Edit: Ji
[Con có biết đồng tính luyến ái ghê tởm đến mức nào không?]
—–oOo—–
Giờ đang là thời gian cao điểm kẹt xe, cả hai đành phải đi tàu điện ngầm đến nơi. Trên đường đi, Trần Phi Lân vẫn không thể liên lạc được với Trần Nguyên Hâm qua điện thoại. Đến cửa hàng, chỉ thấy chủ cửa hàng vẻ mặt lạnh lùng đang đợi hắn.
Trần Phi Lân đã làm việc ở cửa hàng này hơn một năm, gần đây mới thôi việc vì phải đi thực tập ở văn phòng luật. Chủ cửa hàng luôn có ấn tượng tốt về hắn, nhưng lần này không thể nhịn được nữa: “Tiểu Trần, em trai cậu không giống cậu chút nào, tính tình quá tệ! Khách hàng chỉ phàn nàn vài câu mà cậu ấy đã cãi nhau với họ, còn làm hỏng máy đóng gói đắt tiền nữa.”
Trần Phi Lân không thể liên lạc với Trần Nguyên Hâm, chỉ đành xin lỗi trước. Trần Lạc Du đứng bên cạnh, nghe Trần Phi Lân hứa sẽ bồi thường phí sửa chữa máy đóng gói, anhlại nuốt những lời muốn nói vào lòng. Khi ra khỏi quán trà sữa, anh nói với Trần Phi Lân: “Anh nhanh tìm em ấy đi, hỏi rõ tình hình.”
“Xin lỗi” Trần Phi Lân bất đắc dĩ xoa trán: “Để em đi theo mà mất mặt như vậy.”
“Chuyện này không phải lỗi của anh, hơn nữa em cũng không cảm thấy xấu hổ”. Trần Lạc Du giọng điệu thoải mái: “Anh đi đi, em tự về trường.”
“Được rồi, anh sẽ gọi cho em sau.”
Trần Phi Lân lấy điện thoại ra, quét mã xe đạp công cộng rồi đi mất. Trần Lạc Du đứng nhìn theo bóng dáng hắn, đợi đến khi hắn khuất sau khúc quanh mới quay lại cửa hàng, tìm chủ cửa hàng lúc nãy.
Chủ cửa hàng sắc mặt vẫn khó chịu, không còn kiên nhẫn. Đến khi nghe Trần Lạc Du nói sẽ bồi thường máy đóng gói mới, thái độ của ông mới dịu xuống.
Anh chuyển 1500 tệ qua tài khoản ngân hàng của chủ cửa hàng và dặn ông đừng nói với Trần Phi Lân. Chủ cửa hàng đồng ý, sau đó Trần Lạc Du hỏi thêm về chi tiết cuộc cãi vã của Trần Nguyên Hâm với khách hàng.
Chủ cửa hàng cho biết hôm nay là cuối tuần, lượng khách đông, ông cũng có mặt ở cửa hàng để giúp đỡ. Trần Nguyên Hâm được giao dọn dẹp vệ sinh, sau đó sắp xếp học cách pha trà.
Ban đầu không có vấn đề gì lớn, đến chiều có một cặp đôi học sinh đến. Khi đó Trần Nguyên Hâm đang dọn dẹp khu vực nghỉ ngơi, không lâu sau cô gái bất ngờ nói Trần Nguyên Hâm s* s**ng cô ấy, bạn trai của cô gái đã cãi nhau với Trần Nguyên Hâm, khi chủ cửa hàng đi ra từ nhà bếp thì họ suýt đánh nhau.
Chủ cửa hàng đã tặng cho cặp đôi đó vài phiếu miễn phí để giải quyết vấn đề, và cảnh cáo Trần Nguyên Hâm vài câu, chi phí cho phiếu miễn phí sẽ bị trừ vào lương của y, Trần Nguyên Hâm có vẻ không phục, sau đó trong lúc giúp đóng gói đồ uống đã làm hỏng máy đóng gói tự động.
Trần Lạc Du hỏi thêm vài chi tiết rồi rời khỏi cửa hàng. Lúc 9 giờ tối anh nhận được cuộc gọi của Trần Phi Lân, hắn đã tìm thấy Trần Nguyên Hâm và biết được toàn bộ câu truyện.
Trần Nguyên Hâm nói mình không đụng vào cô khách hàng đó, nhưng máy đóng gói đúng là do y vô tình làm hỏng.
Camera của cửa hàng chỉ quay ở khu vực thu ngân, không thể xác định ai nói dối. Trần Lạc Du nghĩ đến những chi tiết mà chủ cửa hàng đã nói, cô gái đó là khách quen của cửa hàng, thường xuyên mua trà trái cây đắt tiền, có lẽ không đến mức phải làm chuyện xấu hổ vì vài phiếu miễn phí.
Mặc dù anh đã có phán đoán, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Trần Phi Lân vào buổi tối, anh không muốn làm tăng thêm áp lực cho Trần Phi Lân trong tình huống chưa rõ ràng, nên không nói thêm gì.
Sáng hôm sau, Trần Phi Lân đưa Trần Nguyên Hâm đến cửa hàng để xin lỗi. Khi muốn đền bù thiệt hại máy đóng gói, chủ cửa hàng nói không cần nữa, vì sau khi tìm người kiểm tra, vấn đề không lớn nên đã sửa xong.
Rời khỏi cửa hàng trà sữa, Trần Nguyên Hâm phàn nàn: “Em đã nói rồi mà, ông chủ này chính là coi thường chúng ta từ quê lên, còn muốn tìm cơ hội để lừa tiền.”
“Chỉ là một hiểu lầm, giải thích rõ ràng là được” Trần Phi Lân khuyên, hỏi Trần Nguyên Hâm có muốn thử làm ở cửa hàng trà sữa khác không. Trần Nguyên Hâm vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói sẽ không bao giờ bước chân vào những nơi cần phải nhìn sắc mặt người khác nữa.
Trần Phi Lân cảm thấy hơi đau đầu, không biết có phải vì nhiệt độ ở trên đường cao hay không, bỗng nhiên hắn rất muốn gặp Trần Lạc Du.
Khi Trần Nguyên Hâm hỏi hắn bữa trưa ăn gì, Trần Phi Lân nói mình có việc phải giải quyết. Đợi đến khi Trần Nguyên Hâm rời đi, hắn gọi điện cho Trần Lạc Du, nhưng chỉ nghe thấy thông báo máy đã tắt.
Hắn nghĩ Trần Lạc Du có thể đang bận, nhưng đến chiều vẫn không thể liên lạc được, nên hắn quyết định đến trường tìm. Kết quả, từ miệng của Chung Hàng, hắn biết được Lưu Lệ Á đột ngột trở về và đã biết chuyện của Trần Phương Văn, buổi trưa đã gọi Trần Lạc Du ra ngoài, đến giờ Chung Hàng cũng không thể tìm thấy anh.
***
Trần Lạc Du dùng dĩa khảy khảy mì Ý trong đĩa, rất lâu cũng chưa đưa lên miệng. Đối diện, Lưu Lệ Á vẫy tay gọi phục vụ, yêu cầu một ly Coca có kem.
Trần Lạc Du không từ chối, đợi đồ uống được mang lên bàn, cậu cầm ống hút lên, hút mạnh một vài ngụm, dựa lưng vào ghế và nhìn ra cảnh sông bên ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn rực rỡ dần được thay thế bởi bóng tối, xa xa là cầu Trường Giang, cầu Nhị Kiều và cầu Anh Vũ Châu như ba dải đèn thép mang những hình dạng khác nhau nằm dài trên mặt sông. Đây là phong cảnh mà anh thích ngắm nhìn, nhưng giờ đây anh chẳng thể tập trung vào đó, đầu óc hoàn toàn chết lặng.
Vào buổi trưa, Lưu Lệ Á đến trường tìm anh, và ngay trước mặt Chung Hàng đã hỏi về chuyện anh đi thăm Trần Phương Văn.
Lưu Lệ Á là người rất coi trọng thể diện, hôm nay lại hỏi ngay trước mặt người khác, chứng tỏ cú sốc này đối với bà lớn đến mức nào. Nhưng so với điều đó, anh lại lo lắng hơn về việc Lưu Lệ Á sao lại biết nhanh như vậy.
Anh tin rằng Tôn Hồng sẽ không nói ra, Trần Phương Văn và Cao Vũ Hành thì càng không có khả năng, Chung Hàng cũng là người cậu hoàn toàn tin tưởng, vậy vấn đề nằm ở đâu?
So với việc anh lạnh mặt không nói, thái độ của Lưu Lệ Á đã dịu đi nhiều. Dù sao thì buổi chiều bà đã dẫn con trai đi đối chất với Trần Phương Văn, đã đạt được mục đích bà muốn.
“Tiểu Du, mẹ không phải là muốn cãi nhau với con”, Lưu Lệ Á gắp một miếng cá tuyết hoàng kim cho Trần Lạc Du: “Chỉ là không chịu nổi việc con giấu mẹ mà đi gặp người đó.”
“Tại sao con không thể nói thật với mẹ? Chúng ta là mẹ con mà, ngoài bà ngoại con ra, mẹ và con là người thân thiết nhất.”
Trần Lạc Du lạnh lùng phản bác: “Nếu con nói thật, mẹ có cho con gặp ông ấy không?”
“Tất nhiên là không!” Lưu Lệ Á đặt dĩa xuống, lại tức giận: “Mẹ đã giải thích cả buổi chiều rồi, sao con vẫn không hiểu?”
“Ông ấy là người đồng tính, ông ấy đã lừa mẹ! Ông ấy lừa để cưới mẹ, con có biết không!”
Lưu Lệ Á cắn một miếng da chết trên môi, đôi môi đỏ bị xé ra một vết nhỏ, bà nếm được vị máu tươi, cảm xúc lại bắt đầu mất kiểm soát.
“Con có biết đồng tính luyến ái ghê tởm đến mức nào không?”
“Hai người đàn ông ở bên nhau thì có tương lai gì? Không có con cái, nếu bị phát hiện thì công việc cũng không giữ được, người xung quanh sẽ coi thường, cả đời sẽ bị người ta chỉ trỏ!”
Mặc dù Lưu Lệ Á cố gắng nói nhỏ vì đây là nhà hàng sang trọng, nhưng Trần Lạc Du vẫn cảm nhận được sự căm ghét rõ ràng từ bà.
Trước đây, Trần Lạc Du có thể sẽ không phản bác những lời này, anh chỉ im lặng chờ Lưu Lệ Á nói đủ rồi thì thôi, nhưng lần này anh không thể làm vậy.
Lưu Lệ Á không chỉ xúc phạm Trần Phương Văn, mà còn đụng chạm đến cả Trần Phi Lân và anh.
Họ đã làm gì để bị coi là ghê tởm?
Anh và Trần Phi Lân đã làm hại ai đâu?
Lưu Lệ Á sao có thể cực đoan như vậy, chỉ vì Trần Phương Văn đã làm sai mà phủ nhận tất cả mọi người?
Anh nói: “Cha con đã sai, và giờ đã bị trừng phạt.”
“Mẹ thấy ông ấy hôm nay như thế nào, bị mẹ mắng như vậy ông ấy có phản bác câu nào không? Từ đầu đến cuối chỉ nói câu ‘xin lỗi’.”
“Chuyện đã qua hơn hai mươi năm rồi, ông ấy sắp chết rồi, mẹ còn có gì không bỏ xuống được? Mẹ còn mắng cả Cao Vũ Hành nữa, nếu không có ông ấy, có lẽ cả đời này con cũng không thể gặp mặt bố ruột lần cuối!”
Trần Lạc Du càng nói càng tức giận, nhất là khi nghĩ về những gì xảy ra vào buổi chiều.
Anh chưa bao giờ biết rằng Lưu Lệ Á có thể ngang ngược đến vậy, rõ ràng trước khi đi bà đã nói với anh chỉ là muốn nhìn Trần Phương Văn lần cuối, ai ngờ khi đến nơi thì bắt đầu châm chọc mỉa mai, còn kéo Cao Vũ Hành vào nữa.
Khác với sự áy náy của Trần Phương Văn với Lưu Lệ Á, Cao Vũ Hành là người không cần phải nhẫn nhịn. Nếu không có sự can thiệp của anh, chắc chắn Lưu Lệ Á sẽ gặp rắc rối lớn hôm nay.
Khi thấy anh bảo vệ người ngoài, Lưu Lệ Á không chịu nổi nữa, hét lên: “Trần Lạc Du! Con thật sự muốn làm mẹ tức chết sao?”
“Con bảo vệ ông ta và người đàn ông lạ đó, có phải vì con cũng…”
Lưu Lệ Á đột nhiên im lặng giữa chừng, Trần Lạc Du nhíu mày, quay lại nhìn bà, chỉ thấy bà nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, cầm ly nước đá lên uống cạn.
“Con cũng gì?”
Trần Lạc Du đang trong cơn giận dữ, không kịp hiểu tại sao Lưu Lệ Á lại dừng lại không nói. Lưu Lệ Á kìm nén cảm xúc của mình, ly nước đá đã làm dịu bớt sự xúc động của bà, bà lấy khăn ăn lau miệng rồi đứng dậy nói: “Thôi, cãi nhau ở đây chỉ khiến người khác cười chê, nếu không muốn ăn thì về nhà.”