Edit: Ji
[Mùa xuân đến rồi, chúng ta cùng đi ngắm hoa anh đào.]
—–oOo—–
Cuối tháng Hai, Trần Lạc Du bắt đầu kỳ thực tập học kỳ này tại bệnh viện Dung Hợp trực thuộc Đại học y khoa Đồng Tế.
Trong hai tuần đầu tiên, anh cùng Chung Hàng và Chu Nham được sắp xếp vào các khoa liền kề nhau. Ban đầu, anh cố gắng giữ khoảng cách với Chu Nham, nhưng mỗi ngày họ đều chạm mặt nhau không ít thì nhiều, cộng thêm những vấn đề công việc chung đụng, thời gian dài Chung Hàng thường bị kẹt giữa hai người, đến mức y cũng sắp không chịu nổi.
Hôm nay, vào giờ ăn trưa, họ lại gặp nhau trong căng tin bệnh viện. Chu Nham xách túi trà sữa của [Đơn Mỹ], từ xa thấy anh liền đi tới, đưa một cốc đến trước mặt anh.
“Đây là trà sữa đậu đỏ, vừa nãy khi ra ngoài mua thuốc lá, tôi tiện thể mua cho cậu.”
Chung Hàng đứng bên cạnh Trần Lạc Du, thấy Trần Lạc Du không nhận cốc trà sữa, liền lên tiếng: “Ai da, trùng hợp quá, đợt này cậu không phải muốn uống mà mãi không có thời gian đi mua sao.”
Nhìn thoáng qua túi trà sữa, Trần Lạc Du lại nhìn về phía Chu Nham.
Gần đây, Chu Nham dường như đã thay đổi thành một người khác, không còn vẻ vội vàng như trước, dù Trần Lạc Du có tỏ thái độ lạnh lùng đến đâu cũng không cáu giận. Hôm trước, khi gặp nhau ở nhà vệ sinh, Chu Nham còn chủ động đề cập về việc chỉ làm bạn, không làm những việc khiến anh tức giận nữa.
Dù giữa họ không thể trở lại như trước, Trần Lạc Du không muốn Chung Hàng luôn bị kẹt giữa hai người, vì vậy nhận lấy cốc sữa đậu đỏ, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Chu Nham cười cười, rồi quay sang nhìn Chung Hàng: “Các cậu từ từ ăn nhé, tôi phải về để hoàn thành bệnh án.”
Nói xong, Chu Nham đi ra ngoài. Chung Hàng nhìn theo bóng lưng của cậu ta, mãi cho đến khi Chu Nham rời khỏi căng tin mới quay lại, nói: “Tên này vẫn được các cô gái yêu thích như xưa, vừa đi ra ngoài đã có ba y tá chủ động chào hỏi rồi.”
Trần Lạc Du cầm cốc trà sữa đi về phía khu đặt món: “Y tá chào hỏi bác sĩ là chuyện bình thường.”
“Vấn đề là chúng ta chỉ là bác sĩ thực tập” Chung Hàng nhắc nhở: “Tôi nghĩ là do bối cảnh trong nhà Chu Nham. Nhìn xem ông nội của Chu Nham, chỉ cần một câu nói có thể chuyển từ bệnh viện Tinh Vệ về bệnh viện Dung Hợp, với quan hệ như vậy, chắc chắn trước 35 tuổi cậu ta có thể thăng tiến lên cao.”
Trần Lạc Du không hứng thú với những chủ đề này, anh gọi món miến xào bò, rồi tìm chỗ ngồi xuống. Vừa cầm đũa lên, điện thoại đã reo, sau khi nói mấy câu vội vã đứng dậy, thông báo với Chung Hàng rằng có bệnh nhân cấp cứu rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Chung Hàng ở phía sau gọi: “Cậu quên lấy trà sữa rồi!”
“Cho cậu đấy”, Trần Lạc Du đáp, vừa dứt lời đã biến mất ngoài cửa căng tin. Chung Hàng nhìn cốc sữa đậu đỏ chưa động đến và món miến xào bò mà Trần Lạc Du chỉ ăn một miếng, lắc đầu bất lực.
Bắt đầu từ tuần này, Trần Lạc Du được phân công vào khoa cấp cứu.
Khoa cấp cứu thiếu người là vấn đề phổ biến trong ngành y, đặc biệt là tại các bệnh viện đa khoa lớn, số lượng bệnh nhân đông đảo, công việc bận rộn suốt ngày đêm, làm việc cực nhọc mà không được cảm ơn. Tuy nhiên, vì họ học chuyên khoa lâm sàng và tập trung vào cấp cứu, nên đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Sau khi ăn xong, Chung Hàng lại mua thêm một phần miến xào bò nóng hổi, hai quả trứng trà và cốc sữa đậu đỏ đưa đến khu cấp cứu.
Trần Lạc Du vừa xử lý xong một bệnh nhân cùng với phó khoa Triệu Uẩn Nho, đang đứng ngoài cửa phòng theo dõi nghe Triệu Uẩn Nho chỉ đạo công việc, thì thấy Chung Hàng mang đồ ăn đến.
Triệu Uẩn Nho, phó khoa cấp cứu của bệnh viện Dung Hợp và cũng là phó giáo sư của trường họ, đã từng giảng dạy chuyên ngành cho họ một năm. Nhờ mối quan hệ này, Triệu Uẩn Nho đặc biệt chiếu cố họ. Thấy Chung Hàng mang đồ ăn đến, ông hiểu ngay Trần Lạc Du chưa kịp ăn trưa, liền giao công việc còn lại cho bác sĩ thực tập khác.
Ngồi trên cầu thang lối thoát hiểm ở tầng một, Trần Lạc Du không còn cảm giác thèm ăn với món miến xào bò, chỉ ăn hai quả trứng trà, uống một nửa cốc sữa đậu đỏ ngọt.
Thấy anh dựa lưng vào tay vịn cầu thang với vẻ mệt mỏi, Chung Hàng nhắc nhở: “Cậu sao rồi? Mới có một tuần mà đã mệt như vậy, còn một tuần nữa thì sao?”
Trần Lạc Du lắc đầu: “Nếu có thời gian lo cho tôi thì tốt hơn là lo cho cậu, tháng sau là đến lượt cậu vào khoa cấp cứu rồi.”
“Đừng cái hay không nói, lại đi nói cái dở”, Chung Hàng giả vờ đau đầu: “Thật ra, cậu có nghĩ đến con đường khác không?”
Trần Lạc Du nhìn Chung Hàng: “Ý cậu là gì?”
Chung Hàng liếc nhìn cầu thang phía sau, đến gần Trần Lạc Du, thì thầm: “Là sau khi tốt nghiệp, mẹ tôi mấy hôm trước còn hỏi tôi có nghĩ về việc quay lại dạy học không.”
“Dạy học?” Trần Lạc Du chưa bao giờ nghe Chung Hàng nói về việc này, ngạc nhiên ngồi thẳng lên hỏi: “Cậu học y rồi dạy cái gì?”
“Dạy ở trường y” Chung Hàng nhún vai như thể đang nói điều hiển nhiên: “Mẹ tôi có người quen ở đại học y Trịnh Đại, chỉ cần qua kỳ kiểm tra là được.”
“Cậu nghĩ sao? Thực sự muốn quay lại à?”
“Còn chưa biết” Chung Hàng thở dài: “Nam Nam còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, nghe ý gia đình cô ấy cũng hy vọng cô ấy về quê làm việc sau khi ra trường.”
“Hừ, việc tương lai ai biết được, đau đầu” Chung Hàng vò đầu, lời nói này làm Trần Lạc Du nghĩ đến Trần Phi Lân.
Gần đây, Trần Phi Lân càng ngày càng bận rộn với công việc, ngoài việc mỗi tuần đều phải đến viện dưỡng lão thăm bác sĩ Thường, thời gian làm việc ở quán ONLY cũng bị giảm xuống chỉ còn buổi tối cuối tuần. Nếu không phải ở văn phòng luật sư tăng ca thì là mang sách vở tài liệu về nhà để làm việc, hoặc là đi công tác. Từ khi Trần Lạc Du bắt đầu thực tập, thời gian của họ gặp nhau giảm đáng kể, không chỉ là việc thân mật, ngay cả việc ngồi trò chuyện cũng trở thành một điều xa xỉ.
Đối với những thay đổi này, Trần Phi Lân không có ý kiến gì, anh cũng hiểu giai đoạn chuyển biến hiện tại rất quan trọng đối với họ. Tuy là hiểu, nhưng có thể tiêu hóa thì lại là chuyện khác.
Đặc biệt là tuần này, sau khi vào khoa cấp cứu, Trần Lạc Du trở về nhà không phải là thấy Trần Phi Lân đã ngủ, thì cũng là hắn đã đi làm. Cuộc sống hàng ngày, dù họ sống cùng nhau nhưng hầu như không gặp mặt, không giao tiếp khiến anh kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, ăn uống cũng không còn như trước.
Suy nghĩ về việc sau này Trần Phi Lân sẽ trở thành cảnh sát, cả hai sẽ còn bận hơn bây giờ, anh cảm thấy mệt mỏi. Nghe Chung Hàng nhắc đến kế hoạch sau khi tốt nghiệp và tương lai của Nam Nam, Trần Lạc Du không khỏi vỗ vỗ vai Chung Hàng: “Nếu có thể dạy học thì cũng tốt, ít nhất công việc của giáo viên không quá vất vả, thời gian riêng tư cũng nhiều hơn.”
Chung Hàng không hiểu áp lực mà Trần Lạc Du đang phải chịu, chỉ nghĩ rằng anh đồng tình với quan điểm của mình: “Tôi cũng nghĩ thế, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, xem là làm việc ở chỗ cô ấy hay về nhà tôi.”
Chiều hôm đó, có hai y tá xin nghỉ đột xuất, Trần Lạc Du ở lại phòng truyền dịch giúp đỡ, cho đến gần 11 giờ đêm mới có người đến thay ca.
Khi rời khỏi vị trí để thay đồ, anh muốn gọi điện cho Trần Phi Lân, hỏi hắn có muốn ra ngoài ăn chút gì không, nhưng phát hiện tay phải mình đang hơi run, chỉ còn cách ngồi trong phòng thay đồ để xoa bóp cơ bắp. Khi cảm thấy đỡ hơn, số điện thoại của Trần Phi Lân lại thông báo đang bận.
Anh dựa lưng vào ghế dài trong phòng thay đồ, nhìn ánh đèn trắng chói mắt trên trần, không thể nhịn được nhắm mắt lại. Định nghỉ ngơi một lát rồi gọi lại, không ngờ ngủ quên, đến khi có người vào thì đã là một giờ sau.
Thay đồ xong, Trần Lạc Du ra ngoài hút một điếu thuốc rồi mới về nhà. Đến cửa phòng 406, anh lấy chìa khóa ra như thường lệ, xoay nhẹ khóa, bước vào trong phòng tối om. Anh tay chân nhẹ nhàng mà tiến vào, đang định đóng cửa thì phía sau liền dán vào lồng ấm áp, có người vòng tay ôm lấy eo anh, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên má.
Anh mỉm cười, thấy Trần Phi Lân dùng tay trái đóng cửa, dẫn anh đến bên mép giường, nằm xuống và hôn anh.
Biết anh mệt mỏi, Trần Phi Lân nhẹ nhàng và dịu dàng, Trần Lạc Du không thể kiềm chế mở miệng muốn nhiều hơn. Đến khi có chút không thở nổi, Trần Phi Lân mới buông anh ra, hỏi: “Đói không?”
Anh gật đầu, đùa rằng: “Đói đến mức không còn sức làm gì nữa.”
Trần Phi Lân nâng tay lên, anh theo phản xạ nhắm mắt lại. Trần Phi Lân dùng lòng bàn tay che ánh sáng, rồi hỏi: “Muốn ăn gì không? Anh sẽ làm cho em.”
Anh đáp: “Để em tự làm mì gói. Anh ngủ đi, mai còn phải làm việc.”
“Ngày mai là thứ bảy”, Trần Phi Lân cười: “Em bận đến mức không biết thời gian nữa à.”
Anh kéo tay Trần Phi Lân ra, mở mắt nhìn người đối diện: “Vậy ngày mai anh có việc gì không?”
“Buổi sáng không có. Còn em thì sao? Về muộn thế này, sáng mai không phải đi đâu chứ?”
Anh lắc đầu, cười nói: “Ngày mai và ngày kia sẽ trực đêm.”
Nụ cười trên mặt Trần Phi Lân nhạt dần, ánh mắt hắn đầy lo lắng: “Như vậy có phải quá mệt không? Em nhìn xem mặt em kìa.”
Anh ôm chặt eo Trần Phi Lân, mỉm cười nói: “Mệt thì mệt, chỉ cần chịu đựng thêm một tuần nữa thôi.”
Sau khi ôm nhau một lúc, Trần Phi Lân ngồi dậy: “Anh nấu mì cho em, em đi tắm trước, ra ngoài sẽ có đồ ăn.”
Thực ra so với việc tắm rửa hay ăn cái gì, bây giờ Trần Lạc Du chỉ muốn ngủ, nhưng nhìn thấy Trần Phi Lân đi vào bếp, anh nhớ rằng đây là lúc hiếm hoi có thể thư giãn cùng nhau, nên anh quyết định đứng dậy đi tắm. Sau khi sấy khô tóc xong, mì đã được nấu xong, Trần Phi Lân đang chiên trứng.
Anh bước đến phía sau Trần Phi Lân, ôm lấy người ấy, nói: “Sáng ngày mai chúng ta ra ngoài đi.”
Trần Phi Lân tay phải cầm muôi, tay trái nắm lấy tay Trần Lạc Du đang đặt trên eo: “Em đã mệt như vậy rồi, ngày mai ở nhà ngủ đi, buổi sáng anh sẽ ở bên em.”
Trần Lạc Du rất muốn ngủ bù, nhưng vừa nhìn thời tiết ngày mai tốt như vậy, liền nhớ đến chuyện các y tá phòng truyền dịch nói hoa anh đào đã nở, công viên hoa anh đào ở đại học Vũ Hán và Đông Hồ đã bước vào mùa ngắm hoa, nếu bỏ lỡ thì phải đợi đến năm sau.
“Sáng mai đi cùng em ra ngoài nhé” Anh nghiêng đầu nhìn Trần Phi Lân” “Mùa xuân đến rồi, chúng ta cùng đi ngắm hoa anh đào.”