Edit: Ji
[Vậy còn em thì sao?]
—–oOo—–
Đêm đó, Lưu Lệ Á không trở về nhà mà ở lại khách sạn gần đó, thuê một phòng. Bà trằn trọc cả đêm, không thể chợp mắt, luôn nghĩ về hình ảnh Trần Lạc Du ăn mặc không chỉnh tề ngồi trên giường của một người đàn ông lạ.
Bà muốn liên lạc với Chung Hàng để hỏi lại lần nữa, nhưng với kinh nghiệm lần trước, hỏi cũng không được gì.
Sáng hôm sau, Lưu Lệ Á gọi cho Tôn Hồng, dò hỏi liệu bà có biết gì về những người bạn mới của Trần Lạc Du không.
Tôn Hồng nghe ra có điều gì đó bất thường, liền hỏi có chuyện gì.
Lưu Lệ Á rất muốn nói ra những gì đã chứng kiến tối qua, nhưng khi nghĩ đến khả năng con trai mình có thể thích đàn ông, bà cảm thấy khó có thể mở miệng.
“Không có gì” Lưu Lệ Á cố tỏ ra bình thản: “Chỉ là gần đây mẹ không ở bên cạnh, lại đang thực tập ở bệnh viện, con lo thằng bé áp lực quá, muốn giới thiệu một cô gái tốt để quen trước, nhưng thằng bé từ chối.”
Tôn Hồng khuyên: “Lần trước con đã đề cập rồi nó không phải đã từ chối sao, thế nào vẫn không chịu từ bỏ ý định?”
“Ôi mẹ ơi, nhìn thằng bé bao nhiêu tuổi rồi, đến giờ vẫn chưa có người yêu, mẹ không thấy lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì?”
“Lo lắng…” Những lời sắp sửa thốt ra phải nuốt xuống, Lưu Lệ Á cảm thấy bực bội, cởi bỏ dây buộc tóc, ngồi xuống ghế sô pha.
“Cứ nói thẳng ra, cứ ấp a ấp úng?” Tôn Hồng quá hiểu tính cách của bà, bị k*ch th*ch một chút, Lưu Lệ Á không nhịn được nữa, nhỏ giọng: “Mẹ không sợ thằng bé giống cha nó sao?”
Tôn Hồng không trả lời, Lưu Lệ Á tiếp tục: “Nhìn thằng bé đã 23 tuổi rồi, đến giờ vẫn không thích cô gái nào, có phải là bình thường không?”
Tôn Hồng vẫn im lặng, Lưu Lệ Á ngày càng cảm thấy không yên tâm, hỏi: “Mẹ có phát hiện được điều gì không?”
Những lời của Lưu Lệ Á đã khiến Tôn Hồng nhớ lại sự thay đổi gần đây của Trần Lạc Du. Dù Trần Lạc Du đồng ý gặp Trần Phương Văn vì ông ấy sắp qua đời và cũng vì ông ấy là cha của anh, nhưng Tôn Hồng không nghĩ tới việc Lưu Lệ Á lo lắng đến mức này.
“Mẹ? Mẹ nói đi?”
Lưu Lệ Á thúc giục một lần nữa, Tôn Hồng phục hồi tinh thần, an ủi bà: “Đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Trần Lạc Du từ nhỏ đến lớn đều rất bình thường, hiện tại không có cô gái nào thích có thể chỉ vì duyên chưa tới, đừng nghi ngờ thằng bé.”
“Nếu thằng bé biết con nghĩ như vậy, con có nghĩ tới hậu quả không?”
Lưu Lệ Á đương nhiên đã nghĩ đến hậu quả, nhưng vì hiểu rõ thái độ của con trai đối với mình, nên không dám trực tiếp chất vấn.
Thấy bà trầm mặc không nói, Tôn Hồng cho rằng Lưu Lệ Á đã nghe lời khuyên, tiếp tục khuyên nhủ: “Đừng lo lắng quá. Một thời gian nữa, mẹ về rồi, sẽ nói chuyện với Tiểu Du.”
“Được, vậy tạm thế nhé.”
Khi kết thúc cuộc gọi, Lưu Lệ Á vứt điện thoại lên bàn trà, khoanh tay, suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi.
Những gì Tôn Hồng nói có lý, nhưng nếu Trần Lạc Du quyết tâm giấu giếm, thì Tôn Hồng có hỏi cũng không thể thay đổi được gì. Suy đi tính lại, bà cảm thấy chuyện này không thể kéo dài, nhưng vì không có nhiều thời gian ở lại đây, nên bà phải tìm một người bạn giúp đỡ.
Vào cuối tuần đầu tiên của tháng sáu, vào lúc bảy giờ rưỡi sáng, có một cuộc gọi đánh thức Trần Phi Lân.
Tối qua hắn và Trần Lạc Du làm đến quá nửa đêm, lúc này vẫn ngủ rất sâu. Hắn mò mẫm tìm điện thoại dưới gối, híp mắt nhìn màn hình, rồi nhìn về phía người nằm cạnh mình, dậy và đi vào bếp để nhận cuộc gọi.
Người gọi là Trần Nguyên Hâm, là bạn cùng thôn của Trần Phi Lân. Khi biết y đang ở bến xe, Trần Phi Lân hỏi tại sao lại đột ngột tới?
Trần Nguyên Hâm tiếng phổ thông mang theo khẩu âm địa phương, nói: “Anh ơi, em biết là đột ngột, nhưng anh cho em ở nhờ một thời gian, em không muốn ở nhà nữa.”
Trần Nguyên Hâm và Trần Phi Lân sống không xa nhau, khi nhỏ Trần Nguyên Hâm ở nhà không được yêu thương, thường đi theo Trần Phi Lân. Thời gian trôi qua, y coi Trần Phi Lân như anh ruột của mình. Sau khi Trần Phi Lân lên thành phố học cấp ba, liên lạc giữa hai người ít đi, nhưng vào dịp lễ Tết, họ vẫn gửi tin nhắn cho nhau.
Trần Phi Lân nhíu mày: “Lại cãi nhau với cha em sao?”
“Lần này không chỉ có cha, mà hai anh trai của em cũng tham gia vào” Trần Nguyên Hâm tức giận nói: “Họ lúc nào cũng nói em là đồ vô dụng, không làm việc. Em đã 18 tuổi rồi, không muốn sống ở nhà nhìn sắc mặt họ nữa.”
“Anh ơi, em có thể ở nhờ nửa tháng không? Tìm được việc rồi sẽ dọn ra ngay.” Trần Nguyên Hâm cười, nhìn về phía bao tải đặt cạnh chân: “Em mang theo một con vịt to, là trong nhà nuôi, béo lắm.”
Nhìn về phía người nằm trên giường, Trần Phi Lân bảo y đứng tại chỗ chờ.
Hắn tay chân nhẹ nhàng mà thay quần áo, đến thẳng bến xe, vừa mới xuống xe buýt thấy Trần Nguyên Hâm ngồi trên túi hành lý, lấy mũ rơm quạt gió.
Trần Nguyên Hâm cũng thấy Trần Phi Lân, lập tức đứng dậy, khuôn mặt đầy tàn nhang nở nụ cười chân thành, vẫy tay lớn tiếng gọi: “Anh ơi!”
Khi đến trước mặt Trần Phi Lân, Trần Phi Lân còn chưa kịp nói gì đã bị ôm chặt.
Vỗ nhẹ vào lưng Trần Nguyên Hâm, Trần Phi Lân bảo y buông ra, rồi hỏi: “Bố mẹ em có liên lạc gì với em không?”
“Mẹ em đã gọi điện rồi” Trần Nguyên Hâm vỗ ngực: “Anh yên tâm đi, em đã đủ 18 tuổi rồi, có thể tự quyết định.”
“Vậy em đã nghĩ đến chuyện tìm việc gì chưa?”
Trần Nguyên Hâm thành tích học tập kém, chưa tốt nghiệp trung học đã bỏ học, làm nông ở nhà, trước đó hầu như chưa đi xa nhà.
“Công việc nào cũng được, em nghe Lục Tử nói ngoài này có nhiều việc bao ăn ở, lương cũng không thấp.” Trần Nguyên Hâm tiếp tục cười ngây ngô, vòng tay qua vai Trần Phi Lân: “Anh ơi, trước tiên đưa em đến chỗ anh ở đi, em đã ngủ trên xe buýt cả đêm, mệt quá.”
“Chỗ của anh hiện tại không tiện lắm, trước tiên để anh tìm cho em một khách sạn để ở tạm một ngày nhé.”
Trần Phi Lân cúi xuống lấy hành lý của Trần Nguyên Hâm, bị y túm chặt: “Không được đâu anh, em không có nhiều tiền đâu.”
Trần Phi Lân cũng nhấc cái bao đựng vịt lên, nói: “Không cần em trả tiền đâu.”
Trần Nguyên Hâm vui đến không khép được miệng, cầm mũ rơm đi theo Trần Phi Lân và quạt gió cho hắn: “Vẫn là anh tốt nhất, anh mới là anh ruột của em.”
Vì mang theo vịt, Trần Phi Lân không thể đưa Trần Nguyên Hâm lên xe buýt hay tàu điện ngầm, đành phải tìm hai chiếc xe ôm gần đó. Đến gần khu dân cư mới Thiên Hồng, Trần Phi Lân thuê một phòng trong một khách sạn nhỏ, xuống lầu mua bữa sáng và hai cốc mỳ ăn liền, xúc xích và nước khoáng.
Sắp xếp cho Trần Nguyên Hâm xong xuôi, Trần Phi Lân ra ngoài gọi điện về nhà.
Nghe nói Trần Nguyên Hâm đi tìm hắn, mẹ Trần Phi Lân dặn dò hắn chăm sóc Trần Nguyên Hâm thật tốt, vì gia đình họ đã từng được ông của Trần Nguyên Hâm giúp đỡ rất nhiều.
Trên đường về, Trần Phi Lân mua thêm hai phần mì khô và rượu gạo, khi mở cửa vào phòng thì thấy Trần Lạc Du vẫn còn đang ngủ, liền rửa tay rồi đánh thức anh dậy.
Trần Lạc Du hôm nay làm ca trưa, sắp đến giờ dậy rồi. Trong khi anh rửa mặt, Trần Phi Lân kể về chuyện của Trần Nguyên Hâm.
Khi biết Trần Nguyên Hâm là người trẻ tuổi điều khiển máy kéo mà mình đã gặp ở cửa thôn Cảnh Hà, Trần Lạc Du hỏi: “Vậy gia đình thằng bé có biết thằng bé đến tìm anh không?”
“Anh đã gọi điện cho anh trai của thằng bé, anh thằng bé nói để nó rèn luyện cũng tốt.”
Trần Lạc Du gật đầu, đang định tiếp tục đánh răng, Trần Phi Lân lại nói: “Nhưng thằng bé không có nhiều tiền, gia đình cũng không khá giả, thẳng bé muốn ở tạm chỗ anh, khi tìm được công việc bao ăn ở thì sẽ dọn đi.”
Trần Lạc Du mở to mắt, ngập ngừng hỏi: “Vậy còn em thì sao?”
Lau sạch bọt kem đánh răng trên mép Trần Lạc Du, Trần Phi Lân mở vòi nước rửa tay: “Chỉ nửa tháng thôi, khi thằng bé tìm được công việc bao ăn ở thì sẽ dọn đi ngay.”
Sau khi súc miệng, Trần Lạc Du cầm khăn lau miệng: “Sao phải phiền phức vậy, em có thể bao phòng khách sạn cho thằng bé nửa tháng là được rồi.”
“Không cần, việc của thằng bé anh sẽ lo”, Trần Phi Lân đáp.
Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của Trần Lạc Du, Trần Phi Lân hôn nhẹ lên môi anh: “Ngoan, nhịn một chút, anh cũng sẽ giúp thằng bé tìm việc.”
Trần Lạc Du vẫn không vui vẻ: “Vậy anh sẽ cho thằng bé ngủ cùng anh sao?”
Trần Phi Lân cười đáp: “Chỉ có em mới có thể ngủ cùng anh, thằng bé sẽ ngủ dưới đất.”
Trần Lạc Du lúc này mới mở vòi nước giặt khăn, sau khi lau mặt xong thì nói: “Được rồi, em sẽ về ký túc xá ở vài ngày.”
“Không về nhà bà ngoại à?”
“Không về, dù sao dạo này có nhiều tài liệu cần tra cứu, về trường tiện hơn.”
Trần Phi Lân cảm thấy anh thật tinh tế, không nhịn được ôm và hôn anh lâu một chút, đến lúc ăn sáng mặt anh đã đỏ bừng.
Sau bữa sáng, Trần Phi Lân giúp Trần Lạc Du sắp xếp hành lý rồi đưa anh trở về trường. Khi từ biệt ở tầng dưới, Trần Lạc Du quay lại nhìn tòa nhà ký túc xá đã lâu không thấy, hơi lạ lẫm nói: “Sau này ngủ không có gối thịt để gối đầu rồi.”
Trần Phi Lân chỉnh lại: “Chỉ vài ngày thôi, cố gắng một chút, rất nhanh sẽ có lại.”
Trần Lạc Du nghĩ cũng đúng, đành phải nhịn xuống, tạm biệt Trần Phi Lân rồi quay người lên tầng.
Mở cửa phòng ký túc xá, anh đặt túi lên bàn, vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài, sau đó Chung Hàng cùng một người bạn cùng lớp bước vào, thấy anh liền hỏi sao lại về.
Anh chào hỏi bạn học, đối phương cầm ô của Chung Hàng ra ngoài, khi cửa đóng lại, Trần Lạc Du nói lý do đã chuẩn bị từ trước ra: “Gần đây điện khu dân cư không ổn định, thường xuyên mất điện.”
Khu dân cư cũ vào mùa hè thường xảy ra mất điện, Chung Hàng khoác vai anh nói anh không về ký túc xá, một mình y rất buồn chán. Anh cũng đã lâu không có cảm giác trò chuyện cùng Chung Hàng ở ký túc xá, tâm trạng tốt lên nhiều, hai người cùng đi ăn trưa rồi cùng đến bệnh viện điểm danh.
Trong tuần tiếp theo, Trần Lạc Du chỉ gặp Trần Phi Lân một lần vào tối thứ bảy.
Vào các ngày làm việc, Trần Phi Lân bận rộn không kém gì anh, nhưng từ khi Trần Nguyên Hâm đến, ngay cả thời gian sau giờ làm việc, Trần Phi Lân cũng không rảnh để gặp anh, luôn bị Trần Nguyên Hâm bám theo, yêu cầu đi tham quan nhiều nơi.
Trần Nguyên Hâm có trình độ học vấn thấp, tìm nhiều công việc nhưng đều thất bại. Sau nhiều lần bị từ chối cộng với thời tiết mùa hè ngày càng nóng, y dần không muốn ra ngoài, có hai ngày chỉ ở nhà ngủ.
Thấy vậy, Trần Phi Lân hỏi Trần Nguyên Hâm muốn làm công việc gì, nhưng y cũng không rõ, vẫn là câu nói “bao ăn ở là được”. Trần Phi Lân liên hệ với quán trà sữa 【Đơn Mỹ】 mà mình đã từng làm, ông chủ nói có thể sắp xếp cho Trần Nguyên Hâm làm thử, không bao ăn nhưng bao ở, tiền lương 2500 một tháng.
Trần Phi Lân thấy hợp lý, cuối tuần dẫn Trần Nguyên Hâm đi phỏng vấn. Quá trình khá suôn sẻ, Trần Nguyên Hâm cũng có hứng thú với công việc làm trà sữa, Trần Phi Lân thở phào nhẹ nhõm, hẹn Trần Lạc Du ra ngoài gặp mặt, nhưng mới đến chiều đã nhận được điện thoại từ ông chủ quán trà sữa yêu cầu nhanh chóng đến đón người về.
Thấy Trần Phi Lân liên tục xin lỗi qua điện thoại, Trần Lạc Du vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Phi Lân vẻ mặt nghiêm túc: “Ông chủ nói Trần Nguyên Hâm đã cãi nhau với khách và làm hỏng máy đóng gói.”
“Cãi nhau vì lý do gì?”
“Cụ thể thì chưa rõ, giờ anh phải qua đó, em về ký túc xá trước đi.”
Trần Phi Lân vừa nói xong định đi, thì bị Trần Lạc Du kéo lại tay: “Em đi cùng anh”.