Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 78

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Không phải tất cả bù đắp đều có thể dùng tiền để giải quyết]

—–oOo—–

Mặc dù Trần Lạc Du không muốn ăn, Trần Phi Lân vẫn yêu cầu anh phải ăn sáng trước khi đi.

Hai người đi ra ngoài bệnh viện, Trần Lạc Du ngồi xuống bàn ở bên ngoài cửa hàng Khởi Minh Ký, trong khi Trần Phi Lân vào trong cửa hàng để gọi món. Sự chú ý của anh nhanh chóng chuyển sang những học sinh tiểu học ngồi xổm, ôm ghế nhỏ ăn sáng trước cửa hàng bên cạnh.

Cảnh tượng này là đặc trưng của Hồ Bắc, hầu hết các quán ăn nhỏ không có bàn ghế đều có thể thấy. Dù là người già hay trẻ nhỏ, ai cũng mang ghế nhựa đỏ xanh của cửa hàng làm bàn, cùng nhau ngồi xổm ăn uống. Một bát mì xào nóng hổi, kết hợp với vài ngụm rượu gạo cho đỡ ngán, vừa ấm bụng vừa giúp tinh thần tỉnh táo cả ngày.

Nhìn những đứa trẻ cúi đầu ăn mì, khiến Trần Lạc Du nhớ lại thời thơ ấu của mình.

Trong những năm tiểu học, anh thường ăn sáng ở nhà, vì Lưu Lệ Á cho rằng môi trường ngoài đường không sạch sẽ, nên nói với Tôn Hồng mua sẵn bữa sáng để anh ăn ở nhà. Vì vậy, cho đến khi Lưu Lệ Á chuyển đến Bắc Kinh, anh mới bắt đầu tiếp xúc với cách ăn sáng kiểu này, cùng những bạn bè thân thiết ngồi xổm bên lề đường ăn uống.

Nếu như Trần Phương Văn không phản bội Lưu Lệ Á, cuộc đời của anh có thể sẽ rất khác.

Anh cũng có thể giống như đứa trẻ bên cạnh, có cha ở bên, cầm hộ cặp sách, đưa giấy ăn lau miệng.

Khi anh vẫn còn nhìn đến ngơ ngẩn, Trần Phi Lân cầm bốn cái bánh quẩy bước ra, ngồi xuống bên cạnh anh, sờ trán anh: “Sắc mặt em rất kém, có muốn về nghỉ một chút rồi mới đi không?”

Anh cười đáp: “Không sao đâu, sức khỏe của em vẫn tốt.”

Trần Phi Lân đưa quẩy cho anh, bảo anh ăn trước. Khi phở canh hồ nóng được mang lên, hắn khuấy lên thổi cho nguội, đợi đến khi cả hai ăn xong mới rời đi.

Địa chỉ mà Cao Vũ Hành đưa cho nằm ở một chung cư cao cấp của Hán Khẩu. Hiện tại đang là giờ cao điểm buổi sáng, tắc đường rất nghiêm trọng, họ quyết định đi tàu băng qua sông Trường Giang.

Bây giờ là cuối tháng ba, thời tiết đã ấm áp, trong thành phố không lạnh lắm, nhưng gió trên sông Trường Giang vẫn rất mạnh. Trần Lạc Du lên tầng hai của tàu, đi qua cửa bên phải, đứng ở cạnh lan can kim loại.

Trần Phi Lân biết tâm trạng của anh không tốt, nhưng gió sông rất lạnh, anh đã thức trắng đêm, gió lúc này có thể khiến anh bị bệnh. Hắn khuyên Trần Lạc Du vào trong ngồi. Trần Lạc Du lắc đầu, chỉ về phía ánh nắng ban mai xuyên qua những toà nhà bên kia sông: “Rất lâu rồi em không được nhìn thấy mặt trời mọc thế này.”

Trần Phi Lân cởi áo khoác của mình khoác cho anh, nhưng Trần Lạc Du ngăn lại: “Anh mặc đi, em không lạnh.”

Anh thực sự không cảm thấy lạnh, bát phở canh hồ nóng hổi vừa rồi đã làm ấm bụng anh, sự đồng hành của Trần Phi Lân khiến anh ấm lòng, chỉ là tâm trạng của anh vẫn chưa tốt lên.

Đứng cùng anh một lúc, thấy anh vẫn nhìn chằm chằm về phía nắng sớm mai, Trần Phi Lân duỗi tay che đi tầm nhìn của anh, nhắc nhở: “Đừng nhìn lâu quá, dễ hại mắt lắm.”

Trần Lạc Du khẽ cười, cuối cùng quay sang nhìn Trần Phi Lân: “Đúng là giờ em nhìn anh có chút không rõ.”

“Vào trong ngồi đi, tìm một góc nào đó có thể dựa vào anh nghỉ ngơi.”

Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm người đi tàu không nhiều. Trần Lạc Du theo Trần Phi Lân tìm một chỗ khuất, ngồi xuống và dựa vào hắn.

Tàu chạy vững vàng trên mặt sông, ngoại trừ những rung lắc nhẹ và tiếng còi của các tàu khác. Anh tựa vào vai Trần Phi Lân, rung lắc vài lần đã trượt xuống hõm cổ hắn. Anh lén mở mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý, thì yên tâm không động đậy nữa.

Trần Phi Lân tay ôm lấy eo anh, hai người cứ thế dựa vào nhau, cho đến khi tàu cập bến ở bến Vũ Hán. Theo dòng người xuống tàu, Trần Lạc Du chặn một chiếc taxi gần lối ra.

Trong suốt hành trình, anh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khi Trần Phi Lân nắm tay anh, cùng anh ngắm cảnh.

Hán Khẩu khác với khu phố cũ Võ Xương, có rất nhiều tòa nhà hiện đại. Khi tài xế rẽ vào con đường ven sông, tầm nhìn trở nên thoáng đãng hơn.

Con phố này trước đây thuộc khu Trung Hải Quốc Tế, hai bên có nhiều tòa nhà mang phong cách thời kỳ dân quốc, hiện giờ phần lớn đã trở thành ngân hàng hoặc văn phòng của các cơ quan chính phủ. Trần Lạc Du chỉ về phía “Ngân hàng Quảng Đại Trung Quốc” (1) phía trước, nói: “Ngày xưa trường tổ chức cho bọn em tham quan khu vực này, cả con đường Lệ Hoàng Bì (2) phía trước, rất nhiều năm rồi em không đến.”

(1) là tên của một ngân hàng thương mại lớn ở Trung Quốc, được thành lập vào năm 1988, và là một trong những ngân hàng thương mại lớn nhất và quan trọng nhất ở Trung Quốc. 

 

(2) là tên một con đường ở thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Nó nằm trong khu vực quốc tế cũ của thành phố, nổi tiếng với những kiến trúc mang phong cách kiến trúc thời kỳ dân quốc. Con đường này được đặt theo tên của một quan chức địa phương thời nhà Thanh tên là Lệ Hoàng Bì.

 

Nhắc đến đường Lệ Hoàng Bì, anh quay sang nhìn Trần Phi Lân: “Sáng nay anh có rảnh không?”

Trần Phi Lân đáp: “Hôm nay cả ngày đều là của em.”

Anh cười: “Vậy thì sau khi gặp ông ấy, chúng ta đi dạo một chút nhé. Đường Lệ Hoàng Bì có một đoạn cảnh đẹp lắm, trước đây mỗi lần đi qua em đều ngồi xuống nghỉ ngơi.”

Trần Phi Lân suy nghĩ một chút: “Có phải là đoạn trước cục Chiêu Thương (3)?”

(3)  là một tập đoàn kinh tế nhà nước Trung Quốc chuyên về vận tải biển, cảng biển và logistics. Nó được thành lập vào năm 1872 và là một trong những doanh nghiệp nhà nước lâu đời nhất ở Trung Quốc.

Anh ngạc nhiên: “Anh cũng biết chỗ đó sao?”

“Trước đây đi khảo sát anh có đến chỗ đó, phong cảnh thật sự rất đẹp.”

“Lúc anh đi thời tiết thế nào? Có thấy quầng sáng mặt trời (4) không?”

 

(4) Đây là hiện tượng quang học xảy ra khi ánh sáng mặt trời bị khúc xạ và phản xạ bởi các tinh thể băng trong khí quyển.

 

Trần Phi Lân nhớ lại, tiếc nuối nói: “Hôm đó trời âm u.”

Trần Lạc Du nắm chặt tay Trần Phi Lân: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, chắc chắn sẽ thấy quầng sáng mặt trời.”

Thấy trên mặt anh cuối cùng cũng nở nụ cười, Trần Phi Lân cũng cười theo.

Dù trời nắng, hay có thấy được quầng sáng mặt trời hay không cũng không quan trọng, với Trần Phi Lân, chỉ cần anh vui vẻ là điều quan trọng nhất.

Khi xuống xe trước khu chung cư Trung Hải Quốc Tế, Trần Lạc Du nói: “Anh đợi em ở McDonald’s bên cạnh nhé.”

Trần Phi Lân hỏi: “Thật sự không cần anh lên cùng em sao?”

“Không cần, em có thể tự lo được.”

 “Vậy nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho anh”.

Trần Phi Lân làm động tác gọi điện thoại, Trần Lạc Du mỉm cười vẫy tay chào hắn, nhìn hắn đi vào cửa McDonald’s rồi mới lấy điện thoại ra, gọi cho Cao Vũ Hành.

Cao Vũ Hành nhanh chóng xuống đón anh, để thuận tiện cho việc ra vào sau này, gã còn làm thẻ ra vào cho anh có hiệu lực trong một tháng.

Khu chung cư này có năm tòa nhà, chủ yếu là người nước ngoài sinh sống, cơ sở vật chất và cảnh quan xanh đều được đầu tư rất tốt, tính riêng tư cũng rất cao. Trần Lạc Du đi theo sau Cao Vũ Hành đến tòa nhà C, nhìn Cao Vũ Hành bước vào thang máy, dùng vân tay mở khóa, bấm nút tầng 28.

Thang máy lên đều, Cao Vũ Hành nói: “Lên đến nhà tôi sẽ đăng ký vân tay cho cậu, sau này cậu có thể tự do lên xuống.”

Trần Lạc Du không đáp, anh nhìn những con số trên bảng điều khiển đang dần lên cao, một lúc sau mới hỏi: “Anh và ông ấy có quan hệ gì?”

Cao Vũ Hành không muốn nói nhiều trong thang máy. Khi đến tầng 28, gã dẫn Trần Lạc Du vào lối thoát hiểm, đưa cho anh một điếu thuốc.

Trần Lạc Du từ chối, Cao Vũ Hành tự châm thuốc và hít một hơi, rồi cười: “Hẳn là cậu nhận ra rồi.”

Trần Lạc Du tiếp tục hỏi: “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”

“Hơn sáu năm rồi.”

Cao Vũ Hành cúi đầu, Trần Lạc Du không nhìn rõ biểu cảm của gã, nhưng từ động tác hút thuốc ngày càng nhanh, anh có thể cảm nhận được sự cố gắng che giấu cảm xúc của gã.

Sau khi hút xong, Cao Vũ Hành lấy ra một chai xịt từ túi trong áo khoác và xịt xung quanh vài cái, xác nhận trên người không còn mùi thuốc lá, mới dẫn Trần Lạc Du vào trong.

Căn hộ này có thiết kế hai phòng ngủ và một phòng khách. Cửa sổ sát đất ở phòng khách cho phép nhìn toàn cảnh phong cảnh hai bên sông Trường Giang. Lúc này, rèm cửa đã được kéo sang hai bên, một người đàn ông mặc áo ngủ nhung đang nghiêng người nhìn anh.

Trần Phương Văn đã gầy hơn so với lần gặp trước, làn da của ông càng xanh xao và tiều tuỵ, như một gốc cây khô vàng, dù tắm ánh nắng cũng không thể ngăn cản được sinh mệnh ngày càng yếu đi. Nhưng khi nhìn vào ông, đôi mắt đó vẫn còn ánh lên chút ánh sáng.

“Hai người trò chuyện đi, em vào pha trà.”

Cao Vũ Hành đưa cho Trần Lạc Du một đôi dép mới tinh, rồi quay vào bếp. Trần Lạc Du thay dép xong, đi đến cửa kính sát đất, đứng đó quan sát cảnh sông phía xa: “Cảnh vật ở đây rất đẹp.”

Trần Phương Văn cười nói: “Nếu thích thì cha mua cho con.”

Trần Lạc Du nhíu mày, chưa kịp nói gì thì Trần Phương Văn đã nói tiếp: “Cha không có tài sản ở đây, căn hộ này là thuê. Khi cha không còn nữa, Vũ Hành sẽ trở về Xu Đăng.”

“Trong tài khoản của cha còn hơn bốn trăm vạn, con xem có nên mua căn hộ này không, hay là chuyển toàn bộ tiền vào tài khoản của con?”

Không nghĩ Trần Phương Văn sẽ dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy để thu xếp việc chia tài sản, Trần Lạc Du nghe không nổi nữa, nói: “Tôi không cần một xu nào từ ông, ông hãy để lại cho Cao Vũ Hành.”

Rút tay từ trong túi áo khoác ra, Trần Phương Văn đưa hai thẻ ngân hàng cho Trần Lạc Du: “Vũ Hành có tiền rồi, hai thẻ này cha muốn để lại cho con.”

“Có mang theo chứng minh thư không? Nếu có, chiều nay chúng ta sẽ đến ngân hàng. Nếu không có thì lần sau mang theo, trong khoảng thời gian này cha đều…”

“Tôi đã nói là không cần!” Trần Lạc Du cắt lời Trần Phương Văn, trừng mắt nhìn ông: “Ông định làm gì vậy? Bù đắp cho tôi à?”

Trần Phương Văn cứng đờ, đôi mắt hốc hác của ông khiến Trần Lạc Du cảm thấy đau lòng. Trần Lạc Du thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không phải tất cả bù đắp đều có thể dùng tiền để giải quyết.”

“Cha không nghĩ vậy.” Trần Phương Văn cúi đầu, nhìn hai thẻ ngân hàng trong tay, ánh sáng mặt trời phản chiếu khiến số thẻ nhìn không rõ, ông ngập ngừng giải thích: “Cha biết mình không có tư cách để con gọi một tiếng cha, cũng biết con sẽ không tha thứ cho cha.”

“Cha cũng muốn ở những chuyện khác có thể từ từ bù đắp cho con, nhưng không còn thời gian nữa.”

“Tiểu Du” Trần Phương Văn lại đưa thẻ ngân hàng cho anh: “Con coi như giúp cha một lần, giúp cha thực hiện một nguyện vọng.”

Trần Lạc Du vẫn không nhúc nhích, anh nhìn sông Dương Tử rộng lớn, ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt sông, nhìn những du thuyền sang trọng đậu ở bến cảng. Ánh mắt anh không có tiêu điểm, chỉ bị ánh sáng quá mức tươi đẹp khiến mắt không thể mở ra.

Trần Phương Văn nói muốn bù đắp cho anh, nhưng không còn nhiều thời gian nữa.

Vì cuộc đời của Trần Phương Văn đang bước giai đoạn đếm ngược, nên chẳng bao lâu nữa, anh sẽ thực sự không còn cha.

Đời này sẽ không còn cha nữa.

Khi nhận ra tầm nhìn của mình trở nên mờ ảo, Trần Lạc Du quay mặt đi, quay lưng về phía Trần Phương Văn.

Ngay lúc đó, anh bỗng cảm thấy rất nhớ Trần Phi Lân, nếu Trần Phi Lân ở đây thì tốt biết bao, người đó sẽ giúp anh che giấu sự yếu đuối, ở bên người đó, anh có thể hoàn toàn là chính mình, dù vui hay buồn, khổ sở hay đau đớn đều không cần che giấu.

Nhanh chóng lau đi dấu vết trên khóe mắt, Trần Lạc Du quay lại nói: “Tiền tôi thật sự không cần, ông cũng không cần phải bù đắp gì cả. Tôi sống rất tốt, mẹ tôi cũng vậy.”

“Tôi phải đi rồi, lần sau có thời gian tôi sẽ đến thăm ông.”

Nói xong những lời này, Trần Lạc Du gần như chạy trốn mà rời đi, khi anh thay dép, Cao Vũ Hành mang trà ra. Anh nghe thấy Cao Vũ Hành gọi tên mình, nhưng không nghe thấy Trần Phương Văn mở miệng giữ anh lại.

Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, anh tựa vào tường, hốc mắt lại một lần nữa đỏ lên.

Lần này anh không thể kiềm chế được cảm xúc, chỉ còn cách đội mũ áo khoác lên, cúi đầu rời khỏi khu chung cư.

Nhìn cánh cửa của McDonald’s cách đó không xa, anh đi về hướng ngược lại, cuối cùng ngồi xuống một chiếc ghế dài bên đường.

Cổ áo dưới cằm đã bị nước mắt làm ướt, anh rất muốn dừng lại hành động mất mặt này, nhưng không thể ngừng được, cảm xúc tiêu cực như cố tình đối đầu với anh, cuối cùng tìm được lối thoát, như muốn trút hết ra ngoài.

Anh cúi người, chống khuỷu tay lên đầu gối, cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Lúc này có một đôi chân xuất hiện bên phải anh, anh chỉ liếc qua rồi nhắm mắt lại.

Trước mặt anh, Trần Phi Lân ngồi xổm xuống, từ trong túi áo khoác lấy ra túi giấy của McDonald’s, đưa hai tờ giấy ăn cho anh, rồi mở chiếc bánh khoai môn vẫn còn ấm, nói: “Ăn chút đồ ngọt sẽ thấy vui hơn.”

Lau nước mắt và nước mũi, giọng Trần Lạc Du khàn đến mức anh gần như không nghe rõ mình nói gì: “Em muốn ăn McFlurry (5).”

 

(5) Là một loại kem trộn được bán tại chuỗi thức ăn nhanh McDonald’s. Nó được làm bằng kem mềm được trộn với các loại topping khác nhau, chẳng hạn như bánh quy, kẹo, trái cây hoặc sô cô la.

 

“Được,” Trần Phi Lân đứng dậy, “Chờ anh năm phút.”

Nói xong, Trần Phi Lân chạy về phía McDonald’s, còn Trần Lạc Du tựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm vào tòa nhà theo phong cách châu Âu đối diện. Không lâu sau, Trần Phi Lân trở lại, anh quay đầu nhìn lại, thấy Trần Phi Lân th* d*c, đưa ba túi nhựa trong suốt cho anh.

“Nhân viên nói Oreo có ba hương vị, anh không biết em thích loại nào, nên đã mua cả ba.”

Nhìn ba cốc kem Oreo này, mắt Trần Lạc Du lại bắt đầu ươn ướt.

Ba cốc kem Oreo này không phải là vấn đề lớn đối với anh, nhưng lại là tiền ăn một ngày của Trần Phi Lân. Nhưng người này chưa bao giờ tính toán với anh, dù tài chính có eo hẹp đến đâu, vẫn không để anh phải chịu thiệt thòi.

Anh biết rằng, bất cứ điều gì anh muốn, Trần Phi Lân sẽ cố gắng đáp ứng, ngay cả những điều chưa thể đáp ứng ngay bây giờ, sau này cũng sẽ làm được.

Họ còn có tương lai dài phía trước, nhưng Trần Phương Văn lại không còn thời gian nữa, người đó chỉ có thể dùng những gì đang có để bù đắp, bù đắp cho anh sự thiếu hụt tình thương của cha.

Nước mắt lại tiếp tục lăn dài trên má, Trần Lạc Du ôm chặt Trần Phi Lân, vùi mặt vào eo của người ấy mà nức nở.

Trần Phi Lân nhẹ nhàng v**t v* tóc của anh, không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh, chấp nhận cái nhìn của những người qua lại, cho đến khi Trần Lạc Du tự ngừng rồi bình tĩnh lại.

Mũi Trần Lạc Du đỏ ửng, mí mắt cũng sưng lên. Anh không muốn ngồi thêm ở đây nữa, liền kéo Trần Phi Lân đến góc đường và lên một chiếc taxi.

Khi anh nói với tài xế điển đến là đường Lệ Hoàng Bì, Trần Phi Lân hỏi: “Không về nghỉ ngơi sao?”

Mở một cốc McFlurry vị dâu, anh xúc một thìa lớn ăn: “Không muốn về.”

Trần Phi Lân lấy điện thoại ra, vừa định xem giờ thì một thìa kem đã được đưa đến miệng hắn.

Trần Lạc Du nói: “Há miệng”.

Hắn há miệng ra ăn kem, Trần Lạc Du hỏi: “Ngọt không?”

Hắn gật đầu, Trần Lạc Du lại mở một cốc McFlurry vị khác và đút cho hắn thìa đầu tiên.

“Còn cái này thì sao?”

Hắn cười: “Cũng ngọt, em ăn đi.”

Trần Lạc Du định nói một người ăn không hết, thì tài xế lúc này nhìn qua gương chiếu hậu cố gắng ho thật lớn, liếc nhìn hai người.

Trần Lạc Du nhìn Trần Phi Lân, Trần Phi Lân cũng nhìn anh, sau đó anh quay về phía bên cửa sổ của mình, Trần Phi Lân cũng dùng ngón tay gãi gãi trán.

Bình Luận (0)
Comment