Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 87

Edit: Ji

[Cậu nghĩ con trai tôi sẽ từ bỏ tương lai của mình để ở bên cậu sao?]

—–oOo—–

Chờ ngoài cửa phòng cấp cứu hơn nửa tiếng, cuối cùng Trần Lạc Du cũng nhận được cuộc gọi từ Lưu Lệ Á.

“Hiện giờ mẹ đã ra khỏi sân bay, bà ngoại con thế nào rồi?”

“Vẫn đang cấp cứu” Trần Lạc Du nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu với ánh mắt lo lắng: “Bác sĩ nói tình hình không lạc quan, bà ngoại bị tăng áp lực nội sọ, khu vực sưng phù cũng khá lớn.”

“Bác sĩ Hàn đã đến chưa?”

“Mới đến.”

“Vậy thì tốt, bác sĩ Hàn là chuyên gia trong lĩnh vực này, để ông ấy xem qua rồi tính tiếp.”

Lưu Lệ Á cố gắng an ủi Trần Lạc Du, sau khi cuộc gọi kết thúc, bà xem có một cuộc gọi nhỡ, số điện thoại được ghi chú là Thái Thực. Vì Đặnh Cung đang ở bên cạnh, Lưu Lệ Á không lập tức gọi lại, mà gửi tin nhắn qua WeChat: 【Hiện giờ tôi không tiện gọi điện, nói ngắn gọn.】

Thái Thực nhanh chóng trả lời: 【Trần Phi Lân xảy ra chuyện rồi】

Thái Thực là người mà Lưu Lệ Á thuê để theo dõi Trần Lạc Du và Trần Phi Lân. Những bức ảnh và thông tin về Trần Phi Lân mà Lưu Lệ Á nhận được trước đó đều lấy từ người này.

【Có chuyện gì vậy?】 Lưu Lệ Á đang lo lắng cho sự an toàn của bà ngoại, có phần không kiên nhẫn, nhưng khi đọc xong nội dung từ Thái Thực, ánh mắt bà đã thay đổi.

Bà hỏi: [Đồn công an nào?]

[Đồn công an Tân Kiến.]

[Tôi hiện tại đang ở bên ngoài đồn công an, tình hình có vẻ không ổn lắm.]

[Tôi biết rồi.]

Lưu Lệ Á tắt màn hình, nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ lại nội dung mà Thái Thực vừa nói.

Trước đây, bà đã giao nhiệm vụ cho Thái Thực theo dõi Trần Phi Lân và Trần Lạc Du, chủ yếu là để nắm bắt tình hình của họ. Gần đây, bà rất bận rộn và chưa nghĩ ra cách giải quyết thế nào, không ngờ sự việc lại đột ngột xảy ra, Trần Phi Lân bị tình nghi gây ra hỏa hoạn và có người bị thương. Dù là tai nạn hay do sơ suất, Trần Phi Lân cũng khó lòng bình yên thoát thân.

Tuy nhiên, so với rắc rối của Trần Phi Lân, điều bà phải đối mặt trước mắt là tình hình của bà ngoại. Vừa rồi, khi bà nói chuyện với Trần Lạc Du, không nghe thấy có gì khác thường, có vẻ như Trần Lạc Du vẫn chưa biết về sự việc này.

Dù thế nào, bà phải giấu chuyện này với Trần Lạc Du.

Bà nhắc nhở tài xế lái nhanh hơn, đồng thời lấy điện thoại ra soạn tin nhắn. Đặng Cung lại gần, đặt tay lên vai bà, an ủi: “Đừng lo lắng, mẹ của em sẽ không sao đâu.”

Bà gật đầu, dựa vào Đặng Cung một lúc rồi ngồi thẳng dậy. Khi Đặng Cung cúi đầu xử lý tin nhắn trên máy tính bảng, bà tiếp tục trả lời: [Em gái của Trần Phi Lân có biết không?]

【Có lẽ chưa biết, tôi vẫn đang canh giữ bên ngoài đồn công an, không thấy cô ấy xuất hiện】

Lưu Lệ Á liếc đồng hồ, Trần Phi Lân đã bị đưa vào đồn công an một lúc, chắc hẳn vẫn đang khai báo. Bà nói: 【Cậu bây giờ đi tìm em gái của cậu ta, báo cho cô ấy biết chuyện. Bảo cô ấy đừng hoảng loạn, đặc biệt là đừng gọi điện cho Trần Lạc Du】

【Đã hiểu.】

【Rồi, bảo cô ấy tôi là luật sư, có thể giúp anh trai cô ấy giải quyết vấn đề. Nếu cô ấy đồng ý, hãy dẫn cô ấy đến gặp tôi】

【Được.】

Thái Thực làm việc Lưu Lệ Á hoàn toàn yên tâm, bà lại liên hệ với một người bạn làm luật sư địa phương qua WeChat, nhờ người đó thu thập tài liệu liên quan đến vụ việc ở khu Thiên Hồng. Khi gần đến bệnh viện, điện thoại lại vang lên, bà nhấc máy, chưa kịp nói gì đã nghe thấy Trần Lạc Du nghẹn ngào nói “Mẹ”.

Bà đã nhiều năm không nghe thấy con trai mình khóc nức nở gọi mình như vậy, lập tức có dự cảm xấu. Quả nhiên, Trần Lạc Du không kiềm chế được nữa, nói: “Bà ngoại… mất rồi.”

“Mẹ ơi, bà ngoại không còn nữa…”

Khi đến trước cửa phòng cấp cứu, Lưu Lệ Á nhìn thấy Trần Lạc Du ngồi bất động ở góc tường.

Hoàng Hiểu Nhược và bác sĩ Hàn đang trao đổi, thấy bà đến, Hoàng Hiểu Nhược bước tới, đôi mắt đỏ hoe nói: “Cô ơi, nén bi thương.”

Lưu Lệ Á không biết phải nói gì, bà vỗ vỗ tay Hoàng Hiểu Nhược rồi quay sang hỏi bác sĩ Hàn về tình hình cấp cứu.

“Bệnh nhân khi ngã từ xe buýt xuống có thể là do huyết áp tăng gây ra chóng mặt, khiến đầu va trực tiếp xuống đất, làm tăng áp lực trong não và dẫn đến thoát vị não (1).”

(1) Thoát vị não là sự dịch chuyển của mô não từ không gian này sang không gian khác trong hộp sọ thông qua các nếp gấp và lỗ hở khác nhau. Đây là một tình trạng cần được chẩn đoán sớm và xử lý kịp thời để ngăn chặn các tổn thương nghiêm trọng không thể hồi phục có thể dẫn đến ngừng hô hấp và tử vong.

“Sao lại là tăng huyết áp?” Lưu Lệ Á kích động nói: “Mẹ tôi chưa bao giờ có triệu chứng huyết áp cao cả!”

Đặng Cung đứng bên cạnh cố gắng an ủi bà: “Em đừng vội, trước tiên hãy nghe bác sĩ Hàn nói xong.”

Bác sĩ Hàn cố gắng giải thích nhẹ nhàng: “Nhiều bệnh nhân trước khi phát hiện bị bệnh cao huyết áp thường có một khoảng thời gian bị chóng mặt, chỉ là mức độ chóng mặt khác nhau ở từng người và thường là bệnh nhân hoặc người xung quanh không để ý tới.”

“Chúng tôi đã cố hết sức cứu chữa, nhưng một phần mô não của mẹ cậu bị chèn ép quá lâu, khi đưa đến bệnh viện đã ở trong trạng thái hôn mê.”

Cảm nhận được tay Lưu Lệ Á nắm tay mình bắt đầu run rẩy, Đặng Cung đỡ bà ngồi xuống ghế: “Lệ Á, em bình tĩnh lại, chuyện đã xảy ra rồi, việc em quá kích động không có lợi cho sức khỏe.”

Hoàng Hiểu Nhược cũng đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Đúng vậy, cô ơi, cô đừng quá đau buồn.”

“Bà ngoại ra đi thực sự là một sự giải thoát đối với bà. Tình trạng của bà quá nguy hiểm, dù có cứu sống thì khả năng cao vẫn là hôn mê lâu dài hoặc liệt giường.”

Lời của Hoàng Hiểu Nhược xuất phát từ góc độ của một bác sĩ, dù nghe có vẻ không xuôi tai, nhưng Lưu Lệ Á hiểu Hoàng Hiểu Nhược muốn bà nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nhưng đó là mẹ của bà!

Dựa vào vai Đặng Cung, Lưu Lệ Á cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Đặng Cung vỗ lưng bà an ủi, nhưng bà càng khóc càng không thể dừng lại, cho đến khi Đặng Cung nhắc đến Trần Lạc Du, bà mới nhớ ra con trai cũng đang cần mình.

Sau một lúc, bà đẩy Đặng Cung ra, nhận lấy khăn giấy từ tay Hoàng Hiểu Nhược, lau khô mặt rồi đi đến trước mặt Trần Lạc Du.

Bà mang giày cao gót, tiếng gót giày chạm đất vọng vào tai Trần Lạc Du, nhưng Trần Lạc Du như không nghe thấy, vẫn giữ nguyên tư thế cuộn tròn, vùi mặt vào đầu gối.

Lưu Lệ Á ngồi xổm xuống, vuốt tóc Trần Lạc Du, nghẹn ngào nói: “Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố chịu đựng.”

Trần Lạc Du vẫn không có phản ứng, không nói lời nào cũng không động đậy, giống như một bức tượng có nhiệt độ được đặt ở góc tường. Lưu Lệ Á cố gắng nâng anh dậy, nhưng phát hiện tay trái anh đang cầm điện thoại, lại nhớ ra chuyện của Trần Phi Lân.

Với những gì bà hiểu về Trần Lạc Du, nếu biết Trần Phi Lân xảy ra chuyện, có lẽ anh sẽ không ngồi đây mà không làm gì. Bà thử lấy điện thoại, vừa mới chạm vào thì Trần Lạc Du đã siết chặt tay lại.

Đầu gối hơi nâng lên, bà nhìn thấy một gương mặt không có cảm xúc.

Ánh mắt của Trần Lạc Du đờ đẫn, không có tiêu điểm rõ ràng, cũng không có dấu hiệu đau buồn hay kích động. Anh cứ như vậy lặng lẽ nhìn Lưu Lệ Á, điều này khiến bà nhớ lại trước kia ở nhà, khi Tôn Hồng gọi anh rời giường, bà thường nhìn thấy gương mặt đó.

Trần Lạc Du không hề có chứng khó dậy, nhưng anh có thói quen ngủ dậy muộn. Tôn Hồng luôn kiên nhẫn gọi anh dậy nhiều lần, thúc giục anh xuống giường để rửa mặt, giúp anh sắp xếp chăn màn và ga trải giường bị nhăn nheo.

Nhờ có Tôn Hồng, Lưu Lệ Á mới có thể yên tâm theo đuổi sự nghiệp ở Bắc Kinh; nhờ có Tôn Hồng, dù giữa bà và Trần Lạc Du có bất đồng và căng thẳng, tình cảm mẹ con vẫn có thể gắn bó; nhờ có Tôn Hồng, mỗi lần bà trở về, vẫn luôn có một mái ấm trọn vẹn chào đón bà.

Bây giờ thì không còn nữa.

Trần Lạc Du đưa tay lên, lau nước mắt trên khóe mắt của Lưu Lệ Á. Khi tay của Lưu Lệ Á chạm vào băng gạc trên cằm anh và gọi tên anh: “Tiểu Du” anh nhắm mắt lại, cảm xúc kìm nén cuối cùng cũng vỡ òa.

Anh ôm chặt Lưu Lệ Á, ôm đến mức đôi tay anh run rẩy. Nếu có thể, anh ước thời gian có thể quay ngược lại, để anh có thể ôm chặt Tôn Hồng như thế này và nghe Tôn Hồng gọi anh như vậy.

Đối với anh, Tôn Hồng luôn gần gũi hơn cả mẹ mình. Từ nhỏ đến lớn, dưới sự chăm sóc của Tôn Hồng anh cứ như vậy mà trưởng thành. Những gì Tôn Hồng đã làm cho anh, sự thấu hiểu và bao dung của bà đối với anh vượt xa mẹ anh. Nếu không có Tôn Hồng, có lẽ anh đã buông xuôi vì bị bắt nạt khi học tiểu học.

Anh có thể chấp nhận cả đời không có cha, cũng có thể chấp nhận mẹ rời xa từ khi còn nhỏ, nhưng anh không thể chấp nhận cuộc sống không có bà ngoại.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đột ngột mất đi bà ngoại, thậm chí không kịp nhìn bà lần cuối.

Tôn Hồng quay về chỉ vì một câu của Lưu Lệ Á, nhưng kẻ gây ra mọi chuyện lại là anh!

Chính anh đã làm những việc khiến Lưu Lệ Á lo lắng, chính anh kiên quyết muốn nhận Trần Phương Văn, chính sự cứng đầu sai lầm của anh đã dẫn đến tất cả, vì vậy đây có phải là báo ứng của anh không?

Lưu Lệ Á luôn quỳ trên mặt đất ôm Trần Lạc Du, Đặng Cung đứng cách đó vài bước nhìn, nghe thấy Trần Lạc Du bắt đầu khó thở, Đặng Cung tiến lại gần, cúi xuống vỗ vai anh: “Đừng khóc nữa, bà ngoại ở dưới suối vàng biết sẽ rất đau lòng”.

Lưu Lệ Á liếc nhìn Đặng Cung, muốn lắc đầu ra hiệu bảo gã đừng nói nữa, nhưng người trong vòng tay bà đột nhiên im lặng, sau đó bà bị đẩy ra.

Bà lau vội nước mắt trên mặt, Trần Lạc Du chống tay vào tường đứng dậy, lẩm bẩm “Con đi rửa mặt” rồi bước về phía trước.

Lưu Lệ Á ở phía sau gọi anh nhưng anh không dừng lại, mà càng bước nhanh hơn đến chỗ rẽ vào nhà vệ sinh. Khi mở cửa phòng, anh dựa vào tường, nước mắt một lần nữa không thể kiểm soát.

Trong phòng vệ sinh còn có người khác, anh không thể phát ra tiếng, chỉ có thể cắn chặt cánh tay, nhắm chặt mắt. Không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn như bị xé toạc cuối cùng cũng giảm bớt, cơ thể cảm giác như bị rút hết, thậm chí thở cũng trở nên khó khăn.

Anh che trán, khi lấy lại được chút sức lực mới lấy điện thoại ra định gọi cho Trần Phi Lân, trên màn hình khóa thấy tin nhắn Wechat của Trần Phi Lân gửi đến.

[Nhà có việc gấp, anh phải về quê ngay lập tức, điện thoại sắp hết pin, anh tắt máy trước, khi giải quyết xong sẽ liên lạc với em.]

Sau khi Trần Lạc Du vào phòng vệ sinh, Lưu Lệ Á dưới sự hỗ trợ của Đặng Cung đứng thẳng dậy, nói: “Em muốn đi gặp mẹ.”

Đặng Cung nói: “Anh sẽ vào cùng em.”

Bà nói với Hoàng Hiểu Nhược đang đi tới: “Hiểu Nhược, cô vào trong một chút, phiền cháu ở đây đợi Lạc Du.”

“Vâng, cô yên tâm.”

Lưu Lệ Á cảm ơn cô, theo bác sĩ Hàn vào bên trong. Khi nhìn thấy khuôn mặt bình yên của Tôn Hồng, Lưu Lệ Á che miệng lại, nước mắt một lần nữa rơi xuống.

Bà dựa sát vào Đặng Cung khóc một hồi lâu, cho đến khi chuông điện thoại reo lên mới dừng lại, rồi đi đến góc phòng để nghe máy.

“Cô Lưu, tôi đã gặp Trần Sơ Yến rồi, cô ấy đã biết Trần Phi Lân gặp chuyện, rất lo lắng muốn gặp cô.”

Lưu Lệ Á lau nước mắt, thấp giọng nói: “Cậu đưa cô ấy đến tòa nhà An Lợi gần đồn cảnh sát Tân Kiến, khoảng nửa giờ nữa tôi sẽ đến.”

Trở về bên Đặng Cung, Lưu Lệ Á nói: “Đặng Cung, em có việc gấp cần phải xử lý ngay, chuyện của mẹ…”

Đặng Cung nói: “Em cứ đi đi, anh sẽ sắp xếp.”

“Vậy còn Lạc Du…” Lưu Lệ Á tiếp tục muốn nói lại thôi, nhìn Đặng Cung.

“Yên tâm, anh sẽ chăm sóc con.”

“Vậy thì tốt rồi.” Lưu Lệ Á yên tâm, cuối cùng nhìn một lần nữa vào giường bệnh của Tôn Hồng, che miệng rời khỏi.

Khi lên taxi, bà gọi cho người bạn luật sư địa phương mà bà đã nhờ giúp đỡ, người đó họ Cao. Người đó nói đã thu thập được tin tức sơ bộ. Bà yêu cầu luật sư Cao gửi tài liệu đến email của bà, mở ra và xem xét kỹ lưỡng. Khi đến nơi, bà đã có cái nhìn tổng quát về vụ án, trong lòng cũng có kế hoạch.

Thái Thực đã đưa Trần Sơ Yến đến quán cà phê ở tầng hai, đặt cho cô một ly Latte rồi rời đi. Khi Lưu Lệ Á đến, bà đứng ở góc phòng quan sát một lúc, thấy Trần Sơ Yến mặc đồng phục thể thao xanh trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao, căng thẳng ngồi trên ghế nghỉ chân. Cô không ngừng nhìn về phía cửa ra vào, vẻ mặt rất lo lắng, không hề động đến ly cà phê đá trước mặt.

Sau khi chỉnh lại tóc mai, Lưu Lệ Á đẩy cửa vào, đi thẳng đến trước mặt Trần Sơ Yến và ngồi xuống.

Trần Sơ Yến lập tức thẳng lưng, lo lắng nhìn Lưu Lệ Á. Lưu Lệ Á không giấu giếm danh tính của mình, bà nói: “Tôi là mẹ của Trần Lạc Du, đến đây để giúp đỡ anh trai cháu.”

Bà chủ động giới thiệu bản thân, Trần Sơ Yến nắm chặt gối vải trên đầu gối, mắt lập tức đỏ hoe: “Cô Lưu, cháu là Trần Sơ Yến, cảm ơn cô đã sẵn lòng giúp đỡ.”

Trần Sơ Yến biết Trần Phi Lân đang thực tập tại một văn phòng luật sư, nhưng không biết cụ thể là ở đâu, vì vậy khi Thái Thực tìm đến cô và nói Trần Phi Lân gặp chuyện, cô hoàn toàn bị sốc. Lại nghe nói mẹ của Trần Lạc Du là luật sư và có thể giúp đỡ Trần Phi Lân, cô lập tức đồng ý gặp mặt.

Cô gái trước mặt cũng đã xuất hiện trong những bức ảnh mà Thái Thực cung cấp trước đó. Lưu Lệ Á không rõ mối quan hệ giữa cô và Trần Lạc Du gần gũi đến đâu, nhưng trước tiên cần phải ngăn cản cô liên lạc với Trần Lạc Du, vì vậy bà thẳng thắn nói bà ngoại của Trần Lạc Du vừa mới qua đời, hy vọng cô không làm phiền Trần Lạc Du.

Bà tưởng Trần Sơ Yến sẽ do dự một chút, nhưng không ngờ cô gái này ngay lập tức rơi nước mắt, cúi đầu nói: “Xin lỗi, trong thời điểm này còn làm phiền cô và anh Lạc Du, thật sự rất xin lỗi.”

Lưu Lệ Á không nói gì, thấy cô lau nước mắt, ánh mắt kiên định nhìn mình: “Cô à, chuyện này không làm phiền cô nữa, cháu tự mình nghĩ cách.”

Lưu Lệ Á hỏi: “Cháu có cách gì?”

“Cháu…” Trần Sơ Yến dừng lại một chút: “Cháu sẽ gặp anh trai cháu trước, anh ấy học ngành luật và đang thực tập tại văn phòng luật sư, chắc chắn sẽ có cách tự cứu mình.”

Về khả năng tự cứu của Trần Phi Lân, Lưu Lệ Á đã nghĩ đến khi đến đây, nhưng lời chưa kịp nói đã bị cuộc gọi của luật sư Cao cắt ngang.

Lưu Lệ Á nhấc máy, vừa nghe một câu sắc mặt liền thay đổi, bà nhỏ giọng nói với Trần Sơ Yến: “Anh cháu không thể tự cứu mình được nữa.”

“Vì sao ạ?” Trần Sơ Yến hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Người bị thương đã qua đời cách đây hơn mười phút” Lưu Lệ Á nghiêm túc nói: “Bây giờ vụ án đã hoàn toàn thay đổi, dù là ngoài ý muốn hay không, đây là một vụ án hình sự. Một khi bị tuyên án, tương lai của anh cháu sẽ bị hủy hoại.”

Trần Sơ Yến sắc mặt tái nhợt, lưng yếu ớt dựa vào ghế. Lưu Lệ Á đi đến bên cạnh, ngồi xuống, nắm lấy tay cô đang đổ mồ hôi, an ủi: “Đừng sợ, bây giờ cô sẽ đi tìm anh cháu, cô sẽ làm luật sư bào chữa cho anh cháu, tìm hiểu vụ việc và xem có cách nào giúp đỡ anh cháu không.”

Sau khi nhận được sự đồng ý của Trần Sơ Yến, Lưu Lệ Á đưa cô đến đồn cảnh sát Tân Kiến, gặp người phụ trách vụ án này là đội trưởng Lý.

Tin tức về cái chết của Trần Nguyên Hâm đã đến đồn cảnh sát, đội trưởng Lý cũng đã thông báo cho Trần Phi Lân. Do vụ án đã chuyển sang hình sự, trước mắt chính thức mở điều tra.

Lưu Lệ Á đưa danh thiếp của mình, đội trưởng Lý bảo bà đợi một chút, hơn hai mươi phút sau mới trở lại văn phòng, nói Trần Phi Lân vừa mới bị chuyển đến trại tạm giam.

Lưu Lệ Á và đội trưởng Lý trò chuyện riêng một lúc, đại khái hiểu được tình hình hiện tại của vụ án rồi đưa Trần Sơ Yến rời đi. Bà an ủi Trần Sơ Yến vài câu, rồi gọi Thái Thực đến đưa Trần Sơ Yến về nghỉ ngơi, còn bà thì ngay lập tức đến trại giam. Cuối cùng khi gặp được Trần Phi Lân cũng đã khá muộn.

Trần Phi Lân vừa trải qua việc thẩm vấn, lại chịu cú sốc khi nghe tin Trần Nguyên Hâm qua đời, tinh thần rất mệt mỏi. Khi biết Lưu Lệ Á là mẹ của Trần Lạc Du, hắn cả người cứng đờ, một lúc lâu mới nói được một câu.

Lưu Lệ Á cả ngày bôn ba cũng rất mệt mỏi, đặc biệt là khi bà bỏ qua việc lo liệu hậu sự cho Tôn Hồng để chạy đến đây, nên bà không thể kiên nhẫn với Trần Phi Lân. Bởi vậy, đã đi thẳng vào vấn đề.

Cơ quan công an cần thời gian để điều tra, nhưng theo đánh giá sơ bộ ở hiện trường, điểm bắt lửa là từ bếp gas, và Trần Phi Lân cũng đã khai là mình đang nấu ăn, vì vội ra ngoài mà quên tắt bếp.

Dựa vào những thông tin mà Lưu Lệ Á biết về Trần Phi Lân trước đó và phản ứng của hắn hiện tại, bà tin rằng Trần Phi Lân không nói dối. Hơn nữa, hắn là sinh viên ngành luật, nếu muốn phạm tội, chắc chắn không chọn cách vụng về trăm ngàn lỗ hổng như vậy. Thái Thực cũng đã bổ sung trong tin nhắn Trần Phi Lân đã cùng Trần Lạc Du đến bệnh viện trước khi xảy ra sự cố. Căn cứ vào những điều này, Lưu Lệ Á đoán ra được diễn biến của sự việc.

Chỉ là bà không ngờ vụ việc lại liên quan đến Trần Lạc Du. Trong lúc bà suy xét cách giải quyết, Trần Phi Lân mở miệng hỏi: “Bà ngoại của Lạc Du, sao rồi?”

Những lời hắn nói khiến Lưu Lệ Á nhớ lại hình ảnh ở bệnh viện, cổ họng nghẹn lại, bà nói: “Người đã không còn nữa.”

Trần Phi Lân giật mình, vừa nói “Sao lại như vậy…” thì bị bà lạnh lùng cắt lời: “Thay vì lãng phí thời gian để quan tâm đến bà ngoại của bạn tốt, không bằng nghĩ cách giải quyết vấn đề của chính mình thế nào.”

Tránh đi ánh mắt của bà, Trần Phi Lân im lặng. Lưu Lệ Á không chắc hắn có hiểu ý “bạn tốt” hay không, vì vậy bà lại nhắc nhở: “Tôi đã biết chuyện của cậu và Lạc Du, nhưng tôi muốn nói rõ với cậu, cậu không thể tiếp tục ở bên con tôi.”

 “Điều kiện gia đình và nền tảng trưởng thành của hai người quá khác biệt, con tôi còn trẻ, chỉ là nhất thời mới lạ nên mới đi lầm đường. Bây giờ cậu lại liên quan đến vụ án, dù cha mẹ cậu có bán đất bán nhà để bồi thường, cậu vẫn sẽ bị kết án. Cậu nghĩ con trai tôi sẽ từ bỏ tương lai của mình để ở bên cậu sao?”

Lưu Lệ Á vốn không định nói những điều này với Trần Phi Lân, nhưng hiện tại đành phải làm vậy. Vụ án mạng kéo theo Trần Lạc Du, bà lo lắng nếu Trần Phi Lân nhắc đến tên Trần Lạc Du, khi đó cơ quan công an sẽ liên hệ với Trần Lạc Du để xác nhận tình hình. Theo hiểu biết của bà về con trai mình, Trần Lạc Du có thể không ngoan ngoãn chia tay với Trần Phi Lân.

Lưu Lệ Á không dám đánh cược và cũng không muốn cho Trần Phi Lân kéo dài thời gian, bà chăm chú nhìn Trần Phi Lân và đưa ra một đề nghị rất hấp dẫn.

“Nếu bây giờ cậu có thể đồng ý chia tay với con tôi, tôi sẽ giải quyết khoản bồi thường mà gia đình nạn nhân đề nghị sau này cho cậu, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu nhận được mức án nhẹ nhất.”

Bà làm nghề luật sư hơn mười năm, đã gặp vô số loại người phiền toái.

Có người hối hận, sợ chết, tìm đủ mọi cách để thoát tội, Có người thì đã hết hy vọng, không còn quan tâm. Cũng có người mặc dù bị bắt nhưng vẫn không cảm thấy mình có lỗi.

Nhiều nghi phạm ban đầu không chịu hợp tác, nhưng qua một đến hai cuộc gặp mặt, bà luôn có thể hiểu được nhu cầu thực sự của họ. Ngay cả những người đã hết hy vọng cũng rất ít khi hoàn toàn không mong muốn điều gì.

Trường hợp của Trần Phi Lân theo bà là không quá khó xử lý. Hắn là một người đến từ vùng nông thôn nghèo khó, có thể tốt nghiệp đại học, thậm chí học lên cao học và thực tập tại một văn phòng luật. Nếu mọi chuyện tiếp tục theo đúng kế hoạch, cuộc đời hắn sẽ hoàn toàn thay đổi.

Nhưng tất cả đã kết thúc trong ngày hôm nay.

Dù cuối cùng sự thật như lời hắn nói chỉ là một tai nạn, thì tương lai của Trần Phi Lân đã kết thúc.

Hệ thống công – kiểm – pháp sẽ không cho phép một công dân có tiền án dự tuyển vào các cơ quan nhà nước. Các doanh nghiệp lớn cũng sẽ kiểm tra hồ sơ lý lịch. Với tiền án này, Trần Phi Lân suốt đời cũng sẽ không thể tìm được công việc tốt.

Tuy nhiên, đó là chuyện của tương lai. Hiện tại, vấn đề cấp bách nhất vẫn là tình trạng hiện tại của hắn.

Dựa vào kinh nghiệm của Lưu Lệ Á trong việc xử lý các vụ án tương tự, gia đình nạn nhân sẽ yêu cầu khoản bồi thường cao. Nếu không bồi thường đủ, không thể ký thỏa thuận giảm án, Trần Phi Lân sẽ phải đối mặt với án tù tối đa là bảy năm.

Việc vào tù sẽ là một cú sốc lớn đối với gia đình của Trần Phi Lân. Hơn nữa, họ và gia đình nạn nhân sống cùng sống trong một thôn, các mâu thuẫn và vấn đề giữa hai gia đình khi Trần Phi Lân ra tù sẽ rất khó giải quyết.

Vì vậy, tiền là quan trọng nhất lúc này. Nếu có đủ tiền, mọi thứ sau này sẽ dễ dàng giải quyết.

Lưu Lệ Á khoanh tay nhìn người đối diện, Trần Phi Lân cúi đầu, chiếc còng tay bằng kim loại trên cổ tay hắn khẽ lắc lư theo cử động của tay. Hắn không trả lời đề nghị của Lưu Lệ Á, nhưng bà không nghĩ hắn sẽ từ chối. Chỉ có thể cho là hắn vẫn còn trẻ, chưa sẵn sàng chấp nhận số phận và vẫn đang tìm cách phản kháng.

Lưu Lệ Á không muốn lãng phí thêm thời gian với hắn, nên thẳng thắn hơn: “Đổi một đoạn tình cảm không có tương lai để giải quyết khó khăn hiện tại, cậu là người thông minh, chắc chắn biết nên chọn thế nào.”

“Thực ra, người như cậu vốn dĩ có một tương lai sáng lạn thì không thể nào ở bên lâu dài với một người đồng giới. Cậu nên tìm một người phụ nữ vào thời điểm thích hợp trong tương lai, kết hôn và có con, tạo dựng một gia đình có thể khiến cậu trông giống như một người bình thường.”

Là một luật sư, Lưu Lệ Á hiểu rõ chuyện này nói ở đây không phù hợp. Mặc dù cuộc gặp của họ không được ghi hình hay ghi âm, nhưng không có nghĩa bà có thể xử lý theo cảm tính. Tuy nhiên, hiện tại bà không để ý nhiều vì bà không thể để con trai mình bị Trần Phi Lân liên lụy.

Bà đã vất vả nuôi Trần Lạc Du, chỉ để cho con trai mình có được những điều tốt nhất và biến anh thành người xuất sắc hơn cả bà. Bà muốn chứng minh với Trần Phương Văn rằng dù không có ông ta, mẹ con bà vẫn có thể sống tốt. Nhưng Trần Lạc Du lại dễ dàng tha thứ cho người đã bỏ rơi họ, thậm chí còn…

Còn thừa hưởng cả gen đáng ghê tởm đó!

Trần Lạc Du là bà sinh ra, tại sao không thể di truyền được những thứ bình thường của bà? Tại sao không thể yên ổn tìm một bạn gái và yêu đương?!

Trước những thành kiến ngang ngược vô lý của Lưu Lệ Á, Trần Phi Lân không biện minh một câu nào.

Kể từ khoảnh khắc biết tin Trần Nguyên Hâm qua đời tại sở cảnh sát, Trần Phi Lân đã hiểu rõ cuộc đời hắn đã bị hủy hoại.

Ngôi nhà là do hắn thuê, hắn cũng có mặt ở thời điểm đó. Dù thế nào, hắn vẫn liên quan. Nếu là bất kỳ ai khác, hắn sẽ phủi sạch trách nhiệm và khai đối phương ra, nhưng người đó là Trần Lạc Du, anh vì nấu cơm cho hắn mới gây ra hỏa hoạn, hắn làm sao có thể nói ra được?

Lưu Lệ Á nói hắn không cam lòng, thật sự hắn không cam lòng.

Là con người, có những người từ khi sinh ra đã có tất cả, trong khi hắn phải nỗ lực rất nhiều để đứng vững trong thành phố này.

Trước khi gặp Trần Lạc Du, hắn thậm chí không dám tưởng tượng mình có thể có người mình yêu, có thể sống cuộc sống bình dị và hạnh phúc. Nhưng hắn cũng hiểu sự chênh lệch giữa họ là rất lớn, rõ ràng để giảm bớt cảm giác tự ti của hắn, Trần Lạc Du đã âm thầm làm rất nhiều việc.

Từ khi anh cùng hắn đi mua đôi giày thể thao lần đầu tiên, Trần Lạc Du đã không còn đeo những đôi giày đắt đỏ trước mặt hắn nữa. Sau khi về quê hắn, thói quen ăn uống cũng đã hạ thấp xuống thành những quán ven đường, và những khoản chi tiêu nhiều hơn thường ngày cũng không phải để hắn nhọc lòng.

Trần Lạc Du nhận được chiếc xe vào ngày sinh nhật cũng giấu đi không đề cập tới. Bọn họ lần đầu tiên đến khách sạn để thuê phòng, cũng như căn hộ thuê sau này, Trần Lạc Du nhiều lần ngỏ ý muốn giảm bớt gánh nặng tài chính cho hắn.

Người hắn yêu luôn cẩn thận gìn giữ tôn nghiêm của hắn, cố gắng làm sao để mối quan hệ của họ không bị ảnh hưởng bởi vấn đề tiền bạc.

Tất cả những điều này hắn đều rất rõ. Thực ra, nhiều lúc hắn cũng có cảm giác tiêu cực vì áp lực cuộc sống, nhưng mỗi khi thấy Trần Lạc Du vui vẻ, hắn lại cảm thấy những nỗ lực của mình thật sự có ý nghĩa.

Hắn còn một tương lai đầy hy vọng, có thể sau này sẽ cho Trần Lạc Du cuộc sống tốt hơn. Hắn luôn nghĩ như vậy, và mong chờ điều đó.

Thật tiếc rằng cuộc đời không giống như là mơ, hiện thực tàn khốc đã bóp chặt cổ hắn, cho hắn một cái tát. Hắn không chỉ gián tiếp gây ra cái chết của Trần Nguyên Hâm, mà còn phá hủy tương lai của chính mình và Trần Lạc Du.

Lưu Lệ Á kiên nhẫn chờ đợi gần năm phút mà không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ Trần Phi Lân.

Cuộc gặp có thời gian hạn chế, không thể để Trần Phi Lân kéo dài mãi như vậy. Khi bà đang nghĩ đến việc gia tăng lợi thế, Trần Phi Lân từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy tơ máu bình tĩnh nhìn bà: “Tôi sẽ chia tay em ấy, bà không cần phải cho tôi bất kỳ lợi ích nào.”

Lông mày của Lưu Lệ Á nhướng lên, bà không tin có chuyện tốt như vậy. Tuy nhiên, những gì Trần Phi Lân nói tiếp theo đã khiến bà hoàn toàn sững sờ.

“Nếu bà thật sự muốn bảo vệ em ấy, thì đừng để em ấy biết bà đã gặp tôi. Tôi cũng không cần bà bào chữa cho tôi.”

“Về vụ tai nạn này, khi đó em ấy ở cùng tôi, rất có thể em ấy sẽ nói dối để cứu tôi, nói rằng chính em ấy nấu ăn. Hy vọng bà có thể chuẩn bị sẵn sàng cho điều này, đừng để em ấy làm bừa.”

Nhắm mắt lại, Trần Phi Lân cực kỳ mệt mỏi dựa vào lưng ghế: “Tôi sẽ không gặp em ấy nữa. Về việc chia tay, tôi sẽ viết một bức thư cho em ấy, giải thích rõ ràng.”

Nói xong, Trần Phi Lân đứng dậy, tự kết thúc cuộc gặp.

Trở lại phòng giam, hắn nhìn những bức tường xám lạnh lẽo vuông vức, cho tay vào cổ áo lấy ra sợi dây chuyền.

Sợi dây chuyền này là vật duy nhất còn lại liên kết hắn với Trần Lạc Du, nhưng sau khi bị tuyên án, sợi dây chuyền cũng sẽ bị tịch thu, trở thành vật dụng cá nhân được ghi vào hồ sơ, chờ ngày mãn hạn tù mới được trả lại.

Cúi đầu, hắn nhìn chữ “Lân” trên dây chuyền, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.

Chỉ vài giờ trước, hắn mở cửa nhà và thấy người đó mặc tạp dề của hắn, vui vẻ nấu ăn.

Hắn thậm chí chưa kịp ăn món ăn đầu tiên mà Trần Lạc Du làm cho hắn, thì bọn họ đã phải kết thúc.

—————

Tác giả có lời: Chương sau trở lại hiện thực.

Ji: Nói thật là mấy tuần liền tôi không muốn edit hai cái chương cuối này, nó là đỉnh điểm của những oan ức, đau khổ và tổn thương đối với Trần Phi Lân. Người không biết thì không thể trách nhưng Trần Lạc Du cũng chẳng sung sướng gì trong suốt 5 năm. Nhưng đau lòng thật sự luôn ấy, trời ơi, cái bà Lưu Lệ Á kia, kể ra mà băm băm được thì hay biết mấy, huhu. =((((

Bình Luận (0)
Comment