Edit: Ji
[Họ đã bên nhau hơn năm năm, là quá khứ mà anh không thể có được cũng không thể tham gia.]
—–oOo—–
Trần Lạc Du không đến gần, anh đứng im tại chỗ một lúc rồi quay người rời đi.
Tìm một góc yên tĩnh gần đó, anh gọi điện cho Trần Phi Lân.
Khi cuộc gọi được kết nối, âm nhạc trong quán bar ONLY và giọng của Trần Phi Lân đồng thời vang lên, khiến anh không nghe rõ những lời Trần Phi Lân nói.
“Lạc Du?” Khi Trần Phi Lân gọi tên anh lần nữa, anh mới lấy lại tinh thần đáp: “Ừ, anh đang đi làm sao?”
“Đúng vậy, sao lại gọi vào giờ này?”
“Nhớ anh nên gọi thôi” Trần Lạc Du bình tĩnh mà nói: “Bình thường anh không thể nhận điện thoại vào giờ này, sao hôm nay lại được?”
“Vừa nãy quản lý gọi anh nói chuyện, vừa cúp máy thì em gọi.”
“Việc gì vậy?”
“Tăng lương” Trần Phi Lân cười đáp: “Ông ấy tăng lương theo giờ cho anh, hy vọng anh có thể làm việc ở đây cả dịp Tết.”
“Anh không về nhà vào dịp Tết sao?”
“Có lẽ là không về, lương theo giờ trong dịp Tết cao hơn, mà anh mới về không bao lâu.”
Trần Lạc Du muốn mở miệng muốn nói chúng ta cùng nhau đón giao thừa, nhưng lời đến bên miệng lại nhớ ra anh phải ở bên Lưu Lệ Á và Tôn Hồng vào dịp Tết, nên đành im lặng. Anh nghe Trần Phi Lân hỏi: “Em vẫn ở quê à?”
Nhìn về phía cửa chính của quán bar ONLY cách đó không xa, Trần Lạc Du trả lời: “Ừm, ngày mai em về.”
“Vậy thì ngày mai gặp nhau rồi nói tiếp nhé, anh phải làm việc rồi, tối nay khách khá đông.”
“Được” Trần Lạc Du đáp, rồi hỏi thêm: “Anh một mình ở quán bar à?”
Chưa kịp nghe câu trả lời, bên đầu dây bên kia có người gọi Trần Phi Lân, là giọng phụ nữ. Trần Phi Lân trả lời người đó một câu rồi nói với Trần Lạc Du: “Ừ, anh cúp máy đây, em ngủ sớm đi nhé.”
Lần này, không chờ anh trả lời, Trần Phi Lân đã cúp máy.
Nghe tiếng “Tít tít” truyền đến tai trái, Trần Lạc Du một lần nữa nhìn về phía cánh cửa màu nâu của quán bar ONLY.
Buổi tối ra khỏi cửa, anh để quên khăn quàng cổ trong xe. Vì sốt ruột muốn gặp Trần Phi Lân, anh đã không quay lại lấy, mặc dù chỉ cách có vài chục mét. Bây giờ đứng dưới gốc cây, cảm nhận gió lạnh thổi có vài phút, tay anh đã tê cóng và ngực cũng cảm thấy lạnh.
Lời nói của Chu Nham và Chung Hàng cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, cảm giác như anh sắp bị cảm cúm, hô hấp khó khăn.
Bỏ điện thoại vào túi, anh quay trở lại con đường mình đã đi qua.
Phía trước quán bar ONLY là một con phố đi bộ rộng lớn, khu vực này không hoàn toàn là khu phố buôn bán nhưng có nhiều cửa hàng. Mặc dù chưa đến 10 giờ tối, nhưng trên phố vẫn có khá nhiều người đi lại.
Trần Lạc Du đi qua một cặp đôi, nghe thấy cô gái giọng điệu ngọt ngào gọi người bạn trai của mình, anh không quay đầu lại, chỉ nghe thấy người bạn trai cười đáp lại: “Em ngốc à?”
Ngày mà anh thuê nhà, ở cửa hàng làm chìa khóa, Trần Phi Lân cũng cười và nói anh ngốc.
Đi một vòng quanh phố, Trần Lạc Du lên một chiếc taxi. Tài xế hỏi anh đi đâu, anh ngẩn người một lát rồi đáp: “Phố Thắng Lợi.”
Trong xe taxi có bật điều hòa, ngồi một lúc tay anh đã ấm lên. Anh lấy điện thoại ra khỏi túi, mờ mịt mà nhìn vào màn hình, hai lần liền đều mở tin nhắn của Chung Hàng rồi lại đóng lại.
Anh không thể tâm sự với Chung Hàng, vì tình cảm của anh không thể công khai.
Co mình lại trên ghế sau, Trần Lạc Du tựa đầu vào cửa sổ xe, mí mắt từ từ khép lại, không lâu sau liền nhắm chặt. Tài xế nghĩ anh đã ngủ, khi đến gần phố Thắng Lợi đập vào lưng ghế phụ nói: “Sắp đến nơi rồi, dừng ở đâu?”
Anh mơ màng mở mắt, nhìn rõ xung quanh rồi nói: “Dừng lại ở siêu thị phía trước, tôi cần mua một số thứ.”
Tài xế đỗ xe bên lề. Anh vào trong siêu thị, thẳng đến khu vực rượu, chọn đại hai chai Hennessy từ kệ rượu mạnh. Khi thanh toán, anh cũng mua thêm hai gói kẹo cao su Doublemint. Về lại xe, anh bảo tài xế tiếp tục đến khu phố Đình Hồ, trở về ngôi nhà vắng tanh của mình.
Đặt túi đồ lên bàn trà, anh mở một chai rượu ngửa đầu uống. Sau khi uống nửa chai, thực quản của anh như có lửa đốt, đau rát đến nỗi ngồi cũng không xong mà đứng cũng không được, cuối cùng đành phải ra ban công hút thuốc.
Mùi vị của bạc hà xông thẳng l*n đ*nh đầu anh, lại bị gió lạnh bên ngoài thổi vào, Trần Lạc Du càng tỉnh táo hơn. Nhìn vào đường phố đối diện đèn đuốc sáng trưng, anh lại nghĩ đến hình ảnh khi mở cánh cửa quán bar ONLY.
Dáng người của Thái Thơ Nghi thực sự rất đẹp, từ lần đầu tiên gặp cô ấy mặc đồ bơi, anh đã nhận ra điều đó. Sau đó, mỗi lần gặp, cô đều mặc váy ngắn, dù trời lạnh đến đâu cũng để lộ đôi chân dài.
Trước đây, Trần Lạc Du chỉ thấy cô ấy mặc váy ngắn không có tất, nhưng hôm nay là lần đầu tiên thấy cô mặc váy ôm và tất đen. Nhưng đó chỉ là đối với anh, có lẽ Trần Phi Lân đã thấy cô ấy mặc như vậy nhiều lần rồi.
Giống như hồi mùa hè khi Phi Lân tập bơi để chuẩn bị cho cuộc thi, trước khi xảy ra tai nạn, Thái Thơ Nghi đã mặc đồ bơi và tập luyện cùng Trần Phi Lân gần nửa tháng.
Đó là khoảng thời gian anh không biết, có lẽ còn lâu hơn thế. Họ đã là bạn thân từ năm nhất đại học, đã bên nhau hơn năm năm, là quá khứ mà anh không thể có được cũng không thể tham gia.
Đốm lửa nhỏ trên đầu ngón tay bị gió thổi lập loè, chai rượu đã vơi một nửa, bao phủ bóng tối dày đặc của đêm. Anh nhìn chằm chằm vào chai rượu, phát hiện thế giới nhìn từ chai rượu thật mờ mịt, thị giác cũng cực hạn.
Dập tắt điếu thuốc, Trần Lạc Du uống hết nửa chai rượu còn lại. Anh uống quá nhanh, suýt nữa nôn ra, nôn khan vài lần mới cảm thấy đỡ, rồi tiếp tục hút thuốc.
Trên đường về, anh không kịp ăn tối, bây giờ đứng trên ban công không lâu mà tay chân đã nhũn ra, đầu óc cũng cảm thấy choáng váng.
Anh cầm điện thoại lên định xem giờ, ấn nửa ngày mà màn hình tối đen. Đến khi nhận ra điện thoại hết pin, anh định quay về phòng ngủ để sạc thì lại vấp phải vách ngăn giữa ban công và phòng, mất thăng bằng rồi ngã về phía trước.
Trán anh va vào kệ sách đứng ở phía trước, phát ra tiếng “bịch” lớn, anh đau đớn, nhăn mặt ôm đầu cuộn mình trên sàn.
Đau đớn khiến ý thức của anh tỉnh táo lại một chút, nhưng cơ thể không theo kịp phản ứng, anh cố gắng đứng dậy hai lần nhưng không được, cuối cùng đành bỏ cuộc, không biết mình đã ngủ lúc nào.
Trong phòng là sàn gỗ, dù không lạnh bằng gạch men nhưng nằm lâu cũng rất lạnh. Anh ngủ hơn một giờ rồi bị lạnh mà tỉnh lại, giãy giụa mà bò lên giường, quấn chăn và tiếp tục ngủ, lần này ngủ đến trưa hôm sau vẫn không tỉnh lại, nên không nghe thấy tiếng chìa khóa c*m v** ổ khoá.
“Tiểu Du?”
Lưu Lệ Á đặt hành lý xuống, đổi giầy rồi gọi Trần Lạc Du.
Cửa nhà không khóa, chứng tỏ Trần Lạc Du đã về. Nghĩ đến việc từ tối qua không thể liên lạc với anh, Lưu Lệ Á đi thẳng về phòng anh, khi đi qua phòng khách thấy trên bàn trà có một chai Hennessy và một gói thuốc lá.
Lưu Lệ Á không biết Trần Lạc Du có thói quen hút thuốc. Khi vào phòng ngủ, kéo chăn ra, cô thấy Trần Lạc Du vẫn mặc bộ đồ của ngày hôm qua, hai má ửng đỏ mất tự nhiên, còn tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Anh rõ ràng đã say khướt, Lưu Lệ Á không thể gọi anh dậy, chỉ đành giúp anh cởi áo khoác lông. Khi vừa kéo khóa xuống, một mặt dây chuyền hình đồng bạc lộ ra ngoài.
Đó là đồng bạc trông rất bình thường, kích thước chỉ bằng đồng xu một nhân dân tệ. Lưu Lệ Á lật ngược nó lại, mặt sau khắc chữ “Du” và ngày 23.10.2015, là ngày sinh nhật của Trần Lạc Du trong năm nay.
Trần Lạc Du từ nhỏ đã không thích đeo trang sức, những món đồ xa xỉ mà Lưu Lệ Á mua cho anh khi ra nước ngoài đều để trong ngăn kéo. Vậy tại sao anh lại đeo một sợi dây chuyền thô sơ như thế này?
Nhìn chằm chằm một lúc, Lưu Lệ Á đắp lại chăn cho anh, bật lò sưởi, khi đi đến bên ban công để đóng cửa, bà thấy một chiếc điện thoại nằm trên sàn, chai Hennessy đã hết và một gói thuốc Marlboro đã bị mở ra.
Nhặt điện thoại lên, Lưu Lệ Á nhấn nút nguồn mới phát hiện nó đã hết pin. Nhìn về phía người đang ngủ say trên giường, bà khẽ khàng rời khỏi phòng.
Đem điện thoại c*m v** sạc ở phòng khách, chờ đến khi có thể mở máy, màn hình hiện lên yêu cầu nhập mật khẩu khóa màn hình sáu chữ số và mật khẩu PIN.
Bà lấy điện thoại của mình ra và gọi cho Chung Hàng.
Chung Hàng đang đợi Nam Nam ở cổng Nam trường đại học Công an. Khi nghe Lưu Lệ Á hỏi có thời gian đi ăn trưa không vì có chuyện gấp muốn hỏi, y chỉ còn cách gọi cho Nam Nam giải thích, rồi đi gặp Lưu Lệ Á trước.