Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 86

Edit: Ji

[Trần Phi Lân, hiện tại chủ nhà đã làm chứng, cậu chính là người gây ra vụ hoả hoạn.]

—–oOo—–

Kéo khăn tắm treo trên tường, Trần Phi Lân hỏi: “Bà ngoại em bị làm sao?”

Ánh mắt Trần Lạc Du đầy hoảng loạn: “Trợ lý của mẹ em nói hơn một giờ trước đã nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, nói bà ngoại em bị ngã từ bậc lên xuống của xe buýt, đập đầu và đã ngất xỉu.”

“Hơn một giờ?” Trần Phi Lân nhạy bén nắm giữ trọng điểm: “Vậy sao bây giờ mới thông báo cho em?”

“Điện thoại không có sóng, người ấy bảo mãi không gọi được cho em.”

Khi Trần Lạc Du đang nói, Trần Phi Lân đã lau khô người, mặc xong q**n l*t, thấy Trần Lạc Du vẫn đứng tại chỗ, hắn nhắc nhở: “Nhanh thay đồ đi, anh sẽ cùng em đến bệnh viện.”

Mở tủ quần áo, Trần Lạc Du vội vã lấy một chiếc quần thể thao và thay áo phông, rồi đeo dép lê đi ra ngoài. Trần Phi Lân gọi anh quay lại, bảo anh đeo tất và giày. Nghĩ đến việc cảnh sát gọi điện thông báo, Trần Phi Lân lại hỏi: “Có mang theo chứng minh thư không?”

Trần Lạc Du vừa buộc dây giày vừa lẩm bẩm: “Không có.”

Trần Phi Lân giúp anh sắp xếp đồ vào túi, quay lại thấy Trần Lạc Du đã chạy ra ngoài, hắn đóng cửa và đuổi theo. Thấy anh hai ba bước mà chạy xuống tầng, Trần Phi Lân dựa vào lan can, lo lắng kêu lên: “Chậm chút, không ngã giờ!”

Trần Lạc Du không nghe thấy, trong đầu chỉ có hình ảnh Tôn Hồng bị đập đầu mà ngất xỉu. Là người học y, anh tự động liên tưởng đến các biến chứng và hậu quả có thể xảy ra, ước gì có thể ngay lập tức đến bệnh viện.

Trần Phi Lân nhanh chóng đuổi kịp, hai người chạy như điên trên con đường ở khu dân cư. Khi đến ngã tư, chân phải Trần Lạc Du đột nhiên mềm nhũn, người anh lảo đảo về phía trước. Trần Phi Lân không kịp kéo anh lại, khi đỡ anh dậy, thấy cằm anh bị trầy xước, máu chảy ra từ khóe miệng.

Mắt Trần Phi Lân đỏ lên, vội vã nói: “Mở miệng ra để anh xem.”

Miệng Trần Lạc Du đầy vị rỉ sắt, răng và cằm đau đến mức nước mắt không kìm được, may mắn là không cắn phải lưỡi, chỉ bị chảy máu lợi.

Khạc nhổ nước bọt có máu, anh lắp bắp nói không sao, cố gắng đứng dậy thì lại cảm thấy tay trái đau nhói, mới nhận ra lòng bàn tay cũng bị trầy xước.

Anh lau tay vào người rồi đứng dậy, Trần Phi Lân đỡ anh, hỏi: “Chân có sao không?”

“Không sao, nhanh đi thôi.”

Anh đẩy Trần Phi Lân ra tiếp tục chạy, Trần Phi Lân biết anh nóng vội, chỉ có thể theo sau. Đến ngã tư, anh nhìn xung quanh một lúc lâu mới bắt được một chiếc xe trống, vội vã chạy tới ngồi vào và nói địa chỉ cho tài xế.

Khi xe khởi hành, Trần Phi Lân cầm tay trái của anh, lấy khăn ướt từ trong túi xách ra, lau sạch vết thương trước.

Trần Phi Lân hành động rất cẩn thận, nhưng cảm giác đau đớn khi lau vết thương vẫn rất rõ ràng. Trần Lạc Du vốn sợ đau, dường như không cảm thấy gì, chỉ dùng tay phải gọi lại cho Lưu Lệ Á.

Ở đầu dây bên kia vẫn thông báo máy đã tắt, Trần Lạc Du lại gọi cho trợ lý của Lưu Lệ Á là Tiểu Phạm. Người này cho biết chuyến bay của Lưu Lệ Á còn hơn một tiếng nữa mới hạ cánh, nhưng Lưu Lệ Á đã nhờ bác sĩ là bạn của bà ở đây, cũng báo cho Hoàng Hiểu Nhược.

Trần Lạc Du gọi cho Hoàng Hiểu Nhược, khi điện thoại được kết nối, Hoàng Hiểu Nhược cũng nói vừa rồi cô gọi nhiều cuộc cho anh nhưng không được.

“Bà ngoại của em tình huống thế nào rồi?”

“Đã được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng bác sĩ nói không lạc quan.”

Ngón tay trái đột nhiên siết chặt, một cơn đau nhói xuyên đến tim khiến hốc mắt anh đỏ lên, anh nhìn Trần Phi Lân phía đối diện, cổ họng như bị bóp chặt không thể phát ra tiếng.

Cuối cùng buông điện thoại, im lặng một lúc lâu mới nói: “Tình trạng của bà không lạc quan.”

Cánh tay Trần Phi Lân từ phía sau vòng qua, ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, nói: “Sẽ không sao đâu.”

Anh cũng hy vọng sẽ không sao, nhưng anh hiểu rõ hơn ai hết, việc bà ngoại bị ngã từ xe buýt ở độ tuổi này và bị chấn thương phần đầu sẽ nguy hiểm đến mức nào.

Hoàng Hiểu Nhược nói không lạc quan, có lẽ cô cũng biết tình huống thế nào mới nói như vậy.

Nhắm mắt lại, mặt Trần Lạc Du dán vào cổ Trần Phi Lân, nghẹn ngào hỏi: “Anh, em lo lắng bà ấy sẽ…”

“Sẽ không sao đâu” Trần Phi Lân trả lời ngay lập tức: “Bác sĩ đang cấp cứu, tình hình ra sao em hiện tại cũng chỉ là suy đoán, đừng dọa mình như vậy”.

“Mẹ em chưa đến, em phải cố gắng.”

Đúng vậy, anh phải cố gắng.

Anh vẫn chưa nắm rõ tình hình thực tế, những hậu quả đều là do anh tưởng tượng theo kết quả xấu nhất, nếu không phải vậy thì sao?

Nếu như bà được cấp cứu qua cơn nguy hiểm, không có gì nghiêm trọng thì sao?

Anh tự nhắc nhở mình như vậy, sau một lúc dựa vào Trần Phi Lân, anh đẩy nhẹ Trần Phi Lân ra, tiếp tục gọi cho Hoàng Hiểu Nhược. Trong khi anh gọi điện, Trần Phi Lân lấy khăn ướt sạch ra và lau vết thương ở cằm anh.

Cú ngã vừa rồi xảy ra nhanh, may mắn chỉ bị trầy xước, răng không bị hư hại nghiêm trọng, khi đến bệnh viện, máu ở cằm và lòng bàn tay đã ngừng chảy.

Khi xuống xe, anh lập tức chạy về phía tòa nhà cấp cứu, Trần Phi Lân theo sau, khi thấy anh đi nhanh thì nhắc nhở anh đi chậm lại, anh dừng lại một chút, bỗng nhớ ra điều gì đó.

Cùng ở bệnh viện với Hoàng Hiểu Nhược còn có bác sĩ là bạn của Lưu Lệ Á. Anh quay lại nói với Trần Phi Lân: “Em tự vào được, bạn của mẹ cũng ở đây.”

Hiểu được lo lắng của anh, Trần Phi Lân đưa túi cho anh và nhắc nhở: “Vậy em đi chậm lại, có chuyện gì thì gọi cho anh.”

“Được.” Trần Lạc Du nhận lấy và chạy vào, khi đến cửa phòng cấp cứu, anh quay lại nhìn, Trần Phi Lân vẫn đứng đó, không rời đi.

Ánh sáng dần tối lại, khoảng cách giữa họ có vẻ xa, hình dáng của Trần Phi Lân trong mắt anh trở nên mờ nhạt. Không hiểu vì sao, trái tim anh như bị siết chặt, anh muốn tiến về phía Trần Phi Lân ở bên kia, nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên đã cắt đứt sự chú ý của anh.

Anh nhận điện thoại, nghe Hoàng Hiểu Nhược hỏi anh ở đâu, vừa trả lời vừa vẫy tay về phía Trần Phi Lân, rồi quay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng của anh biến mất trong tòa nhà, Trần Phi Lân đứng một lúc rồi rời đi.

Đến gần bến xe buýt, Trần Lạc Du gọi điện lại: “Bà ngoại em vẫn đang cấp cứu, khi mẹ em đến sẽ không tiện liên lạc, lát nữa em sẽ gọi lại cho anh.”

“Được rồi, đừng quá lo lắng, bà ngoại sẽ không sao đâu” Trần Phi Lân an ủi anh.

“Ừ” Trần Lạc Du ngừng một chút rồi nói: “Vậy em cúp máy nhé.”

“Lạc Du” Trần Phi Lân gọi anh lại: “Có phải vừa rồi có điều gì muốn nói không?”

Những lời của Trần Phi Lân gợi cho anh nhớ lại cảm giác trước cửa phòng cấp cứu, anh thì thầm trả lời: “Không có gì, không có gì đâu.”

Sự do dự rõ ràng của anh khiến Trần Phi Lân suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói: “Vậy trước tiên chăm sóc bà ngoại đi, chờ bà khỏe lại rồi nói.”

“Được.” Trần Lạc Du đáp lại, quay đầu nhìn về phía Hoàng Hiểu Nhược và cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt.

Bà ngoại của anh vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu. Dù rõ ràng đây không phải là thời điểm thích hợp để nghĩ về những điều khác, nhưng anh không biết lý do vì sao muốn ôm chặt Trần Phi Lân, ước gì người đó có thể công khai ở bên anh, làm chỗ dựa cho anh trong lúc này.

Nhận ra cảm giác không nỡ càng kéo dài thì càng mãnh liệt, Trần Lạc Du đành phải nói: “Không nói nữa, em cúp máy đây.”

Trần Phi Lân đồng ý, chờ đến khi nghe thấy tiếng cúp máy từ đầu dây bên kia thì mới bỏ điện thoại xuống.

Lên xe buýt, Trần Phi Lân ngồi ở hàng ghế sau, có khá nhiều tin nhắn hắn chưa đọc trong WeChat. Hắn mở ra, trả lời tin nhắn từ luật sư Hứa và đồng nghiệp của văn phòng, sau đó kiểm tra email, rồi mở cuộc trò chuyện với Trần Sơ Yến.

Mỗi ngày Trần Sơ Yến sẽ gửi cho hắn các bài tập mà cô chưa hiểu, hắn tranh thủ thời gian rảnh để giải đáp. Hôm nay cũng vậy, nhưng hắn rất khó để tập trung, luôn bị phân tâm mỗi khi giải xong một bài, nghĩ đến tình hình của Trần Lạc Du.

Khi hắn lại một lần nữa lơ đễnh, một tin nhắn từ Thái Thơ Nghi gửi đến, nói: [Có ba vé xem phim miễn phí, buổi sáng chủ nhật tuần này, tôi và bạn không đi được, cậu có muốn dẫn em gái đi không?]

Hắn mở liên kết, là một bộ phim hành động Hollywood đang chiếu gần đây.

Mấy ngày trước, Trần Lạc Du có nhắc đến việc muốn cùng hắn xem bộ phim này vào cuối tuần, nhưng giờ nghĩ đến việc bà ngoại của Trần Lạc Du gặp sự cố, rõ ràng là không có tâm trạng, hắn quyết định đưa ba vé này cho Trần Sơ Yến, bảo Trần Sơ Yến rủ bạn học đi xem.

Hắn gõ vào ô nhắn tin: [Cảm ơn nhé], vừa bấm gửi thì nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa vang lên bên cạnh.

Người trong xe buýt đều quay đầu nhìn về phía đó, là hai chiếc xe cứu hỏa rú còi báo động đang chạy vội.

“Ôi, không biết chỗ nào lại cháy nữa.” Một bà dì ngồi phía trước nói với người bạn già bên cạnh.

Trần Phi Lân liếc nhìn xe cứu hỏa rồi tiếp tục xem điện thoại. Sau bốn trạm, hắn xuống xe liền phát hiện cửa vào của khu dân cư mới gần đó đông nghẹt người, bên đường có nhiều xe ô tô riêng đậu, rất nhiều người cầm điện thoại chụp lại làn khói đen trên không.

Vì hắn thường xuyên xuống xe buýt ở bến này, nên ngay lập tức nhận ra đó chính là tòa nhà 18 mà hắn thuê.

Hắn lập tức chạy về phía cổng chính. Sau khi khó khăn chen qua đám đông người xem náo nhiệt, hắn thấy xe cứu hỏa chắn ngang giữa đường khu dân cư, rồi tiếp tục chạy thêm một đoạn ngắn thì thấy một chiếc xe cứu thương đỗ bên cạnh, xung quanh có vài người vây quanh một người đang khóc thảm thiết và cố gắng an ủi.

Từ tầng bốn của tòa nhà 18, khói đen và sóng nhiệt liên tục bốc lên, khiến các bức tường bên ngoài bị cháy đen, toàn bộ hành lang không thể nhìn thấy gì. Một số lính cứu hỏa đang cầm vòi phun nước để dập lửa trong hành lang, thang nâng cũng đã được dựng lên. Khi hắn nhìn rõ được tầng bị cháy, hắn có dự cảm không tốt, cuối cùng nhớ ra trước khi ra ngoài, Trần Lạc Du đang nấu sủi cảo, không biết đã tắt bếp chưa.

Hắn kéo dây cảnh báo định vào bên trong, nhưng bị lính cứu hỏa đứng canh chặn lại. Hắn nói: “Tôi sống ở tầng bốn.”

Người lính cứu hỏa hỏi: “Cậu sống ở căn hộ nào?”

“406.” Vừa dứt lời, một người phụ nữ mập mạp từ bên phải đẩy đám đông ra, lao đến, túm lấy cổ áo của Trần Phi Lân và mắng: “Chính là mày! Tại sao không tắt bếp khi ra ngoài?! Mày có biết đã có người bị thương không?!”

Trần Phi Lân bị bà kéo mạnh, suýt nữa không đứng vững, nhưng khi nghe thấy tiếng mắng của chủ nhà, hắn mới nhận ra đám cháy thực sự xảy ra ở căn phòng của mình.

“Có người bị thương?” Hắn vội vàng hỏi lính cứu hỏa.

“Có một thanh niên bị thương trong vụ nổ, đội cứu thương đã lên trên, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ.”

Vụ nổ?!

Thanh niên?

Trần Phi Lân ngay lập tức nghĩ đến Trần Nguyên Hâm, nhưng Trần Nguyên Hâm hẳn là đang làm việc ở quán net mới đúng. Lúc này, một tiếng gọi lớn vang lên từ phía sau: “Cảnh sát điều tra, tránh ra, tất cả tránh ra.”

Trần Phi Lân quay lại nhìn, thấy một số cảnh sát mặc đồng phục đang chen lấn qua đám đông, đội trưởng cảnh sát là một người đàn ông trung niên, nói: “Tôi là đội trưởng Lý của đồn cảnh sát Tân Kiến, nhận được báo cáo có án cháy, ai là người báo án?”

“Tôi!” Chủ nhà kéo Trần Phi Lân đến trước mặt đội trưởng Lý: “Tôi là chủ nhà của căn hộ 406, cậu ta là người thuê, là cậu ta gây ra đám cháy!”

“Không phải vậy” Trần Phi Lân lập tức giải thích: “Đội trưởng Lý, tôi vừa về, tôi cũng không rõ chuyện gì xảy ra.”

Đội trưởng Lý nhìn Trần Phi Lân hỏi: “Cậu là người thuê căn hộ 406?”

“Đúng vậy.”

“Tên gì?”

“Trần Phi Lân.”

“Có người sống cùng cậu không?”

“Có, cậu ấy tên Trần Nguyên Hâm.”

“Có thể liên lạc với cậu ấy không?”

“Có thể.” Trần Phi Lân lập tức gọi cho Trần Nguyên Hâm, nhưng chỉ nghe thấy tín hiệu máy đã tắt.

Đội trưởng Lý hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Không biết, điện thoại của cậu ấy đã tắt máy.” Trần Phi Lân lo lắng giải thích: “Nhưng hiện tại cậu ấy chắc đang đi làm, hoặc là anh có thể cho tôi nhìn qua người bị thương được không?”

Đánh giá hắn một lát, đội trưởng Lý đang định trả lời thì nghe thấy tiếng động gần hành lang. Mọi người quay lại nhìn, các nhân viên y tế và lính cứu hỏa cùng nhau khiêng một chiếc cáng ra ngoài. Một người toàn thân bị cháy đen, có nhiều vết thương, quần áo rách nát nằm trên cáng, mặt nạ thở cùng tóc  rối khiến người ta không thể nhìn rõ mặt. Nhưng Trần Phi Lân chỉ nhìn một cái đã nhận ra.

Quả thực là Trần Nguyên Hâm!

Đầu óc hắn trở nên hỗn loạn, Trần Phi Lân nhấc chân định tiến về phía cáng, nhưng vừa bước được một bước đã bị đội trưởng Lý kéo lại, ngay sau đó, hai cảnh sát đứng hai bên giữ chặt hắn. Nhưng hắn không còn kiềm chế cảm xúc như trước, mà vùng vẫy dữ dội: “Nguyên Hâm! Trần Nguyên Hâm!”

Người trên cáng không hề động đậy, dường như không nghe thấy hắn gọi tên mình.

Trần Phi Lân định vươn chân phải đá vào cáng, thử xem liệu có thể đánh thức Trần Nguyên Hâm dậy không. Nhưng chân hắn vừa duỗi ra đã bị kéo lại, nghe thấy tiếng quát từ cảnh sát đứng sau: “Cậu làm gì vậy!”

Làm gì à?

Âm thanh ù tai nhanh chóng thay thế tiếng ồn xung quanh, Trần Phi Lân không rời mắt khỏi người trên cáng. Hắn cảm thấy như Trần Nguyên Hâm đang đùa giỡn với mình, rõ ràng đang làm việc bình thường, sao lại đột nhiên về nhà và gặp phải vụ nổ?

Khi tiếng ù tai mạnh đến mức như xuyên thủng màng nhĩ, hắn khàn giọng mà gào lên: “Tại sao em lại ở đây?!”

“Trả lời anh đi, Trần Nguyên Hâm!!”

Cáng đi qua trước mặt hắn, Trần Nguyên Hâm vẫn không phản ứng. Trần Phi Lân cảm thấy mắt mình như muốn nứt ra, hai tay đột nhiên trở nên mạnh mẽ, hai cảnh sát không thể giữ nổi hắn, hắn lao về phía cáng.

Nhưng ngay khi hắn vừa chạm vào mặt Trần Nguyên Hâm, đã bị một người mặc blouse trắng ngăn lại. Giọng nói của người này bất ngờ giống với giọng của Trần Lạc Du, hắn nghe thấy người đó lạnh lùng quát: “Người bị thương đã ngất xỉu rồi, nếu cậu cản trở việc cứu chữa, chính là đang làm hại cậu ấy!”

Trong khoảnh khắc hắn ngây ra, hai cảnh sát đã giữ chặt hắn, lần này họ đè hắn xuống đất. Mặt phải của hắn dán chặt xuống mặt đất, da bị cát đá thô ráp làm rách, khóe mắt bị cắt ra một chút máu. Nhưng hắn không cảm thấy đau, tầm nhìn chỉ còn lại chiếc cáng di chuyển và bóng trắng cùng cáng đi xa. Cho đến khi một đôi chân đến trước mặt hắn, có người ngồi xuống, chắn tầm nhìn của hắn.

Giọng của đội trưởng Lý không chút nào thay đổi, giống như những video mà hắn từng xem trong bài giảng, người mặc đồng phục cảnh sát vô cảm đối diện nghi phạm và nói: “Trần Phi Lân, hiện tại chủ nhà đã làm chứng cậu chính là người gây ra vụ hoả hoạn, và đã có người bị thương, chúng tôi cần đưa cậu về đồn để phối hợp điều tra.”

Bình Luận (0)
Comment