Edit: Ji
[Không ngon bằng em]
—–oOo—–
Trần Lạc Du đá nhẹ vào chân Trần Phi Lân một cái, sau đó quay người ra ngoài, để lại một câu: “Trẻ con.”
Trần Phi Lân nhanh chóng đuổi theo, đẩy Trần Lạc Du dựa vào tường rồi hôn cuồng nhiệt đến khi cả hai cùng cảm nhận được tình cảm mãnh liệt mới chịu buông. Hai người cùng dựa vào nhau, th* d*c.
“Em ấy buổi tối sẽ không đến đây, thời gian buổi tối thuộc về em.”
Nghe tiếng thì thầm của Trần Phi Lân, Trần Lạc Du nhìn qua vai hắn về hướng giường, nói: “Hay là cũng đổi giường đi, đây là giường đơn.”
Trần Phi Lân khàn giọng trả lời: “Được.”
Phòng đã được sắp xếp gọn gàng, Trần Lạc Du và Trần Phi Lân tách ra hành động, Trần Phi Lân về trường dọn đồ, còn anh thì đi mua đồ nội thất.
Ban đầu Trần Phi Lân muốn đi cùng anh, nhưng anh không muốn Trần Phi Lân phải chịu áp lực, nên đã viện cớ là hai người đàn ông đi chọn giường cùng nhau dễ khiến người ta nghi ngờ, bảo Trần Phi Lân về trường.
Trần Phi Lân dặn dò anh chọn giường đơn giản là được, anh đồng ý, quay đầu liền chọn một chiếc giường giá 5000 tệ.
Từ nhỏ anh đã rất kén chọn giường ngủ, nên lần này muốn thay, anh muốn đổi một cái thoải mái cho Trần Phi Lân ngủ.
Sau khi mua đệm và ga trải giường, nhân viên cho biết giường và đệm phải đợi vài ngày mới giao được hàng, anh để lại địa chỉ, rồi lên tầng bốn chọn một chiếc ghế ergonomic (1), xuống tầng hai mua máy nước nóng.
(1) Ghế công thái học (Ergonomic chair) là loại ghế được thiết kế để mang đến cho người ngồi một tư thế thoải mái nhất.
Thực ra anh còn muốn mua nhiều thứ khác, nhưng nghĩ đến lời Trần Phi Lân nói buổi sáng, anh đành phải kìm nén.
Trên đường về, anh nhận được điện thoại của Chung Hàng, Chung Hàng hỏi anh sao cả ngày không thấy đâu, còn nói lúc nãy Chu Nham đến ký túc xá tìm anh, không gặp được nên đã đi rồi.
Từ đêm sinh nhật bị Chu Nham tỏ tình, Trần Lạc Du đã cố ý tránh mặt Chu Nham, Chu Nham dường như cũng ngại chuyện đó, gần đây không liên lạc với anh, không biết hôm nay sao lại đột nhiên đến tìm.
Trần Lạc Du nhàn nhạt nói: “Cậu có hỏi cậu ta là chuyện gì không?”
“Hỏi rồi, cậu ta nói chỉ muốn tìm cậu nói chuyện thôi.” Chung Hàng nói: “Gần đây cậu ta áp lực đủ thứ, cũng không dễ dàng gì.”
Trần Lạc Du không muốn nói nhiều, liền lảng sang chuyện khác, nói tối nay vẫn không về kí túc xá, tiếp tục ngủ nhà bà ngoại.
“Bà ngoại cậu không phải sáng nay đã đi rồi sao?”
“Ừm, còn một số thứ chưa dọn dẹp, tôi dọn xong rồi sẽ về trường vào ngày mai.”
“Vậy mai sáng nhớ về sớm, sáng có tiết học.”
“Tôi biết rồi.”
“Hai ngày nay tâm trạng thế nào?”
Lời của Chung Hàng khiến anh nhớ đến Trần Phương Văn, anh dựa lưng vào ghế sau, nhắm mắt nói: “Cũng được, ngày mai về rồi tôi nói cậu nghe.”
Kết thúc cuộc gọi, anh tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi tài xế nhắc anh đến nơi mới trả tiền xuống xe, vừa đi được hai bước thì thấy có người đạp phanh dừng lại bên cạnh anh.
Anh liếc nhìn đối phương, cười nói: “Trùng hợp thật đấy.”
Trần Phi Lân chân phải đặt xuống đất, cả người nghiêng nghiêng, chiếc túi du lịch màu đen được buộc bằng dây thừng vào thanh ngang phía trước xe.
Hắn cầm đồ dùng cùng chăn gối trên giường mà anh đang ôm, Trần Phi Lân bảo anh đẩy xe, cùng đi vào. Đi ngang qua một cửa hàng đánh chìa khóa, Trần Phi Lân làm hai chiếc chìa khóa, đưa một chiếc cho anh.
Nhìn chiếc chìa khóa mới lấp lánh trong lòng bàn tay, Trần Lạc Du quay đầu nhìn Trần Phi Lân.
Anh cười đắc ý nhưng không nói gì, Trần Phi Lân véo má anh một cái, cười theo anh: “Ngốc quá, đi thôi.”
Buổi chiều hai người đi siêu thị mua bát đĩa và một số đồ ăn, Bốn giờ chiều người giao ghế mới đi, người lắp đặt máy nước nóng đã đến, khi nước nóng chảy ra từ vòi nước, Trần Lạc Du kéo Trần Phi Lân vào bếp nấu ăn.
Anh vẫn nhớ món mì mà anh đã ăn ở nhà Trần Phi Lân, nên chiều đi siêu thị, anh chọn hai hộp thịt ba chỉ vừa mỡ vừa nạc, bảo Trần Phi Lân thái mỏng rồi rắc muối vào rán.
Mấy bóng đèn trong nhà đều được thay bằng màu vàng ấm mà anh thích, lúc này anh dựa vào tủ lạnh, nhìn Trần Phi Lân xắn tay áo, mặc chiếc tạp dề màu đen mà anh chọn đang rán thịt ba chỉ. Ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt người kia, bớt đi vài phần lạnh lùng, nhưng lại nhiều hơn những cảm giác mà ngày thường không có.
Trần Lạc Du sờ cằm suy nghĩ, cuối cùng kết luận đây là gì.
Là cảm giác thả lỏng khi ở nhà.
Hắn ở trong ngôi nhà của họ, đang nấu ăn cho anh. Lúc này Trần Lạc Du đột nhiên hiểu ra, tại sao thời đại này dù tỷ lệ ly hôn cao ngất trời, nhưng vẫn có rất nhiều người sẵn sàng bước vào cuộc sống hôn nhân.
Có lẽ là để trải qua cuộc sống bình dị mà dựa vào nhau như thế này, nếu may mắn, có thể nắm tay nhau đi đến cuối đời.
Trần Phi Lân gắp một miếng thịt ba chỉ rán vàng giòn, dùng lòng bàn tay hứng lấy, thổi vài cái rồi đưa lên miệng anh: “Nóng, ăn chậm thôi.”
Anh dùng răng cắn lấy, nghiêng đầu liền đưa miếng thịt vào miệng Trần Phi Lân, khi tách ra còn l**m môi Trần Phi Lân, cười nói: “Ngon không?”
Trần Phi Lân nhai, đôi mắt màu hổ phách nhìn anh, dưới ánh mắt chờ mong của anh không trả lời, quay người tiếp tục rán thịt.
Trần Lạc Du ngẩn người, không hiểu tại sao hắn lại không để ý đến mình, muốn hỏi thì thấy Trần Phi Lân vừa dùng đũa đảo thịt vừa nói: “Không ngon bằng em.”
Tai nhanh chóng đỏ lên, Trần Lạc Du dựa trán vào cánh tay phải của Trần Phi Lân, lẩm bẩm: “Vậy tối nay anh có muốn ăn không?”
Động tác đảo thịt dừng lại, Trần Phi Lân nói: “Giường quá nhỏ.”
“Anh sợ em lăn xuống?”
“Ừm.”
Tắt bếp, Trần Phi Lân cuối cùng cũng quay người ôm lấy anh: “Sợ em hưng phấn quá ngã xuống. Hơn nữa ngày mai anh phải đi lúc năm giờ rưỡi, công ty họp buổi sáng lúc bảy giờ, anh phải đi sớm chuẩn bị.”
Thở dài, Trần Lạc Du nói: “Được rồi, vậy đợi giường đến rồi ăn, tối nay em về kí túc xá ngủ.”
Hai cánh tay đặt bên eo anh siết chặt, Trần Phi Lân để anh áp sát vào mình, cúi đầu nhìn anh: “Không phải không muốn.”
Cảm giác có thứ gì đó đang nhẹ nhàng đụng vào mình, Trần Lạc Du vui vẻ cười, đẩy Trần Phi Lân ra nói: “Tin anh rồi, tập trung nấu cơm đi.”
Lúc ăn mì, hai người lại ngồi ở bàn học. Trần Lạc Du đề nghị mua thêm một chiếc bàn ăn, Trần Phi Lân nói nếu thêm mua nữa sẽ quá chật, hơn nữa ngồi ăn cạnh nhau như vậy cũng rất tốt, không có khoảng cách.
Trần Lạc Du nghĩ cũng đúng, sau khi ăn xong, Trần Phi Lân rửa bát, cầm túi rác định xuống lầu đi đổ, rồi đưa anh đến cửa khu nhà. Kết quả là chưa mở cửa đã bị anh ấn vào tường, hôn thật lâu.
Cái túi rác trên tay không biết lúc nào đã rơi xuống đất, Trần Phi Lân bị anh trêu chọc cũng có cảm giác, cuối cùng hai người ngã xuống giường, giải quyết cho nhau một lần.
Hơi thở dồn dập, Trần Lạc Du kéo chăn đắp, hơi thở của Trần Phi Lân rơi bên cạnh mặt anh, anh nhìn người bên cạnh nói: “Tối sẽ lạnh hơn ban ngày, cái điều hòa này lại không có sưởi ấm, anh có bị cảm lạnh không?”
“Có máy sưởi nhỏ, hôm nay mang không hết, ngày mai anh đi ký túc xá lấy.”
“Vậy là tốt” Trần Lạc Du nhắm mắt, chui vào lòng Trần Phi Lân: “Không muốn động đậy.”
Trần Phi Lân cũng không muốn động, ôm chặt anh nói: “Hay là tối nay tạm bợ một chút, cái giường này một mét hai, cũng đủ ngủ.”
Trần Lạc Du cười nói: “Anh không sợ em lăn xuống sao?”
“Mông em nhiều thịt, lăn xuống cũng có độ đàn hồi.”
Nhéo một nắm thịt ở phần đùi trong của Trần Phi Lân, Trần Lạc Du không hài lòng nói: “Anh có phải là chê mông em xấu không.”
Hít một hơi thật sâu, Trần Phi Lân lập tức giải thích: “Không có, rất đẹp, nhiều thịt nhéo cũng rất thích.”
Để tăng thêm sức thuyết phục, hắn vừa nói vừa nhéo một cái vào sau lưng anh. Trần Lạc Du mở mắt ra, giọng khàn khàn nói: “Làm thêm một lần nữa đi.”
“Lần này vào trong.”
Trần Phi Lân nhìn anh, ánh mắt tối hơn lúc nãy: “Chưa mua dầu bôi trơn.”
“Bây giờ anh xuống mua đi, dù sao cũng phải đi đổ rác.” Trần Lạc Du cười nói.
Trần Phi Lân cũng cười, đứng dậy dứt khoát mặc quần.
Vì ngày mai Trần Phi Lân phải dậy sớm, Trần Lạc Du đã cố gắng không đòi hỏi nhiều, nhưng vẫn làm đến lúc tận hứng, lúc tắm mệt đến mức không muốn động đậy, tắm xong liền ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, chuông báo thức điện thoại của Trần Phi Lân kêu. Trần Phi Lân lặng lẽ xuống giường rửa mặt, thay quần áo, hôn lên trán anh một cái rồi mới ra khỏi nhà.
Tám giờ sáng, Trần Lạc Du nhận được điện thoại của Chung Hàng. Lúc đó anh vẫn co ro trong chăn ngủ mơ màng, Chung Hàng hỏi anh chuông vào lớp kêu rồi sao vẫn chưa đến, anh mới nhớ ra tối qua quên bật chuông báo thức, vội vã bò dậy.
Cho dù không ăn sáng, anh cũng đã bỏ lỡ hai tiết học buổi sáng. May mắn là hai tiết này không quan trọng, nhưng lúc đi ăn trưa cùng Chung Hàng ở căng tin, anh đã gặp Chu Nham.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng của Chu Nham, Trần Lạc Du dừng bước, định kéo Chung Hàng đi ăn ở ngoài trường. Nhưng Chung Hàng cũng nhìn thấy Chu Nham, đã lên tiếng trước anh.
Chu Nham nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, nhìn rõ Trần Lạc Du thì sắc mặt hơi mất tự nhiên. Cậu ta nói với bạn bên cạnh vài câu rồi đi tới, chào hỏi Chung Hàng trước, sau đó nhìn Trần Lạc Du: “Đi ăn trưa sao?”
“Ừm.” Trần Lạc Du nhàn nhạt đáp, không nhìn mặt cậu ta. Chu Nham nói xong cũng im lặng, Chung Hàng đứng bên cạnh nhận ra bầu không khí không đúng, liền vỗ vai Trần Lạc Du: “Hai người làm sao vậy? Trở nên khách sáo thế?”
Trần Lạc Du không nói gì, ngược lại Chu Nham cười nói: “Là do tôi nói sai chút chuyện khiến cậu ấy giận, đến giờ cậu ấy vẫn còn bực bội.”
“Nói gì thế?” Chung Hàng hỏi, sau đó lại nhìn Trần Lạc Du: “Sao không nghe cậu nhắc đến?”
Trần Lạc Du muốn khâu miệng Chung Hàng lại, anh nói: “Chuyện qua rồi không muốn nhắc đến, đi ăn trước đi.”
Nghĩ đến tâm trạng của anh gần đây không ổn vì chuyện của Trần Phương Văn, Chung Hàng không truy hỏi như mọi khi, gật đầu rồi nhìn Chu Nham: “Vậy hai chúng tôi đi ăn trước.”
Thấy Trần Lạc Du tránh mặt cậu ta định đi, Chu Nham vội nói: “Đi cùng đi, tôi cũng chưa ăn.”
Không chút do dự rút tay khỏi tay Chu Nham đang cầm tay mình, Trần Lạc Du tiếp tục đi. Chung Hàng ngơ ngác nhìn, càng cảm thấy giữa hai người họ thật sự rất không ổn.
Chu Nham sải bước đến bên cạnh Trần Lạc Du, cúi đầu không biết nói gì, Trần Lạc Du dừng bước, khuôn mặt nhìn nghiêng có thể nhìn ra rõ ràng là đang tức giận.
Sợ hai người cãi nhau, Chung Hàng vội vàng đuổi theo. Do y ở đó, Trần Lạc Du không nổi nóng, chỉ lạnh lùng ném lại một câu: “Đây không phải chuyện cậu cần quan tâm.”
“Lạc Du! Tôi thật sự…” Chu Nham rõ ràng cũng kích động, tiếc là lời nói nửa chừng lại không nói tiếp, cậu bực bội kéo dây đeo túi ngực: “Thôi, là tôi nhiều chuyện.”
Chu Nham quay đầu bỏ đi, Chung Hàng gọi cậu ta cũng không thèm để ý. Trần Lạc Du cũng đi về phía căng tin, Chung Hàng ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn hai người mấy năm nay chưa từng cãi nhau đột nhiên trở nên như vậy, nhất thời không biết nên khuyên ai.
Vào căng tin, Trần Lạc Du lấy khay đi xếp hàng, Chung Hàng đi theo sau, thăm dò hỏi: “Cậu và Chu Nham làm sao vậy? Hai người không phải từ cấp ba đã có mối quan hệ rất tốt sao? Cậu ta nói gì khiến cậu tức giận như vậy?”
Sắc mặt Trần Lạc Du rất khó coi, trong đầu toàn là những gì Chu Nham vừa nói, nhìn thấy sáng thứ bảy Trần Phi Lân hẹn hò với Thái Thơ Nghi ở McDonald’s chỗ Quang Cốc.
Nếu là thời gian khác anh sẽ không nghĩ nhiều, nhưng sáng thứ bảy hôm đó lại là ngày thứ hai sau khi anh và Trần Phi Lân lần đầu tiên đến khách sạn. Lúc anh tỉnh dậy bên cạnh không có ai, gọi điện cho Trần Phi Lân, người kia nói ra ngoài có việc, anh cũng không nghĩ đến việc hỏi kỹ.
Nhưng Chu Nham nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cũng sẽ không bịa đặt thời gian và địa điểm chính xác như vậy.
Anh tin tưởng Trần Phi Lân, nhưng vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn Chung Hàng: “Tại sao Chu Nham lại nói nhìn thấy Trần Phi Lân và Thái Thơ Nghi hẹn hò? Cậu có nói gì với cậu ta không?”
Chung Hàng bị hỏi đến ngơ ngác, thấy anh sắc mặt không tốt, đành phải giải thích: “Hôm qua Chu Nham không phải đến tìm cậu sao, cậu không có ở đó, tôi thấy cậu ta có vẻ tinh thần rất kém nên hỏi sao vậy. Cậu ta nói gần đây rất phiền muộn, chuyện thực tập bị bố cậu ta can thiệp, lại bị người mình thích từ chối.”
Nghe thấy ba chữ “người mình thích”, tim Trần Lạc Du thắt lại, may mắn là những lời Chung Hàng nói sau đó chỉ là sợ bóng sợ gió.
“Tôi hỏi cậu ta còn có cô gái nào có thể từ chối cậu? Cậu ta không nói gì, hỏi tôi với Nam Nam thế nào, lại hỏi cậu gần đây có phải vẫn chỉ biết học như trước không.”
Chung Hàng cũng cảm thấy mình nói sai, áy náy nhìn Trần Lạc Du: “Hôm qua tôi lỡ miệng nói với cậu ta, bị cậu ta biết cậu yêu thầm Thái Thơ Nghi.”
Trần Lạc Du: “…”
“Lúc đó tôi không hiểu cậu đang giận dỗi với cậu ta, nếu biết thì tôi nhất định sẽ không nói.” Chung Hàng lập tức bày tỏ lập trường: “Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, cậu ta cũng là bạn tốt của cậu, tôi không nghĩ chuyện này phải giấu cậu ta.”
Chàng trai sau lưng Chung Hàng lúc này nhắc nhở họ đi về phía trước, Trần Lạc Du quay đầu nhìn không có chỗ trống nào, đột nhiên không còn cảm giác muốn ăn.
Anh đặt khay vào chỗ thu gom, vừa quay đầu điện thoại reo, là Lưu Lệ Á gọi.
Anh hiện giờ không muốn nghe, điện thoại reo đến khi ngắt kết nối rồi lại reo một lần nữa, anh đành phải nghe.
Lưu Lệ Á tâm trạng rất tốt, giọng điệu hơi cao: “Tiểu Du, đoán xem mẹ đang ở đâu?”
Trần Lạc Du dừng bước, Chung Hàng đi theo sau anh trực tiếp đụng vào vai anh, anh cũng không để ý đến dây đeo túi bị trượt xuống cánh tay, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ ở cổng trường sao?”