Edit: Ji
[Những người có ý với em, còn có ai không?]
—–oOo—–
Trần Lạc Du không thể che giấu, chỉ đành thành thật: “Anh còn nhớ lần sinh nhật em, em đi tìm anh không?”
Trần Phi Lân nhìn anh.
“Buổi tối đó, Chu Nham và Chung Hàng tổ chức sinh nhật cho em, em chỉ nghĩ bọn em là bạn tốt.” Trần Lạc Du nhìn xuống thảm cỏ dưới chân, giọng ngày càng nhỏ: “Sau đó cậu ấy nhân lúc em say rượu muốn vượt quá giới hạn.”
Trần Phi Lân hỏi: “Vậy tối hôm đó em đến tìm anh, là bởi vì cậu ta?”
“Không phải!” Trần Lạc Du lập tức giải thích: “Em chỉ cảm thấy khó chịu, nhịn không được.”
“Không thể nhịn được cái gì?”
Liếc mắt nhìn nhau, Trần Lạc Du lại cúi đầu: “Thời gian đó, trong đầu em chỉ toàn là anh, tối đó là sinh nhật của em, rất muốn gặp anh.”
Mặc dù thanh âm giải thích rất nhẹ, nhưng trong lòng Trần Lạc Du rất tức giận và bực bội. Một buổi hẹn hò tốt đẹp bị Chu Nham phá hỏng, còn khiến Trần Phi Lân biết Chu Nham thích anh.
Nghĩ đến điều này, anh cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng hơn, nên nói: “Từ khi biết suy nghĩ của cậu ấy, em đã giữ khoảng cách.”
Trần Phi Lân rút thuốc lá từ túi ra, khi thấy đây là khu vực đông người, hắn chỉ đành cất đi, nói với Trần Lạc Du: “Tìm một chỗ ngồi đi.”
Trần Lạc Du đi theo sau hắn, cả hai tìm đến khu vực vắng vẻ hơn và ngồi xuống một chiếc ghế dài. Trần Phi Lân châm một điếu thuốc, thời điểm hút thuốc luôn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào cây anh đào đang nở hoa bên cạnh.
Trần Lạc Du nhìn theo ánh mắt của hắn một lúc, không kìm được, kéo tay áo hắn: “Anh, đừng giận nữa mà.”
Động tác làm tàn thuốc rơi xuống một chút, Trần Phi Lân nói: “Không giận.”
“Vậy sao anh lại hút thuốc?”
“Chỉ là muốn hút thôi.” Liếc nhìn Trần Lạc Du một cái, giọng điệu không biểu lộ cảm xúc gì: “Vợ mình bị người khác nhớ thương, còn không cho hút một điếu thuốc để giải tỏa?”
Bị hắn nhìn như vậy, nhưng sự chú ý của Trần Lạc Du đều dừng lại ở từ “vợ” mà hắn vừa nói.
Hắn vừa gọi cái gì?
Vành tai nóng bừng, Trần Lạc Du nói chuyện có chút vấp: “Anh nói bậy cái gì.”
Trần Phi Lân không vội nói, chờ khi điếu thuốc đã tàn, hắn lại gần Trần Lạc Du, dùng ba lô để che chắn bàn tay trái của anh đang nằm trong lòng bàn tay mình: “Vừa rồi anh hơi giận, vì cậu ta ngay trước mặt anh dám giành người.”
Trần Lạc Du lầm bầm: “Cậu ta làm sao giành nổi anh.”
Trần Phi Lân hiếm khi không khiêm tốn mà nói: “Đúng, nhưng cậu ta chưa từ bỏ ý định.”
Nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, Trần Lạc Du cũng cảm thấy bất đắc dĩ: “Em từ đầu đã nói rõ ràng với cậu ấy, trước đó cậu ấy nghĩ em thích con gái, giờ nhìn thấy em và anh ở bên nhau, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Thấy Trần Phi Lân đang nhìn về phía trước, Trần Lạc Du hỏi: “Nếu Chu Nham đem chuyện hôm nay nói ra thì phải làm sao?”
“Anh không ngại”, Trần Phi Lân kiên định nói: “Hiện tại thực tập rồi rất ít khi quay lại trường học, dù có sóng to gió lớn gì cũng không ảnh hưởng, nhưng anh lo cho em”.
“Cậu ta thực tập cùng bệnh viện với em, lại học cùng trường…”.
Trần Lạc Du ngắt lời Trần Phi Lân: “Nếu có chuyện gì xảy ra, anh có thể cùng em đối mặt không?”.
Trần Phi Lân siết chặt tay Trần Lạc Du, mỉm cười nhẹ nhàng: “Hỏi câu ngớ ngẩn gì vậy?”
“Vậy được rồi” Trần Lạc Du thẳng sống lưng, nhìn dòng người trên con đường chính phía xa: “Chỉ cần anh luôn bên cạnh em thì không có gì phải lo lắng cả.”
Trần Phi Lân nhìn vào sườn mặt của anh, vẫn luôn nhìn cho đến khi anh mất tự nhiên rồi lại đối diện với anh, rồi nhẹ nhàng nhéo má anh: “Ngoài Chu Nham ra, còn có ai khác không?”
Trần Lạc Du xoa xoa má trái đang đau, ngơ ngác: “Cái gì ai khác?”
“Những người có ý với em, còn có ai không? Nếu có thì hôm nay nói cho rõ.” Trần Phi Lân làm động tác như đang xoa xoa trái tim mình: “Miễn cho người khác nhớ thương vợ mình mà anh không biết.”
Lần thứ hai nghe thấy từ “vợ”, Trần Lạc Du không thể nhịn cười được, đấm nhẹ vào ngực hắn: “Ai là vợ của anh chứ? Em là đàn ông!”
“Anh biết em là đàn ông”, Trần Phi Lân cố ý dừng một chút: “Tối qua không phải đã kiểm tra qua rồi sao?”
Người này dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ra những lời như vậy, Trần Lạc Du nhịn không được, kéo cao khăn quàng cổ để che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt, nhưng đôi mắt hơi tròn của anh lại mang một chút ngượng ngùng, làm Trần Phi Lân đấm đấm trán, đứng dậy nói: “Tiếp tục đi dạo thôi, chụp vài bức ảnh ở Tháp Năm Tầng.”
Khi Trần Phi Lân quay lại nhìn, Trần Lạc Du nói với hắn: “Lấy thịt chiên ra, vợ anh đói rồi.”
Trần Lạc Du thực sự đói, dù thịt chiên trong hộp nhựa đã mềm nhũn, anh vẫn ăn ngon lành. Trần Phi Lân nhìn anh ăn, thỉnh thoảng khi không có nhiều người xung quanh, hắn cũng ăn một miếng từ tay Trần Lạc Du, chờ anh ăn no lại tiếp tục đi dạo.
Khu vực xung quanh Tháp Năm Tầng đông đúc hơn cả con đường hoa anh đào. Dù là công trình giả cổ nổi tiếng, được bao quanh bởi hoa anh đào đang nở, bất cứ góc nào cũng có thể chụp được những bức ảnh như trong phim cổ trang. Trần Phi Lân không quá hứng thú với việc chụp ảnh, nhưng hắn cũng muốn để cho Trần Sơ Yến xem, nên đã chụp vài bức rồi gửi đi, đồng thời chụp nhiều góc độ của Trần Lạc Du.
Trần Lạc Du cũng chụp những bức ảnh nghiêng và phía sau của Trần Phi Lân, sau khi chụp đủ, anh kéo Trần Phi Lân chụp selfie, rồi cuối cùng nhờ một người lạ chụp ảnh cho cả hai.
Trần Phi Lân tư thế chụp ảnh nghiêm túc như đa số người khác, dáng người thẳng tắp, còn Trần Lạc Du đứng cạnh hắn, cũng bị ảnh hưởng mà nghiêm túc theo, may mắn thay, phía sau họ là một cây hoa anh đào đang đung đưa trong gió, vài cánh hoa mềm mại rơi xuống, tạo nên khung cảnh rất đẹp.
Sau khi rời khỏi vườn hoa anh đào, họ đi đến McDonald’s ăn trưa. Trần Phi Lân phải đến viện dưỡng lão thăm bác sĩ Thường vào buổi chiều, còn Trần Lạc Du trở về nhà tắm rửa, đặt đồng hồ báo thức lúc bảy rưỡi rồi ngủ. Tuy nhiên, vào khoảng sáu rưỡi, cuộc gọi của Cao Vũ Hành đã làm anh tỉnh dậy.
Lúc đầu anh còn đang buồn ngủ không mở mắt nổi, nhưng khi nghe xong lời của Cao Vũ Hành, lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
“Tôi và cha cậu đã về, bác sĩ nói chỉ còn một hai tháng nữa thôi.”
“Địa chỉ của cha cậu tôi sẽ gửi cho cậu, hy vọng cậu có thể đến thăm ông thường xuyên.”
Đêm hôm đó, Trần Lạc Du trực ca đêm rất mệt mỏi, không chỉ vì công việc liên tục bận rộn mà còn vì sự lo lắng đè nặng trong lòng.
Nếu lần trước khi Trần Phương Văn đi Bắc Kinh chữa trị, anh còn có chút hy vọng, thì lần này hoàn toàn không còn gì cả.
Cao Vũ Hành gửi cho anh hồ sơ chẩn đoán của bác sĩ cùng với thuốc mà Trần Phương Văn đang dùng. Sáng hôm sau khi tan làm, Trần Lạc Du tới gặp riêng chủ nhiệm khoa cấp cứu Triệu Uẩn Nho. Sau khi xem hồ sơ chẩn đoán của cha anh, Triệu Uẩn Nho vỗ vai anh, ngoài việc an ủi vài câu, ông cũng chỉ khuyên anh nên ở bên cha nhiều hơn, thời điểm này bất kỳ phương pháp điều trị nào đều không còn ý nghĩa.
Anh cũng hiểu điều đó. Triệu Uẩn Nho còn hỏi anh có cần xin nghỉ một thời gian không.
Trần Lạc Du là nhân viên thực tập, hiện tại vừa mới bắt đầu chuyển khoa không lâu. Nếu xin nghỉ ngay lúc này, chỉ làm gián đoạn tiến độ học tập của anh. Hơn nữa, anh cũng không thể chỉ ở bên cha mà bỏ bê công việc, vì vậy anh cảm ơn sự quan tâm của Triệu Uẩn Nho.
Khi bước ra khỏi cổng bệnh viện, anh thấy Trần Phi Lân đang đứng dưới bậc thềm, nói chuyện qua điện thoại.
Trần Phi Lân đứng lưng về phía cổng bệnh viện, ánh sáng mặt trời buổi sáng chiếu lên người hắn thành bóng dài trên mặt đất. Trần Lạc Du đi đến, lặng yên đứng dưới bóng của hắn, rất nhanh Trần Phi Lân cảm nhận được, ngắt cuộc gọi và quay lại.
“Mệt rồi phải không? Ăn xong bữa sáng rồi về ngủ đi.” Trần Phi Lân lấy chiếc túi từ vai Trần Lạc Du, đang muốn đi về phía trước thì bị anh kéo lại, hỏi: “Sáng nay anh có rảnh không?”
“Có.”
“Cha em đã về rồi, anh đi cùng em tới thăm ông ấy nhé.”