Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 70

Edit: Ji

[Nếu là người nhà anh làm mai cho anh, anh có đồng ý không?]

—–oOo—–

Trước đây, cũng có vài người thân và bạn bè ở quê muốn giới thiệu đối tượng cho anh, nhưng chưa ai như chú Trần Hòa, trực tiếp đẩy con gái út của mình đến bên anh.

Không nói đến việc anh không thích phụ nữ, kể cả nếu có thích, anh cũng không thể chấp nhận cách thiếu tôn trọng này.

Thấy anh cau mày không vui, Lưu Lệ Á lên tiếng giúp anh thoát khỏi tình huống khó xử, nói anh đang ở thời điểm quan trọng trước khi tốt nghiệp, nên cần tập trung vào việc học.

Lợi dụng men rượu, Trần Hòa đẩy Tiểu Đình đến bên Trần Lạc Du, ấn hai người ngồi xuống cạnh nhau và bảo Tiểu Đình nâng ly chúc rượu Trần Lạc Du.

Trần Lạc Du vội vàng từ chối, Lưu Lệ Á đến gần Tiểu Đình, cầm lấy ly rượu, ngửa đầu uống hết, rồi cười mà như không, nói: “Con trai cô còn chưa tốt nghiệp, không biết uống rượu, nên ly này cô uống thay nó.”

Bà tiếp tục: “Tiểu Đình à, cháu cũng đến tuổi tìm đối tượng rồi, để lúc khác cô sẽ tìm cho cháu một người phù hợp, đừng vội.”

Lời nói của Lưu Lệ Á đã quá rõ ràng, Trần Hòa cũng không còn cách nào tiếp tục ép buộc, đành hậm hực dẫn Tiểu Đình quay về chỗ ngồi.

Sau bữa tiệc, Trần Lạc Du lái xe, Tôn Hồng ngồi ở ghế phụ và Lưu Lệ Á ngồi ở ghế sau. Lúc trước, Trần Hòa đi tìm bác anh để phân trần, trước khi rời đi, bác của Trần Lạc Du nói với Lưu Lệ Á vài câu, trách bà đã nói quá thẳng, không giữ thể diện cho người khác.

Lúc bác của Trần Lạc Du nói, Tôn Hồng cũng có mặt, nhưng để tránh xung đột, bà không nói gì. Lưu Lệ Á mang theo cơn tức giận, vừa ngồi vào xe đã nói: “Trần Hòa đang nghĩ cái gì vậy? Tuổi tác cũng lớn rồi, mà cứ phải làm mọi chuyện không chừa đường lui, còn kéo cả anh ra nữa.”

Tôn Hồng khuyên nhủ: “Con cũng đừng để bụng làm gì, đều là họ hàng, chuyện này khó mà tránh khỏi.”

Lưu Lệ Á ngồi thẳng lưng, đáp: “Mẹ nghĩ là con muốn tranh cãi với ông ta sao? Mẹ có thấy ánh mắt ông ta nhìn con khi đứng cạnh anh không? Theo con, mẹ cũng đừng ở đây nữa, chẳng biết đây là loại người gì nữa.”

Lưu Lệ Á không sinh ra ở đây, nên không có tình cảm gì với họ hàng, bạn bè ở quê. Tôn Hồng hiểu tính bà, nên an ủi: “Đừng nói lời giận dỗi nữa, kiểu người như Trần Hoà cũng chỉ là thiểu số thôi, con cần gì phải so đo chứ.”

Tôn Hồng nói trúng điểm quan trọng, khiến Lưu Lệ Á lại dựa lưng vào ghế. Nhưng ngay khi Trần Lạc Du nghĩ rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc, Lưu Lệ Á lại tiếp tục: “Nhưng có một điều ông ấy nói đúng.”

“Tiểu Du, con năm nay cũng 23 tuổi rồi, đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Hay là mẹ tìm cho con một cô gái phù hợp để quen thử nhé?”

Trần Lạc Du vừa cau mày, định lên tiếng thì bị Tôn Hồng ngắt lời: “Con định tìm ở đâu?”

“Ở Bắc Kinh chứ còn đâu.” Nhắc đến việc này, Lưu Lệ Á lại phấn khởi: “Mẹ có một người bạn làm ăn, con gái của ông ấy đang học thạc sĩ ở Manchester, vừa xinh đẹp lại có khí chất, học tài chính nhưng cũng rất quan tâm đến y học, đã đọc rất nhiều sách về tâm lý học.”

Lưu Lệ Á mở khóa điện thoại, tìm một bức ảnh đưa cho Tôn Hồng xem: “Mẹ nhìn xem, cô gái này xinh đẹp biết bao.”

Tôn Hồng liếc mắt nhìn màn hình, rồi nhìn Trần Lạc Du mắt nhìn thẳng tập trung lái xe, mỉm cười: “Đúng là rất đẹp, nhưng tiếc là cô ấy đang ở nước ngoài, để sau này hẵng tính.”

“Ở nước ngoài thì cũng có thể làm quen trước mà, có ảnh hưởng gì đâu.” Lưu Lệ Á phản bác, đưa điện thoại ra trước mặt Trần Lạc Du: “Tiểu Du, con nhìn thử xem, thật sự rất đẹp.”

Trần Lạc Du quay đầu sang phía cửa sổ, dù không nói gì nhưng rõ ràng là cậu không hứng thú. Tôn Hồng thay cậu đáp: “Thôi được rồi, dù cô ấy có về nước cũng chưa chắc sẽ rời khỏi Bắc Kinh, chuyện tình cảm cứ để Tiểu Du tự quyết định đi.”

“Con có phải là không cho nó chọn đâu” Lưu Lệ Á băn khoăn nhìn Tôn Hồng: “Mẹ cũng biết, những cô gái như vậy rất được săn đón.”

“Bây giờ nó đang lái xe, con bảo nó xem thế nào? Có gì về nhà rồi nói tiếp.”

Tôn Hồng đẩy điện thoại của Lưu Lệ Á về, rồi ngồi thẳng người nhìn về phía trước. Lưu Lệ Á thấy không còn cách nào khác, đành dựa lưng vào ghế, lẩm bẩm vài câu rồi im lặng.

Trần Lạc Du thở dài bất lực, bàn tay phải đặt trên đùi bỗng được một bàn tay ấm áp nắm lấy. Anh quay đầu nhìn Tôn Hồng, thấy bà mỉm cười với anh, rồi nhẹ nhàng bóp tay anh. Trần Lạc Du cũng mỉm cười hiểu ý, nắm chặt tay Tôn Hồng, rồi tiếp tục tập trung vào con đường phía trước.

Trở về nhà, Lưu Lệ Á bảo Tôn Hồng đi tắm trước, còn mình thì giúp Trần Lạc Du thay ga trải giường. Trong khi đang xếp chăn, bà lại nhắc đến chuyện vừa rồi.

“Mẹ nói con phải nghiêm túc suy nghĩ đấy. Đến giờ mà con vẫn chưa có bạn gái, người ta sẽ cười cho.”

Lưu Lệ Á cầm hai góc chăn, sau khi kéo căng thì đưa cho Trần Lạc Du cầm. Thấy Trần Lạc Du không lên tiếng, bà tiếp tục: “Con quá thụ động. Ở tuổi của con, mẹ đã…”

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Lưu Lệ Á bỗng nhiên im lặng. Trần Lạc Du đoán rằng bà đang nghĩ về Trần Phương Văn, nên quyết định tiếp tục giữ im lặng.

Lưu Lệ Á bình tĩnh trải xong chăn, rồi ôm đồ cũ đi ra ngoài. Trần Lạc Du mệt mỏi nằm phịch xuống giường. Căn nhà cũ cách âm không tốt, dù cửa đã đóng nhưng những tiếng động từ việc Lưu Lệ Á sắp xếp bên ngoài vẫn lọt vào tai. Anh không dám gọi điện cho Trần Phi Lân, đành phải nhắn tin qua WeChat, nói rằng mình sẽ ở lại nhà cũ ở Ân Thi đến ngày kia.

Trần Phi Lân đang làm việc tại quán bar ONLY nên không thể trả lời ngay. Cậu cầm điện thoại chờ đợi hồi lâu, nhưng chỉ nhận được tài liệu bài giảng do Chung Hàng gửi và một tin đồn mới.

Chung Hàng kể rằng hôm nay Nam Nam nhìn thấy Thái Thơ Nghi cãi nhau với một người con trai tên là Trần Đào phía sau sân bóng rổ của trường đại học Công an. Cô ấy đứng gần đó và nghe được một chút nội dung.

Trần Lạc Du không mấy quan tâm đến việc Thái Thơ Nghi cãi nhau với ai, nhưng Chung Hàng lại gọi điện thoại kể chi tiết: “Cậu không biết đâu, hóa ra Thái Thơ Nghi có đời sống cá nhân phức tạp, cậu ta cãi nhau với Trần Đào, nói cô ấy ngoại tình!”

Nói đến đây, Chung Hàng ngừng lại, như đang do dự. Trần Lạc Du uể oải nói: “Nếu đã nói thì nói hết đi.”

“Nhưng cậu phải chuẩn bị tinh thần” Chung Hàng nghiến răng: “Người mà Thái Thơ Nghi ngoại tình chính là Trần Phi Lân.”

“Không thể nào” Trần Lạc Du lập tức lên tiếng bênh vực Trần Phi Lân: “Họ chỉ là bạn tốt thôi.”

Chung Hàng thở dài: “Nam Nam có quay lại một đoạn video, lời nói của họ đều rõ ràng. Cậu có muốn xem không?”

Lần này đến lượt Trần Lạc Du im lặng.

Một lúc sau, anh nói: “Cậu gửi qua đây.”

Chung Hàng gửi cho Trần Lạc Du một đoạn video dài chưa đầy hai mươi giây qua WeChat. Trần Lạc Du mở video ra xem, cảnh quay diễn ra bên cạnh một tòa nhà gần sân bóng rổ, Nam Nam đứng ở góc đường.

Trong video, Thái Thơ Nghi hai lần cố gắng rời đi nhưng bị Trần Đào kéo lại, đối phương liên tục dây dưa. Có lẽ vì bị ép đến mức không kiên nhẫn, cô đáp trả: “Những gì anh nói đều đúng, tôi qua lại với anh ta thì sao?”

Trần Đào tức giận mắng: “Thái Thơ Nghi, cô con mẹ nó thật sự rẻ tiền!”

Thái Thơ Nghi cười lạnh: “Thích nói gì thì nói.”

Video kết thúc tại đây, không có nhắc đến tên Trần Phi Lân, nhưng tim Trần Lạc Du đập loạn xạ, một nỗi lo sợ không rõ nguyên nhân bao trùm lấy ngực anh. Cảm giác đó giống như lúc trước khi cảm cúm phải đi khám bác sĩ, bác sĩ dùng cái đè lưỡi đè lên lưỡi, khiến anh cảm thấy khó thở và buồn nôn.

Lời của Chu Nham lại hiện lên trong đầu anh. Trần Lạc Du cúp máy gọi cho Trần Phi Lân, nhưng nhận được tín hiệu máy tắt.

Trần Phi Lân rất ít khi tắt máy, anh gọi hai lần đều vậy, đành phải gửi tin nhắn WeChat: [Em có việc muốn hỏi, xem xong thì trả lời em].

Anh đặt điện thoại xuống, nằm xuống gối, ánh sáng từ đèn trần làm mắt anh nhức nhối. Anh quyết định nằm úp mặt xuống, nhắm mắt chờ Trần Phi Lân trả lời. Kết quả, đợi đến nửa đêm, anh ngủ thiếp đi cũng không nhận được phản hồi nào.

Sáng hôm sau, điện thoại rung liên tục hai lần. Trần Lạc Du mơ màng mở mắt, điện thoại đặt cạnh gối, anh cầm lên xem, là tin nhắn của Trần Phi Lân: [Tối qua máy hết pin nên tắt máy, về đến công ty mới phát hiện quên dây sạc.]

[Anh đang ở công ty, có chuyện gì không?]

Anh lập tức trả lời: [Hiện tại có tiện nhận cuộc gọi không?]

Khoảng một phút sau, Trần Phi Lân gọi lại, hỏi: “Sao dậy sớm vậy?”

Anh kéo chăn qua đầu, nói nhỏ trong chăn: “Em có việc muốn hỏi anh.”

“Nói đi.”

“Anh…”

Nói được một từ, Trần Lạc Du lại im lặng. Trần Phi Lân đang ăn sáng, nghe thấy anh ngập ngừng, liền cười hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Có gì thì cứ nói thẳng.”

Nhớ lại video tối qua không thể chứng minh được gì, Trần Lạc Du nắm chặt điện thoại, quyết định hỏi theo cách khác.

“Tối qua, người trong nhà muốn làm mai cho em.”

“Em đã nói gì?”

“Em từ chối rồi” Nuốt một ngụm nước bọt, Trần Lạc Du lo lắng hỏi: “Nếu là người nhà anh làm mai cho anh, anh có đồng ý không?”

Trần Phi Lân nuốt xong chiếc bánh bao, cầm lấy cốc đậu nành đi đến cửa sổ, nhìn ra đường phố đông đúc buổi sáng, trả lời: “Không.”

“Lý do từ chối của anh là gì?”

Trần Phi Lân cười nhẹ: “Em không biết sao?”

“Là vì em?” Trần Lạc Du ngừng lại một chút, cảm thấy tay trái nắm chặt chăn có chút ẩm ướt: “Hay là vì anh không thích con gái?”

Giọng nói của Trần Phi Lân trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn rất kiên định.

Hắn nói: “Là vì em.”

Sau khi cúp máy, Trần Lạc Du nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng xuyên qua tán lá, tâm trạng treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.

Hai ngày tiếp theo, anh dành thời gian đi thăm họ hàng.

Từ nhỏ, Tôn Hồng đã lớn lên ở đây, mạng lưới quan hệ ở thị trấn nhỏ không kém gì thành phố lớn, bà con hàng xóm rất đông. May mắn thay, Hoàng Hiểu Nhược cũng ở đây, hai người có thể trao đổi và giải tỏa căng thẳng với nhau.

Đến sáng ngày thứ ba, Tôn Hồng dậy và cảm thấy chóng mặt. Trần Lạc Du đo huyết áp cho bà, phát hiện chỉ số huyết áp tối đa đã vượt quá 150.

Trần Lạc Du đánh thức Lưu Lệ Á, hai mẹ con đưa bà đến bệnh viện huyện để kiểm tra. Tôn Hồng không có tiền sử huyết áp cao, bác sĩ nắm tình hình mấy ngày qua, cho biết có thể do ăn uống không kiêng khem trong thời gian ngắn và thời tiết lạnh gần đây khiến mạch máu co lại, kê đơn thuốc hạ huyết áp và bảo bà về nhà nghỉ ngơi.

Những gì Trần Lạc Du đoán cũng gần giống như bác sĩ, anh và Lưu Lệ Á quyết định hoãn thời gian trở về, ở lại nhà chăm sóc Tôn Hồng. Sau hai ngày nghỉ ngơi, huyết áp của bà đã ổn định hơn, tinh thần cũng khá hơn nhiều, bà thúc giục Trần Lạc Du nhanh chóng trở về để không làm lỡ việc học.

Trần Lạc Du không yên tâm, muốn bà cùng trở về. Nhưng bà nói nếu ở nhà thì chỉ có một mình, ở đây đông đúc hơn nhiều, bà muốn ở thêm một thời gian nữa.

Vì bà kiên quyết như vậy, Trần Lạc Du cũng không ép buộc. May mắn là bà của Hoàng Hiểu Nhược cũng ở đây, hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau. Lưu Lệ Á quyết định ở lại thêm hai ngày để chăm sóc bà, đưa chìa khóa xe cho Trần Lạc Du, để anh và Hoàng Hiểu Nhược trở về trước.

Hoàng Hiểu Nhược không có bằng lái, đi từ Ân Thi về, Trần Lạc Du là người lái xe. Khi đưa cô về nhà đã là tám giờ tối. Trần Lạc Du mệt mỏi và buồn ngủ, lưng đau và mỏi, nhưng không muốn về nhà nghỉ ngơi, mà quyết định đến quán bar ONLY tạo bất ngờ cho Trần Phi Lân.

Tuy nhiên, khi anh đến để tạo sự bất ngờ, anh lại thấy Thái Thơ Nghi mặc váy siêu ngắn và bốt đen dài, dựa vào quầy bar trò chuyện vui vẻ với Trần Phi Lân.

Bình Luận (0)
Comment