Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 89

Edit: Ji

[Em phải hứa với anh là tạm thời giữ khoảng cách]

—–oOo—–

Chậm rãi bước ra khỏi khách sạn, Trần Phi Lân đi tới tiệm thuốc gần đó để mua thuốc dạ dày. Khi nhân viên hỏi hắn về triệu chứng, hắn mô tả qua một lượt, nhân viên đưa cho hắn các loại thuốc Vị Thái 39 (1), Omeprazole và Hòa Vị Chỉnh Tràng Hoàn (2), giải thích rằng từng loại phù hợp với triệu chứng hắn vừa kể.

(1) (2) Đều là thuốc thảo dược điều trị về dạ dày.

Trần Phi Lân yêu cầu gói tất cả lại. Khi tính tiền, hắn hỏi thêm có quán ăn nào gần đó không.

Nhân viên chỉ cho hắn một con ngõ ở phố bên cạnh. Hắn bước nhanh qua đó, nhận ra khu vực này đã thay đổi khá nhiều, nhưng vẫn còn một vài biển hiệu quen thuộc từ nhiều năm trước.

Hắn bước vào một tiệm mì bò Tương Dương. Ông chủ đang bận rộn trong bếp, thấy hắn từ sau tấm kính liền hỏi hắn muốn gọi món gì.

Ngoài hắn ra còn hai bàn khách, một cặp vợ chồng trung niên ở bàn bên trái và hai chàng trai trẻ ở bàn kia.

Ánh mắt hắn dừng lại trên hai người trẻ tuổi, thấy họ đang ăn mì bò, hắn không khỏi nhớ về một kỷ niệm xa xưa.

Chưa kịp trả lời, ông chủ lại hỏi to thêm lần nữa. Hắn chợt bừng tỉnh, gọi một tô mì bò kèm thêm hai quả trứng ốp la, và đặc biệt dặn ông chủ nấu mì kỹ hơn và hớt bớt dầu trong nước dùng.

Sau khi đóng gói xong, hắn ghé sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua thêm nước khoáng. Khi hỏi xem có cốc dùng một lần không, nhân viên báo là đã bán hết từ vài ngày trước.

Không có cốc dùng một lần, Trần Lạc Du uống thuốc có chút phiền toái. Nhân viên hỏi hắn có muốn mua chiếc bình giữ nhiệt là chiếc cuối cùng của cửa hàng không.

Chiếc bình giữ nhiệt này có màu hồng, dưới đáy còn in hình hoạt hình. Trần Phi Lân từ chối, mua một hộp sữa và một gói thuốc lá. Khi vừa kéo cao cổ áo để chống lại làn gió lạnh thổi qua lúc bước ra, liền nghe thấy tiếng điện thoại reo.

Là Tào Gia gọi: “Anh Phi, sáng mai anh giúp em mua mì bò nhé.”

Nhìn hộp đồ ăn trong tay, Trần Phi Lân hỏi: “Bác sĩ bảo em có thể ăn rồi à?”

“Vừa nãy em hỏi qua y tá, họ bảo không còn vấn đề gì.” Giọng Tào Gia nghe có vẻ uể oải như đang nằm trong chăn: “Thật ra giờ em cũng muốn ăn, tiếc là hết giờ thăm bệnh mất rồi.”

“Vậy sáng mai anh mang qua, tối nay nghỉ ngơi sớm nhé.”

“Được” Tào Gia cười khẽ: “Anh đang ở ngoài à?”

“Ừ, có chút việc.”

“Anh trai em chưa hỏi em đi đâu phải không?”

“Chưa.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Vậy thì tốt. Hai ngày nữa em sẽ xuất viện, anh nhớ tới đón em nhé.”

“Được rồi, cúp máy đây.”

 “Đợi đã” Tào Gia ngập ngừng một lúc, không nghe thấy đầu bên kia nói gì, đành phải mở lời: “Anh Phi, anh vẫn còn giận em à?”

“Không có, anh đang bận, có gì mai nói đi.”

Trần Phi Lân cúp máy. Con đường này trống trải, hắn chỉ đứng một lát mà đầu ngón tay đã lạnh buốt. Nghĩ đến phòng khách sạn không tiện như ở nhà, cuối cùng hắn quay lại cửa hàng tiện lợi, mua chiếc bình giữ nhiệt màu hồng kia.

Trở về quầy lễ tân khách sạn, Trần Phi Lân xin thêm hai chiếc cốc dùng một lần. Vào thang máy, hắn mở giao diện WeChat của Trần Lạc Du, tìm lại đoạn tin nhắn thoại cách đây vài ngày, rồi áp tai nghe lại lần nữa.

“Nói cho anh biết một chuyện, tối qua Tào Gia đau bụng phải khám gấp, kiểm tra ra đã mang thai tám tuần, sáng nay có dấu hiệu sảy thai, vừa làm phẫu thuật xong.”

“Nhưng anh không cần lo lắng, đứa bé giữ được rồi, anh nhanh chóng đến bệnh viện trung tâm đi.”

Giọng của Trần Lạc Du rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như một bác sĩ đang thông báo cho người nhà bệnh nhân, khiến Trần Phi Lân lúc ấy cũng cảm thấy không cần thiết phải trả lời lại.

Thực ra, lấy mối quan hệ lúc đó của bọn họ, Trần Phi Lân đáng lẽ nên mặc nhiên chấp nhận. Chỉ cần để Trần Lạc Du nghĩ đứa bé của Tào Gia là con hắn, Trần Lạc Du sẽ hoàn toàn giữ khoảng cách, không bao giờ dính líu đến bất kỳ nguy hiểm nào có thể đoán trước.

Thế nhưng, những chuyện xảy ra tối nay lại khiến sự mặc nhiên đó trở nên vô nghĩa.

Trần Lạc Du nhớ lại ngày càng nhiều chuyện, dù giao tiếp giữa họ có giới hạn, hắn vẫn cảm nhận được Trần Lạc Du giống như hắn, vẫn bị quá khứ kìm hãm, vì thế mới hết lần này đến lần khác nói muốn quay lại với hắn.

Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên vách thang máy, Trần Phi Lân theo thói quen đưa tay kéo thấp vành mũ. Cuộc sống trong những năm qua đã biến hắn thành một người không còn tự do hít thở dưới ánh sáng mặt trời, dù có làm gì cũng không thể xóa sạch vết nhơ trong hồ sơ tội phạm.

Hắn cuối cùng vẫn là một kẻ từng ngồi tù vì tội ngộ sát, không thể có một tương lai tươi sáng.

Trần Lạc Du biết điều này hơn ai hết, nhưng vẫn muốn ở bên hắn.

Động lực nào khiến Trần Lạc Du kiên trì đến vậy? Là vì cảm giác áy náy đối với hắn, hay là vì—

Đứng trước cửa phòng 1721, Trần Phi Lân lấy ra chiếc thẻ phòng, nhìn tấm thẻ chẳng khác gì mấy so với ngày trước, hắn như thể quay lại đêm đầu tiên họ cùng mở phòng.

Hắn đặt đồ mang về lên bàn, cởi áo khoác và bước tới gần giường.

Trần Lạc Du kéo chăn cao tận đầu, nằm im không nhúc nhích.

Bước tới bên giường, Trần Phi Lân nhẹ nhàng kéo chăn xuống, thấy Trần Lạc Du nhắm nghiền mắt, trên hàng mi và gò má vẫn còn những giọt nước mắt chưa khô, cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Thở dài, Trần Phi Lân lấy một tờ khăn giấy, khẽ lau đi vệt nước mắt. Vừa chạm vào lông mi, hắn cảm nhận được mắt anh khẽ giật.

Trần Phi Lân dừng lại động tác, sau một lúc giằng co, Trần Lạc Du từ từ mở mắt.

“Dạ dày đỡ hơn chút nào chưa?” Trần Phi Lân hỏi.

Trần Lạc Du lắc đầu, bàn tay yếu ớt vươn ra nắm lấy tay áo của Trần Phi Lân, giọng khẽ khàng: “Vẫn còn đau lắm.”

Trần Phi Lân đưa tay sờ nhẹ lên trán anh, rồi đỡ anh ngồi dậy, kê thêm một chiếc gối phía sau lưng, và đắp chăn lên bụng anh.

Anh thuận thế tựa vào gối, thấy hắn mở hộp thức ăn, bỏ nắp ra và đưa cho mình. Mùi thơm của món mì bò lâu ngày không ăn lập tức lan tỏa.

“Mì bò Tương Dương” Anh khịt khịt mũi, đôi mắt hơi nhòe đi vì hơi nóng, hỏi khẽ: “Sao không mua phở canh hồ? Trước kia chúng ta đều thích ăn phở canh hồ mà.”

Trần Phi Lân bẻ đôi đôi đũa dùng một lần, đưa cho anh, nói bâng quơ: “Nhiều tuổi rồi, không nhớ nổi nhiều chuyện nữa.”

Trần Lạc Du rũ mắt, cố uống nước mì để kìm nén cảm giác khổ sở, nhưng vì mì còn nóng nên suýt nữa đổ. Thấy vậy, Trần Phi Lân nhíu mày, cầm hộp mì khuấy cho bớt nóng, rồi nhìn dáng vẻ ủ rũ của anh, giải thích: “Dạ dày đang đau, ăn phở canh hồ làm sao được?”

Khi đau dạ dày không nên ăn phở canh hồ, điều này Trần Lạc Du biết rõ. Anh gật đầu, chủ động nhận lấy hộp mì từ tay Trần Phi Lân, hỏi: “Anh không ăn sao?”

“Anh không đói.” Trần Phi Lân đứng lên, lấy một hộp hình chữ nhật trên bàn và bước vào nhà vệ sinh.

Món mì này mềm hơn thường lệ, nước dùng cũng ít béo hơn, dù không đói nhưng bất tri bất giác Trần Lạc Du vẫn ăn hết hơn một nửa.

Trần Phi Lân đun nước nóng, pha thêm nửa chai nước khoáng vào chiếc bình giữ nhiệt, xé gói thuốc dạ dày và pha một gói vào cốc dùng một lần, đặt cùng với thuốc Omeprazole lên tủ đầu giường.

Nhìn bình giữ nhiệt màu hồng mới tinh, anh không kìm được hỏi: “Anh mới mua đấy à?”

“Ừ.”

“Sao lại mua màu hồng?”

“Chỉ còn lại cái này thôi.”

Màu hồng nhạt này thường được các cô gái yêu thích, chiếc bình này khiến Trần Lạc Du nhớ lại một hình ảnh mơ hồ, rằng đã có ai đó từng dùng một chiếc bình giống như thế trước mặt anh.

Ánh mắt anh dần tối lại, đặt hộp xuống và hỏi: “Gia đình anh… thế nào rồi?”

Động tác dọn dẹp của Trần Phi Lân khựng lại một chút, hắn không quay lại, chỉ bình tĩnh đáp: “Đều ổn cả.”

Nhìn bóng lưng hắn, giọng Trần Lạc Du càng thêm dè dặt: “Em gái anh, Sơ Yến… đã đỗ đại học chưa?”

“Đỗ rồi.”

“Vào trường Đồng Tế hay là Vũ Hán?”

Trần Phi Lân liếc anh một cái: “Hỏi chuyện đó làm gì? Em định tìm em ấy à?”

Trần Lạc Du vội giải thích: “Không phải, em chỉ muốn biết em ấy hiện giờ thế nào thôi.”

Thu dọn hết đồ trên bàn bỏ vào thùng rác, Trần Phi Lân rút tờ khăn giấy lau tay: “Chuyện này không phải chuyện em nên hỏi.”

Thấy hắn lấy áo khoác trên móc và đi về phía cửa, Trần Lạc Du lo lắng hỏi: “Anh định đi sao?”

“Ra ngoài hút điếu thuốc.”

Nói rồi, Trần Phi Lân mở cửa bước ra ngoài.

Tiếng khóa cửa “cạch” một tiếng đóng lại, căn phòng khôi phục sự yên tĩnh. Trần Lạc Du thất thần nhìn chiếc móc áo, thấy chỉ còn lại áo khoác của mình, bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh. Anh cầm chiếc bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường.

Anh lại hỏi một điều không nên hỏi, khiến Trần Phi Lân giận.

Ngón tay mân mê chiếc bình lạnh lẽo, Trần Lạc Du nhấn nút lò xo mở nắp, hơi nước từ từ tỏa ra, chậm rãi tan biến trước mặt anh.

Năm ấy mới quen không bao lâu, anh đã biết tính cách của Trần Phi Lân giống như chiếc bình giữ nhiệt này, bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp.

Rót chút nước vào nắp bình, Trần Lạc Du nhấp một ngụm nhỏ. Nhiệt độ pha vừa đủ, giống như chuyện Trần Phi Lân sẽ làm trong trí nhớ.

Mùa đông sợ anh uống nước khoáng sẽ lạnh, mùa hè lại sợ anh vì ham lạnh mà ăn uống quá nhiều đồ lạnh, sẽ đau dạ dày.

Từng ngụm từng ngụm mà uống xong nước ấm, anh lấy Omeprazole và Vị Thái 39 cùng uống vào, sự lạnh lẽo vừa rồi bị ấm áp xua tan. Anh kéo chăn cao đến bả vai, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa. Không biết anh chờ bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóa điện tử mở ra.

Trần Phi Lân bước đến bên giường, áo khoác mang theo mùi nicotine. Anh nghe thấy Trần Phi Lân nói: “Dạ dày đỡ hơn chút nào chưa?”

Anh gật đầu, Trần Phi Lân nói: “Vậy anh đi đây, sáng mai anh còn việc.”

“Bây giờ sao?” Anh ngồi thẳng dậy, ánh mắt lưu luyến nhìn Trần Phi Lân: “Giờ đã hơn hai giờ rồi, anh định về nhà ngủ à?”

Trần Phi Lân không trả lời, chỉ tiếp tục nói: “Chuyện đó, anh đã nói rõ với em rồi, đừng vì xúc động mà làm loạn lên nữa. Mọi thứ đã qua lâu rồi, giờ nhắc lại chẳng có ý nghĩa gì.”

“Nếu em có thể nghe lời, đợi khi nào anh xử lý xong chuyện của mình, sẽ trả lời câu hỏi lúc trước của em.”

Vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc không muốn Trần Phi Lân rời đi, anh chậm nửa nhịp hỏi: “Câu hỏi gì cơ?”

Trần Phi Lân cúi người xuống, kéo chăn đắp cao lên tận ngực anh, rồi cẩn thận chỉnh lại hai bên dưới nách cho kín kẽ, sau đó mới đáp: “Câu hỏi về chuyện ở bên nhau.”

Anh ngẩng đầu lên, lập tức nắm chặt tay áo hắn.

Biết anh đang nghĩ gì, Trần Phi Lân nhẹ nhàng gỡ anh ra, giải thích: “Em không nghe nhầm đâu, nhưng anh có điều kiện.”

“Em phải hứa với anh là tạm thời giữ khoảng cách, và tuyệt đối không được giấu anh làm bất kỳ điều gì nguy hiểm.”

Bình Luận (0)
Comment