Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 88

Edit: Ji

[Người ấy, sẽ không bỏ rơi anh nữa đâu, đúng không…]

—–oOo—–

Cơ thể đột nhiên co giật, Trần Lạc Du mở mắt ra, trước mặt chỉ là một màu đen, nhưng cảm giác như đang rơi không ngừng từ trên cao xuống.

Cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ này, mặc dù đang nằm nhưng cảm giác này vẫn khiến anh hết sức quen thuộc. Trần Lạc Du gần như theo bản năng xoay người ghé vào mép giường, dạ dày co thắt dữ dội, rồi anh lại nôn ra.

Dịch vị chua từ khoang mũi chảy ra. Anh vươn tay tìm khăn giấy ở tủ đầu giường như mọi khi, nhưng đèn lại bật sáng đúng lúc ấy, một người từ phía sau tiến đến, nhẹ nhàng vuốt lưng giúp anh, hỏi: “Sao lại đôt nhiên nôn thế?”

Quay đầu lại, anh đối diện với đôi mắt quen thuộc mà xa lạ.

Trần Phi Lân từ phía bên kia giường đi tới, trên tay cầm một vài tờ khăn giấy, đưa cho anh rồi che phủ phần nôn trên sàn, sau đó mở một chai nước khoáng đưa đến.

Đầu óc Trần Lạc Du vẫn còn mơ hồ, anh uống vài ngụm mới dần tỉnh táo, nhìn Trần Phi Lân rồi lại ngó quanh.

“Đây là đâu?”

“Phòng khách sạn” Trần Phi Lân ngồi xuống bên mép giường, kéo chăn lên phủ kín đến vai anh: “Em không nhớ chuyện vừa rồi sao?”

Chuyện vừa rồi?

Chỗ trống trong đầu theo những câu hỏi này dần dần xuất hiện hình ảnh, như những ô nhớ đang lần lượt ghép lại với nhau. Anh nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới phân rõ được thực và mơ, cuối cùng nhớ lại những gì đã xảy ra.

Khi Trần Phi Lân nói họ là đồng phạm, khi xác nhận rằng hắn thực sự gánh vác hết mọi thứ vì mình, trong đầu anh lại vang lên tiếng ù khó chịu, mắt tối sầm, và rồi anh chẳng còn nhớ gì nữa.

Hốc mắt nóng bừng, anh cúi đầu, kéo nhẹ tay áo Trần Phi Lân.

“Em đã ngủ bao lâu rồi?”

“Khoảng ba tiếng” Trần Phi Lân đáp.

“Tại sao anh không đi?”

Người đối diện không trả lời. Anh ngẩng lên nhìn vào mắt Trần Phi Lân: “Trước đây anh luôn bỏ mặc em, lần này sao không trốn nữa?”

Trần Phi Lân vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ đối diện ánh mắt anh.

Anh bất giác siết chặt tay áo của người kia, hình ảnh ngày chia tay trước cửa bệnh viện lại hiện lên trong tâm trí. Anh giống như một người vô hình, nhìn chính mình quay lưng bước đi, anh mong muốn lao đến kéo lại, bảo với Trần Lạc Du trong quá khứ rằng những chuyện khủng khiếp nào sẽ xảy ra. Anh thật sự muốn ngăn cản sai lầm của ngày hôm đó.

Nhưng anh không làm được gì cả.

Giống như khi ở trong phòng trọ, anh chỉ có thể bất lực nhìn bản thân mình buộc dây giày và chạy ra ngoài, trong khoảnh khắc đó, anh khao khát quay trở lại cơ thể mình để điều khiển Trần Lạc Du đi tắt bếp.

Nhưng vô ích, anh không thể thay đổi bất kỳ điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra.

Cổ họng bị k*ch th*ch bởi dịch vị, sưng đỏ, nóng rát. Đó là nỗi đau anh đã sớm quen, nhưng lần này, nỗi đau ấy khác biệt vì nó được phủ lên sắc màu của ký ức.

Anh nhớ lại trước kia khi còn ở bên nhau, Trần Phi Lân đã đối xử với anh thế nào mỗi khi anh không khỏe.

Người này không nói nhiều, nhưng lại luôn làm rất nhiều điều vì anh. Dù không giỏi nói những lời ngọt ngào, nhưng vẫn luôn khiến anh cảm nhận được sự quan tâm, được yêu thương.

Tại sao anh lại để mất một người tốt như Trần Phi Lân?

Tại sao anh lại quên không tắt bếp?

Cậu đã gây ra cái chết cho Trần Nguyên Hâm, phá hủy tiền đồ của Trần Phi Lân, rõ ràng người đáng chịu hình phạt phải là anh. Tại sao anh lại có thể bình an vô sự?!

Một bàn tay nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng lau đi những vệt ướt trên mặt, ngón tay dịu dàng vuốt nhẹ khóe mắt đang nhắm chặt.

Anh nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ, giọng nói đã khàn đi nhiều so với trước đây len lỏi sâu vào tâm trí.

Trần Phi Lân nói: “Anh chưa từng muốn trốn tránh, chỉ là không biết phải đối diện với em thế nào.”

Anh mở mắt, ánh sáng chói mắt từ trần nhà khiến anh thấy mờ nhòe, anh hỏi: “Ý… là gì?”

Trần Phi Lân đáp lại: “Ý như mặt chữ.”

Anh giữ hai câu nói ấy trong lòng, ngẫm nghĩ mãi, rồi dần hiểu ra.

Phải rồi, người làm sai là anh, Trần Phi Lân cớ gì phải trốn tránh?

Anh bật cười tự giễu: “Anh nói đúng, chính em là người đã gây ra mọi chuyện, đáng lẽ người không mặt mũi nào gặp lại anh phải là em.”

Trần Phi Lân lắc đầu: “Anh không có ý đó.”

Trần Lạc Du lắc đầu: “Xin lỗi, em thật sự không biết phải làm gì để bù đắp cho anh.”

“Em nghĩ anh làm vậy vì muốn em bù đắp sao?” Trần Phi Lân hỏi: “Em thật sự nghĩ thế sao?”

Lần này đến lượt anh không biết trả lời thế nào.

Một lúc lâu sau, Trần Phi Lân lại nâng khuôn mặt anh lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Em vẫn không hiểu ý nghĩa của câu ‘chúng ta là đồng phạm’.”

 “Nếu lúc đó hoàn cảnh đổi ngược lại là em, em sẽ làm gì?”

Trần Lạc Du ngẩn ngơ nhìn Trần Phi Lân.

Anh sẽ làm gì? Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trần Phi Lân hỏi anh sẽ làm gì?

Điều này còn cần suy nghĩ sao?

Anh đẩy tay Trần Phi Lân ra, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, cố gắng kiềm chế để giọng nói không run rẩy. Anh muốn Trần Phi Lân nghe rõ từng lời, từng chữ thật lòng từ trái tim mình.

“Em cũng sẽ làm như anh!”

Em sẽ bảo vệ anh, giống như anh đã bảo vệ em vậy.

Người trong vòng tay không hề nhúc nhích, nhưng anh cảm nhận được, sau khi anh nói ra câu ấy, lưng của Trần Phi Lân dần thả lỏng.

Chiếc ti vi trên tường phản chiếu hình ảnh của cả hai trên giường. Anh nhìn thấy Trần Phi Lân giống như trước kia, được anh ôm vào lòng. Vì hình phản chiếu không rõ nét, cánh tay hắn như đang ôm lấy anh.

Ngực anh bỗng trào lên cảm giác xót xa, không kìm được, anh dụi đầu vào hõm cổ của Trần Phi Lân như ngày trước. Nhận thấy Trần Phi Lân không đẩy mình ra, anh khẽ nói: “Anh, chúng ta hiện tại có thể ở bên nhau nữa không?”

Lần này, điều chờ đợi Trần Lạc Du là một khoảng im lặng rất dài.

Thực ra, ngay khi thốt ra câu hỏi ấy, anh đã hối hận.

Mới giây trước, anh còn nói lời sám hối, hứa với Trần Phi Lân rằng anh sẽ đi tự thú. Giây sau, anh lại hỏi liệu họ có thể quay về bên nhau.

Anh đã gây ra bao nhiêu rắc rối, phá tan tiền đồ của Trần Phi Lân, anh dựa vào cái gì để tin Trần Phi Lân có thể mang theo ký ức đau thương này lần nữa chọn anh?

Họ đã không còn trẻ nữa, những cảm xúc mãnh liệt trong trường đại học năm nào cũng đã phai mờ, và suy nghĩ của mỗi người cũng đã trở nên phức tạp hơn nhiều. Dù họ đã cùng nhau trải qua nhiều kỷ niệm đẹp đẽ trong suốt năm đó, nhưng ký ức ngọt ngào ấy cũng không đủ để bù đắp cho cái kết đau buồn.

Dù hiện giờ Trần Phi Lân có sẵn lòng tha thứ, anh cũng không nên ích kỷ dùng tình cảm của mình níu kéo hắn.

Chưa kịp tự thuyết phục bản thân buông tay, Trần Phi Lân đã thay anh đưa ra quyết định.

Cánh tay của anh bị kéo ra, Trần Phi Lân nói: “Ngủ thêm một chút đi, trời vẫn chưa sáng.”

Nhìn thấy Trần Phi Lân đứng dậy, anh lại vươn tay níu lấy tay áo người ấy. Khi Trần Phi Lân quay lại nhìn, anh không biết nên nói gì, chỉ càng túm chặt tay áo Trần Phi Lân.

Trần Phi Lân nhìn anh một lát rồi ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Trần Lạc Du do dự hồi lâu rồi nói: “Anh chưa kể cho em nghe chuyện xảy ra hồi đó.”

Trần Phi Lân hỏi: “Sau khi xem điện thoại, em đã nhớ ra những gì?”

“Đại khái là nhớ hết rồi, nhưng em vẫn không rõ chuyện của Trần Nguyên Hâm đã xảy ra thế nào, và những chuyện sau đó của anh…” Những từ như “bị cảnh sát bắt” hay “bị giam” anh không nỡ nói ra, chỉ đành lảng đi rồi nói tiếp: “Còn về lý do em quên anh, em vẫn không nhớ được.”

Trần Phi Lân lấy bao thuốc ra từ túi, hỏi anh: “Em không ngại nếu anh hút một điếu chứ?”

Anh lắc đầu: “Anh cứ hút.”

Trần Phi Lân châm thuốc, hút vài hơi rồi từ từ hạ mắt xuống, giọng trầm thấp nói: “Hôm đó đưa em đến bệnh viện xong, anh quay về nhà thì thấy căn phòng ở Thiên Hồng đã bốc cháy.”

“Anh nhớ em trước đó đang nấu sủi cảo, nhưng anh nghĩ chắc sẽ không trùng hợp đến thế.” Trần Phi Lân gạt tàn thuốc vào chai nước khoáng, khẽ thấp giọng nói: “Kết quả là thực sự trùng hợp, khi Nguyên Hâm được khiêng xuống bằng cáng thì cậu ấy đã không qua khỏi.”

Trần Lạc Du nhìn chằm chằm Trần Phi Lân, không chớp mắt, mắt anh đỏ ngầu vì căng thẳng. Trần Phi Lân cắn điếu thuốc giữa môi, đưa tay gỡ hai bàn tay đang cào cấu mu bàn tay anh, lúc này anh mới nhận ra mình lại vô thức cấu tay mình.

Nhưng anh không còn để tâm đến việc che giấu những hành vi bất thường ấy nữa, vì lời nói của Trần Phi Lân đã dựng lên trong tâm trí anh một cảnh tượng thật đến mức đáng sợ.

Anh như trở lại căn phòng nhỏ hẹp, quen thuộc, như đang đứng trong ngọn lửa ngùn ngụt thiêu đốt phòng trọ của mình, nhìn chiếc giường mà mình đã mua từng chút một bị lửa thiêu rụi, nhìn chậu xương rồng trên bệ cửa sổ nhà bếp hóa thành một khối than đen, nhìn đống quần áo chưa kịp giặt biến thành một đống tro tàn.

Và Trần Nguyên Hâm thì nằm ngay dưới chân anh.

Chỉ vì anh quên tắt bếp mà dẫn đến rò rỉ gas, khiến Trần Nguyên Hâm phải bỏ mạng.

Chết rồi…

Phần thân trên của anh bị kéo về phía trước, anh đâm vào một lồng ngực vững chãi. Ai đó nhẹ nhàng v**t v* mái tóc anh, dịu dàng nói bên tai: “Đừng tự trách nữa, đó chỉ là một tai nạn.”

Anh ngả đầu vào lòng Trần Phi Lân, ánh mắt trống rỗng nhìn vào chiếc chăn dưới chân, nhưng tầm nhìn của anh lại chao đảo vì cơ thể run rẩy không ngừng.

Khó chịu nhắm chặt mắt, một lát sau, anh đẩy Trần Phi Lân ra rồi xuống giường.

Trần Phi Lân hỏi anh định đi đâu, anh không trả lời, chỉ vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Cửa đóng sầm lại phía sau, anh thậm chí không kịp khóa cửa đã lao đến bồn cầu, lại một lần nữa nôn ra không ngừng, như thể mọi thứ đều quay cuồng trong một màn đêm vô tận.

Tối nay anh đã nôn ba lần, dạ dày trống rỗng từ lâu, chỉ còn nước chua trào lên nhưng vẫn không sao kiềm chế nổi cảm giác buồn nôn. Đến khi cơn đau dạ dày bắt đầu nhói lên lần nữa, anh mới nhớ ra mình đã lỡ uống thêm một viên Paroxetine ở khách sạn.

Khốn đốn mà dựa vào bồn cầu th* d*c, anh cố vươn tay để nhấn nút xả nước, nhưng một bàn tay từ phía sau vươn tới thay anh làm điều đó.

Trần Phi Lân lấy chiếc khăn mặt từ giá, nhúng vào nước ấm rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Thấy anh cứ cúi gằm không chịu ngẩng lên, Trần Phi Lân đặt khăn vào tay anh, rồi đứng dậy nói: “Em tự lau đi, anh sẽ đun ít nước nóng.”

Tiếng bước chân phía sau dần đi xa, anh nhìn chiếc khăn ấm áp trong lòng bàn tay, tầm mắt lại trở nên mờ đi.

Vì muốn kiểm soát cảm xúc nên mới uống thêm Paroxetine, nhưng điều đó lại khiến anh thêm bẽ bàng trước mặt Trần Phi Lân.

Trần Phi Lân đổ nước từ một chai nước khoáng vào ấm, để lại một ít trong chai khác, rồi đợi nước sôi lên để pha loãng bớt. Sau khi kiểm tra thấy nhiệt độ vừa đủ, hắn mang nước quay lại nhà vệ sinh.

Trần Lạc Du vẫn ngồi dưới sàn, hai chân co lên, chiếc khăn đặt giữa đầu gối và gương mặt anh.

Ngồi xuống bên cạnh, Trần Phi Lân định lấy chiếc khăn đi, nhưng nhận ra anh đang ôm bụng, hai vai căng cứng.

“Đau bụng à?” Trần Phi Lân hỏi.

Giọng Trần Lạc Du khàn khàn, yếu ớt: “Đau dạ dày.”

Trần Phi Lân nâng mặt anh lên, nhìn thấy mí mắt anh sưng đỏ, đôi môi cắn ra dấu răng, liền hỏi: “Em vừa nôn hai lần, có phải dạ dày không ổn không?”

Anh không muốn Trần Phi Lân biết mình vẫn đang dùng thuốc chống trầm cảm, nên chỉ lẳng lặng gật đầu. Trần Phi Lân đưa anh uống vài ngụm nước ấm rồi bế anh về giường, đắp kín chăn cho anh và nói: “Em nằm nghỉ đi, anh sẽ ra ngoài mua thuốc.”

Khoác chiếc áo khoác từ giá treo, Trần Phi Lân rời đi, khi tiếng đóng cửa vang lên, anh co người lại, nước mắt lặng lẽ tuôn xuống không ngừng.

Đã lâu rồi anh chưa trải qua cảm giác đau đớn đến thế.

Như có người dùng nắm đấm dồn dập giáng vào dạ dày anh, còn thực quản thì bỏng rát do dịch vị k*ch th*ch. Anh không muốn Trần Phi Lân rời đi, nhưng càng không muốn để Trần Phi Lân thấy mình trong bộ dạng đáng thương này.

Anh ấn chặt tay lên phần bụng trên, nhắm nghiền mắt lại. Trần Phi Lân chắc sẽ quay về chứ? Người ấy, sẽ không bỏ rơi anh nữa đâu, đúng không…

Bình Luận (0)
Comment