Edit: Ji
[Nếu sau này Tôn Hồng biết chuyện, bà có đứng về phía anh không?]
—–oOo—–
Sửng sốt vài giây, Trần Lạc Du mới phản ứng lại Trần Phi Lân đang nhắc đến cái gì, cũng nhớ ra Chung Hàng trước đó đã bảo sẽ trả xe cho anh.
Anh luống cuống muốn giải thích với Trần Phi Lân, nhưng Trần Phi Lân chỉ mỉm cười với anh: “Trước tiên cho anh biết biển số đi, ngoài kia gió lớn, đừng để bị lạnh thêm nữa.”
Ánh sáng từ những chiếc đèn hai bên đường rực rỡ, vẻ mặt của Trần Phi Lân không để lộ bất kỳ điều gì. Trần Lạc Du đành đọc biển số cho hắn, rồi gọi điện cho Chung Hàng để hỏi rõ tình hình.
“Tôi để xe ở bệnh viện, đương nhiên phải để lại chìa khóa, không thì cậu về nhà sẽ rất bất tiện.”
“Thế cậu nói với anh ấy thế nào?”
Chung Hàng tưởng Trần Lạc Du lo mình đã tiết lộ chuyện không nên nói, liền bảo: “Yên tâm đi, tôi không nhắc đến Đặng Cung, chỉ nói xe là quà sinh nhật mẹ cậu tặng.”
“À, còn nữa, cậu ấy cũng đã trả tiền khám bệnh hôm nay cho tôi.”
“Tiền khám bệnh?”
“Đúng vậy, chỉ có một trăm bảy mươi tám tệ thôi, cậu ấy bảo là nợ cậu tiền, cố nhét vào tay tôi.”
Trần Lạc Du lấy ra một xấp hóa đơn từ túi áo khoác, nhìn hoá đơn thanh toán cuối cùng, lòng anh cảm thấy khó chịu.
Anh bắt đầu hối hận vì hôm nay đã quá tuỳ hứng. Nếu không phải ra ngoài hứng gió và ăn quá nhiều McFlurry thì sẽ không bị sốt, cũng không cần đến bệnh viện, càng không phải để Trần Phi Lân trả tiền viện phí, vẫn có thể tiếp tục giấu chuyện chiếc xe.
Đang dựa vào cột đèn đường suy nghĩ xem nên giải thích với Trần Phi Lân thế nào, thì hắn đã lái xe đến nơi. Sau khi dừng xe, Trần Phi Lân đỡ anh vào ghế phụ, rồi cẩn thận thắt dây an toàn cho anh.
Trên đường về, cả hai đều không nói lời nào. Trần Lạc Du thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Phi Lân, trong khi Trần Phi Lân luôn nhìn thẳng về phía trước, cho đến khi Lạc Du không thể kiềm chế và lên tiếng: “Anh.”
Trần Phi Lân hỏi: “Muốn nói gì sao?”
Trần Lạc Du vẫn chưa sắp xếp được câu từ, liền lắc đầu: “Em hơi đói.”
“Vậy muốn ăn gì?”
“Mì anh nấu.”
“Nhà hết thịt ba chỉ rồi, giờ này khó mua thịt tươi.”
“Không có thịt ba chỉ cũng được, em chỉ muốn ăn mì anh nấu thôi.”
Trần Lạc Du kiên quyết như vậy, Trần Phi Lân đành đồng ý. Nhưng khi xe sắp đến khu Thiên Hồng, Trần Phi Lân lại hỏi: “Đỗ xe ở đâu?”
Thiên Hồng là khu dân cư cũ không có bãi đỗ xe chính thức, chỗ đậu xe đã bị các xe tư nhân chiếm hết. Trần Lạc Du suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh đi vòng quanh một chút, tìm bãi đậu xe đi.”
Theo lời Trần Lạc Du, cách khu dân cư Thiên Hồng không xa tìm được một bãi đậu xe. Sau khi đỗ xe, Trần Phi Lân dìu Lạc Du quay về, đến dưới nhà thì Lạc Du đã bắt đầu th* d*c. Trần Phi Lân đưa cho Lạc Du chiếc túi, ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Ôm chặt cổ Trần Phi Lân, Trần Lạc Du dựa vào vai hắn, cảm nhận từng bước chân của hắn đang đưa mình lên lầu.
Sau khi vào nhà, Trần Phi Lân đỡ Lạc Du ngồi xuống bên giường, rồi vào nhà vệ sinh lấy khăn nóng lau mặt và tay cho anh. Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Trần Phi Lân, Lạc Du kéo hắn lại khi hắn định đứng dậy.
Trần Phi Lân nhìn anh một cái rồi nói: “Nằm nghỉ đi, anh sẽ nấu mì cho em ngay.”
Lạc Du kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, ôm chặt eo Trần Phi Lân: “Anh, em xin lỗi.”
Trần Phi Lân vẫn cầm chiếc khăn ướt, dùng tay kia vỗ nhẹ lên lưng anh: “Được rồi, có chuyện gì mà phải xin lỗi?”
Giọng Trần Lạc Du nghẹn ngào: “Chuyện chiếc xe, em không cố ý giấu anh đâu.”
Trần Phi Lân ra hiệu cho cậu buông tay: “Anh biết, em không cần phải giải thích nhiều.”
Hắn đặt khăn lên tủ đầu giường, rồi bắt đầu c** q**n bò và áo khoác của Trần Lạc Du: “Anh hiểu hết những gì em nghĩ, cũng không hiểu lầm em đâu.”
“Thật không?” Trần Lạc Du lo lắng nhìn hắn.
“Thật mà” Trần Phi Lân kéo chăn đắp lên chân anh, ngồi xuống đối diện với anh: “Bây giờ em ở bên anh có chút khó khăn, nhưng sau này sẽ tốt hơn thôi, em cho anh chút thời gian.”
“Em không thấy khó khăn gì cả, chỉ cần anh ở bên em là em mãn nguyện rồi.” Trần Lạc Du vội vàng giải thích.
Trần Phi Lân cười, xoa nhẹ tóc anh rồi đứng dậy đỡ anh nằm xuống: “Không bàn chuyện này nữa, em nghỉ ngơi trước đi.”
Nhìn Trần Phi Lân bước vào bếp, Trần Lạc Du ôm chặt chăn trong ngực, trong lòng vẫn thấy khó chịu. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, nghĩ thêm cũng không có ích gì, chỉ có thể cố gắng tránh những vấn đề tương tự trong tương lai.
Sau khi ăn xong bát mì, Trần Lạc Du nhanh chóng thiếp đi, Trần Phi Lân dọn dẹp xong cũng lên giường ngủ. Ban đêm, hắn tỉnh dậy hai lần để kiểm tra nhiệt độ của Trần Lạc Du, đến sáng thì anh đã gần như hạ sốt, nhưng vẫn còn ho.
Sáng khoảng chín giờ, Chung Hàng gọi điện đến. Khi đó Trần Lạc Du đang ăn sáng, biết anh không có vấn đề gì nghiêm trọng, Chung Hàng liền cúp máy. Không lâu sau, màn hình điện thoại lại sáng lên, lần này là cuộc gọi từ Lưu Lệ Á.
“Con yêu, sao giọng con lại như vậy? Bị cảm rồi à?”
Trần Lạc Du uống một ngụm rượu trứng, rồi hắng giọng đáp: “Vâng.”
“Có phải lại mặc ít không? Hay bệnh viện bận quá?” Lưu Lệ Á thở dài, như thể đã biết trước: “Mẹ đã nói với con rồi, đừng làm việc cố quá, sau này tốt nghiệp xong vào bệnh viện tư làm, thoải mái hơn nhiều.”
Trần Lạc Du không muốn tranh cãi về những vấn đề không quan trọng này nên hỏi mẹ tìm mình có việc gì.
Lưu Lệ Á bảo không có chuyện gì, hôm nay rảnh nên gọi điện nói chuyện. Bà còn nhắc lại chuyện lần trước nói về con gái của đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm Hoa Tây.
Trần Phi Lân ngồi ngay bên cạnh, Trần Lạc Du biết không thể trả lời những câu hỏi này, nên vội kiếm cớ cúp máy.
Sau khi nghỉ ngơi thêm một đêm, Trần Lạc Du tiếp tục trở lại làm việc ở khoa cấp cứu. Đến chiều ngày thứ ba, cửa hàng may đo gọi điện báo rằng quần áo đã làm xong, anh có thể đến thử bất cứ lúc nào.
Ngày kia là sinh nhật của Trần Phi Lân, Trần Lạc Du đã đặc biệt đổi ca với đồng nghiệp để có thể cùng hắn ăn tối tại một nhà hàng Âu. Tuy nhiên, buổi chiều, văn phòng luật sư của Trần Phi Lân có một cuộc họp đột xuất, khiến hắn đến muộn gần ba tiếng, khi đến nơi thì đã hết giờ phục vụ.
Trần Lạc Du ngồi đợi ở sảnh khách sạn, khi Trần Phi Lân đến, Lạc Du đã ngủ được một giấc. Nhìn vẻ mặt áy náy của hắn, Trần Lạc Du mỉm cười bảo không sao, rồi kéo hắn đi ăn ở Haidilao. Sau bữa ăn, họ thắp nến và hát bài hát sinh nhật. Trần Lạc Du ngắm nhìn Trần Phi Lân ước nguyện dưới ánh nến, sau đó đưa cho hắn món quà sinh nhật.
Khi nhìn thấy sợi dây chuyền bạc với đồng xu tròn trong chiếc hộp nhung, Trần Phi Lân v**t v* chữ “Lân” hơi méo trên mặt dây chuyền rồi cười: “Khắc hỏng bao nhiêu lần rồi?”
Trần Lạc Du ngượng ngùng gãi đầu, không chịu nói. Trần Phi Lân đeo dây chuyền lên cổ rồi hỏi: “Trông có đẹp không?”
Anh ngẩn ngơ nhìn Trần Phi Lân, rồi cũng lấy sợi dây chuyền của mình từ trong cổ áo ra, hỏi ngược lại: “Giống nhau mà, anh thấy có đẹp không?”
Từ dưới bàn, Trần Phi Lân nắm lấy tay cậu, cười nhẹ.
Sau bữa tối, cả hai ngồi xe về nhà, Trần Lạc Du lấy hai bộ vest mà mình đã đặt riêng ra cho Trần Phi Lân thử.
Biết rằng đây là bộ vest được cậu đặc biệt đặt may cho mình, Trần Phi Lân muốn anh giúp mình mặc thử, nhưng cuối cùng việc thử đồ lại kết thúc bằng việc cả hai ngã xuống giường, hưng phấn mà làm đến quá nửa đêm, thậm chí còn thử nghiệm tư thế mới, khiến hôm sau Trần Lạc Du eo đau đến mức không thể dậy được, chỉ có thể nằm nghỉ.
Hai tuần tiếp theo, Trần Lạc Du đã đến thăm Trần Phương Văn ba lần.
Lúc đầu, anh cảm thấy rất mâu thuẫn, nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, anh nhận ra mình không ghét Trần Phương Văn như vẫn tưởng.
Anh đã thảo luận vấn đề này với Trần Phi Lân. Từ góc độ của một người ngoài cuộc, Trần Phi Lân phân tích việc anh làm không có gì sai, bởi con người luôn có khao khát tình thân, mong muốn nhận được tình yêu từ cha mẹ.
Trần Lạc Du biết Trần Phi Lân đang cố gắng an ủi mình, và khi nghĩ đến việc Trần Phương Văn không còn sống được bao lâu nữa, anh cảm thấy có lẽ việc tiếp tục giấu giếm có lẽ không đúng. Sau khi suy nghĩ nhiều lần, anh đã gọi cho Tôn Hồng.
Tôn Hồng đang ngồi ngoài sân cùng bà của Hoàng Hiểu Nhược phơi nắng, nhận được cuộc gọi của anh thì rất vui vẻ, sau khi trò chuyện một lúc, anh bắt đầu ngập ngừng, dò hỏi quan điểm của Tôn Hồng về sự sống và cái chết.
Tôn Hồng cười hỏi: “Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện này?”
“Cũng không hẳn là tự dưng” Trần Lạc Du giải thích: “Thời gian trước con có luân chuyển công tác ở khoa cấp cứu, cảm xúc khá nhiều.”
Tôn Hồng là một giáo viên đã về hưu của Đại học khoa học và công nghệ Trung Quốc, cả đời dạy học, nên quan điểm của bà về sự sống và cái chết rộng mở hơn so với những người già bình thường.
Bà đứng dậy đi ra ngoài sân, nói: “Lần trước bà của Hiểu Nhược từ Bắc Kinh về, chúng ta cũng từng nói về chuyện này.”
“Con biết hoàn cảnh nhà Hiểu Nhược mà. Cha mẹ con bé đều đã mất, chỉ còn mỗi bà nội là người thân duy nhất. Nhưng mấy năm gần đây, sức khỏe của bà cũng yếu đi nhiều. Ý định ban đầu của Hiểu Nhược là ở lại Bắc Kinh sau khi tốt nghiệp để bà có thể nhận được sự chăm sóc y tế tốt nhất.”
Trần Lạc Du ngạc nhiên hỏi: “Vậy là chị ấy không phải không được ở lại nên mới về sao?”
“Đứa ngốc này, Hiểu Nhược là sinh viên xuất sắc, kết quả thực tập cũng rất nổi bật, làm sao mà không thể vào bệnh viện ở Bắc Kinh được.”
“Vậy chị ấy về đây là vì lý do gì?”
Nhìn về phía ngọn núi xanh đối diện, Tôn Hồng thở dài: “Bà nội đã nuôi nấng con bé đến chừng này tuổi rồi, bà chỉ muốn về quê sống những năm tháng yên bình. Hiểu Nhược không yên tâm, cũng không có nhiều mong muốn ở lại Bắc Kinh, thế nên con bé quyết định về quê cùng bà nội.”
Trần Lạc Du nói: “Nếu là con, con cũng sẽ làm như vậy.”
Tôn Hồng cười: “Con và Hiểu Nhược từ nhỏ đã rất giống nhau, đều là những đứa trẻ hiền lành.”
Cắn nhẹ môi, Trần Lạc Du im lặng một lúc rồi nói: “Bà ngoại, thực ra có chuyện con muốn nói với ngoại.”
“Cứ nói đi.” Giọng điệu của Tôn Hồng nghe có vẻ thoải mái, nhưng sau đó dừng lại: “Con đang nói về ai?”
“Con đã gặp ông ấy rồi.” Trần Lạc Du lấy hết can đảm mà nói: “Ông ấy bị ung thư hạch ác tính, đã ở giai đoạn cuối, chỉ còn sống hơn một tháng nữa.”
Đầu dây bên kia im lặng, khiến Trần Lạc Du lo lắng đến mức không dám thở mạnh. Một lát sau, Tôn Hồng mới lên tiếng, giọng nhàn nhạt: “Con biết chuyện này bằng cách nào?”
Vốn tính tình Tôn Hồng luôn nhẹ nhàng, dễ nói chuyện, nhưng lần này sự lạnh lùng của bà khiến Trần Lạc Du nhận ra tình hình nghiêm trọng.
“Ông ấy chủ động liên lạc với con.”
“Lần đầu gặp là trước khi ông ấy đi Bắc Kinh điều trị. Con đã gặp ông ấy ở bệnh viện ung bướu, ông ấy nói về chuyện quá khứ.”
Tôn Hồng không nói gì, Trần Lạc Du đành tiếp tục: “Ông ấy thừa nhận rằng mình đã có lỗi với mẹ con.”
Giọng của Tôn Hồng vẫn lạnh lùng như ban đầu: “Còn gì nữa?”
“Sau đó ông ấy đi Bắc Kinh, nhưng bệnh của ông ấy chỉ có thể điều trị bảo tồn.” Trần Lạc Du nói nhỏ: “Gần đây ông ấy đã trở về, đang sống ở Hán Khẩu. Con đã gặp ông ấy vài lần, ông ấy còn muốn đưa hết số tiền tiết kiệm cho con.”
“Con có nhận không?”
“Không, con sẽ không lấy tiền của ông ấy.”
Sau khi Trần Lạc Du nói xong, Tôn Hồng lại im lặng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Trần Lạc Du nhìn chằm chằm vào góc bàn bị bong tróc một mảng sơn, không biết đã đợi bao lâu cho đến khi nghe thấy một tiếng thở dài.
“Con được bà ngoại nuôi lớn, từ nhỏ đến giờ bà ngoại hiểu con hơn cả mẹ con.”
Giọng nói của Tôn Hồng đầy bất đắc dĩ: “Nếu con muốn gặp ông ấy, bà ngoại sẽ không ngăn cản. Nhưng có một điều con phải nhớ, chuyện này không được để mẹ con biết.”
Trần Lạc Du hiểu rõ sự lo lắng của Tôn Hồng, nếu Lưu Lệ Á biết cậu âm thầm gặp Trần Phương Văn, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên.
“Ngoại yên tâm, con biết nặng nhẹ.” Trần Lạc Du đáp lại.
“Những chuyện khác con tự quyết định.”
“Vâng.” Trần Lạc Du thở phào nhẹ nhõm, định cảm ơn Tôn Hồng thì lại nghe thấy bà hỏi: “Ông ấy hiện giờ một mình sao?”
“Không, có người tên là Cao Vũ Hành ở bên cạnh.”
Tên gọi ấy nghe như của một người đàn ông, Tôn Hồng lại im lặng. Trần Lạc Du cảm thấy hơi lúng túng, đành giải thích thêm: “Ông ấy không còn nhiều sức lực, cần có người chăm sóc.”
Tôn Hồng không nói tiếp, sau đó chuyển sang chủ đề khác, trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.
Trần Lạc Du đặt điện thoại xuống, dùng sức xoa xoa mặt.
Quả thật, Tôn Hồng là người hiểu anh nhất, ngay cả khi anh không nói ra, bà cũng biết anh đang nghĩ gì. Thực ra, anh không thể hận Trần Phương Văn như Lưu Lệ Á, nhưng anh cũng hiểu cảm giác của Lưu Lệ Á, không một người vợ nào muốn thấy chồng mình yêu một người đàn ông khác.
Nghĩ đến Tôn Hồng bao dung và thấu hiểu, anh lại nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Trần Phi Lân. Nếu sau này Tôn Hồng biết chuyện, bà có đứng về phía anh không?
Có lẽ sẽ đứng về phía anh.
Nếu bà biết anh thực sự yêu Trần Phi Lân, và Trần Phi Lân cũng thực sự yêu anh, lại đối xử tốt với anh như vậy, chắc chắn Tôn Hồng sẽ ủng hộ hai người.