhìn anh với vẻ mặt ‘Em đừng lừa chị’: “Tình trạng xuất huyết dưới da của em chỉ có thể do bị ép và m*t gây ra, thành thật khai báo đi, không khai báo chị mách bà ngoại. Hôm qua bà ngoại còn nhắc với chị là em đến giờ vẫn chưa có bạn gái.”
Trần Lạc Du đành phải cam chịu, nhắc nhở: “Chị đừng nói ra ngoài, em và người đó quan hệ vẫn chưa ổn định.”
Hoàng Hiểu Nhược nhướn mày, hỏi: “Vậy cô ấy trông như thế nào? Đẹp không?”
Trần Lạc Du liếc nhìn cô, nghĩ đến khuôn mặt của Trần Phi Lân, gật đầu: “Rất đẹp.”
“Dáng người thì sao?” Hoàng Hiểu Nhược hai tay chống nạnh, ưỡn ngực: “Có đẹp như chị không?”
Hình ảnh Trần Phi Lân tr*n tr**ng tối qua hiện lên trong đầu, anh nghĩ đến cơ bắp rắn chắc của người đó, phần eo hông đầy sức mạnh, anh nuốt nước bọt, không tự giác mà trả lời: “Dáng người rất tuyệt.”
Hoàng Hiểu Nhược còn muốn trêu chọc anh nữa, nhưng không ngờ anh lại đỏ mặt, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt chậm chạp nhìn vào bàn trà, vì thế nói: “Nhanh cho chị xem ảnh, xem là tiên nữ như thế nào đã mê hoặc em như vậy.”
Trần Lạc Du không chịu đưa, lại không chịu nổi sự nài nỉ của Hoàng Hiểu Nhược, đành phải mở album ảnh trên điện thoại, đưa bức ảnh chụp chung Thái Thơ Nghi và Trần Phi Lân mà lần trước anh đã cho Chung Hàng xem.
Hoàng Hiểu Nhược phóng to ảnh xem, nghi ngờ: “Chỉ có một tấm này thôi à? Chẳng tập trung vào mặt cô ấy, mờ thế.”
“Nhưng người đàn ông này thì không tệ, sống mũi cao, tỷ lệ cơ thể cũng tuyệt.”
Hoàng Hiểu Nhược lại lạc đề, Trần Lạc Du hốt hoảng lấy lại điện thoại, bịa chuyện: “Những tấm khác đều là ảnh thân mật, không thể xem.”
Hoàng Hiểu Nhược vẫn không tin, may lúc này bà ngoại Hoàng gọi từ trong bếp, cô ấy đành phải đi giúp đỡ. Trần Lạc Du thở phào nhẹ nhõm, nắm tay cô ấy nhắc nhở thêm một lần nữa, đừng nói ra ngoài.
Cô ấy không phải là người nhiều chuyện, vui vẻ đồng ý. Trần Lạc Du dựa vào ghế sô pha, sờ sờ vị trí xương quai xanh, nghĩ rằng phải nhắc nhở Trần Phi Lân, đừng để lại dấu hôn ở vị trí dễ thấy như vậy nữa. Nhưng nghĩ đến những câu hỏi mà Hoàng Hiểu Nhược hỏi, anh lại âm thầm vui mừng.
Đây là lần đầu tiên anh thừa nhận chuyện yêu đương trước mặt người khác.
Mặc dù vẫn chưa thể công khai đối tượng thật sự, nhưng cảm giác không cần phải giấu giếm nữa thật sự rất tốt. Anh không nhịn được cười, cầm điện thoại chụp tự sướng một bức ảnh gửi cho Trần Phi Lân.
Trong ảnh chỉ có nửa khuôn mặt phía dưới của anh, ngón tay kéo cổ áo để lộ một phần xương quai xanh, chụp lại dấu hôn cho Trần Phi Lân xem, rồi kể lại chuyện vừa xảy ra.
Tin nhắn gửi đi, Trần Phi Lân không trả lời ngay, anh đoán Trần Phi Lân chắc chắn đang bận. Một lúc sau, Hoàng Hiểu Nhược bưng thức ăn ra, gọi anh vào bàn ăn cơm.
Tôn Hồng và bà ngoại Hoàng đều làm những món ăn ngon, cá tôm cua chân giò thịt ba chỉ, còn có một nồi canh hầm sen, bày biện đầy đủ trên bàn. Nhìn thấy thức ăn phong phú như vậy, Trần Lạc Du ăn ngon miệng, ăn đến khi no căng bụng mới buông đũa.
Tối hôm đó, anh ở lại nhà cùng Tôn Hồng, tiễn Hoàng Hiểu Nhược và bà ngoại Hoàng đi, anh xuống dưới lầu đổ rác, lại xác nhận hành lý của Tôn Hồng không có vấn đề gì rồi mới đi tắm. Sau chín giờ, Trần Phi Lân cuối cùng cũng trả lời tin nhắn, hỏi anh có thể nghe điện thoại được không.
Anh nằm trên giường trong phòng, lập tức gọi lại. Trần Phi Lân bắt máy, chưa kịp mở miệng, anh đã nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, giống như có rất nhiều người đang nói chuyện.
Anh hỏi: “Anh vẫn còn ở quán ONLY à?”
“Không, đang mua mì xào ở quán nhậu gần trường.” Trần Phi Lân trả lời, dùng bật lửa châm một điếu thuốc, nghe Trần Lạc Du hỏi: “Mệt không?”
Nói hai chữ này, giọng Trần Lạc Du nhẹ đi rất nhiều, nghe có vẻ rất ngoan ngoãn. Trần Phi Lân cười, thở ra một làn khói: “Rất mệt, nếu em ở đây thì tốt rồi, có thể giúp anh xoa bóp.”
Trần Lạc Du ngồi bật dậy, chăn trượt xuống đùi: “Em qua đó bây giờ được không?”
“Quá khuya rồi” Trần Phi Lân nói: “Tối qua em mệt như vậy, hôm nay không muốn ngủ sớm một chút sao?”
“Em ngủ suốt buổi chiều rồi” Xoa xoa một góc chăn, Trần Lạc Du nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín: “Bây giờ ở nhà bà ngoại.”
“Không về ký túc xá ngủ?”
“Không, sáng mai bà ngoại đi xe, em phải tiễn bà ngoại. Xương quai xanh cũng không thể để Chung Hàng nhìn thấy.”
Trần Phi Lân đã xem nội dung WeChat mà anh gửi trước đó, liền nói: “Lần sau không hôn ở vị trí dễ thấy như vậy nữa.”
Anh gật đầu, có chút ngại ngùng “Ừ” một tiếng, nghe Trần Phi Lân đổi giọng, nói: “Ở những vị trí mà người khác không nhìn thấy thì hôn nhiều hơn.”
Động tác xoa chăn dừng lại, môi khẽ nhúc nhích, thật sự hỏi: “Hôn ở đâu?”
“Em muốn hôn ở đâu?” Trần Phi Lân hỏi lại anh.
Cúi đầu, Trần Lạc Du sờ sờ tai đỏ bừng, nghĩ đến một vị trí không thể nói ra.
Trần Phi Lân cũng không nói gì, bầu không khí có chút ái muội. Tiếc là bên kia vẫn có tiếng nói chuyện ồn ào, nhắc nhở Trần Lạc Du nên tiết chế một chút.
Nhận lấy đĩa mì xào mà chủ quán đưa đến, Trần Phi Lân nói với anh: “Hôm nay ngủ sớm một chút, anh ăn xong rồi về.”
Anh dịu dàng nói: “Ừ, anh chú ý an toàn trên đường, tối cũng nghỉ ngơi sớm.”
“Được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Nhìn điện thoại trở lại màn hình chính, Trần Phi Lân cầm chiếc đũa dùng một lần bẻ ra, vừa ăn mì xào vừa mở app bản đồ Baidu, nhập Khu dân cư Thiên Hồng, xem tuyến đường đi bằng xe đạp.
Ban ngày, hắn đã xem rất nhiều phòng trọ ở trên mạng, phát hiện khu vực này không những giá thuê rẻ, mà vị trí cũng tốt, dù đi đến trường của hắn và Trần Lạc Du hay đi đến công ty luật đều rất tiện. Hắn ghi nhớ vị trí một vài căn nhà cho thuê, định đi xe đạp qua xem nơi ở trước, nếu được thì sẽ thuê.
Ăn vài phút đã xong đĩa mì xào, Trần Phi Lân leo lên xe đạp địa hình, đến con phố tiếp theo thì nhận được WeChat của Trần Sơ Yến.
【Anh, tối nay em đã nói với thầy rồi, không tham gia đội hợp xướng (1), tiền đó anh đừng chuyển cho thầy nữa】.
Nắm chặt phanh dừng lại, Trần Phi Lân gọi điện qua, Trần Sơ Yến đi ra ngoài ký túc xá nghe điện thoại, cũng không để hắn hỏi, trực tiếp chặn lời hắn: “Thầy đã sắp xếp học sinh dự bị lên rồi, anh đừng nói nữa.”
Trần Phi Lân cau mày: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện tiền bạc không cần em lo, anh còn có tiền tiết kiệm.”
Giọng điệu của Trần Sơ Yến còn nghiêm túc hơn cả hắn: “Em cũng đã nói rồi, một bộ đồng phục của đội hợp xướng hết hai trăm, hoàn toàn không cần thiết, chuyện này cũng không giúp em thêm điểm kỳ thi cuối kỳ, tham gia làm gì?”
“Sơ Yến” Trần Phi Lân cảm thấy đau đầu: “Anh biết em rất hiểu chuyện, nhưng trước kia em chuẩn bị rất kỹ, được chọn thì nên tham gia. Bây giờ bỏ cuộc không thấy tiếc sao?”
“Tiền này anh có thể trả.”
“Không tiếc.” Thái độ của Trần Sơ Yến vẫn rất kiên quyết: “Anh, sắp tắt đèn rồi, em vào trước.”
Nghe thấy tiếng “Tút tút” từ đầu dây bên kia, Trần Phi Lân bất lực nhéo nhéo chân mày, vẫn nhắn tin cho thầy giáo chủ nhiệm của Trần Sơ Yến, hỏi xem có cách nào cứu vãn không.
Thầy giáo chủ nhiệm trả lời là đã thông báo cho học sinh dự bị, thầy ấy cũng thấy tiếc, dù sao Trần Sơ Yến cũng hát rất hay, lần này lại tham gia đội hợp xướng của trường đi thi ở thành phố.
Trần Phi Lân xin lỗi thầy chủ nhiệm, lấy thuốc lá trong túi ra, châm một điếu hút.
Từ bé đến lớn, hắn đã nếm trải quá nhiều sự cay đắng vì thiếu tiền, không muốn em gái cũng phải trải qua sự tủi nhục đó. Nhưng Trần Sơ Yến bướng bỉnh hơn hắn, đặc biệt là chuyện tiêu tiền, hiểu chuyện đến mức khiến hắn đau lòng.
Mở cửa sổ WeChat của Trần Lạc Du, hắn nhập vào ba chữ 【Em ngủ chưa】, muốn nhấn nút gửi, nhưng ngón tay lại dừng lại, cuối cùng xóa đi ba chữ đó, khóa điện thoại, tiếp tục đạp xe.
Đến khu dân cư Thiên Hồng khoảng mười giờ, vì gần khu chợ đêm nên vẫn rất náo nhiệt, nhưng môi trường xung quanh cũng tương đối bẩn.
Đây là khu dân cư cũ chờ giải tỏa, nằm gần trung tâm thành phố. Cổng khu dân cư không có cổng, có thể ra vào tự do, con đường hẹp hai bên là những cửa hàng nhỏ dày đặc, kinh doanh những vật dụng sinh hoạt hàng ngày hoặc những món ăn vặt, tiệm cắt tóc… thường thấy trong khu dân cư.
Trần Phi Lân dọc theo đường đi vào trong, hỏi người dân địa phương vị trí của tòa nhà số 11.
Người kia chỉ đường cho hắn, vừa rẽ vào góc cua thì lao phải một vũng nước nhỏ trên đường, suýt nữa thì không giữ được tay lái. Quay đầu nhìn lại con đường lồi lõm, hắn thoáng có ý định rời đi. Nhưng nghĩ đến lần này trong nhà xảy ra chuyện, hắn đã lấy ra hầu hết tiền tiết kiệm để ứng phó, đành phải chấp nhận.
Gõ cửa nhà chủ nhà, hắn xem căn phòng cho thuê ở tòa nhà số 11. Vữa trát tường bị mốc, sàn nhà và bệ bếp trong nhà bếp cũng có lớp dầu mỡ ám khói lâu năm, nhà vệ sinh vẫn là loại bồn cầu ngồi xổm, xung quanh gạch men đều bị nứt.
Nhà này quá cũ, nếu Trần Lạc Du đến đây chắc chắn sẽ không thích nghi được. Hắn cảm ơn chủ nhà, lại xem thêm hai căn khác cũng không ưng ý. Khi hắn đang định về trường thì một phụ nữ trung niên đi ra từ một quán mạt chược ở ven đường, người đó dán một tờ giấy A4 lên cột đèn đường bên cạnh.
Dưới ánh đèn đường, Trần Phi Lân nhìn rõ thông tin cho thuê trên đó. Phòng ở tòa nhà số 18, chủ nhà còn in ảnh màu của căn phòng lên giấy, môi trường rất sạch sẽ, giá thuê cũng hợp lý, 490 tệ một tháng.
“Xin chào, bây giờ có thể xem phòng được không?” Hắn gọi người phụ nữ quay lại, người đó nhìn hắn một lượt, lập tức cười nói: “Được chứ, thanh niên, là cậu muốn thuê à?”
Hắn xuống xe, nói: “Đúng vậy, cô là chủ nhà?”
“Là tôi đây, tòa nhà số 18 ở đằng trước, tôi dẫn cậu lên xem.”
Chủ nhà rất vui tính, vừa đi vừa hỏi tuổi của Trần Phi Lân. Biết hắn sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ánh mắt chủ nhà nhìn hắn càng thêm nhiệt tình, còn kể về đứa con trai năm sau thi đại học nhưng thành tích không mấy khả quan.
Trần Phi Lân lịch sự trò chuyện với người đó, đến tầng bốn của tòa nhà số 18, thấy chủ nhà lấy chìa khóa mở cửa phòng 406.
Giơ tay bật đèn trên tường, chủ nhà bảo hắn vào xem.
Căn phòng này chỉ có một phòng ngủ, không có phòng khách, nhưng có nhà vệ sinh riêng và bếp nhỏ, dọn dẹp rất sạch sẽ, cửa sổ lại hướng về phía nam.
Chủ nhà nói người thuê trước là một cô gái trẻ, ở hơn hai năm mới dọn đi, trước khi đi còn dọn dẹp sạch sẽ. Nội thất trong phòng đều là của cô gái để lại, rất mới.
Trần Phi Lân xem tủ quần áo, giường và các đồ nội thất khác, thật sự rất mới, hơn nữa so với ba căn trước đó, căn này thực sự rất tốt.
Hắn hỏi giá thuê có thể giảm thêm không, chủ nhà vui vẻ giảm xuống còn 450 tệ, còn nói căn phòng này ở trong khu dân cư Thiên Hồng tính là phòng tốt, giá này cũng là vì xem xét hắn là sinh viên nên mới để. Nếu thích thì đặt cọc một tháng trả trước ba tháng, bỏ lỡ cơ hội này thì tiếc lắm.
Hắn thật sự rất hài lòng với nơi này, nhưng nghĩ đến việc sau này Trần Lạc Du cũng sẽ thường xuyên đến, vẫn phải hỏi ý kiến của Trần Lạc Du, liền hẹn với chủ nhà ngày mai dẫn bạn đến xem.
Trở về ký túc xá tắm rửa xong, hắn gửi tin nhắn thoại qua WeChat cho Trần Lạc Du: “Ngày mai trưa để trống thời gian, dẫn em đi đến một nơi.”