Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 85

Edit: Ji

[Bà ngoại em gặp chuyện.]

—–oOo—–

Khi gặp Trần Phi Lân, dù anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Phi Lân, cửa phòng đóng lại, tất cả suy nghĩ đó đều bị d*c v*ng thay thế.

Họ ngã xuống giường, gấp không chờ nổi mà hôn nhau, đói khát chiếm hữu đối phương, dùng hơi ấm và phản ứng của nhau để lấp đầy những phần thiếu hụt của mình.

Như những mảnh ghép của một bức tranh màu nước, từng chút một ghép lại, cho đến khi thế giới trở nên hoàn chỉnh, giống như pháo hoa đẹp đẽ trong mơ nở rộ trong đầu.

Trần Lạc Du thỏa mãn đến nỗi các đầu ngón tay đều tê dại, nhưng vẫn không quên nghiêng mặt để hôn người đàn ông đang nằm trên người mình, cũng đang thỏa mãn như anh.

Sau đó, họ lại làm thêm hai lần nữa, Trần Phi Lân như thường lệ ôm anh vào phòng tắm tắm rửa rồi ôm anh trở lại giường. Thấy anh mãn nguyện như vậy, Trần Phi Lân sờ nhẹ vào khóe mắt anh, nói: “Ngủ đi, có gì sáng mai nói.”

Anh nhắm mắt phải, mắt trái hé mở một chút: “Sáng mai anh phải đi làm sao?”

“Em cũng phải.” Trần Phi Lân nhắc nhở.

Anh làm vẻ mặt nhăn nhó, nói: “Anh làm em nhiều lần như vậy, sáng mai em chắc chắn không dậy nổi.”

Ngón tay hắn mát xa cho lưng anh, cười: “Ai là người luôn muốn chứ? Lại còn cáo trạng người khác.”

Anh cũng cười, ôm chặt cổ Trần Phi Lân, nói: “Ngủ thôi, thực sự quá buồn ngủ.”

Sau khi cài đặt báo thức trên điện thoại, Trần Phi Lân tắt đèn đầu giường và ôm anh ngủ. Dù chỉ ngủ năm tiếng, nhưng anh vẫn ngủ rất ngon. Sáng hôm sau, khi Trần Phi Lân đánh thức anh dậy, anh không quay người lại ngủ nướng, ngược lại cảm thấy có tinh thần cùng Trần Phi Lân đi ăn sáng, và đề cập đến chuyện hôm qua.

Một là mẹ anh, hai là cha anh, Trần Phi Lân không tiện đưa ra ý kiến. Cũng may, anh đã tự tiêu hóa gần hết.

Khi chia tay ở ga tàu điện ngầm, anh có chút không nỡ, không biết lần này Lưu Lệ Á sẽ ở lại bao lâu. Trần Phi Lân cầm sợi dây chuyền lộ ra ngoài áo T-shirt cho vào trong, dặn dò: “Khi nhớ anh, hãy nhìn vào sợi dây chuyền.”

Anh cũng chạm nhẹ vào sợi dây chuyền trên ngực Trần Phi Lân qua lớp áo: “Anh cũng vậy.”

Trần Phi Lân và anh cùng cười, rồi Trần Phi Lân đi chuyến tàu tiếp theo, còn anh thì rời khỏi ga. Khi đến bệnh viện, anh tập trung vào công việc của mình. Trong giờ nghỉ trưa, Chung Hàng đến tìm anh để ăn cơm, và bắt đầu nói về những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Chung Hàng thực ra đã đoán được kết quả và hỏi anh dự định tiếp theo làm gì.

Anh bỏ cà rốt từ món mì xào ra, bỏ đi rồi nói: “Bà ấy đã biết thái độ của tôi rồi, dù thế nào tôi cũng sẽ không nhượng bộ.”

Chiều tối khi tan làm, vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, anh nhận được cuộc gọi từ Lưu Lệ Á.

Như những lần trước sau mỗi cuộc cãi vã, Lưu Lệ Á lại chủ động làm hòa, không nhắc đến chuyện không vui hôm qua, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.

Anh đã quen với kiểu này của bà, và khi biết bà đang trên đường ra sân bay, thái độ của anh mới thay đổi, hỏi tại sao lại phải đi vội vàng như vậy.

Lưu Lệ Á thở dài: “Có một vụ án gặp chút vấn đề, mẹ phải trở về xử lý ngay.”

Anh nói: “Vậy thì mẹ chú ý an toàn, đến nơi thì nhắn tin cho con”.

Lưu Lệ Á cười nói: “Được, còn con thì đừng ăn đồ ăn ngoài suốt. Mẹ đã bảo bà ngoại, tuần sau bà ấy sẽ về, lúc đó con có thể về ở với bà ngoại, mỗi ngày đều có món nhà làm.”

Trái tim anh vừa mới hơi ấm lên, lại tụt xuống, anh bất lực: “Tại sao phải bảo bà ngoại về? Bà ấy sống ở đó rất vui vẻ.”

“Không hoàn toàn là do mẹ, bà ngoại con đã ở đó mấy tháng rồi, bà cũng nhớ con”.

Lưu Lệ Á giải thích như vậy, anh không còn gì để nói. Dù bà có gọi Tôn Hồng về theo dõi anh cũng không có tác dụng, vì bà ngoại đã biết chuyện của Trần Phương Văn và cũng đã ngầm đồng ý việc anh đi gặp Trần Phương Văn.

Những ngày tiếp theo, Trần Lạc Du vẫn tiếp tục di chuyển giữa ký túc xá, trường học và bệnh viện.

Trần Lạc Du đã đi thăm Trần Phương Văn ba lần. Hai lần đầu, tình trạng sức khỏe của Trần Phương Văn vẫn khá tốt, nhưng lần thứ ba, giữa cuộc trò chuyện, Trần Phương Văn bỗng nhiên nôn mửa. Sau đó, anh hỏi Cao Vũ Hành mới biết, bác sĩ đã đổi loại thuốc mới cho Trần Phương Văn, mặc dù thuốc có hiệu quả tốt, nhưng thường gây ra phản ứng nôn mửa và buồn ngủ.

Trần Lạc Du cầm thuốc đến bệnh viện, định tìm trưởng khoa cấp cứu là Triệu Uẩn Nho để hỏi rõ hơn. Triệu Uẩn Nho trước khi chuyển đến khoa cấp cứu, đã làm nghiên cứu về ung thư ác tính, là người có chuyên môn cao nhất mà anh quen biết.

Tuy nhiên, khi anh vừa đến gần phòng làm việc của chủ nhiệm, anh đã nghe thấy tiếng đập bàn. Triệu Uẩn Nho người vốn nổi tiếng là hiền lành, đang tức giận mắng mỏ.

Trần Lạc Du đứng bên ngoài nghe được vài câu, biết Triệu Uẩn Nho đang nổi giận vì sự sơ ý của một bác sĩ dẫn đến bệnh nhân bị dị ứng với thuốc. Đây là một lỗi cơ bản trong ngành y, nhưng bác sĩ này đã liên tục phạm phải lỗi tương tự hai lần.

Người bị mắng chính là bác sĩ gần đây chuyển đến khoa cấp cứu, Chu Nham. Có lẽ nhận thức được sai lầm này rất nghiêm trọng, Chu Nham không biện minh mà chờ cho Triệu Uẩn Nho mắng xong mới đi ra ngoài.

Trần Lạc Du không kịp tránh, Chu Nham nhìn thấy anh thì bước chân dừng lại, nhưng nghĩ vừa rồi bị mắng thành như vậy, Chu Nham cảm thấy xấu hổ, không nói một lời mà rời đi.

Trần Lạc Du cũng không đem chuyện này nói với Chung Hàng, nhưng ngày hôm sau, Chung Hàng lại đến tìm anh để tám chuyện, nói rằng Chu Nham đã sơ suất khiến hai bệnh nhân bị dị ứng. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đây là một sự cố y tế nghiêm trọng, phòng y tế đang xử lý, không biết sẽ bị phạt thế nào.

Trần Lạc Du chưa kịp đáp lại, Chung Hàng lại tự quyết định nói là Chu Nham có “Chống lưng” rất vững, nói không chừng sẽ được giải quyết nhẹ nhàng.

Do chuyện trước đây với Chu Nham, Trần Lạc Du không quá quan tâm đến vấn đề này. Hôm nay, có chuyện vui khác chiếm hết sự chú ý của anh.

Trần Phi Lân nói Trần Nguyên Hâm trong mấy ngày này đang thử việc tại một quán net, làm từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối, không có ở nhà. Trần Lạc Du đã lâu không đến thăm Trần Phi Lân, nên anh hẹn tối nay trở về ăn tối cùng Trần Phi Lân.

Vào lúc ba giờ chiều, Trần Lạc Du kết thúc ca làm việc, nghĩ rằng thời gian gặp gỡ không nhiều, không muốn Trần Phi Lân về còn phải vất vả nấu ăn, nên anh đã đến siêu thị mua sủi cảo đóng sẵn và thức ăn nhanh dinh dưỡng, dự định tối nay ăn qua loa, để có thời gian làm những việc thả lỏng cho cả hai.

Vì có hẹn, Trần Phi Lân cũng về sớm. Khi mở cửa vào, hắn ngửi thấy mùi hương đặc trưng của nước xì dầu, thay dép và đi vào bếp, thấy anh đang mặc tạp dề đen của hắn, bên trong là áo ba lỗ và q**n l*t màu tím nhạt, đứng bên bồn rửa, đôi chân dài lộ ra đang rửa cà chua.

Ôm lấy vòng eo anh, Trần Phi Lân cúi đầu cắn nhẹ vào tai anh. Trần Lạc Du khẽ rụt cổ lại sang một bên trốn, lắc lư mông đâm đâm về phía sau, nói: “Đừng làm loạn, để em làm xong bữa tối đã.”

Buông anh ra, Trần Phi Lân đi đến bếp, mở nắp nồi và hỏi: “Em còn biết nấu ăn sao?”

Trần Lạc Du đưa thìa qua cho Trần Phi Lân: “Em mới vừa cho sủi cảo vào nồi, bảy phút nữa là có thể ăn, anh khuấy lên một chút.”

Trần Phi Lân khuấy vài cái rồi đậy nắp lại, thấy Trần Lạc Du đang cắt cà chua, định rửa tay hỗ trợ nhưng bị anh dùng chân đẩy ra ngoài: “Em làm được, anh đi tắm đi.”

Hiếm khi thấy Trần Lạc Du có hứng thú nấu nướng, Trần Phi Lân không làm phiền, lấy quần áo sạch vào phòng tắm.

Tắm được một nửa, Trần Phi Lân nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Trần Lạc Du vang lên, bài hát “Thiên lý chi ngoại” vang lên vài câu rồi bị bắt máy. Trần Phi Lân không nghe rõ Trần Lạc Du nói gì, nhưng ngay sau đó, cửa phòng tắm bị mở ra.

“Anh ơi” Trần Lạc Du cầm điện thoại vừa mới kết thúc cuộc gọi, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Trần Phi Lân: “Bà ngoại em gặp chuyện, đã được đưa đến bệnh viện Đồng Tế rồi.”

——————-

Ji: Còn 2 chương nữa sẽ kết thúc phần quá khứ, tuần sau tôi sẽ xong phần này.

Kết thúc phần quá khứ sẽ mở ra một câu truyện mới, có đau lòng nhưng nhất định sẽ nhìn thấy tương lai.

Bình Luận (0)
Comment