Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 79

Edit: Ji

[Giá bán thấp nhất của dòng xe cơ bản đều trên 30 vạn]

—–oOo—–

Đến khi xuống xe, Trần Lạc Du đã ăn hết hai cốc.

Cốc cuối cùng anh vẫn muốn ăn nốt, nhưng Trần Phi Lân nhất quyết không đồng ý, lo rằng anh sẽ bị đau bụng. Cuối cùng, anh đành nhìn Trần Phi Lân ném nó vào thùng rác, tiếc nuối than thở không ngừng.

Tuy nhiên, những lời than thở của anh cũng ngừng lại khi bị cơn gió lạnh thổi qua ở góc đường.

Hôm nay trời nắng đẹp, nhưng gió lại rất mạnh. Đi dọc theo khu kiến trúc cổ điển trên đường Lệ Hoàng Bì một đoạn ngắn, Trần Lạc Du hắt hơi hai lần, có chút run rẩy. Trần Phi Lân liền vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua cho anh một hộp sữa nóng. Sau khi uống vào, anh cảm thấy khá hơn và lại kéo Trần Phi Lân tiếp tục đi dạo.

Đường Lệ Hoàng Bì cấm xe cơ giới nhưng lại không cấm xe điện. Đây là một khu phố lịch sử mang đậm nét văn hóa, tuy vậy vẫn có nhiều cư dân địa phương sinh sống, và còn có một trường mẫu giáo.

Vài giáo viên và phụ huynh trực đang đứng bên ngoài cổng nhỏ đón những đứa trẻ đến lớp. Nhìn lũ trẻ mang những chiếc cặp đủ màu sắc, Trần Lạc Du kéo tay áo Trần Phi Lân, hỏi: “Anh có thích trẻ con không?”

Trần Phi Lân đút tay vào túi áo khoác, nghe vậy thì đáp: “Ồn ào quá, không thích.”

“Thật sự không thích?” Trần Lạc Du nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn cũng nhìn lại mình, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng mà nói: “Thật sự không thích.”

Làm bộ thở phào nhẹ nhõm, Trần Lạc Du đặt tay lên ngực, nói: “Vậy thì tốt, nếu không em còn lo sau này anh muốn có con thì biết làm sao.”

Anh vừa nói vừa lùi về phía sau, Trần Phi Lân giúp anh để ý đường dưới chân, rồi hỏi lại: “Còn em, em có thích không?”

“Thích chứ.” Trần Lạc Du không cần nghĩ mà trả lời ngay, còn chỉ tay về phía cổng trường mẫu giáo đã bị bỏ lại phía sau: “Anh không thấy mấy đứa trẻ xinh xắn đáng yêu sao?”

“Vậy sau này em muốn có con thì làm thế nào?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Phi Lân, Trần Lạc Du bật cười: “Làm thế nào được, anh đâu thể sinh con cho em, đến lúc đó chắc phải nhận nuôi thôi.”

Trần Phi Lân nắm lấy tay anh, dẫn anh tránh một chỗ đường gồ ghề, rồi nhân cơ hội thì thầm: “Đừng quên, em mới là ‘vợ’ mà.”

Lại bất ngờ nhắc đến từ “vợ”, khiến tai Trần Lạc Du đỏ bừng, còn chưa kịp phản bác thì thấy hắn dừng lại, nhìn về phía trước mà nói: “Đến rồi.”

Quay đầu nhìn, ánh mắt của Trần Lạc Du trở nên dịu dàng hơn.

Biển hiệu cục Chiêu Thương là một tòa nhà cổ điển màu trắng có các cột trụ La Mã. Phía trước con đường có vài bồn hoa hình hộp được đặt san sát, lá xanh xen kẽ những bông hoa đỏ. Vài cây cao lớn được trồng hai bên đường, tán cây rậm rạp khiến ánh nắng chiếu qua chỉ còn lại những tia sáng li ti.

Trần Lạc Du nắm tay Trần Phi Lân, đứng ở vị trí đối diện cục Chiêu Thương rồi nhìn sang phía bên trái, quả nhiên, mặt trời xuất hiện giữa hai tán cây, tỏa ra vầng hào quang chói mắt.

Anh hỏi: “Đẹp không?”

Ánh mắt Trần Phi Lân từ vầng hào quang chuyển sang khuôn mặt anh, trước vẻ mong đợi của anh, hắn mỉm cười: “Rất đẹp.”

Hai người đi đến chiếc ghế nghỉ phía sau ngồi xuống, Trần Lạc Du ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm lấp ló qua những tán lá, thở ra một hơi thật dài.

Trần Phi Lân cũng ngồi xuống cạnh anh, ngẩng đầu nhìn theo, cảm thán: “Ngồi ở đây, cảm giác thời gian như chậm lại.”

“Ừm” Trần Lạc Du vươn vai: “Trước đây mỗi lần đi ngang qua đây em đều ngồi một lát, nhưng lần nào cũng chỉ có một mình.”

Trần Phi Lân nói: “Sau này anh sẽ ngồi cùng em.”

Anh cười mãn nguyện, ngồi thêm một lúc nữa, mắt anh bắt đầu díp lại, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Rồi anh nghe thấy Trần Phi Lân khẽ hỏi bên tai: “Có phải em buồn ngủ rồi không?”

Anh nghiêng đầu, tự nhiên tựa vào vai Trần Phi Lân: “Ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Trần Phi Lân nhẹ nhàng đỡ đầu anh dịch đến trong ngực để anh dựa thoải mái hơn. Sau một giấc ngủ ngắn, cảm thấy tinh thần hồi phục khá nhiều, cũng bắt đầu thấy đói. Anh kéo Trần Phi Lân đi ăn lẩu, rồi lại mua hai ly trà sữa, đi dạo đến tận một giờ chiều mới quyến luyến trở về nghỉ ngơi.

Tối nay anh lại có ca trực đêm, đáng lẽ bảy giờ phải dậy chuẩn bị, nhưng đồng hồ báo thức reo mãi mà anh vẫn không dậy nổi. Đầu óc nặng trĩu, cổ họng như bị lửa đốt, sờ trán thấy nóng bừng. Anh cố gắng ngồi dậy tìm nhiệt kế, chợt nhớ ra trong nhà vẫn chưa có đồ dùng y tế. Đành phải gọi điện cho Triệu Uẩn Nho xin nghỉ và thay đồ xuống lầu.

Trần Phi Lân đã rời nhà lúc sáu giờ để đi làm thêm ở quán ONLY. Anh không muốn Trần Phi Lân lo lắng, định đi khám ở bệnh viện cộng đồng gần nhà. Vừa bước ra cầu thang thì nhận được cuộc gọi từ Chung Hàng, nói rằng đã lái xe đến, đỗ dưới nhà bà ngoại của anh, gõ cửa mãi mà không thấy ai mở, có phải anh không có nhà?

Anh tựa vào cầu thang, đầu óc quay cuồng đến nỗi không nhìn rõ bậc thang, giọng nói cũng trở nên mơ hồ. Chung Hàng nhận ra có điều không ổn, hỏi ra mới biết anh bị sốt, hiện không ở nhà ngoại cũng chẳng phải ở bệnh viện.

Chung Hàng hỏi: “Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?”

Trần Lạc Du không thể nói rõ địa chỉ nơi này, nên đành nói sơ qua khu vực gần đó. Chung Hàng bảo anh đứng yên chờ ở chỗ cũ, nói rằng sẽ đến đón ngay, chưa kịp từ chối thì y đã cúp máy.

Ngồi trên bậc thềm nghỉ một lát, Trần Lạc Du cảm thấy đỡ choáng váng hơn, liền tiếp tục xuống lầu. Khi đến cổng khu dân cư, Chung Hàng lại gọi điện. Anh đã không còn sức để đi xa hơn, đành để Chung Hàng lái xe đến.

Sau khi lên xe, vừa nhìn thấy mặt Trần Lạc Du, Chung Hàng lập tức đưa tay ra sờ trán anh rồi nói: “Trời ạ, cậu bị sao vậy, nóng thế này!”

Trần Lạc Du ho vài tiếng, nói không sao. Chung Hàng chỉ biết lắc đầu, nhanh chóng giúp anh thắt dây an toàn, nhấn ga thẳng đến bệnh viện Dung Hợp.

Trần Lạc Du vừa xin nghỉ phép, chưa bao lâu thì đã phải nhập viện cấp cứu. Bác sĩ Điền trực ban kiểm tra cho anh, trong suốt quá trình anh liên tục ho khan. Khi được hỏi bắt đầu ho từ lúc nào, anh đáp rằng lúc ra ngoài gió lớn, từ lúc đó bắt đầu ho.

Bác sĩ Điền sau đó cho anh đi chụp X-quang ngực, cuối cùng chẩn đoán nhiễm trùng đường hô hấp trên, sốt 38,8 độ.

Trường hợp của anh cần phải tiêm, nhưng vì sợ cảm giác tiêm ở mông, bác sĩ Điền đành kê đơn truyền dịch trong ba ngày.

Chung Hàng đi làm thủ tục, khi quay lại thì Trần Lạc Du đã được truyền dịch. Ngồi xuống bên cạnh, Chung Hàng hỏi: “Dạo này cậu làm sao thế? Lần trước sốt mới bao lâu chứ”.

Trần Lạc Du yếu ớt đáp: “Có lẽ là do ban ngày bị cảm lạnh.”

Sáng nay anh vừa trực ca đêm lại đứng gió trên phà, còn ăn hai cốc kem McFlurry, sau đó lại ngủ trên ghế ở đường Lệ Hoàng Bì. Dù đã vào mùa xuân, nhưng cũng không thể chịu nổi sự dày vò này.

“Cậu hôm nay không phải nghỉ ca đêm à? Ban ngày không về nhà ngủ sao?”

Chung Hàng cứ tưởng dạo này Trần Lạc Du ở nhà bà ngoại, nhưng anh không muốn nói là đã ra ngoài với Trần Phi Lân, liền viện cớ Trần Phương Văn trở về.

“Lần trước cậu cũng vừa gặp cha xong thì bị sốt.” Chung Hàng bất đắc dĩ nhìn anh, thấy anh không phản ứng gì liền hỏi tiếp: “Vậy cậu tính sao? Tình hình của cha cậu thế này, vẫn không định nói cho bà ngoại và mẹ biết à?”

Ngả đầu vào tường, Trần Lạc Du đáp: “Tôi không biết phải nói sao.”

Đối với chuyện này, Chung Hàng cũng không dám đưa ra lời khuyên, chỉ đành an ủi: “Thôi được rồi, giờ đừng nghĩ ngợi nữa, đợi hạ sốt rồi tính.”

“Cậu tối nay ăn cơm chưa?”

“Không có hứng ăn, không muốn ăn.”

Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của anh, Chung Hàng nói: “Vậy cậu ngủ một lát đi, đợi truyền dịch xong rồi ăn.”

Trần Lạc Du nhắm mắt, không lâu sau đã ngủ thiếp đi. Trong lúc đó, Chung Hàng ra ngoài gọi điện, khi quay lại thấy anh vẫn ngủ say, nhưng điện thoại trong túi áo anh lại đang rung.

Chung Hàng lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi trên màn hình, liền bước ra xa vài bước rồi bắt máy.

“Anh tan làm rồi” Giọng Trần Phi Lân mang theo ý cười: “Hôm nay quán bar có món ếch hầm mới, anh đã gói một phần cho em, giờ mang về làm bữa khuya nhé?”

Nhìn về phía Trần Lạc Du, Chung Hàng đáp: “Cậu ấy đang truyền dịch, không ăn được món đó.”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, Trần Phi Lân hỏi: “Chung Hàng?”

“Ừ.”

“Cậu ấy bị sao thế?”

“Nhiễm trùng đường hô hấp trên, bị sốt.”

“Ở bệnh viện nào?”

“Dung Hợp.”

“Chỗ nào Dung Hợp?”

“Ngay tại phòng truyền dịch tầng một khoa cấp cứu.”

“Tôi qua ngay, nhờ cậu chăm sóc cậu ấy một lát.”

Không đợi Chung Hàng trả lời, Trần Phi Lân đã cúp máy. Chung Hàng muốn phàn nàn rằng sao hắn phải gấp gáp thế, nhưng lời đến bên miệng lại ngẫm lại, chẳng phải hắn còn mang bữa khuya cho Trần Lạc Du sao? Từ khi nào quan hệ giữa hai người họ tốt đến vậy?

Quay lại chỗ Trần Lạc Du, Chung Hàng đặt điện thoại vào túi áo anh, sau đó lấy điện thoại của mình ra xem. Hơn nửa tiếng sau, Trần Phi Lân đã đến.

Nhìn người vừa th* d*c bước đến, Chung Hàng ra hiệu im lặng, chỉ vào Trần Lạc Du và nói: “Cậu ấy đang ngủ, đừng đánh thức.”

Trần Phi Lân bước qua Chung Hàng, cúi xuống trước mặt Trần Lạc Du, khẽ chạm vào trán anh, rồi nhìn sang bàn tay phải đang truyền dịch, quay lại hỏi: “Em ấy sao lại bị sốt?”

Chung Hàng đáp rằng do ban ngày bị cảm lạnh. Trần Phi Lân lại nói: “Đưa tôi xem phiếu kiểm tra.”

Chung Hàng đưa phiếu cho hắn, Trần Phi Lân xem qua, rồi nhìn vào tờ hóa đơn thanh toán: “Cậu trả tiền à?”

“Đúng vậy, cậu ấy ra ngoài quên mang ví, thậm chí không có cả chứng minh thư, may mà chúng tôi đến bệnh viện Dung Hợp.”

Trần Phi Lân lấy ví ra, đưa cho Chung Hàng một trăm tám mươi tệ.

Nhìn mấy tờ tiền có màu sắc khác nhau, Chung Hàng có chút không phản ứng kịp: “Ý gì vậy? Cậu trả tiền giúp cậu ấy cho tôi?”

Trần Phi Lân tùy tiện tìm một lý do: “Tôi nợ cậu ấy tiền, tiện thể trả luôn.”

Chung Hàng vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhưng Trần Phi Lân nhất quyết muốn đưa, y cũng đành nhận trước.

Trần Phi Lân lại nói: “Khuya rồi, cậu về trước đi, tôi ở đây trông cậu ấy là được.”

Chung Hàng nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, thứ hai tuần sau khoa giao ban, không thể đến muộn, nên y dặn dò Trần Phi Lân nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho y.

Xoay người đi được hai bước, Chung Hàng dừng lại, đưa một chiếc chìa khóa xe màu xanh cho Trần Phi Lân: “Đây là chìa khóa xe của cậu ấy, xe để ở bãi đậu xe phía sau tòa nhà cấp cứu, cậu ấy tỉnh dậy nhớ trả chìa khóa cho cậu ấy.”

Nhìn chiếc chìa khóa xe, Trần Phi Lân nghi ngờ: “Em ấy có xe?”

“Có chứ, quà sinh nhật của cậu ấy, năm nay mẹ cậu ấy tặng.”

Chung Hàng không nói đến Đặng Cung, dù sao y cũng không giao tiếp nhiều với Trần Phi Lân, không biết Trần Lạc Du đã kể bao nhiêu chuyện gia đình cho Trần Phi Lân.

Nhận lấy chìa khóa xe, Trần Phi Lân không nói gì thêm.

Chung Hàng đi khỏi, Trần Phi Lân ngồi xuống cạnh Trần Lạc Du, cởi áo khoác đắp lên người anh, cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa xe.

Logo trên chìa khóa là một thương hiệu hiếm gặp, Trần Phi Lân dùng điện thoại tìm kiếm, thấy giá bán thấp nhất của dòng xe cơ bản đều trên 30 vạn, liền hiểu được lý do Trần Lạc Du giấu hắn.

Khóa màn hình điện thoại, hắn dùng tay trái xoa xoa mặt, thở dài một hơi.

Túi thứ ba truyền được nửa thì Trần Lạc Du tỉnh dậy, anh muốn đi vệ sinh, trong lúc mơ màng bị người ta đỡ dậy, còn tưởng là Chung Hàng, đi được hai bước cảm thấy không đúng, quay đầu lại mới nhìn rõ là Trần Phi Lân.

Trần Lạc Du muốn hỏi “Sao anh lại đến đây?”, nhưng vừa mở miệng ra mới nhận ra giọng mình đã hoàn toàn khàn đặc, liền không kìm được mà ho khan.

Trần Phi Lân đỡ anh dựa vào tường, sau đó chạy đi lấy nước. Đợi anh uống xong, Trần Phi Lân mới dìu anh tiếp tục đi vào nhà vệ sinh.

Lúc này trong phòng truyền dịch của khu cấp cứu vắng tanh, nhà vệ sinh cũng không một bóng người. Trần Lạc Du cố gắng nâng cao tay phải lên, muốn tự mình lo liệu, nhưng Trần Phi Lân không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đỡ anh vào buồng, đóng cửa lại rồi giúp anh giải quyết.

Lúc rửa tay xong, mặt Trần Lạc Du càng đỏ bừng hơn so với lúc nãy. Trần Phi Lân lại dìu anh quay về chỗ ngồi, cẩn thận đắp áo khoác lên người anh: “Có muốn ăn gì không?”

“Không ăn đâu, anh về trước đi, sáng mai anh còn phải đi làm.”

“Không sao, nếu không kịp thì sáng mai anh xin nghỉ nửa buổi.” Trần Phi Lân nắm lấy tay trái của Trần Lạc Du, áy náy nói: “Chung Hàng bảo em ban ngày bị cảm lạnh, là lỗi của anh, mua nhiều McFlurry cho em quá.”

Trần Lạc Du mỉm cười, yếu ớt mà siết chặt ngón tay của Trần Phi Lân: “Là em muốn ăn, cũng là em tự muốn ra gió, không liên quan gì đến anh.”

Trần Phi Lân bảo: “Nhắm mắt ngủ thêm chút đi, truyền xong anh sẽ đưa em về.”

Trần Lạc Du gật đầu, lại treo túi thêm hơn nửa tiếng nữa thì dịch truyền mới hết. Trần Phi Lân dìu anh ra khỏi tòa nhà cấp cứu, nhưng không đi về phía cổng mà lại rẽ vào lối vào bãi đỗ xe phía sau.

Anh thắc mắc, liền hỏi: “Ra đây làm gì?”

Trần Phi Lân lấy chìa khóa xe từ trong túi áo ra: “Biển số xe của em là gì, anh giúp em lấy xe.”

Bình Luận (0)
Comment