Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 76

Edit: Ji

[Bỏ tay em ấy ra]

—–oOo—–

Sáng sớm ngày hôm sau, vào lúc 8 giờ rưỡi, Trần Phi Lân chuẩn bị xong món thịt heo muối tiêu chiên và bánh khoai tây, cho vào hộp nhựa, rồi pha một ấm trà lạnh đổ vào bình quân dụng màu xanh. Xong xuôi, hắn đến bên giường gọi Trần Lạc Du vẫn đang ngủ say.

Trần Lạc Du nằm nghiêng, mái tóc dài che kín mắt. Trần Phi Lân nhẹ nhàng kéo chăn ra khỏi chân anh, rồi vén tóc, gọi: “Lạc Du, dậy đi.”

Trần Lạc Du không phản ứng, Trần Phi Lân lại gọi thêm vài lần. Thấy anh ngủ say quá, Trần Phi Lân nghĩ có lẽ tối qua Trần Lạc Du phải làm ca đêm, nên để anh ngủ thêm một chút.

Trần Phi Lân đang muốn đứng dậy thì bị Trần Lạc Du túm chặt tay. Quay đầu lại nhìn, thấy Trần Lạc Du cười xấu xa, hỏi: “Tỉnh rồi sao không dậy luôn?”

Trần Lạc Du kéo Trần Phi Lân vào lòng ôm chặt: “Lâu lắm không thấy anh làm bữa sáng, có chút luyến tiếc.”

Trần Phi Lân cười, vỗ nhẹ anh: “Dậy ăn sáng đi, đừng để đói bụng.”

Trần Lạc Du ôm cổ Trần Phi Lân, muốn hắn bế mình dậy. Trần Phi Lân bế Trần Lạc Du lên, một đường bế đến trước cửa phòng vệ sinh mới buông tay.

Trần Lạc Du vào trong rửa mặt, Trần Phi Lân lấy đồ từ tủ quần áo, vừa kéo quần thể thao lên thì bị Trần Lạc Du từ phía sau ôm lấy, bàn tay xấu xa s* s**ng xuống phía dưới. Trần Phi Lân giữ chặt cổ tay anh, quay lại hỏi: “Không muốn ra ngoài sao?”

Anh muốn làm chút chuyện khiến mình không thể ra khỏi giường, nhưng lại càng muốn đi hẹn hò hơn, nên buông tay, chỉ tay vào môi mình. Trần Phi Lân cúi xuống hôn Trần Lạc Du một cái, lúc này mới hài lòng thay đồ rồi ra ngoài.

Hôm nay là thứ bảy, trời trong nắng ấm. Ngay từ sáng sớm, trên xe buýt đã đông nghẹt người. Hai người bọn họ chen qua đám đông đứng ở phía sau. Trần Lạc Du nắm tay vịn bằng tay trái, lấy điện thoại ra tìm thông tin về công viên hoa anh đào ở Đông Hồ.

Để ngắm hoa anh đào ở đại học Vũ Hán, cần phải đặt chỗ trước, vì vậy họ quyết định chuyển đến Đông Hồ. Kể từ khi lên trung học, Trần Lạc Du chưa từng ngắm hoa anh đào, còn Trần Phi Lân thì chưa bao giờ thấy. Trần Lạc Du tận dụng thời gian trên đường để tìm các hướng dẫn. Vì quá chú ý vào màn hình, Trần Lạc Du không kịp phản ứng khi tài xế phanh gấp, cả người nghiêng sang bên trái.

Trần Phi Lân lập tức kéo anh vào lòng, giữ chặt hông anh để giữ thăng bằng.

“Không sao chứ?” Trần Phi Lân hỏi khẽ, thấy Trần Lạc Du lắc đầu, hắn liền buông tay ra. Vừa đứng thẳng lên, Trần Lạc Du đã nhận ra có một nhóm nam sinh ở hàng ghế trước đang nhìn họ chằm chằm.

Tránh ánh mắt của họ, Trần Lạc Du tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại. Một lúc sau, anh vẫn cảm nhận được ánh mắt dõi theo, thấy không thoải mái, Trần Lạc Du quay đầu nhìn Trần Phi Lân.

Trần Phi Lân đang đeo tai nghe nghe nhạc. Thấy anh nhìn mình, hắn rút một bên tai nghe ra, ghé sát tai hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trần Lạc Du không trả lời, nhìn thấy ánh mắt của nam sinh kia mở to ra, không chịu nổi, anh nói với Trần Phi Lân: “Chúng ta xuống xe ở trạm tiếp theo” rồi chen lên phía trước.

Sau khi xuống xe, anh đi thêm vài bước nữa, đợi đến khi xe buýt rời đi mới dừng lại. Trần Phi Lân đuổi kịp, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Trần Lạc Du nhíu mày, không vui nói: “Lúc nãy có lẽ bị người ta nhận ra.”

Trần Phi Lân không hiểu ý anh, cho đến khi anh nhắc nhở thì hắn mới hiểu: “Thôi, người đó cũng không làm gì cả.”

Trần Phi Lân chỉnh lại khăn quàng cổ bị xô lệch của Trần Lạc Du, tiếp tục nói: “Chúng ta quay lại đợi xe buýt thôi.”

Anh không muốn để những chuyện nhỏ như vậy ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, vì vậy anh đi theo Trần Phi Lân quay lại đợi chuyến xe buýt tiếp theo. Xe buýt còn chưa tới, điện thoại của Trần Phi Lân đột nhiên reo lên.

Cái tên trên màn hình là Thái Thơ Nghi, nói chuyện ở trường học, cuộc gọi không kết thúc nhanh chóng, vì vậy Trần Lạc Du thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Phi Lân. Khi xe buýt tiếp theo đến, họ lại đứng ở phía sau. Sau khi xe đi qua một trạm và có chỗ trống, Trần Lạc Du ngồi vào vị trí gần cửa sổ, Trần Phi Lân cũng ngồi xuống, để ba lô lên đùi che chắn và duỗi tay nắm lấy tay anh.

Anh nhìn đôi tay đang nắm chặt của họ, rồi lại nhìn vào khuôn mặt của Trần Phi Lân.

Trần Phi Lân vẫn đang trò chuyện với Thái Thơ Nghi, nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo Trần Lạc Du. Cảm giác này khiến Trần Lạc Du cảm thấy yên tâm hơn, anh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh. Chờ Trần Phi Lân cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi, anh mới hỏi: “Tuần sau anh phải về trường à?”

Trần Phi Lân cúi đầu trả lời tin nhắn: “Ừm, có một số việc cần bàn giao.”

Trần Lạc Du suy tính thời gian, tuần sau, vào ngày 30, là sinh nhật của Trần Phi Lân. Nhưng anh vẫn còn làm việc ở khoa cấp cứu, nếu muốn tổ chức tiệc sinh nhật vào đúng ngày chắc chắn sẽ không có thời gian. Quan trọng hơn, quà sinh nhật anh vẫn chưa chuẩn bị xong.

Anh đã chọn cho Trần Phi Lân một món quà giống hệt như món quà sinh nhật mà Trần Phi Lân tặng cho anh năm ngoái. Anh dự định khắc chữ “Lân” lên đó, nhưng tiếc là vì chữ quá nhiều nét, anh đã làm hỏng bốn đồng bạc. Người bán hàng khuyên anh nên chọn chữ “Phi” đơn giản hơn, nhưng anh không chịu, quyết tâm khắc chữ “Lân”.

Ngoài sợi dây chuyền này, anh còn âm thầm đặt làm cho Trần Phi Lân hai bộ đồ vest. Hiện tại Trần Phi Lân đang thực tập ở văn phòng luật, sau này thời gian phải mặc vest ngày càng nhiều.

Về phần quà, anh không nói cho Trần Phi Lân biết, thấy anh im lặng, hắn hỏi anh đang nghĩ gì.

Trần Lạc Du nói không có gì, rồi lại cầm điện thoại tiếp tục nghiên cứu tuyến đường. Khi đến trạm, họ đi bộ vài trăm mét liền đến cổng chính của vườn hoa anh đào.

Tại quầy vé đã xếp hàng dài, Trần Phi Lân đi xếp hàng mua vé. Trong khi đó, Trần Lạc Du đi vệ sinh một chút. Khi họ vào được vườn đã gần trưa.

Họ đi dọc theo con đường hoa anh đào bên tay trái. Khu vực này đông đúc, dễ dàng thấy những cặp đôi và các nhóm bạn hoặc gia đình đang cùng nhau tham quan. Họ đi theo dòng người, dù đông đúc nhưng khi ngẩng đầu lên, có thể thấy một biển hoa anh đào màu hồng nhạt và bầu trời xanh, những cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất. Toàn bộ khu vực được thiết kế rất hợp với bầu không khí ngắm hoa, đặc biệt là khi có gió, cảm giác những cánh hoa bay lượn thật sự rất đẹp.

Trần Lạc Du vừa đi vừa chụp ảnh, Trần Phi Lân thì chú ý dưới chân anh. Khi người quá đông, đa phần mọi người đều đang chụp ảnh, Trần Phi Lân nắm lấy cổ tay Trần Lạc Du để dẫn anh đi về phía trước. Trần Lạc Du không chụp nữa, để mặc Trần Phi Lân dẫn đi, họ đi ra khỏi con đường hoa anh đào.

Khi đến dưới một tán cây ít người, Trần Phi Lân buông tay anh ra, mở nắp bình nước để anh uống trà lạnh. Anh uống vài ngụm rồi đưa bình cho Trần Phi Lân. Sau khi Trần Phi Lân uống xong, anh nghe thấy bên cạnh có người gọi tên mình.

Khi quay đầu nhìn, anh sững sờ.

Chu Nham để hai tay trong túi quần, đứng cạnh một chàng trai mắt to đang nhìn Trần Phi Lân và Trần Lạc Du bằng ánh mắt giống như ánh mắt nhìn anh trên xe buýt.

“Thật trùng hợp” Chu Nham khoé miệng khẽ cong lên, ánh mắt vượt qua anh  để nhìn Trần Phi Lân: “Hai người tay trong tay đi xem hoa anh đào thật lãng mạn?”

Mặt Trần Lạc Du trở nên tái nhợt, không thể ngờ lại gặp Chu Nham ở đây, chàng trai bên cạnh Chu Nham chính là người đã nhìn anh trên xe buýt.

Nắm chặt tay, Trần Lạc Du muốn giải thích, nhưng Chu Nham đã nhìn thấy họ nắm tay nhau, anh còn có thể giải thích gì nữa?

Người đứng bên cạnh đã vặn chặt nắp bình nước, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Đi thôi, đi xem tháp năm tầng.”

Trần Phi Lân không có vẻ gì khác thường, dường như việc Chu Nham phát hiện ra chỉ là một chuyện không đáng kể, hắn lần nữa lại nắm tay Trần Lạc Du. Trần Lạc Du ngẩn ngơ nhìn hắn, vừa bước một bước thì bị Chu Nham chặn lại.

Chu Nham nhìn Trần Phi Lân với vẻ mặt không vui: “Tôi và Lạc Du vẫn đang nói chuyện.”

Chu Nham cao gần bằng Trần Phi Lân, nhưng khi Trần Phi Lân nhìn cậu ta, cảm giác như có gì đó đè nặng, sự tức giận dâng lên, cậu ta kéo một cái tay khác của Trần Lạc Du.

Trần Lạc Du cố gắng rút tay lại nhưng không thành công, cảm thấy bực bội: “Đây là ở bên ngoài, cậu làm gì vậy?”

Thấy thái độ rõ ràng không kiên nhẫn của Trần Lạc Du, Chu Nham định nói gì đó nhưng đã nghe thấy Trần Phi Lân nói: “Bỏ tay em ấy ra.”

Chu Nham cười khẩy, phản bác: “Dựa vào cái gì?”

Họ đứng dưới một gốc cây hoa anh đào, đây là góc khuất ít người qua lại, nhưng vẫn có người đi ngang qua. Ba người đều có vẻ ngoài nổi bật, vì họ nắm tay nhau nên đã có hai cô gái dừng lại nhìn họ.

Trần Lạc Du vẻ mặt không nhịn được nữa, lại hung hăng kéo tay hai lần, thấy Chu Nham không chịu buông ra, mặt anh đỏ bừng, hạ giọng: “Cậu thì dựa vào cái gì? Việc của tôi không liên quan đến cậu, bỏ tay ra!”

Nói xong, anh kéo mạnh thêm một cái, cuối cùng Chu Nham mới chịu buông ra.

Không quan tâm đến phản ứng của Chu Nham, Trần Lạc Du bước nhanh về phía trước. Trần Phi Lân đi cùng anh, đến khi hoàn toàn không nhìn thấy Chu Nham nữa mới dừng lại, dựa vào gốc cây th* d*c.

Vì đi nhanh nên anh cảm thấy nóng, phải cởi khăn quàng ra. Trần Phi Lân lại đưa bình nước cho anh uống, khi anh đã bình tĩnh lại, Trần Phi Lân mới hỏi: “Chu Nham có phải thích em không?”

Trần Lạc Du im lặng một lúc, rồi uể oải gật đầu.

“Chuyện khi nào?” Trần Phi Lân nhíu mày: “Sao em chưa từng nói?”

Bình Luận (0)
Comment