Edit: Ji
[Nếu chúng ta đang làm chuyện ấy, mà em ấy đến thì sao?]
—–oOo—–
Ngày hôm sau, tiễn Tôn Hồng đi, Trần Lạc Du đúng giờ đến cổng trường của Trần Phi Lân.
Sáng dậy, anh đã hỏi Trần Phi Lân định đi đâu, Trần Phi Lân không nói, đợi đến khi đưa anh đến khu dân cư Thiên Hồng, tìm chủ nhà xem lại căn phòng ngày hôm qua, anh mới biết Trần Phi Lân đã quyết định thuê nhà.
Về môi trường của khu dân cư Thiên Hồng, anh dễ chấp nhận hơn Trần Phi Lân tưởng tượng. Dù sao nhà của Tôn Hồng cũng là khu nhà cũ, nhưng so với khu dân cư Thiên Hồng sạch sẽ hơn nhiều, hơn nữa bên đó toàn là dân địa phương, không giống như nơi này chủ yếu là người ngoại tỉnh, tính lưu động lớn.
Chủ nhà mở cửa, lại giới thiệu những ưu điểm của căn phòng này cho Trần Lạc Du như tối qua đã giới thiệu cho Trần Phi Lân. Trần Lạc Du đi vòng quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở bếp, gọi Trần Phi Lân vào.
Bếp có diện tích khoảng ba, bốn mét vuông, hai người họ đứng trong đó gần như đã kín mít, Trần Phi Lân hỏi anh thấy thế nào, anh thì thầm: “Có bếp rồi, sau này anh sẽ thường xuyên nấu ăn à?”
Trần Phi Lân gật đầu.
“Ở đây thuê bao nhiêu tiền?”
“450 tệ một tháng.”
Trần Lạc Du ngạc nhiên khi giá thuê rẻ như vậy, nhưng nghĩ đến gánh nặng trên vai Trần Phi Lân, anh lại nhíu mày: “Có chuyện này muốn bàn với anh.”
Trần Phi Lân nhìn anh: “Em nói đi.”
“Căn nhà này có thể để em thuê không?” Anh thành khẩn nói, sợ Trần Phi Lân hiểu lầm, còn đặc biệt bổ sung: “Em không có ý gì khác đâu, anh đừng nghĩ lung tung, chỉ là sắp tới em cũng phải đi thực tập.”
Anh vẫn chưa nói với Trần Phi Lân chuyện thực tập sau mùa xuân, Trần Phi Lân hỏi: “Nơi thực tập của em ở đâu?”
“Dung Hợp.”
Trần Phi Lân mở bản đồ Baidu xem: “May quá, cũng không xa.”
“Ừ, vì em cũng ở đây, nên có thể để em thuê không?”
Trần Phi Lân cất điện thoại, nhìn anh nói: “Anh đưa em đến đây, là muốn em xem nơi này có thể chấp nhận được không, chứ không phải để em chia sẻ tiền thuê nhà.”
Không muốn Trần Lạc Du nói thêm, Trần Phi Lân quay người tìm chủ nhà, hai người thì thầm nói chuyện. Trần Lạc Du đứng ở cửa bếp, nhìn bóng lưng hắn, nhưng trong ngực lại như bị đá đè nặng.
Với tính cách của Trần Phi Lân, hắn sẽ không chấp nhận yêu cầu mà anh đưa ra. Nhưng anh cũng không thể như người ngoài cuộc nhìn Trần Phi Lân một mình gánh vác áp lực, đặc biệt là những áp lực mà anh có thể giúp một tay.
Dùng đế giày cọ xát vết bẩn trên nền gạch, Trần Lạc Du cúi đầu, cho đến khi Trần Phi Lân đi đến, nói đã thương lượng xong, anh mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Anh định khi nào chuyển đến?”
Chủ nhà về chuẩn bị hợp đồng, rất nhanh là có thể mang đến để ký. Trần Phi Lân ấn Trần Lạc Du vào tường, cúi xuống hôn anh.
“Đừng buồn mà” Dùng hai tay nâng khuôn mặt anh lên, Trần Phi Lân cười thoải mái: “Đối với anh đây là chuyện rất vui, lần đầu tiên thuê nhà đã có thể cùng người mình yêu đến xem.”
“Nơi này không đủ tốt, nhưng sau này anh sẽ cho em chỗ ở tốt hơn.”
Có thứ gì đó trong ngực anh rung động liên hồi, tầm nhìn cũng dần mờ đi, rất nhanh anh không còn nhìn rõ khuôn mặt của Trần Phi Lân. Nhưng anh không dám chớp mắt, sợ Trần Phi Lân nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của mình, mặc dù Trần Phi Lân đã từng thấy anh mất mặt hơn thế này.
Ngay khoảnh khắc nước mắt sắp rơi, anh giơ tay che mắt Trần Phi Lân. Người kia không kéo tay anh ra, chỉ dùng hàng mi chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Lau đi những dấu vết xấu xí trên mặt, anh hít hít mũi rồi mới buông tay, lại tựa vào vai Trần Phi Lân.
Từ góc độ này nhìn ra ngoài, anh phát hiện ở một góc của cửa sổ ban công có một chậu xương rồng nhỏ, có lẽ là người thuê trước để lại.
Ánh nắng như một lớp sương mỏng rơi trên quả cầu gai góc, anh nhìn chăm chú một lúc, nói: “Nhà anh thuê, vậy đồ trang trí trong phòng để em mua, không vấn đề gì chứ?”
Ngẩng đầu nhìn Trần Phi Lân, anh lặp lại một lần nữa: “Để em trang trí, được không?”
Hôn nhẹ lên môi anh, Trần Phi Lân cười nói: “Được.”
Lại vùi mặt vào cổ của Trần Phi Lân, anh nói: “Kỳ lạ thật, bây giờ so với việc hôn thì em thích dựa vào anh như thế này hơn.”
Ngửi hương thơm từ tóc anh, Trần Phi Lân thu cánh tay lại: “Vậy thì ôm thêm một lúc nữa.”
Anh cong khóe miệng, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi này, cho đến khi tiếng chủ nhà mở cửa vang lên mới tách ra. Trần Phi Lân ra ngoài ký hợp đồng, anh thì mở vòi nước rửa mặt.
Khi xác nhận chi tiết với chủ nhà, chủ nhà hỏi Trần Phi Lân có phải ở một mình không? Hắn nghĩ Trần Lạc Du hiện tại vẫn ở ký túc xá, tạm thời không thể chuyển đến, liền nói là một mình.
Chủ nhà gật đầu, không biết là cố ý hay vô tình, thuận miệng nhắc một câu, nói ở đây có một số người thuê thích lén lút quan hệ nam nữ, còn có người bị cảnh sát dẫn đi vì dẫn người không ra gì về nhà, bảo hắn chú ý.
Xác nhận xong những chi tiết khác với chủ nhà, hắn ký tên, chuyển khoản bốn tháng tiền thuê nhà cho chủ nhà qua ngân hàng trên điện thoại.
Chủ nhà hài lòng mà đi. Đóng cửa lại, Trần Phi Lân bước vào bếp, phát hiện Trần Lạc Du đang dựa vào tường, ngồi xổm xuống nhìn điện thoại chăm chú.
Hắn cũng ngồi xổm xuống, hỏi: “Xem gì đấy?”
Trần Lạc Du không ngẩng đầu lên, nói: “Chọn bình nóng lạnh cho bếp.”
“Tìm cái này làm gì?”
“Ngoài bình nóng lạnh, còn phải mua dụng cụ nấu ăn, mua thêm một chiếc máy rửa chén nhỏ nữa.” Trần Lạc Du giơ ngón tay tính toán với Trần Phi Lân: “Giường cũng phải thay cái lớn hơn, ga giường phải là lông cừu mềm mới thoải mái, bàn học thì kích thước này được rồi, nhưng ghế phải thay, còn phải mua thêm bàn ghế ăn, đúng rồi còn thiếu một chiếc máy giặt có chức năng sấy khô, ở đây không có ban công.”
“Em đang nghĩ xem còn thiếu gì nữa đi?” Anh cau mày, đang suy nghĩ thì điện thoại bị người ta lấy đi, Trần Phi Lân khóa màn hình, cười khổ: “Em định chuyển nhà à?”
Trần Lạc Du nghiêm túc nói: “Là anh định dọn tới, em trang trí nhà cho anh, nên cũng coi như là chuyển nhà.”
Lời giải thích kiểu vẹt lặp này của anh khiến Trần Phi Lân bật cười: “Anh còn chưa quyết định ở đây bao lâu, đừng tiêu tiền lung tung.”
“Sao lại là tiêu tiền lung tung?” Trần Lạc Du không hài lòng nhìn Trần Phi Lân: “Dù anh ở đây bao lâu, cũng phải ở thoải mái. Anh nói xem cái nào không phải là đồ cần thiết?”
Trần Phi Lân định từ chối, Trần Lạc Du nghiêm mặt nói: “Lúc nãy nói là em trang trí, anh có phải đàn ông không? Vừa mới đồng ý đã nuốt lời.”
Trần Phi Lân ghé vào tai anh, thì thầm: “Em chẳng phải đã thử qua xem anh có phải đàn ông không à?”
Không ngờ người này đột nhiên nói ra lời này, Trần Lạc Du nghẹn lời, mặt đỏ bừng. Trần Phi Lân kéo anh đứng dậy, nói: “Anh nói thật, ở đây đã có đầy đủ đồ đạc cơ bản, trong ký túc xá của anh có đèn sưởi ấm có thể mang đến đây dùng, ngoài cửa sổ cũng treo dây phơi đồ.”
“Anh biết em vì tốt cho anh, đợi sau này chuyển đến nơi ở tốt hơn, em sẽ chuẩn bị những thứ này.”
Miễn cưỡng cúi đầu, Trần Lạc Du nói: “Những thứ khác thì nghe anh, bình nóng lạnh nhất định phải lắp. Lúc nãy em rửa mặt, mở vòi nước lên, nước lạnh quá, anh không chịu nổi đâu.”
Trần Phi Lân định nói từ nhỏ đến lớn đều như vậy, sao lại không chịu nổi. Chưa kịp nói ra, liền thấy anh nắm lấy tay mình, giọng nói có chút tủi thân: “Em chỉ muốn đối xử tốt với anh như anh đối xử tốt với em thôi, anh có thể đừng từ chối em được không?”
Nhìn anh cúi đầu không ngẩng lên, Trần Phi Lân trầm mặc một lúc, ôm anh vào lòng.
“Được, cái này nghe em.”
Thuê nhà xong, tiếp theo là dọn dẹp vệ sinh, rồi chuyển một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết đến.
Trần Phi Lân không để Trần Lạc Du dọn dẹp giúp, Trần Lạc Du liền ra ngoài mua cơm trưa. Khu dân cư này đông dân cư, đâu đâu cũng thấy các quán ăn vặt, Trần Lạc Du đi vòng quanh một lượt, cơ bản đã nắm rõ con đường và nơi ở.
Đi đến cổng khu dân cư, thấy bên cạnh có quán “Xuyên Phủ Thiên Quốc”, liền vào đóng gói cá lóc nấu chua, bò nấu cay, tiết canh xào cay và chân giò hầm nấm, lại thêm ba phần cơm.
Xách một túi đồ ăn nặng trịch đi được nửa đường, anh lại thấy trước cửa hàng tạp hóa có treo một cái cây lau nhà xoay tròn. Nghĩ đến nhà hình như không có cây lau nhà, anh liền mua loại không cần dùng tay vắt, lại chọn thêm hai đôi găng tay dọn dẹp, xô và giẻ lau, nước rửa chén, nước rửa tay, ổ cắm điện, ấm đun nước, giá phơi đồ…
Chủ cửa hàng thấy anh không xách nổi, liền dùng dây thừng buộc tất cả lại với nhau. Anh cảm ơn chủ cửa hàng, hai tay xách đầy, đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa thì thấy thùng bia Lorna ở cửa, lại rẽ vào mua bốn chai bỏ vào thùng. Đến khi trở về dưới tầng tòa nhà số 18, mười ngón tay của anh đều bị thít chặt đến mức sưng đỏ tê mỏi. Nhìn lên cầu thang dài, anh nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đi lên.
Mệt đứt hơi gõ cửa, Trần Phi Lân nhận lấy đồ trong tay anh, hỏi: “Sao mua nhiều đồ như vậy cũng không gọi anh xuống giúp?”
Anh dựa vào tường thở hổn hển, vẫn không quên trêu chọc Trần Phi Lân: “Anh chăm chỉ làm việc nhà như vậy, em mua chút đồ sao có thể gọi anh xuống xách?”
Không để ý đến lời ba hoa của anh, Trần Phi Lân nắm lấy ngón tay sưng đỏ và lạnh giá của anh, sưởi ấm rồi mới buông ra.
“Ăn cơm trước đi” Anh kéo Trần Phi Lân đến bên bàn, mở túi đựng thức ăn: “Món ăn đầu tiên của nhà mới không thể qua loa, em còn mua cả bia, ở trong thùng đấy.”
Trần Phi Lân quay người đi lấy, đặt lên bàn, anh cũng mở nắp tất cả những món ăn đó. Hương vị cay nồng của món Tứ Xuyên phảng phất, anh bảo Trần Phi Lân ngồi xuống, đặt một hộp cơm trắng và đũa dùng một lần vào tay Trần Phi Lân, định cầm lấy bia mở ra thì sững sờ.
Lúc nãy Trần Phi Lân nhìn thấy chai bia đã nghĩ đến, giờ thấy anh như vậy, không nhịn được cười: “Để đấy đi, đợi bữa sau uống.”
Trần Lạc Du bực bội nói: “Chủ quán thật sự quá đáng, sao không nhắc em mua dụng cụ mở chai.”
Kẹp hai miếng cá tươi ngon đặt lên bát cơm của anh, Trần Phi Lân nói: “Nhanh ăn đi, ăn xong cùng anh về trường lấy đồ.”
Trần Lạc Du đành phải buông chai bia, cầm đũa gắp miếng cá, vừa cho vào miệng đã khen ngợi: “Cá này ngon quá, ngon hơn hầu hết các món cá lóc nấu chua mà em từng ăn.”
Trần Phi Lân cũng thấy cá ngon, không chỉ cá, ba món còn lại cũng làm mà không quá cay, ăn vào thơm ngon, mềm mại.
Trần Lạc Du ăn ngon lành, ăn không nổi nữa mới buông đũa, miệng vẫn không ngừng nói sau này phải thường xuyên gọi đồ ở quán này. Trần Phi Lân cũng ăn rất no, nghỉ ngơi một chút liền đứng dậy dọn dẹp.
Trần Lạc Du ngồi trên ghế, ánh mắt chuyển động theo động tác của hắn. Nhìn thấy hắn dùng giẻ lau nhặt xương cá, xương heo… trên bàn vào túi rác, lại dọn đũa dùng một lần và hộp đựng thức ăn vào bếp. Rửa sạch giẻ lau rồi đi ra lau lại một lần nữa, trở lại bếp tiếp tục sắp xếp.
Lần này Trần Lạc Du đứng dậy đi vào, Trần Phi Lân đang rửa tay ở bồn rửa, anh ôm Trần Phi Lân từ phía sau, thỏa mãn nói: “Không ngờ giấc mơ lại thành hiện thực nhanh như vậy.”
“Giấc mơ gì thành hiện thực?”
“Chuyện đang xảy ra bây giờ” Nghiêng đầu đánh giá sườn mặt của Trần Phi Lân, anh cười ngây ngô: “Hay là em cũng chuyển đến đây, chúng ta ở cùng nhau.”
Lau sạch nước trên tay, Trần Phi Lân quay người lại: “Bây giờ vẫn còn sớm, đợi một thời gian nữa đi, ít nhất là phải đợi đến khi em bắt đầu thực tập.”
“Ở đây cách bệnh viện thực tập của em không xa, đến lúc em muốn chuyển ra ở cũng dễ nói.”
Chuyển đến ngay bây giờ thì quả thật quá nhanh, dù là phía Chung Hàng, hay là Tôn Hồng và Lưu Lệ Á đều dễ sinh nghi. Dù sao trước kia anh vẫn luôn ở ký túc xá, môi trường ký túc xá rất tốt, hoàn toàn không cần thiết phải chuyển ra ở riêng.
Anh đành nhượng bộ: “Được.”
“Anh sẽ làm thêm chìa khóa cho em, bất cứ lúc nào cũng có thể đến. Nhưng có một điều, Sơ Yến cũng có chìa khóa, nên trước khi em đến thì báo trước cho anh một tiếng.”
“Ừ” Trần Lạc Du gật đầu, lại nghĩ đến một vấn đề: “Vậy thì…”
Anh nói nửa câu, thấy Trần Phi Lân đang đợi anh tiếp tục, đành phải cắn răng nói hết lời: “Em ấy có chìa khóa, vậy nếu chúng ta đang làm chuyện ấy, mà em ấy đến thì sao?”
Trần Phi Lân sững sờ, từ ánh mắt của anh, Trần Lạc Du cảm thấy hắn hiểu ý mình, nhưng lại giả vờ ngây thơ nói: “Làm chuyện ấy?”
“Là làm chuyện gì?”